VỢ, EM ĐỪNG TRỐN TÔI!!!

Chương 56: Em Thắng Rồi




Ngày hôm sau, cũng chính là ngày mà Tư Lam sẽ thi đấu, cô lấy hết sức hít thở để bớt căng thẳng và trong đầu luôn suy nghĩ về anh rằng anh đang xem cô thi đấu nên vì vậy không thể thua.

Không thể để cho anh mất mặt, Thái Trạch Dương đã hao tâm tổn sức để đào tạo cô mà cô không làm được thì thật không xứng đáng là bạn gái của anh không xứng làm học trò của anh.

Lần này Tư Lam sẽ là người dẫn đầu trước, cô nhanh chóng chuyền bóng cho Tiêu Phàng, nhưng Tiêu Phàng bị đối thủ giành được bóng, Tư Lam nhắm thẳng đến mục tiêu, nhanh như chớp cô đã cướp được quả bóng.

Tư Lam hồi tưởng lại từng động tác của Thái Trạch Dương cô thầm nói trong bụng rằng không có anh bên cạnh cô vẫn có thể làm được cô nhất định sẽ làm được.

Đối phương nhìn thấy sự khác lạ của Tư Lam hôm nay thay đổi rất rõ rệt, vốn chủ quan cho rằng không cần phải chơi hết sức vẫn có thể dễ dàng thắng được nhóm của Tư Lam nhưng họ đã sai.

"Hay quá!! Giỏi lắm!!" Trí Nam đứng bên ngoài cổ vũ lớn.

Cả lớp hôm nay kéo đến rất động để cổ vũ cho nhóm Tư Lam, nhắm thẳng đến đích Tư Lam nhảy cẩn lên lập tức cho quả bóng vào rổ, tiếng reo hò vang lên Tư Lam không nghĩ mình sẽ làm được.

"Tư Lam, cậu giỏi lắm!!" Trí Nam chụp lại những khoảng khắc đẹp nhất của cô và còn có hẳn cả một video lúc cô cho bóng vào rổ thực sự rất đẹp mắt, Tư Lam như đang trêu đùa với đối phương như mèo vờn chuột không khí hồi hợp.

Phải nói màn đấu này thật thu hút người xem nhất là tập trung vào Tư Lam người con gái sáng nhất hôm nay và sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người về sự thay đổi của Tư Lam.

"Giỏi quá!!! Thắng rồi!!! Chúng ta thắng rồi!!" Tư Lam lại một lần nữa cho bóng vào rổ, màn kết thúc vô cùng đẹp mắt khiến mọi người đứng lên vỗ tay khen thưởng.

"Tư Lam!!! Tư Lam!!! Tư Lam!!" Các thành viên trong lớp bắt đầu chạy lên sân nâng cô lên, ngày thi cuối cùng cũng là ngày cô lấy lại những gì đã mất và không làm cho Thái Trạch Dương mất mặt, dù không có anh nhưng thực sự anh đã truyền năng lượng đến cho cô, Tư Lam hoàn toàn có thể cảm nhận được.

"Nghe nói lớp của anh đã thắng rồi đấy" cô Lệ Hoa đi vào thông báo thông tin cho anh vẻ mặt vui vẻ.

"Thật sao?" Thái Trạch Dương liền đứng dậy mừng rỡ nói.

"Đúng vậy, cô bé Tư Lam gì đó đã làm rất tốt, lớp tôi cũng phải chào thua, con bé đội trưởng lớp tôi vừa gọi và nói như vậy đấy" Cô Lệ Hoa thở dài nói.

Thái Trạch Dương liền lấy điện thoại ra gọi cho cô nhưng cô không bắt máy, chắc có lẽ đang ăn mừng rồi, cả ngày hôm đó Tư Lam đã ra ngoài cùng với lớp ăn mừng sự chiến thắng này.

"Tư Lam, em đang ở đâu vậy?" Thái Trạch Dương nhắn tin cho cô nhưng không thấy hồi âm.

"Em đang ở cửa hàng, hôm nay em thắng rồi" Tư Lam vui vẻ nhắn lại cho anh.

"Em chuẩn bị về chưa?" Thái Trạch Dương nhìn lên đồng hồ.

"Em đang chuẩn bị về, đợi em về em sẽ gọi cho anh"

"Được"

Khi Tư Lam trở về nhà, cô liền gọi cho anh, nhìn thấy anh cô chợt nhớ anh đã hai ngày không gặp anh thật sự rất nhớ anh.

"Em nhớ anh rồi" Tư Lam buồn bã nói.

"Anh cũng nhớ em, hôm nay tiếc là không nhìn thấy được khoảng khắc em chiến thắng" Thái Trạch Dương nhẹ thở phù.

"Không sao, em sẽ gửi cho anh xem video được không nè"

"Được đấy em gửi cho anh xem!!"