Võ Động Thiên Hà

Chương 648: Túc Ly chi chí





- Ân, Hổ Tinh Tử làm việc cũng rất nhanh a. Nghĩ không ra nhanh như vậy mà hắn có thể bắt được La Sát Nữ. Đừng cho nàng chạy cũng đừng cho nàng chết, chờ bản tôn hảo hảo bố trí Thiên Tháp xong sẽ xử lý. Ngươi kêu hắn trực tiếp mang La Sát Nữ tới Thông Linh cảnh trong Lưu Tinh Thiên ở Ám Tinh Vực, Thử Nữ vẫn còn có giá trị lợi dụng.

Trữ Vọng nói:

-Chủ nhân, người này còn giá trị nào để lợi dụng?

Vân Thiên Hà thản nhiên nói:

- Dẫn nàng đến đây, ta muốn nàng đi lấy cho ta một thứ. Vật này đối với ta vô cùng trọng yếu.

- Chủ nhân muốn lấy vật gì?

Vân Thiên Hà đột nhiên trầm giọng nói:

- Hồn cách của Thiên Nữ.

Trữ Vọng thất kinh, sửng sốt một lúc lâu mới nói:

- Chủ nhân, việc này người muốn tâm tư a. Thiên Nữ vốn là một cường giả của Thiên tộc từ thời thượng cổ, hơn nữa lại là Thiên Thù Giả. Làm thế nào có thể gặp được ở chỗ này hơn nữa còn vì một con kiến hôi nho nhỏ. Cho dù có xuất hiện đi chăng nữa thì chủ nhân muốn đoạt được hồn cách của ả cũng phi thường khó khăn. Cho dù có đoạt được thì chủ nhân cũng không thể dùng được.

Vân Thiên Hà thản nhiên nói:

-Vì sao trong không gian này, lúc đầu chỉ có một Dị Linh Vương có thể chạy thoát được dưới sự trợ giúp của Quy Tinh Tử. Lúc đầu ta nghĩ chuyện này rất kỳ quặc. Thế nhưng sau này lại phát hiện ra La Sát Nữ. Ta chỉ biết trong chuyện này có liên quan đến nàng. Với thực lực của Quy Tinh Tử có khả năng phá vỡ phong ấn không gian, đồng thời không bị bổn nguyên lực lượng mà chạy thoát. Nếu như nàng có thể chạy thoát thì tại sao không giúp đỡ các Dị Linh Vương khác, như vậy bọn họ chẳng phải càng cường đại sao?

Nghe những lời này, Trữ Vọng không khỏi trầm tư suy nghĩ, nói:

-Chủ nhân, án theo suy đoán của người thì chuyện này xác thực có chút kỳ quặc. Nhưng chẳng lẽ những Dị Linh Vương kia có thể tồn tại là do phía sau có người thúc đẩy?

Vân Thiên Hà gật đầu nói:

-Ngươi hẳn là biết, tại một nơi thì Vân Ly Huyền Thiên là Tạo Hoá đứng đầu. Hắn há có thể không suy tính được những biến cố sắp sửa phát sinh. Vì sao hắn lại bị Tinh Tổ dễ dàng giết chết. Lẽ nào hắn thực sự không thể chạy trốn? Hơn nữa trong chuyện này, sau khi Quy Tinh Tử đến đây cũng không có trở lại lần nào. Nhưng vẫn ẩn núp trong một phiến không gian ở phụ cận. Hắn nói hắn sợ hãi, thực sự sợ hãi, mà tại sao hắn sợ hãi và hắn sợ hãi cái gì? Có lẽ do hắn hiệp trợ Dị Linh Vương chạy trốn mà từ đó biết được không ít bí mật. Hắn sợ sau khi trở lại sẽ bị Tinh Tổ giết người diệt khẩu. Mà về sau Hổ Tinh Tử đến gặp hắn, hắn cũng không dám đem bí mật này nói ra. Tự nhiên là sợ hãi, vì hắn không còn một người có thực lực cường đại chống lưng như trước. Hắn sợ mình sẽ lọt vào trong vòng vây trả thù. Cho nên hắn cũng chỉ nói chuyện này cho mỗi mình ta. Cũng chính vì thế mà Quy Tinh Tử mới bán mạng làm việc cho ta như vậy.

