VỢ, EM ĐỪNG TRỐN TÔI!!!

Chương 47: Suối Nước Nóng




"Sao đấy, có gì vui à?" Tư Lam nhìn thấy anh liền thoát ra khỏi phần tin nhắn trả điện thoại lại cho anh.

"Không có gì, em đói rồi chúng ta ăn đi!!" Tư Lam liền đổi chủ đề đi đến bàn ăn, Thái Trạch Dương ngồi xuống bên cạnh cô.

"Ăn nhiều vào, em dự định thi vào trường nào?" Đột nhiên Thái Trạch Dương hỏi dự định của cô, cô cũng chưa biết nữa, thực ra cô thích làm bác sĩ nhưng chỉ là trước đây thôi.

"Anh có thể tư vấn cho em không? Vì em vẫn còn đang mơ hồ" Tư Lam chống cằm nhìn anh.

"Được, khi về anh sẽ tìm vài trường đại học tốt cho em" anh xoa đầu cô nói.

....

Sau bữa ăn Tư Lam cùng Thái Trạch Dương đi dạo quanh biển, đưa cô đi ngắm hoàng hôn, đột nhiên nhìn ra biển Tư Lam lại nhớ về gia đình của mình trước đây.

Trước khi họ ly hôn Tư Lam cũng có khoảng thời gian rất hạnh phúc bên họ, cứ suy nghĩ đến là không thể cầm lòng được mà rơi lệ.

"Tư Lam em sao vậy?" Anh quay sang lo lắng ôm lấy cô.

"Em nhớ họ" Tư Lam giọng rung rung nói.

"Ba mẹ em sao?" Thái Trạch Dương liền hiểu ý cô.

"Vâng" Tư Lam ôm lấy anh, một cô gái tội nghiệp sống tự lập từ nhỏ tự nuôi bản thân mình, nhìn thấy cô khóc anh thấy đau lòng vô cùng, anh sẽ luôn yêu thương cô bảo vệ cho cô.

"Tư Lam, sau này em có anh, và ba mẹ của anh, chúng ta là một gia đình nên sau này đừng nghĩ tới chuyện đó nữa"

Thái Trạch Dương liền cõng cô trên lưng đi dạo quanh bờ biển, rồi quay về khách sạn để chuẩn bị đi suối nước nóng cho cô thư giản đầu óc để không phải suy nghĩ đến chuyện không vui trước đây.

Thái Trạch Dương cùng Tư Lam đến suối nước nóng nổi tiếng nhất ở đây, nằm giữa một khu rừng thoáng mát tạo cảm giác lãng mạn hoà cùng với thiên nhiên.

Núi sâu rừng xanh, sương trắng mông lung, xung quanh có rất nhiều biệt thự nhỏ được xây dựng theo kiểu Trung Quốc, phân bố đan xen. Được khách du lịch mỗi khi đến thành phố này đều phải đến đây nghỉ dưỡng một lần vì sự chu đáo và cảnh đẹp lãng mạn.

Tư Lam vào bên trong khoác áo choàng dài rồi đi vào suối, một mình ở giữa khu rừng rộng lớn hoà mình với thiên nhiên, tiếng gió khiến Tư Lam cảm thấy dễ chịu hẳn.

Suối còn có thảo dược giúp thư giản sau ngày dài mệt mõi, muộn phiền đều được rột rửa ra hết, đột nhiên một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau cô giật mình quay lại tát nước tung toé.

"Á" Tư Lam cứ thế hét lên.

"Là anh!!" Thái Trạch Dương ho khẽ nói.

"Sao anh vào đây?" Tư Lam lấy khăn che lại thân thể của mình.

"Sợ em buồn nên vào với em" Thái Trạch Dương nhếch môi cười.

"Biến thái!! Anh ra ngoài đi!!" Tư Lam ngại ngùng khi ở trước mặt anh, vì cơ thể cô đang trần như nhộng.

"Anh sẽ không nhìn đâu!!" Thái Trạch Dương quay sang hướng khác, Tư Lam từ từ quay lại thấy bóng lưng rắn chắc của anh có hơi ngại ngùng.

Đột nhiên chuông điện thoại của anh vang lên, Thái Trạch Dương liền đi lên mở nghe máy, thấy giọng điệu vui vẻ của anh không biết đang trò chuyện cùng ai nữa.

"Được rồi, bye cô Lệ Hoa" Từ Lệ Hoa phát ra từ miệng Thái Trạch Dương rất dịu dàng, Tư Lam nắm chặc tay thấy anh đi xuống thì khẽ lườm anh.

"Ai thế?" Tư Lam giọng điệu khó chịu.

"Là cô Lệ Hoa, em sao thế?" Thái Trạch Dương cố tình trêu cô.

"..." Tư Lam đột nhiên đi đến kéo mặt anh lại gần rồi hôn cuồng nhiệt, Thái Trạch Dương đứng hình không nghĩ cô sẽ chủ động làm như vậy.

"Tên khốn nhà anh từ bao giờ nói chuyện ngọt ngào với người khác như vậy?" Tư Lam cắn khẽ lên môi anh.