VỢ, EM ĐỪNG TRỐN TÔI!!!

Chương 7: Mẫu Người Thầy Ấy Thích




"Mẹ muốn xem ảnh, ngay bây giờ"

"Con không có ảnh" Anh không ngờ bà lại bảo mình đưa ảnh, không lẽ bây giờ phải lấy ảnh mạng về sao.

Thái Trạch Dương nhìn ánh mắt hoài nghi của bà thì liền lấy điện thoại ra, vào trang cá nhân của Tư Lam lấy một tấm hình của cô đưa cho bà xem.

Hiện tại trong danh sách bạn bè của anh chỉ có cô và những người bạn ở nước ngoài của mình, hôm dạy học cho cô, Tư Lam đã xin số tài khoản của anh cũng may là có đăng ảnh.

"Đây, mẹ xem đi!!"

"Xinh đẹp đấy, nhưng nhìn trẻ quá, con bé làm nghề gì vậy?" Bà vừa thấy ảnh của Tư Lam mắt liền sáng như sao, soi từng chi tiết trên khuông mặt của cô.

"Là... đồng nghiệp của con" Thái Trạch Dương giấu thân phận của cô, không thể nói với bà rằng cô là học sinh của mình được.

Ăn cơm xong, Thái Trạch Dương viện cớ để về, khi anh rời đi bà vẫn còn vui mừng trong lòng vì con trai của bà cuối cùng cũng có bạn gái rồi, nếu bà không hỏi không biết anh còn giấu bà đến khi nào nữa.

Tư Lam nhìn lên đồng hồ, trời cũng tối lắm rồi nhưng vẫn chưa thấy Thái Trạch Dương về, không biết hôm nay anh đã đi đâu, vẻ mặt lúc chiều không tốt cho lắm.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?"

"Thầy ấy đi đâu mà giờ này chưa về?"

"Hay là hẹn hò? Hay là... không không!! Không thể nào"

Tư Lam cứ mở rèm cửa phòng mình nhìn sang nhà bên cạnh, cơm và đồ ăn cô đã nấu sẵn cả rồi chỉ đợi anh về ăn thôi, nhưng sao giống vợ chờ chồng thế nhỉ.

"Tư Lam tỉnh táo lại!!!" Coi tự đọc thoại rồi tự hình dung ra diễn biến sự việc, nhưng lỡ như Thái Trạch Dương có bạn gái rồi sao.

Mãi suy nghĩ thì đột nhiên tiếng động cơ vang lên, tiếng xe dừng lại Tư Lam đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, Thái Trạch Dương đã về rồi, anh đang lái xe vào sân.

"Thầy ấy về rồi"

Tư Lam vào bếp làm nóng lại thức ăn sau đó mang sang nhà cho Thái Trạch Dương, không biết tối như vậy anh đã ăn chưa, nhưng mặc kệ cô cứ đem sang thử xem sao.

"Thầy ơi!!" Cô thấy anh liền gọi lớn.

"Có chuyện gì? Sao giờ này chưa ngủ?" Anh quay lại lông mày nhăn lại nhìn cô, còn ăn mặc như thế, cô mặc váy ngủ khá ngắn, thật là không biết giữ gìn nếu là người xấu thì cô bị thịt rồi.

"Em đợi thầy, thầy đã ăn cơm chưa?"

"Chưa" thấy trên tay cô có mang đồ ăn samg cho anh, mặc dù đã ăn rồi sao anh lại phải nói là chưa nhỉ, bây giờ anh cũng không thể nào hiểu nổi mình.

"Để tôi" Thái Trạch Dương đi đến giúp cô mang đồ ăn trên tay cô đi vào nhà.

"Hôm nay thầy đi đâu vậy ạ?" Tư Lam hỏi.

"Tôi thăm mẹ tôi, khuya rồi về ngủ đi" Thái Trạch Dương nói rồi đi vào trong.

Tư Lam nghe vậy liền vui mừng cũng may không phải đi hẹn hò, Tư Lam vui vẻ quay về nhà ngủ, Thái Trạch Dương để đồ ăn lên bàn rồi vào phòng tắm.

Đột nhiên lại nhớ đến hình ảnh của cô lúc nãy, đôi chân thon dài trắng mịn ấy, đôi vai gợi cảm làn da mịn màng ấy, Thái Trạch Dương nhẹ vỗ đầu mình xua tan đi hình ảnh ấy.

"Mày nghĩ gì vậy Trạch Dương"

Nhanh chóng loại cô khỏi đầu óc của mình, hoàn toàn tĩnh táo trở lại, Tư Lam về nhà nhìn vào gương hình như lúc nãy Thái Trạch Dương đỏ mặt khi nhìn thấy cô.

"Không lẽ thầy ấy thích mẫu người quyến rũ sao?"

Tư Lam nhìn chiếc váy ngủ của mình, khẽ mĩm cười, vậy cô sẽ cố gắng theo phong cách quyến rũ trưởng thành, cô sẽ quyết tâm theo đuổi Thái Trạch Dương.

"Thầy đợi đó, thầy không thoát khỏi tay em haha" Tư Lam leo lên giường cười lăn lộn cả đêm.