Trong màn đêm tĩnh mịch, ánh đèn trong phòng phập phù le lói. Có thể thấy được bóng người tĩnh lặng thỉnh thoảng khẽ động
Đường Linh Sơn đang quỳ trên mặt đất, cũng vẫn chưa có chịu đứng dậy. Sau khi hắn nghe Đường Chân Nam nói xong cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, quả thực không biết phải làm gì cho phải.
Song từ trong những gì mà lão tổ tông Đường Chấn Nam của hắn nói, hắn cũng lĩnh ngộ ra được vài thứ.
Nguồn: http://truyenfull.vnTựu theo như những gì Đường Chân Nam nói thì khí số Đại Đường đã hết. Nếu như hắn còn muốn ấu trĩ là những chuyện tình như bây giờ sẽ khiến hắn rơi vào loại khốn cảnh mà hắn không thể nào kiểm soát được. Hiện tại hắn cảm thấy hoang mang, hắn cũng biết được tất cả những việc này đều do hắn mà ra.
-Lão tổ tông ta biết tử tôn sai rồi, cầu khẩn lão tổ tông chỉ điểm sai lầm của tử tôn?
Đường Chân Nam nói:
-Mà thôi, có một số việc bản thân ta không có muốn để cho ngươi biết. Nhưng hôm nay thiên hạ chi tranh lại liên quan tới sự tranh đoạt tạo hóa số mệnh. Có rất nhiều thế lực cường đại không thuộc thế tục nhúng tay vào. Ngươi cũng nên sớm chuẩn bị, hơn nữa ta cũng không có muốn Đường thị bị đoạn tuyệt huyết mạch. Vì thế ta cũng đã an bài cho ngươi một đường lui, trước tiên ngươi đứng lên đi!
Đường Linh Sơn nghe vậy vô cùng phấn khỏi.
- Muội muội ngươi tâm tư đơn thuần, tâm địa chất phác, hơn nữa cũng không có kinh lịch qua ma luyện nên ta an bài cho nàng đi Nguyệt Môn. Cũng chỉ có nơi này mới thích hợp cho nàng sinh sống mà thôi!
-Nhưng ngươi thì lại khác, vốn ta muốn cho ngươi ẩn cư tại thế gian phàm tục, để ngươi tu dưỡng tâm tình một phen rồi sau đó mới dẫn ngươi đi nơi khác. Nhưng hiện tại ngươi lại tham dự sự phân tranh của thế tục. Cũng không có khả năng không đếm xỉa đến!
Đường Linh Sơn nghe được những lời này thì càng thêm mê hoặc, nói:
-Lão tổ tông nói những lời này là có ý gì?
Đường Chân Nam nói:
-Đương nhiên, ngươi không thể không đếm xỉa đến, cho dù nơi này là của ngươi nhưng ngươi lại khuyết thiếu tạo hóa số mệnh, đằng sau lại khuyết thiếu những thế lực cường đại hậu thuẫn. Tự thân ngươi cũng khó có thể bảo toàn được. Mà ta vì một sự tình cũng mới an bài xong rồi mới đến nơi này. Ta cũng muốn tránh xa sự phân tranh lần này nhưng không có khả năng mang ngươi theo, cũng không có cách nào an bài cho ngươi. Nhưng để vận mệnh của ngươi có thể cải biến, lão phu chỉ có thể mang ngươi đi cầu xin một người!
- Cầu một người để cải biến vận mệnh của tử tôn?
Thần sắc Đường Linh Sơn cả kinh nói:
- Cầu ai?
Đường Chấn Nam đứng dậy, chậm rãi nói:
- Chính là thanh niên nhân mà ta gặp trong tửu quán ngoài thành hồi chiều, hắn gọi là Vân Thiên Hà!
- Thiên Hà, thế nào lại là hắn?
Đường Linh Sơn vừa nghe vậy càng kinh sợ không ngớt.
