Bầu không khí vào buổi tối của lễ tình nhân luôn tràn ngập sự ngọt ngào. Khắp nơi trên đường lớn đều là các đôi tình nhân trẻ trung, ăn mặc hợp mốt, ai nấy đều nở nụ cười hạnh phúc.
Bước xuống khỏi xe buýt, Lý Huyền San nhìn về phía khách sạn xa hoa ở phía đường đối diện, kéo áo khoác lông trên người chặt lại một chút.
Không ai biết, sau lớp áo khoác lông dài đến mắt cá chân của cô chỉ là một chiếc váy ngủ trễ ngực mỏng manh, sau lớp váy ngủ chỉ có da thịt trần trụi.
Lý Huyền San hít sâu một hơi, nhịp tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Đêm nay, cô sẽ hoàn toàn giao ra chính mình.
Yêu đương với bạn trai Đàm Dương bốn năm, cho dù anh có tìm mọi cách quấn lấy, đòi hỏi, cô vẫn giữ lấy giới hạn cuối cùng. Hôm nay, cuối cùng cô quyết định chiều theo Đàm Dương, giao chính mình cho anh vào đêm lễ tình nhân này.
Hành lang dài dằng dặc, yên tĩnh vô cùng, thảm dày trải dưới đất át đi tiếng bước chân của Lý Huyền San, cô không khỏi có hơi hoảng hốt, xoa nhẹ gương mặt ửng đỏ của mình, chậm rãi bước tới căn phòng số 1808.
Đàm Dương nói anh sẽ ở phòng 1808 chờ cô. Anh nói, đêm nay sẽ là một đêm tuyệt vời nhất, lãng mạn nhất.
Tim như đang đánh trống trong lồng ngực, có cảm giác ngượng ngùng, có ngọt ngào, có khẩn trương, còn có cả nỗi sợ hãi không tên. Lý Huyền San nhìn cửa phòng đóng chặt, do dự mãi lâu mới nhẹ nhàng lấy thẻ phòng trong túi xách ra...
"Rào rào rào..." Tiếng nước xả vang lên từ trong phòng tắm, hơi nước làm cho kính phòng tắm mờ đi, một bóng lưng trần trụi của người đàn ông ẩn hiện phía sau. Lý Huyền San chỉ nhìn lướt qua đã sợ đến nhắm mắt lại.
Đàm Dương, anh ấy... đang tắm. Lý Huyền San có hơi hoảng hốt, cô kéo chặt áo lông ngồi đến bên giường, đối diện giường có một cái gương lớn, phản chiếu rõ ràng bóng dáng của cô.
Một đôi mắt trong sáng lanh lợi, sóng nước long lanh, viết đầy sự thấp thỏm và chờ mong của thiếu nữ.
Khoảnh khắc này, cô đẹp không tưởng nổi.
Đàm Dương mà thấy, nhất định sẽ thích nhỉ? Lý Huyền San cụp mắt xuống, đột nhiên nhớ tới lời Đàm Dương nói: "Huyền San, bên trong áo lông nhất định không được mặc gì đó! Vào phòng rồi, em hãy cởi áo lông ra, nếu như ngượng thì em có thể chui vào trong chăn.
"Két, cạch..." Tiếng động trong phòng tắm nhỏ dần, tiếng nước cũng ngừng hẳn.
Lý Huyền San giật mình một cái, hoảng hốt chui vội vào trong chăn, che kín từ đầu đến chân.
Nhiệt độ trong phòng rất cao, Lý Huyền San đắp chăn nóng đến khó chịu, nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, cô ở trong chăn cởi áo lông ra, nhẹ nhàng ném vào góc tường.
Đàm Dương nhất định không đoán ra cô lại ngoan ngoãn như vậy nhỉ?... Trái tim của Lý Huyền San đập nhanh đến độ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô nghiêng tai lắng nghe một hồi, trong phòng tắm vang lên tiếng rè rè, hình như là âm thanh của máy cạo râu chạy bằng điện.
Cửa phòng tắm mở ra, Lý Huyền San đột nhiên nhắm hai mắt lại.
Mặc dù đã nghĩ kỹ là phải làm thế nào, nhưng mà cô vẫn rất lo lắng, lo lắng đến chân cũng run lên.
Có tiếng bước chân rất nhẹ trên mặt thảm, rồi bình tĩnh dừng lại ở đầu giường. Một cảm giác áp bức mạnh mẽ phả vào mặt, Lý Huyền San bị luồng khí này làm cho hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.
Đột nhiên, một cơn đau đớn kịch liệt truyền tới, cổ tay của cô bị người ta nắm chặt lấy!
"Cô là ai? Sao lại ở chỗ này?"
Một giọng nam trầm đầy từ tính truyền tới, lạnh như gió rét ngoài cửa sổ, phút chốc khiến lý trí của Lý Huyền San bị đánh nát.
Không phải Đàm Dương! Không phải giọng của Đàm Dương!
Cô đột nhiên mở mắt, kinh hãi nhìn về phía người đàn ông kia.
Người đàn ông cao lớn đứng bên giường cúi mình nhìn cô, con mắt tĩnh lặng như hố sâu ngàn năm, chiếc mũi cao anh tuấn cùng đường cong hàm sắc bén làm cho người ta kinh sợ.
Đôi mắt đó như đang nhìn vào sâu tận đáy lòng cô.
"A!" Lý Huyền San theo bản năng hét lên một tiếng, liều mạng giãy dụa muốn thoát ra khỏi sự kiềm chế của người đàn ông.
Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt đảo đến cơ thể duyên dáng bị bại lộ ra ngoài khi chăn bị tuột xuống, lực tay lại tăng thêm: "Cô vào bằng cách nào?"
Anh không thể không nâng cao tông giọng, thậm chí hơi thở có chút hỗn loạn chưa từng có, cặp mắt lạnh lùng nghiêm khắc kia làm cho cả người Lý Huyền San vã đầy mồ hôi lạnh!
Khí chất tỏa ra từ người đàn ông này nói rõ một điều: Anh không dễ chọc vào!
Lý Huyền San đã mất hồn mất vía, thậm chí ngay cả cảnh xuân bị lộ ra ngoài cũng không ý thức được, chỉ liều mạng muốn thoát khỏi người đàn ông này.
Đã nói với Đàm Dương rồi, rằng đêm nay sẽ là đêm đầu tiên của hai người cơ mà? Vì sao chuyện lại thành ra thế này!