Võ Động Thiên Hà

Chương 67: Quán Phách Thăng Long Quyết





Bản Quán Phách Thăng Long Quyết này hiển nhiên là một bộ bí tịch tu luyện, cư nhiên có người cất giấu bên dưới khối đá lót sàn trong thạch thấy ngầm Đồ thị.

Dưới sự hiếu kỳ, Vân Thiên Hà lại mở ra một tờ, nội dung trong tờ này không nhiều lắm.

"Quanh thân nguyên khiếu ngưng tinh hoa thiên địa, quán thông cầu nối thiên địa, dẫn kỳ phách hợp với thánh thể nhất mạch chu thiên, hóa ý thành hình, là tinh thần, ý, thể, hình, dung hợp đại thành, có thế rồng bay lên trời…"

Sau khi nhìn thấy nội dung tờ thứ nhất, tỉ mỉ suy nghĩ một phen, càng nghĩ càng kinh hãi, trên núi hoang, Lão Cái đã từng nhắc tới cảnh giới võ thánh, linh nhục hợp nhất tạo thành thánh thể, muốn tu luyện tiến thêm một bước, quán thông thánh thể nguyên khiếu, phải ngưng tụ hấp dẫn tinh hoa thiên địa đến không ngừng tẩm bổ, mà tổng chương giảng giải trong bản Quán Phách Thăng Long Quyền này rõ ràng càng thêm tỉ mỉ cẩn thận hơn hẳn so với lời nói của Lão Cái!

Lẽ nào…

Vân Thiên Hà thầm hít một ngụm lương khí, suy chút nữa không cầm chắc bản bí tịch này, trong lòng hắn đang nổi lên sóng lớn ngập trời!

Đây cư nhiên là phương pháp tu luyện cảnh giới Võ Thánh, hơn nữa xuất hiện trong một ô ngầm dưới lòng đất tại thạch thất bí mật tàng kinh lâu Đồ thị, xem ra chưa từng bị người khác phát hiện qua, điều này quá mức không thể tưởng tượng rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Đồ Thiên Thanh chú ý tới thần tình dị dạng của Vân Thiên Hà lúc này, cũng có vẻ vô cùng hiếu kỳ, liền cầm lấy bình thủy tinh lóa mắt nhất để ngay bên cạnh chiếc hộp gỗ…

Chỉ là khi hắn vừa mới đưa tay cầm lấy chiếc bình thủy tinh, một cỗ khí tức băng hàn như nghiêm sương liền theo cổ tay của hắn bắt đầu tràn lên trên cánh tay, chỉ thấy cả cánh tay của hắn biến thành màu xanh rất nhanh, thực giống như trong nháy mắt bị đóng băng lại, sắp bị đông lạnh thành băng côn.

Nói thì chậm, nhưng thực tế cực nhanh, sau khi Đồ Thiên Thanh cảm thấy dị dạng, đột nhiên sắc mặt đại biến, cái gì cũng không cần nữa, thực giống như bị điện giật vậy, theo bản năng ném bình thủy tinh trong tay đi.

Keng keng…

Lúc bình thủy tinh bị ném xuống mặt đất, lập tức phát ra tiếng keng keng thanh thúy.

Vân Thiên Hà lấy lại tinh thần, thấy thần sắc Đồ Thiên Thanh dị dạng, một cánh tay chuyển màu xanh, lại không ngừng run run, không khỏi hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Cái bình thủy tinh kia…

Lúc này Đồ Thiên Thanh giống như là mới từ trong hầm băng đi ra, hàm răng đã đánh nhau cầm cập, có chút nói lắp.

- Có cổ quái, đệ nghìn vạn lần không nên lấy tay sờ nó!

Vân Thiên Hà nghi hoặc không giải thích được nói:

- Đệ vừa mới lấy nó ra khỏi hộp gỗ, có phát hiện ra điều gì kỳ quái đâu nha?

Nói xong, Vân Thiên Hà liền đưa tay cầm lấy bình thủy tinh!

- Không nên đụng, a…

Đồ Thiên Thanh nhìn thấy Vân Thiên Hà muốn lấy bình thủy tinh, vội vàng ngăn cản, thế nhưng Vân Thiên Hà đã lấy bình thủy tinh cầm trong tay, thần sắc như thường, hình như không có chuyện gì phát sinh.

Vì sao nó cầm cái bình thủy tinh kia lại không có việc gì?

Thấy Vân Thiên Hà cầm bình thủy tinh màu lam lật qua lật lại nghiên cứu, Đồ Thiên Thanh thầm hít một hơi lãnh khí, trừng mắt há mồm nhìn chằm chằm.

- Bên trong bình thủy tinh này hình như không phải là loại thuốc bột gì đó, giống như là không có gì vậy!

Vân Thiên Hà cầm bình thủy tinh nhẹ nhàng lắc lắc, không hề nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, đang nghĩ kỳ quái, thầm muốn mở ra xem.