Đường Chân Nam nói:
- Có một bí mật, nghe xong chính ngươi vĩnh viễn phải giữ kín ở trong bụng cho tới khi chết. Ngàn vạn lần không được nhắc tới cho bất kỳ kẻ nào, ngươi có thể bảo chứng?
- Hài nhi có thể bảo chứng!
Đường Linh Sơn trịnh trọng gật đầu nói.
- Bởi vì việc này vô cùng trọng đại, ta cũng không có dam chính miệng nói ra, việc này liên quan đến sự phân tranh số mệnh thiên hạ. Nếu như ngươi không thể giữ kín được trong lòng, trong lúc vô tâm gây ra chuyện thị phi thì sẽ khiến cho ngươi rước tới phiền toái càng lớn hơn nữa. Ta sở dĩ mang ngươi đi cầu xin người này. Thứ nhất là thân phận hắn đặc thù, thực lực lại cường đại, sau này nếu có cơ hội ngươi cũng sẽ minh bạch. Thứ hai chính là con của hắn chỉ trong nay mai thôi sẽ là người thống nhất thiên hạ trở thành nhân hoàng. Hạ quốc này chính là căn cơ của nhân hoàng sau này. Đồng thời cũng ứng với những gì mà thiên đạo và thánh đạo nói, phải nắm giữa được nhiều thế lực và chi trì tạo hóa thần điện. Điều này là không thể nào thay đổi được. Lần phân tranh thiên hạ này, nếu như không có được sự hậu thuận cường đại từ các thế lực bên ngoài thì kết quả cũng chỉ có thể thảm bại mà thôi!
-Hấp!
Đường Linh Sơn nghe xong những lời này, không dám phát ra bất kì tiếng động nào. Trong lòng giống như là bị sét đánh, rung động không ngừng.
Hắn vẫn biết Vân Thiên Hà không phải là người bình thường, nhưng hắn chẳng bao giờ dám nghĩ tới hôm nay hắn phần nào biết được thân phận của Vân Thiên Hà mà khiến cho hắn kinh sợ như vậy. Với thực lực cùng thân phận của lão tổ tông mà cũng phải đi cầu xin người này. Lẽ nào người này đã trở thành thần, chỉ có hắn mới có khả năng cải biến số mệnh của mình?
Cùng lúc đó, Đồ phủ đã bị bóng đêm bao phủ nhưng có ba chỗ trong tây viện lấp ló ngọn đèn dầu.
Cơ Viễn Hành đã ly khai, đem nay hắn còn có sự tình khác cần phải làm. Nhưng Cơ Trọng Thiên thì không có đi, hắn vẫn ở lại trong phủ cùng với những người khác thương nghị.
Lúc này, Đồ Nguyên Khánh không ngừng đi lại trong phòng nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Mà Đồ Chính Minh thì ngồi ở một chỗ cũng không có nói gì, tay đặt trên bàn không ngừng gõ theo nhịp điệu tiết tấu.
Chỉ chốc lát, chợt nghe Cơ Trọng Thiên nói:
- Hiện tại có ba vấn đề cần phải giải quyết, thứ nhất chính là việc Thiên Hà trở về lần này, trong thời gian này phải làm sao nhanh nhất khiến cho mọi người tín nhiệm. Lúc đó mới co thể chủ trì chính sự của Hạ quốc. Thứ hai, chính là việc Đường Linh Sơn triệu tập đại thần của Đại Đường cũ, tuy rằng hắn không có chủ ý gì nhưng hiện giờ đại đa số nhân tâm đều hướng về hắn cho rằng Đường Linh Sơn muốn Đông Sơn tái khởi. Vì thế mà hiện tại Đường Linh Sơn chính là nhân vật mấu chốt. Nếu như chúng ta mạo muội để Thiên Hà chủ trì chính sự rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm nói rằng Thiên Hà muốn đoạt quân quyền, như vậy mang lại những phiền phức không nhỏ. Thứ ba, Thừa nhi là nhân hoàng cần phải giữ kín, hiện tại ngàn vạn lần cũng không thể để tiết lộ ra ngoài. Nếu như mà để địch nhân biết được thì hậu quả khôn lường. Chúng ta sau này cần phải làm mọt việc sẽ khiến cho rất nhiều người không thể nào hiểu được. Bọn họ sẽ minh bạch dụng ý của các vị. Quân đội đương trung lại nằm ở một phương hẳn là không có ảnh hưởng gì. Nhưng Trữ Dạ nếu như hắn cũng hiểu lầm, đồng thời trong tây quân cũng có không ít người là thuộc hạ cũ của Đường Linh Sơn. Bọn họ rất dễ làm phản. Trong thời gian lục quốc phân tranh, quân đội không thể loạn được!
