Hoàng hậu họ Cơ, hơn nữa hoàng đế lại đem đế vị người ngôi cho thứ tử Cơ thị. Tin tức này không thể nghi ngờ chính là sét đánh ngang trời, khiến đám quần thần trong hoàng cung trở tay không kịp.
Mặc dù rất nhiều người suy đoán trong chuyện này có gian trá, nhưng sự tình nếu đã có người chứng thực, vậy thì cho dù bọn họ muốn tranh luận cũng không tìm được lý do mà tranh luận.
Quần thần không dám tin tưởng, đều ào ào quay đầu nhìn về phía Kim Loan điện, thái tử đang đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh, không mang theo chút gợn sóng nào:
- Thái Tử điện hạ, việc này có thật không?
Thái Tử nghe xong, bình tĩnh gật đầu nói:
- Mẫu thân đúng là Cơ thị, việc này không nhiều người biết, phụ hoàng cũng từng căn dặn chúng ta, không được nhắc tới việc này trước bất kỳ ai, còn về chiếu thư này, ta cũng không rõ lắm!
Quần thần khiếp sợ! Nhưng vào lúc này, đột nhiên có người cao giọng hô lên:
- Có chiếu thư tiên đế, nhường đế vị cho nhị hoàng tử điện hạ, mời nhị hoàng tử điện hạ đăng vị...
- Mời nhị điện hạ đăng vị...
Trong tiếng hô cao vút, đã có người khởi xướng, lúc này đám người do nhị hoàng tử dẫn đến, thậm chí ngay cả thị vệ trong hoàng cung cũng hùa theo hô lên phụ họa.
Đường Linh Thành nghe những lời này, cảm thấy cả người lâng lâng, một phong chiếu thư quỷ dị, lại có thể khiến hắn chiếm được đế vị mà bản thân hắn cũng không dám quá mơ tưởng.
Nhưng cũng chính bởi suy nghĩ như vậy, mà việc vị Túc Tĩnh Vương cường thế kia không làm được, hắn lại làm được!
Vào giờ khắc này, tâm tư luôn dao động của hắn, đã có được sự thỏa mãn cực đại!
Đám quần thần lúc này cũng đã ở thế cưỡi hổ, dù cho bọn họ có ẩn giấu sâu hơn nữa, nhưng giờ khắc này cũng đã bắt đầu rối loạn, không biết làm thế nào cho phải!
Còn những đại thần ngầm ủng hộ nhị hoàng tử, lúc này lại vô cùng hãnh diện, ào ào đứng dậy, khẩn thiết mời Đường Linh Thành kế thừa đế nghiệp.
Không ai nghĩ đến, ngay khi thiên hạ Đại Đường ở trong thế khẩn yếu quan đầu rối loạn bất an, lại có vị Túc Tĩnh Vương như hổ như lang giương cờ tạo phản, mà tiếp đó nhị hoàng tử bằng vào một phong chiếu thư kỳ dị của hoàng đế, lại một bước xoay chuyển càn khôn, chiếm được truyền thừa đế vị của thiên hạ Đại Đường.
Chẳng qua trong lòng các trọng thần biết một ít tin tức đều hiểu, thiên hạ Đường thị, cũng đã sắp bước vào hồi kết trong tay Túc Tĩnh Vương cùng với nhị hoàng tử rồi!
Sau khi chiếu thư được các quần thần xác nhận không phải giả tạo, dưới sự ám chỉ cùng uy hiếp của nhị hoàng tử, vốn nghi thức đăng cơ đại điển của Đường Linh Sơn đã đổi thành đăng cơ đại điển của nhị hoàng tử.
Đường Linh Thành cuối cùng cũng leo lên được đế vị, ngày đầu tiên sau khi xưng đế, hắn liền hủy bỏ vị trí thái tử của Đường Linh Sơn, sắc phong làm Nam Hải vương, ngay hôm đó lập tức điều khỏi kinh thành.
Sau đó tân đế trắng trợn đề bạt những quan viên trong phe phái của mình, cũng lập tiểu nhi tử chưa đầy năm tháng tuổi của mình lên làm thái tử, đổi niên hiệu thành Thiên Nguyên, đại xá thiên hạ!
Tin tức này đã như bão táp truyền khắp bát phương, cả nước chấn kinh, thiên hạ sôi trào!
...
Nhưng mà, rất nhiều sự tình, tuyệt đối nằm ngoài dự liệu của đa số người.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vnNgày thứ mười sau khi tân hoàng Đại Đường đế quốc đăng cơ, nguyên Đại Đường Túc Tĩnh Vương Đường Túc Ly đã công nhiên tạo phản, đồng thời khống chế mười lăm vạn đại quân, chiếm giữ ba châu và ba đảo ở Đông Bắc Đại Đường. Dưới yêu cầu của chúng tướng sĩ, thủ hạ quan viên, và một số ít nhân sĩ bí mật, cũng công khai đăng vị tại Kiền Châu thành, tự xưng đế, lấy quốc hiệu là Tĩnh, đóng đô tại Kiền Châu.