-Đã như vậy, vì sao chủ nhân còn phái Quy Tinh Tử trở lại?

Vân Thiên Hà thản nhiên nói:

- Đây là cho hắn một loại lựa chọn, cũng là một loại khảo nghiệm. Nếu như hắn có dũng khí trở lại, điều đó chứng tỏ rằng hắn sẵn sàng vì ta mà làm việc. Có như thế ta mới có thể trọng dụng hắn. Nếu như hắn nao núng do dự, có lẽ hắn không muốn trở lại. Hắn ngoại trừ việc biết được bí mật của Dị Linh Vương ra cũng không có bất cứ giá trị nào. Bản tôn cũng sẽ không thu nhận những người không có chí hướng muốn đạt được Chân Vũ Đế Tinh.

Trữ Vọng nghe vậy không khỏi than thở:

-Chủ nhân, như vậy chẳng phải là làm một việc vô nghĩa sao. Nhưng nghĩ không ra bên trong lại hàm chứa thâm ý sâu xa đến như vậy. Sau này Trữ Vọng còn cần phải học tập ở chủ nhân rất nhiều.

Vân Thiên Hà nói:

-Hay cho câu nói kia. Thực ra thì trí tuệ của Long tộc các ngươi cũng không thua kém gì nhân loại. Nhưng chỉ là phương pháp suy nghĩ, giải quyết vấn đề của các ngươi không giống với nhân loại mà thôi. Cho nên ta trước đây cũng đã nói qua, chờ sau này ngươi lĩnh ngộ được, thì hãy suy ngẫm lại những vấn đề này. Lúc đó ngươi sẽ hiểu rõ mọi chuyện.

Trữ Vọng không hiểu nói:

-Chủ nhân, Dị Linh Vương vì sao lại có liên quan đến Thiên tôc?

Vân Thiên Hà nói:

-Lần trước Dị Linh Vương kia không phải đã để lại ấn tượng trong ngươi sao. Nàng cùng với những Dị Linh Vương khác hoàn toàn không giống nhau. Lúc đó ta đã nghĩ chuyện này đúng là rất kỳ quặc. Dị Linh Vương vốn sợ hãi bổn nguyên chi hoả. Nhưng Dị Linh Vương kia có thể hấp thụ để đề thăng thực lực của chính mình. Hơn nữa ngươi có phát hiện con ngươi của hắn có màu xanh nhạt. Điều đó chứng tỏ là do tinh hoa ngưng kết thành sinh mệnh. Mà chúng ta ở cổ chiến trường U Hoang Vực. Ta tại không gian xung quanh phát hiện khí tức lưu lại trong cổ chiến trường cùng với khí tức trên người Dị Linh Vương kia hoàng toàn trùng khớp. Mà khí tức này không có đặc điểm của Long tộc, cũng không có đặc điểm của Nhân tộc. Cho nên chỉ có thể là Thiên tộc.

-Chủ nhân, nếu vậy thì La Sát Nữ kia có thể dẫn Thiên Nữ tới?

Trữ Vọng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Vân Thiên Hà phát hiện muốn để Trữ Vọng minh bạch một số vấn đề then chốt, xác thực cần tốn không ít tâm sức, nên hắn nói luôn một thể:

- Trong thế giới này, có một tổ chức tên là Thiên U Ám Điện. Đến thời khắc quan trọng sẽ giúp Dị Linh phá mở không gian phong ấn, đến lúc chúng được phóng xuất bắt đầu xây dựng thế giới tử vong thuộc về Dị Linh. Tổ chức này theo những đầu mối mà ta có được thì bọn họ cùng với sự tồn tại của La Sát Nữ có liên quan tới nhau. Mà tổ chức này đối với Thử Nữ lại vô cùng kính nể. Có thể thấy được thân phận của La Sát Nữ không đơn giản chút nào. Cũng không phải vì Ám Điện sợ hãi thực lực của nàng, mà chắc hẳn còn phải có nguyên nhân khác. Từ sau khi La Sát Nữ xuất hiện thì cũng đúng lúc thế giới này trở nên hỗn loạn. Điều này không thể nghi ngờ là chẳng khác nào bang trợ cho tổ chức Ám Điện này. Như vậy ngươi chắc hẳn phải đoán được nàng trăm phương ngàn đế muốn tạo ra hỗn loạn, lẽ nào chỉ là để vui đùa?