Lúc này, Vân Thiên Hà đột nhiên mở miệng nói:
- Kỳ thực, cởi chuông cần người buộc chuông, mọi người không cần phải lo lắng về việc này. Đường Linh Sơn tự nhiên đứng ra giải quyết. Về phía bách tính mới là điều đáng lo nhiều nhất. Chỉ là cháu đang suy nghĩ một vấn đề, phía sau Sở quốc ngoài Nhật tông ra còn có những thế lực khác. Bất quá hiện tại không có phát hiện ra manh mối gì chứng tỏ bọn họ đang nhằm vào chúng ta. Theo như những gì bọn họ nói thì sẽ cùng chúng ta bảo trì loại quan hệ trung lập. Mà Tĩnh quốc, hiện tại cùng La Lan đế quốc liên linh, thực lực hùng hậu, sau lưng lại có Thiên Tháp. Chúng ta cũng không thể khinh thường Đường Túc Ly, người này tuy chỉ là con rối nhưng nếu trực tiếp đối đầu chính diện thì rất dễ xảy ra xung đột. Duy chỉ là phía sau chúng ta chính là Liệt Diễm quốc. Đây là một cái cây lớn, hơn nữa lại là con rối của Thiên U Ám điện. Còn nếu muốn giải quyết Liệt Diễm quôc thì trước tiên cần phải vượt qua được hai chướng ngại thiên nhiên là hoang mạc và Gia Lạp Tế Sơn, về phần hậu phương của chúng ta cũng không cần phải lo lắng!
Nghe xong những lời này, mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Điều bọn họ lo nhất bây giờ chính là thời gian, vậy mà Vân Thiên Hà vẫn lo lắng cho thế tục. Còn muốn khai chiến với Liệt Diễm quốc đầu tiên. Lẽ nào hắn sớm có biện pháp giải quyết, cho nên mới có thể bình tĩnh như vậy?
Đồ Nguyên Khánh nói:
-Tiểu tử, chiến tranh không giống như một trò chơi, kỳ thực đạo lý này ai cũng hiểu. Cháu nói tuy rất êm tai nhưng nếu mà thực sự thực hiện thì cũng không có dễ dàng gì. Bằng không qua nhiều năm như vậy, nhân tài Đại Đường lại đông đúc, dũng tướng như mây đã sớm đem Liệt Diễm quốc tiêu diệt rồi!
Cơ Trọng Thiên thấy thần sắc Vân Thiên Hà, hơi nhíu mày rồi nói:
- Chính diện đối địch, Đại Đường từng dùng rất nhiều biện pháp với mong muốn tiêu diệt Liệt Diễm quốc. Bất quá dùng kế sách âm mưu có chút nham hiểm. Để tiêu diệt Liệt Diễm quốc cũng không khó, Thiên Hà không phải là ngươi muốn….
Vân Thiên Hà cắt lời Cơ Trọng Thiên, nói:
-Cho dù có thiên thời địa lợi nhân hòa, cháu cũng chưa có từng nghĩa mình sẽ thực hiện, Cơ thúc thúc ngươi đừng quên phụ cận Xích Diễm hoang mạc vùng tây nam còn có Xích Thổ bộ lạc sinh sống!
