Thái Trạch Dương tìm Tư Lam ở khắp nơi, anh lấy điện thoại ra gọi cho cô, Tư Lam liền bắt máy anh nghe được giọng say rượu của cô.
"Tư Lam, em đang ở đâu?" Thái Trạch Dương thở gấp nói.
"Em đang ở quán lẫu T" Tư Lam ngà ngà sau nói.
"Được ở đó!! Anh đến đón em" Thái Trạch Dương liền phóng xe đến chỗ đó đón Tư Lam.
Tư Lam nằm dài trên bàn, nhiều người nhìn cô với đôi mắt khinh bỉ, một cô gái giờ này không về nhà mà ở đây uống nhiều hơn cả đàn ông nữa, cả người Tư Lam bây giờ nồng nặc mùi rượu, chủ quán cũng phải lắc đầu ngán ngẫm.
"Em gái thất tình à, sao uống một mình thế? Để anh uống với em nhé" một người đàn ông đi tới ngồi xuống ôm lấy cô.
"Buông ra, bạn trai tôi đến sẽ không tha cho anh đâu, anh ấy ghen lắm đấy" Tư Lam mơ màng nói.
"Bỏ cô ấy ra!!" Thái Trạch Dương đi đến đỡ lấy Tư Lam đưa ra xe khiến người đàn ông ấy hơi hụt hẫn.
Tư Lam được anh dìu ra xe, đưa cô về nhà nhưng hôm nay cô không quậy như lúc trước nữa, ngoan ngoãn nằm trong lòng
anh.
"Tư Lam, anh thấy mẹ em cũng nói đúng, tương lai và ước mơ của em thì em nên nắm bắt"
"Anh cũng nói vậy" Tư Lam đánh mạnh anh một cái.
"Thôi ngủ đi!!" Thái Trạch Dương bế cô vào trong nhà.
Ngày hôm sau, Tư Lam tỉnh dậy, thấy bà đang ở dưới bếp nấu ăn, Tư Lam đi lướt ngang bà, bà nhẹ giọng nói.
"Mẹ xin lỗi con"
"Không sao đâu mẹ, tại hôm qua con hơi khó chịu trong người thôi" Tư Lam nói rồi ngồi xuống cùng bà ăn, thấy cô đã bình tĩnh trở lại bà cũng cảm thấy yên tâm hơn.
"Con ăn xong rồi, con đi học đây" Tư Lam xách cặp lên rồi rời đi.
Đến trường cô nằm uể oải lên bàn, Tiêu Phàng cũng vừa bước vào lớp, vỗ vai của cô cất giọng trêu đùa.
"Sao thế? Đi chơi về mệt à"
"Đúng rồi" Tư Lam ngước mặt lên nhìn cô khẽ gật đầu.
Tiếng chuông vào học vang lên, Thái Trạch Dương bước vào, nhìn thấy sự mệt mõi của cô anh có chút đau lòng nhưng không thể hiện sự quan tâm của anh ở đây được.
"Bạn học Tư Lam, em mệt mõi lắm sao? Lên phòng y tế đi!!" Thái Trạch Dương trầm giọng nói không phải kiểu cưng chiều như ở nhà nữa.
"Em không sao thưa thầy" Tư Lam ngồi ngay ngắn lại tập trung học.
Thái Trạch Dương tiếp tục giảng bài, một lúc sau anh đi xung quanh lớp nhân tiện đi ngang chỗ của cô xem tình hình của cô, Tư Lam ra hiệu với anh rằng bản thân mình ổn không sao anh đừng lo cho cô.
Thái Trạch Dương đi lên trên bục bắt đầu quan sát bên dưới, mặt dù không một tiếng động nhưng nhìn có vẻ chẳng có ai học vào cả, trong khi đó kỳ thi quan trọng nhất của đời học sinh đang gần kề.
"Các em đã có mục tiêu cho tương lai chưa? Dự định trường nào? Ngành nghề nào chưa?" Thái Trạch Dương ho khẽ chậm rãi nói.
"Nếu nơi đó là ước mơ của các em thì các em nên cố gắng vì nó, đừng vì một ai đó hay một cái gì đó mà lưu luyến bỏ đi ước mơ của mình" Thái Trạch Dương vừa nói vừa nhìn về phía Tư Lam, anh không muốn cô vì anh mà bỏ đi ước mơ của mình.
Cả lớp yên lặng, suy nghĩ đến chuyện sắp xa nhau, trầm lặng, mới đó mà khoảng thời gian ở trường học sắp kết thúc rồi, thanh xuân ngắn ngủi thật.
Ai cũng phải lớn, phải trưởng thành, sống vì bản thân mình vì tương lai của mình, Tư Lam nhìn anh chầm chầm, anh nhẹ nở nụ cười với cô.
"Tư Lam, vài hôm nữa thi bóng rổ lại rồi, cậu đã tập luyện chưa? Nghe nói cậu được thầy Thái dạy cho thế nào rồi"
"Tạm ổn, tớ đang cố gắng tập, lầm này tớ nhất định không để nhóm chúng ta phải thua nữa!!" Tư Lam nắm lấy vai của Tiêu Phàng vẻ mặt tự tin.