Trong khi thiên hạ đang kinh ngạc bởi màn hí kịch của tân hoàng đế Đại Đường, lại biết thêm tin tức Túc Tĩnh Vương tạo phản tự xưng đế, lập nên Tĩnh quốc, tất cả mọi người đều trợn mắt cứng lưỡi, cả thiên hạ càng thêm náo động.
Đại Đường Quốc đang bị cường địch rình rập, mà bên trong nội bộ lại xuất hiện những tràng hí kịch như vậy, thiên hạ càng thêm rung động bất an, bách tính dân tâm càng hoản loạn.
Những địch quốc xung quanh nhân tình thế đó cũng nhanh chóng xâm chiếm lãnh thổ Đại Đường.
Điều này biểu thị, loạn thế, sắp tới rồi!
...
Gió thu hưu quạnh, lá úa tiêu điều.
Loạn thế ngay trước mắt, mọi người ở kinh thành cũng khó có thể hưởng thục tư vị trữ tình do mùa thu mang tới.
Một chiếc xe ngựa cùng một đội hộ vệ tầm năm mươi người ly khai kinh thành,, tốc độ chạy trên quan đạo cũng không nhanh, nhưng cũng không chậm.
Trên xe ngựa, thanh âm nữ tử mang chút thương cảm vang lên:
- Hoàng huynh, chúng ta phải đi đâu đây, vì sao huynh lại vội vã đem ta và mẫu thân rời kinh?
Đường Linh Sơn bên trong xe ngựa cũng không trả lời vấn đề của muội muội An Bình Công Chúa Đường Linh Vận, chỉ có chút trầm mặc, nhưng thần sắc vẫn rất bình tĩnh.
Qua một lúc lâu, Đường Linh Sơn mới vén cửa xe, hướng về phía một người thị vệ cưỡi ngựa nói:
- Cuồng Đao, đã ly khai khu vực kinh thành chưa?
Thị vệ cưỡi ngựa đi bên cạnh xe chính là Cuồng Đao, những người khác cũng đều là tướng sĩ của Đao Phong Doanh, cộng thêm một bộ phận thị vệ tinh anh lưu lại để bảo hộ Đường Linh Sơn cùng người thân, còn cả một số cao thủ ẩn nấp trong bóng tối không bị người khác phát hiện, đây chính là một nước cờ cuối cùng của hoàng đế để bảo vệ huyết mạch Đường thị không bị đoạn tuyệt.
Nghe thấy câu hỏi, Cuồng Đao hồi đáp:
- Điện hạ, chúng ta một đường hướng về phía Bắc, Đồ nguyên soái cũng từng giao phó và bố trí thỏa đáng, trên đường nếu như không gặp phải người khác ngăn trở, khi chúng ta đến bí đạo ở Định Châu, sẽ thuận lợi tới được Lợi Châu!
Đường Linh Vận trong xe ngựa nghe thấy vậy, cũng hiếu kỳ hỏi:
- Hoàng huynh, huynh được phong vương cơ mà, sao chúng ta lại phải tới Lợi Châu?
Đường Linh Sơn thản nhiên nói:
- Hiện tại hổ phù ấn soái Tây quân nằm trong tay Trữ Dạ, hổ phù ấn soái Bắc quân ở trong tay Đồ Thiên Thanh, Đông quân không phải nói, mà Nam quân qua mấy ngày nữa, khẳng định sẽ phát sinh binh biến, chỉ có Lợi Châu mới là nơi an toàn nhất cho chúng ta, hơn nữa đó cũng là việc cuối cùng phụ hoàng giao cho ta trước khi đi. Hiện tại nhị đệ tuy rằng đăng cơ, nhưng hắn không có được ấn chương truyền đời đế vương cùng với ngọc tỷ truyền quốc, một hoàng đế bù nhìn như hắn sẽ không đảm đương nổi vài ngày đâu, thiên hạ Đại Đường, sớm muộn cũng sẽ bại vong trong tay hắn!
Đường Linh Vận vẫn không hiểu được, hỏi:
- Hoàng huynh, vì sao huynh lại phải mang theo ngọc tỷ truyền quốc và ấn chương đế vương đi, tuy rằng ta ghét nhị hoàng huynh, nhưng chung quy hắn cũng đâu đến mức muốn giết chúng ta?
- Tiểu muội, khi một người bị quyền lợi cùng dục vọng lấn át đánh mất bản tâm, chuyện gì cũng có thể làm ra được, huống hồ, Đường thị ta mang trên lưng sứ mệnh lịch sử nhưng đến đời chúng ta sẽ kết thúc, từ nay về sau, chúng ta không còn là công chúa vương tử nữa, chúng ta cũng sẽ giống như bách tính bình dân, trải qua cuộc sống bình thường, tiểu muội, muội không cảm thấy đó cũng là một chuyện rất vui vẻ sao?
- Hoàng huynh, huynh nói về sau ta không còn là công chúa, ta cũng có thể sống tự do không bị ước thúc như bình dân bách tính sao?
- Ừm, tiểu muội, từ nay về sau, không nên gọi ta là hoàng huynh nữa, hãy gọi ta là đại ca!