Cơ Trọng Thiên nghe những lời này liền minh bạch, cười nói:
- Thực sự là thúc đã quên mất chuyện này, cháu nhắc thúc mới nhớ, chuyện này đối với người khác tương đối khó khăn nhưng đối với cháu mà nói muốn làm chuyện này thì cũng rất dễ dàng!
Đồ Nguyên Khánh tựu hồ nghe ra chút mánh khóe, nhưng vẫn hỏi lại:
- Thiên Hà, ngươi muốn dùng Xích Thổ bộ tộc làm nột ứng?
Vân Thiên Hà lắc đầu, nói:
- Chuyện này tạm thời không đề cập tới, có người tới!
- Muộn như vậy, còn có ai đến?
Đồ Chính Thiên nghe Vân Thiên Hà chuyển trọng tâm câu chuyện, liền sửng sốt, nhìn sắc trời bên ngoài có chút nghi hoặc.
Chỉ trong chốc lát, bên ngoài Liễu Bảo Tín từ bên ngoài gõ cửa đi đến nói:
- Lão gia, bên ngoài có một vị tiền bối mang theo Đường Linh Sơn đến cầu kiến thiếu gia!
- Để cho bọn họ trực tiếp đến đây đi!
Liễu Bảo Tín gật đầu, tựu trực tiếp đi ra ngoài.
Đồ Chính Minh nói:
- Đã trễ như vậy sao lại có một vị lão tiền bối mang theo Đường Linh Sơn đến cầu kiến Thiên Hà, việc này có chút kỳ quái, vị tiền bối này là ai?
Vân Thiên Hà nói:
- Người này chính là hoàng đế khai quốc tiền đường Đường Chấn Nam, lão mang Đường Linh Sơn tới tìm cháu, chỉ sợ là vì chuyện của Đường Linh Sơn mà tới!
- Đường Chân Nam, chẳng phải hai trăm năm trước ở Đông Sơn có lăng mộ của lão sao…
Đồ Nguyên Chánh và Đồ Chính Minh khiếp sợ nói.
Cơ Trọng Thiên nói:
- Không cần ngạc nhiên, người này thực sự là lão tổ tông của Đường quốc. Lúc trước bị Khôn Linh lão tổ phong ấn trong địa mạch, gần đây mới phóng xuất ra. Mà hoàng lăng kia chính là nơi dùng để phong ấn!
Trong lúc mấy người nói chuyện thì Liễu Bảo Tín mang theo Đường Chân Nam và Đường Linh Sơn tiến vào phòng.
Nhìn thấy Đường Chân Nam, Vân Thiên Hà chỉ nhẹ nhàng cười nói:
- Tại tửu phường đã gặp qua tiền bối, trong lòng ta cũng có suy đoán, nghĩ không ra quả nhiên là tiền bối, không biết có gì chỉ giáo?
- Chỉ giáo thì không dám nhận nhưng muộn như vậy lại quấy rầy xác thực là có việc muốn nhờ!
Đường Chấn Nam vừa vào trong phòng tựu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
- Tiền bối có chuyện gì hãy nói thẳng, vãn bối nếu làm được sẽ tận lực giúp đỡ.
Đường Linh Sơn đứng ở phía sau nhìn thấy Vân Thiên Hà, thấy hắn bộ dáng cũng không có biến hóa gì nhưng cả người lại mang theo cổ khí chất thần thánh. Không khỏi khiến cho tâm sinh nhỏ bé của hắn xuất hiện ảo giác. Hắn phảng phất cảm nhận được thực sự số mạng của hắn nằm trong tay người này.
Hắn cũng quên việc chào hỏi chỉ cúi đầu đứng sau Đường Chấn Nam, thậm chí có chút câu thúc. Tựu như một hài tử không thấy ai quen mặt.
Mà Đường Chấn Nam lúc này cũng hướng Vân Thiên Hà thi lễ nói:
- Lão phu xấu hổ, vì huyết mạch của Đường thị. Lần này đến đây là muốn cầu khẩn tài cán ngươi vì hắn mà an bài tiền đồ!