Trữ Vọng nói:

- Cho nên chủ nhân muốn thông qua La Sát Nữ, xem xem thân phận của nàng là gì. Đến tột cùng có liên quan đến Thiên tộc hay không?

Nghe vậy, lúc này Vân Thiên Hà mới gật đầu vui mừng nói:

- Chính là như vậy, nếu như là người của Thiên tộc nhưn vậy thì chắc chắn có liên quan tới Thiên tộc. Chỉ là không biết nếu như liên quan tới Thiên Nữ thì rõ ràng La Sát Nữ là một quân cờ được Thiên Nữ bố trí ở thế giới này. Một quân cờ nhưng lại có thể biết được tạo hoá, đồng thời cũng có được huyết mạch của nhân tộc.

Lúc này đột nhiên Trữ Vọng nói một câu:

-Đã như vậy, trong thế giới Long tộc, chỉ sợ cũng có quân cờ như vậy. Long tộc nên làm như thế nào?

Vân Thiên Hà sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng bình tâm, lập tức nói:

- Long tộc muốn làm gì? Tự nhiên là muốn nghĩ ra biện pháp phá vỡ tàn phá không gian mà Dị Linh thông qua đó để xâm nhập. Vài mảnh không gian phong ấn Dị Linh hội họp lại, nếu như không có các biện pháp chuẩn bị thoả đáng, đảm bảo rằng phong ấn Dị Linh Vương ở Thiên Tàng không gian không bị phá vỡ. Nếu như Long tộc còn muốn tiếp tục tồn tại thì bọn họ chỉ có một cách làm duy nhất và lúc này bọn họ cũng không còn đường lui nữa rồi.

- Giả như lai lịch của Dị Linh Vương cùng với Thiên tộc có liên quan tới nhau. Vậy chẳng phải Long tộc sẽ bị diệt vong hay sao.

Trữ Vọng nói.

Vân Thiên Hà lắc đầu nói:

- Cho dù là Dị Linh Vương có liên quan tới Thiên tộc đi chăng nữa thì lâu nay đã không còn chịu sự khống chế của Thiên tộc nữa rồi. Hiện giờ Thiên tộc còn khó có thể bảo toàn được bản thân, bọn họ đâu còn muốn lợi dụng Dị Linh Vương để mà làm ra những việc không đâu nữa. Được rồi, chuyện này bản tôn sẽ giải quyết một cách thoả đáng, trước hết chúng ta nên thu lấy Thiên Tháp này đi đã.

Dứt lời, Vân Thiên Hà bay về phía Thiên Tháp, Trữ Vọng trầm ngâm suy nghĩ, cũng nhanh chóng đánh ra vài đạo phù văn biến mất trong hư không.

…………..

Kiền Châu, Tĩnh Quốc.

Hiện giờ đã không chịu chế ước cùng ràng buộc của nhị vị Các chủ Thiên Tháp, Đường Túc Ly cảm giác từ trước tới nay chưa bao giờ được thoải mái như vậy. Thậm chỉ ngay cả việc La Sát Nữ biến mất vô tung vô ảnh cũng không thể làm hắn buồn phiền lo âu. Hiện giờ hắn đang vô cùng sung sướng.

Lúc này hắn mới cảm giác được mình chân chính là một vị Đế Vương. Có thể làm chủ Tĩnh Quốc. Đồng thời cũng khôi phục lại được một phần tráng khí, phong độ khi xưa.