- Không thể lỗ mãng!

Đồ Thiên Thanh lấy lại tinh thần, thấy Vân Thiên Hà đang định mở nắp bình ra, vội vàng quát bảo ngưng lại, thần sắc ngưng trọng:

- Vật này tất có cổ quái, vừa rồi khi ta tiếp xúc với bình thủy tinh này, lập tức có một cỗ khí tức băng hàn tới cực điểm tràn ra, hiện tại chưa hiểu rõ bên trong rốt cuộc là cái gì, tốt nhất không nên tùy tiện mở ra!

Vân Thiên Hà cũng hiểu được thận trọng một chút là tốt nhất, liền buông bình thủy tinh ra, ngoại trừ bản bí tịch vẫn cầm trong tay ra, hắn nhìn thấy dưới đáy hộp gỗ còn có một quyển sách da thú rất tinh vi, bên trên không hề có văn tự gì, toàn bộ đều chỉ là một ít dấu hiệu kỳ quái, trong lòng Vân Thiên Hà suy đoán, hẳn là một địa đồ nào đó.

Đồ Thiên Thanh xoa xoa cánh tay, chờ khi huyết dần dần thông suốt, hắn thấy Vân Thiên Hà vẫn cầm trong tay một quyển bí tịch, vì vậy hiếu kỳ hỏi:

- Thiên Hà, trong tay đệ là công pháp bí tịch gì?

- A, đệ có chút nhìn không hiểu đây là thứ gì!

Vân Thiên Hà hàm hồ nói một câu, khép lại quyển bí tịch rồi đưa cho Đồ Thiên Thanh.

Đồ Thiên Thanh bị chiếc bình thủy tinh cổ quái khiến cho có chút thần hồn nát thần tính, khi Vân Thiên Hà đưa quyển sách cho hắn, trước tiên lấy một ngón tay chỉ chỉ chạm nhẹ, thấy không có dị tượng gì phát sinh, lúc này mới nhận lấy.

Chỉ là khi Đồ Thiên Thanh tiếp nhận quyển sách, sắc mặt Vân Thiên Hà lại đột nhiên thay đổi!

Chỉ thấy khi Đồ Thiên Thanh tiếp nhận quyển bí tịch, chữ viết trong quyển bí tịch trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.

Đồ Thiên Thanh nhìn bìa ngoài một chút, chỉ là da thú với những hoa văn rất nhỏ, vì vậy liền mở ra một tờ, nhưng bên trong cái gì cũng không có, không khỏi mở tiếp trang thứ hai, trang thứ ba… Mãi cho tới khi hắn mở đến trang cuối cùng, rốt cuộc phát hiện ra toàn bộ quyển bí tịch cư nhiên không có bất cứ văn tự chữ viết nào, hoàn toàn trống rỗng.

- Thiên Hà, lúc đệ xem quyển sách này có văn tự sao?

Đồ Thiên Thanh cảm giác chuyện này có điểm tà môn, trong bí tịch này cư nhiên không có văn tự, liền hỏi.

- Tại sao lại có thể như vậy?

Vân Thiên Hà có chút mơ hồ, vì sao khi hắn cầm bình thủy tinh và quyển sách kia, rất bình thường, thế nhưng đến khi vào trong tay Đồ Thiên Thanh lại xảy ra một loại biến hóa quái dị, lẽ nào những thứ trong hộp gỗ này đều bị bố trí một loại kỹ thuật mã hóa nào đó của thế giới này sao?

Ngẫm lại còn có chút không dám tin tưởng, thế giới này sao có thể có kỹ thuật mã hóa cao siêu tới như vậy, bản thân quyển sách da thú kia tiết lộ cổ quái, nếu như có thể cùng với quyển sách da thú tương hỗ phát sinh phản ứng, đơn giản ngay cả khí tức…

Chờ một chút, khí tức?

Trong đầu Vân Thiên Hà đột nhiên có một tia hiểu ra, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào điều này có liên quan tới tinh khí trong cơ thể chính mình? Trong bình thủy tinh kia có một cỗ khí tức cực kỳ băng hàn, chính mình cầm không có chuyện gì, mà chính mình lúc tu luyện Vô Lượng Tinh Kinh thu nạp tinh thần lực thuộc tính hàn, vì vậy khi cầm bình thủy tinh không cảm thấy chút hàn ý nào, điều này hẳn là có liên quan với nhau.

Đồ Thiên Thanh thấy Vân Thiên Hà cúi đầu trầm tư, cho rằng hắn cũng không biết nội dung trong bản bí tịch này, cũng không tiếp tục hỏi nhiều, vì vậy đứng lên nói:

- Thiên Hà, mấy thứ này thực cổ quái, tốt nhất để lại chỗ cũ, ngày khác thử hỏi lại lão gia tử một phen, đêm này chúng ta phải xuất phát trở về Kinh rồi, chúng ta không nên lãng phí thời gian vào việc này!