- Đại ca... ta thật vui, có thể không phải làm công chúa nữa rồi... không bị nhốt trong lồng nữa rồi... tự do rồi... hu hu....
- Đúng vậy tiểu muội, về sau ta cũng có thể như hắn, làm những việc mình thích, không bị ước thúc, không phải mang những trọng trách nặng nề trên vai, ta đã chán ghét cuộc sống như vậy lắm rồi!
- Hắn là ai?
Đường Linh Vận ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương lệ, hiếu kỳ nhìn hắn hỏi.
- Một bằng hữu duy nhất trong cuộc đời đáng để đại ca tin tưởng!
Đường Linh Sơn nói xong, ánh mắt lại dõi về phương xa, ngơ ngẩn xuất thần.
Cộp cộp cộp!
Đúng lúc này, đột nhiên hàng loạt tiếng ngựa hí truyền đến, mơ hồ cách đó không xa có hơn trăm hắc kỵ mặt hắc giáp lao tới.
- Cảnh giới!
Cuồng Đao thấy đám hắc kỵ bèn hét lớn một tiếng, toàn bộ thị vệ lúc này nhanh chóng cưỡi ngựa tụ lại một chỗ, cầm trường đao trong tay, nhãn thần sắc bén nhìn về phía đám hắc kỵ.
Đám hắc kỵ tốc độ cực nhanh, chỉ chưa tới mười lần hô hấp liền đã xông tới, đem đoàn người trên quan đạo bao vây vào giữa.
Một lão giả cưỡi ngựa dẫn đầu quét mắt nhìn Cuồng Đao cùng đám thị vệ, thản nhiên nói:
- Lưu lại Nam Hải Vương trong xe cùng với ngọc tỷ truyền quốc và đế ấn, tha cho các ngươi một con đường sống!
- Vọng tưởng!
Cuồng Đao quát lạnh một tiếng, chém mạnh trường đao, như một đạo sấm sét bổ về phía lão giả, khí thế một đao kia tựa như trường hồng quán nhật.
Lão giả liền cười nhạt:
- Chút thực lực đó mà cũng dám khoe khoang trước mặt lão phu, muốn chết!
Ngừng cười, lão giả vươn tay ra, trong lòng bàn tay ngưng tụ một cỗ lực lượng cường đại, một ảo ảnh tựa như mãnh thú dần dần hình thành, theo một chưởng kia đẩy ra, mãnh thú cuồng thét lao lên tiếp đón một đao sấm sét kia.
Ầm!
Một tiếng nổ vang, dư kình dồn dập.
Lão giả trên ngựa bình yên vô sự, còn Cuồng Đao cả người lẫn ngựa lui lại mấy bước, lão giả cười lạnh một tiếng, đột ngột quát lên:
- Giết!
Sau khi ra lệnh, hắc giáp kỵ sĩ ào ào phát động thế tiến công, dậy lên một trận đao phong sắc bén, Cuồng Đao cố nén khí huyết đang bốc lên bên trong cơ thẻ, cũng đồng thời quát lên:
- Đột phá vòng vây!
Thị vệ ở phía sau tuân mệnh, cũng hung hãn phát động thế công.
Khi đội quân hai bên xông vào nhau, tiếng binh khí dồn dập, ngựa hí liên hồi, máu tươi tung tóe.
Hắc giáp kỵ sĩ người đông thế mạnh, đám thị vệ bên Cuồng Đao tuy rằng chém giết hung hãn không sợ chết, nhưng bọn họ cũng không thể địch lại lượng lớn hắc giáp kỵ sĩ như vậy, chỉ chốc lát đã thương vong quá nửa, tổn thất thảm trọng mà vẫn chưa phá được vòng vây.
Đường Linh Vận trên xe ngựa khuôn mặt trắng bệch, thân thể run rẩy co ro bên người Đường Linh Sơn, nàng không dám nhìn cảnh chém giết bên ngoài, run giọng nói:
- Đại ca, chúng ta sẽ chết ở đây sao?
- Không đâu tiểu muội, đại ca đã đáp ứng phụ thân chiếu cố muội thật tốt, để mọi người sống thật vui vẻ, nhất định sẽ không nuốt lời!
Cuồng Đao đã lâm vào khổ chiến, mỗi đao hắn chém ra đều đoạt đi tính mệnh một gã hắc kỵ, nhưng hắn không thể chống đỡ được ưu thế về nhân số của đối phương.
Lão giả thủ lĩnh hắc kỵ lạnh lung nhìn Cuồng Đao liều mạng bảo hộ cho chiếc xe ngựa, trong lòng cười nhạt, chỉ là kiến hôi mà thôi, ngoan cố chống lại, cuối cùng vẫn là một con đường chết.
Hắn cũng không đủ kiên trì nhìn màn hí kịch này, liền thúc vào bụng ngựa, thân thể lao lên, như một mũi tên hướng về chiếc xe ngựa Đường Linh Sơn.
Hai gã thị vệ đứng trước xe ngựa tiến lên chống đỡ, nhưng liền bị lão giả một chưởng đánh bay, không hề có chút lực chống đỡ nào.