Bất quá, giờ đây hắn đã không còn nhân tính, điều này cũng do hắn tu luyện công pháp không trọn vẹn gây nên.

Ngay sáng sớm, Đường Túc Ly đã điên cuồng phát tiết trên người ba thiếu nữ. Đồng thời sau khi hưởng lạc xong liền giết chết ba thiếu nữ này. Lúc này hắn mới cảm giác tinh thần hưng phấn. Mặc Hoàng Kim Chiến Y Giáp lên rồi đi tới thao trường.

Lúc này hắn dự định thực hiện những tâm nguyện trước kia mà mình không có làm được. Thừa lúc thiên hạ Đông Vực hỗn loạn mà thống nhất Đông Thổ, trở thành một Thiên Cổ Nhất Đế.

Dù cho hắn có bị bêu danh thiên cổ hay không thì đối với một cường giả như hắn mà nói thì việc thực hiện được tâm nguyện mới là quan trọng nhất. Dù chỉ là hưởng thụ loại cảm giác này một ngày một đêm thôi, hắn mới cảm thấy cuộc đời này không bị bỏ phí.

Nửa đầu cuộc đời hắn sống trong cảnh huy hoàng tráng lệ. Nhưng nửa sau, khi tuổi tác hắn ngày càng cao thì lại phải sống trong sự nhục nhã mà không thể nào làm khác được. Trong tâm linh hắn cũng chỉ còn tồn tại những tâm nguyện giúp cho hắn nhẫn nhục sống tạm bợ cho đến ngày hôm nay. Và để có thể thực hiện được những tâm nguyện này thì đó là lý do để hắn sống cho tới bây giờ.

Nhân tính của hắn sớm đã không còn khi hắn tự tay giết chết thê tử cùng với nữ nhi. Hắn còn một nhi tử, nhưng chả bao giờ hắn đả động đến. Hắn cũng không để ý tới buồn vui, sinh tử của thần dân cũng như bọn họ muốn gì ở hắn. Chỉ cần hắn là Đế Vương thì hắn muốn ai chết, người đó phải chết.

Cho nên hắn đi tới thao trường với hy vọng có thể chiếm đoạt thiên hạ.

Chỉ là khi tới thao trường, sắc mặt Đường Túc Ly nhất thời trầm xuống. Hắn chỉ thấy trên thao trường hôm nay có thưa thớt vài tên quan tướng. Ngay cả sĩ quan cấp dưới cũng không có nổi năm mươi người. Mà thần tình của bọn họ thì vô cùng uể oải, không hề có chút sát khí của một quân nhân nào cả.

Thấy vậy, Đường Túc Ly không thể nào kiềm chế được. Hắn đứng trước mặt một vị đại tướng kêu lên:

- Phương Phác, trẫm hôm này điểm binh. Vì sao chỉ có vài người, thậm trí ngay cả sĩ khí cũng không có. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Phương Phác đã đi theo Đường Túc Ly từ khi còn rất nhỏ, cho nên đến bây giờ hắn vẫn tận tâm trung thánh. Cho dù chủ nhân giờ đây đã thay đổi, nhưng hắn vẫn cứ trung thành như vậy.

Nghe câu hỏi của Đường Túc Ly, Phương Phác tiến lên đáp:

-Hoàng thượng, giờ đây Vong tộc Dị Linh đột kích, có rất nhiều người đã dũng mãnh đi tới Đông Vực. Hiện tại thiên hạ đang trong tình trạng hỗn loạn, lương thực thiếu thốn. Các tướng sĩ trong quân khi nghe những người chạy nạn bên ngoài nói về sự nguy hại của Dị Linh thì vô cùng khủng hoảng. Thậm chí còn xuất hiện hiện tượng đào ngũ. Mà hiện tại Hoàng Thượng lại muốn xuất binh, điều này là vô cùng khó khăn. Lương thực thiếu thốn, căn bản là không đủ để cung cấp cho quân đội. Cho nên rất nhiều tướng sĩ cho dù kề đao vào cổ cũng phản đối chiến tranh kịch liệt. Thậm chí còn có người nói….