Nói xong, Đồ Thiên Thanh trả lại bản bí tịch vào trong hộp, trực tiếp đi tới trước giá sách bằng đá cầm lấy quyển Thiên Cương Cầm Long Thủ đang xem vừa nãy.

Trong lòng Vân Thiên Hà tỉ mỉ suy nghĩ một chút, Quán Phách Thăng Long Quyết kia hắn mới chỉ nhìn qua trang đầu tiên, phía sau còn có vài trang chưa xem, lại cầm lấy lướt qua một lượt, quả nhiên là công pháp tu luyện cảnh giới Võ Thánh, bên trong chú trọng nhắc tới cần phải có thánh thể mạnh mẽ làm cơ sở.

Bất quá phía sau còn có một bộ phận, nhắc tới Thần Ý Pháp hợp nhất nguyên khiếu, thông đạt nội khí, hình ẩn trong ý, ý hiện trên hình, nội liễm không hiện, vô cảm giác…

Nói cách khác, kết hợp quyền ý sắc bén không gì sánh được với nguyên khiếu, và khí tức trong cơ thể tương liên với nhau, bên ngoài hiện quyền ý, thần ẩn trong quyền ý, khi tinh thần ý dung hợp vào trong quyền, toàn bộ thân thể chính là một nắm tay, nếu luận binh khí, thì tương đương với thuật ngữ nhân kiếm hợp nhất thường nói, hoặc là các loại thuyết pháp thiên nhân hợp nhất, nhưng có chút tinh diệu hơn ở chỗ, loại tinh thần ý này có thể tùy ý biến hóa, cũng có thể tùy ý phóng ra ngoài, người bình thường rất khó phát giác ra được.

Đơn giản mà nói, nếu là muốn ẩn dấu thực lực, cũng có thể thông qua loại Thần Ý Pháp này, thu liễm phong mang lại, làm cho đối phương không cảm giác được chút nào.

Vân Thiên Hà nghĩ chính mình sắp phải khởi hành trở về kinh thành rồi, loại Thần Ý Pháp này nếu như có thể luyện thành công, không chỉ về mặt chiến lực vũ kỹ cao hơn hẳn một bậc, hơn nữa chính mình nếu tận lực mà nói, bất luận kẻ nào cũng không thể nhìn thấu được thực lực của chính mình, cứ như vậy, chính mình từ chỗ sáng chuyển vào chỗ tối rồi.

Suy nghĩ một chút, trong lòng liền có chủ ý, vì vậy Vân Thiên Hà tập trung tìm hiểu, chuyên môn nhằm vào bộ phận nội dung tu luyện Thần Ý Quyết, tiến hành đọc thuộc ghi nhớ, cố gắng ghi tạc bộ phận nội dung tu luyện này vào trong đầu.

Dùng hai canh giờ, rốt cuộc cũng ghi tạc được bộ phận Thần Ý Quyết trong Quán Phách Thăng Long Quyết vào đầu, sau khi khép lại bí tịch, lại hồi tưởng tỉ mỉ trong đầu một lần nữa, cho đến khi không còn chút sai lầm vấp váp nào Vân Thiên Hà mới thả bí tịch lại vào trong hộp, lại lấy mảnh lụa mỏng đặt lên trên giống như cũ…

Xếp mọi thứ trở lại hộp gõ như ban đầu, lại dùng giấy dầu bọc lại bỏ vào trong ô ngầm dưới nền đất, cuối cùng lấy phiến đá đè lại lên trên như cũ, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, thấy Đồ Thiên Thanh còn đang say mê xem xét ảo diệu bên trong Thiên Cương Cầm Long Thủ.

Đồ Thị Võ Kinh cũng được đặt trong một ô ngầm sau giá sách bằng đá, phỏng chừng thời gian không còn nhiều lắm, Vân Thiên Hà không có dự định lật xem, Tiên Thiên Võ Sư là công pháp nội tu viêm phách, mà nếu sau này Vân Thiên Hà đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Võ Sư, phải chủ tu công pháp hàn phách, Đồ Thị Võ Kinh hiển nhiên không thích hợp đối với hắn.

Đi tới trước cửa phòng, theo lời An bá gõ vào khối đá gồ lên trên cửa, chợt nghe được một cỗ thanh âm thanh thúy, sau đó cửa đá kẹt một tiếng mở ra.

An bá ngồi tĩnh tọa tại một góc trước mật thất chờ đợi, Vân Thiên Hà đi ra, chỉ gật đầu bắt chuyện một cái, An bá tuy rằng rất kinh ngạc vì sao Vân Thiên Hà lại đi ra sớm tới như vậy, nhưng cũng không nói cái gì, liền mang theo hắn từ cửa hông thạch thất đi ra ngoài.

Khi Vân Thiên Hà tiến vào trong thạch thất bên cạnh, vẫn giống như lúc đến, hoàn toàn bị không gian tối đen bao phủ bên trong…