VỢ, EM ĐỪNG TRỐN TÔI!!!

Chương 6: Con Có Bạn Gái Rồi




Tiếng chuông vang lên, đến giờ vào lớp, Tiêu Phàng và Tư Lam mới ra ngoài chưa được bao lâu còn định mua nước uống nhưng lại vướng vào chuyện này làm cho cả hai không thể đi được.

Tư Lam và Tiêu Phàng lặng lẽ quay về lớp, một lúc sau Trí Nam cũng bước vào mang theo một chai nước khoáng và một gói bánh cho Tư Lam.

"Cám ơn chuyện lúc nãy" Trí Nam để lên bàn cho cô sau đó quay về chỗ ngồi, cả lớp lúc này ồh lớn.

"Lớp trưởng và Tư Lam hai người có quan hệ thân mật từ khi nào thế?" Vài người tò mò hỏi.

"Bọn tớ không có gì cả các cậu đừng nói lung tung" Tư Lam xua tay gạt phăng câu hỏi của họ.

Lúc này Thái Trạch Dương bước từ cửa đã nghe được và thấy được khoảng khắc lúc nãy của hai người, gương mặt của anh có chút khó chịu đi vào.

"Trí Nam!!" Đột nhiên Thái Trạch Dương gọi lớn.

"Dạ thầy gọi em" Trí Nam không biết chuyện gì xảy ra, ánh mắt của thầy có chút khác thường như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.

"Không biết quản lý lớp, ồn quá, từ xa tôi đã nghe tiếng các em rồi!!"

"Em xin lỗi" Trí Nam cúi đầu nói.

Tiết học cứ thế diễn ra trong sự tĩnh lặng, ánh mắt của Thái Trạch Dương luôn hướng về phía Tư Lam chú ý mọi hành động của cô.

"Sao tớ thấy thầy cứ nhìn cậu mãi vậy?" Tiêu Phàng cũng nhận ra điều này nói khẽ vào tai Tư Lam.

"Tớ không biết nữa"

Tiếng chuông ra về vang lên, ngày hôm nay còn mệt mõi hơn ngày hôm qua nữa, hôm nay Thái Trạch Dương vô cùng khó tính, tính tình của Thái Trạch Dương đều phụ thuộc vào Tư Lam cả.

Dạo này không hiểu sao anh lại luôn quan tâm đến Tư Lam, không thể vì mấy lần được cô nấu cho ăn mà động lòng được, hay là tại cô quá giống cô ấy.

"Bài tập vẫn cứ làm hết trong sách giáo khoa, ngày mai sẽ kiểm tra các em về học bài kỹ"

Tư Lam quay về nhà sau một ngày mệt nhọc, cô nhìn sang nhà bên cạnh, Thái Trạch Dương vẫn chưa về nhà sao? Trời cũng tối rồi, không biết hôm nay anh đã đi đâu.

Về phía Thái Trạch Dương, sau khi về anh nhận được cuộc gọi của mẹ mình. Anh liền quay về nhà, anh vừa về nước một thời gian mà chưa gì đã dọn ra ở riêng.

Bà không thể quản lý nổi anh, anh luôn tự ý quyết định cuộc sống của mình, bây giờ đã gần ba mươi mà vẫn chưa đưa bạn gái về nhà nên bà lo lắng nếu một ngày mình mất không thể chứng kiến được ngày anh lấy vợ sinh con.

"Trạch Dương, lâu lắm rồi mẹ con mình mới ăn cơm chung thế này" bà gắp vài món để vào bát của anh.

"Mẹ ăn đi, đừng gắp nhiều thế con ăn không hết"

"Trạch Dương, bao giờ con mới chịu đưa con dâu về ra mắt mẹ đây?"

"Con còn trẻ mà mẹ từ từ tính, con thấy vẫn chưa sẵn sàng" đây là lý do anh không ở nhà mà ra nước ngoài sống, vì suốt ngày bà muốn anh phải lập gia đình, anh thấy cuộc sống như thế này quá ổn định rồi.

"Trạch Dương, con gần ba mươi rồi con biết không?"

"Con biết chứ"

"Hết nói nổi với con, mẹ sợ một ngày nào đó mình không nhìn thấy cảnh con lấy vợ sinh con"

"Hazzz, con có bạn gái rồi, sẽ dẫn về ra mắt mẹ được chưa" Thái Trạch Dương thở dài, để muốn bà không lo lắng cho mình nữa anh liền dối bà là mình đã có bạn gái.

"Thật sao? Hay là lừa mẹ đấy?" Bà nữa tin nữa nghi.

"Thật mà"

"Mẹ muốn xem ảnh, ngay bây giờ"

"Con không có ảnh" Anh không ngờ bà lại bảo mình đưa ảnh, không lẽ bây giờ phải lấy ảnh mạng về sao.