Xung quanh một mảnh đen kịt, đưa tay ra không thấy ngón, chỉ có tiếng dòng nước chảy.
Vân Thiên Hà đứng trên phiến đá, cũng không không biết sẽ trôi về đâu.
Nhìn hoàn cảnh xung quanh giống như đang ở trong một thông đạo hẹp và dài, hai bên đều là thạch bích, mặt trên có rêu xanh và dây leo, dưới chân giống như là một con sông nhỏ đang chảy về phía trước.
Hơn mười lần hô hấp qua đi, khi này phiến đá trôi theo dòng nước, cuối cùng tới một chỗ giống như bến thuyền, chợt nghe thanh âm răng rắc vang lên, xung quanh một mảnh đen kịt nhất thời có quang hoa phát ra, ở đây là một cái động.
Quả nhiên là một cơ quan tinh diệu tuyệt luân.
Vân Thiên Hà tán thán một tiếng, dọc theo thềm đá đi đến một đài cao, trông giống như sân đá mà bọn họ đứng lúc trước khi bị truyền tống, trên sân cũng có cây cột, trên cây cột cũng có một khối Tinh Thần Chi Thạch trôi nổi.
Đi tới chỗ Tinh Thần Chi Thạch ảo diệu kia, Vân Thiên Hà lần này vẫn dựa theo phương pháp khi nãy, dấn dắt tinh thần lực, sau đó tác dụng lên mặt trên của Tinh Thần Chi Thạch.
Khi quang mang từ trên Tinh Thần Chi Thạch khúc xạ lên thạch bích, lại có một cửa vào mở ra, lần này xung quanh không có nước tràn ra, có thể trực tiếp đi bộ thông qua.
Mộng Ly hiếu kỳ đi trước tới cửa vào kia, Vân Thiên Hà kéo tay Tầm Nguyệt nhanh chóng đuổi theo, ở đây là một thông đạo vừa dài vừa hẹp.
Ba người đi được khoảng cách mấy trăm bước, dĩ nhiên lại phát hiện một hang động giống với hang động lúc trước, trên động cũng có bình đài, mà trên đó cũng có cây cột, ở trên có Tinh Thần Chi Thạch trôi nổi..
Mộng Ly vô cùng hiếu kỳ, lần này nàng muốn thử một chút, vì vậy đi lên sân thượng xoay tròn khối Tinh Thần Chi Thạch kia.
Nhưng khi tay nàng chạm Tinh Thần Chi Thạch thì bất kể Mộng Ly thí nghiệm cách nào, Tinh Thần Chi Thạch cũng không có phản ứng, Mộng Ly nổi giận, không thể làm gì khác đành buông tha, nói:
- Xem ra trừ huynh, không ai có thể khống chế lực lượng thần kỳ của Tinh Thần Chi Thạch này.
Vân Thiên Hà đi lên sân thượng, vẫn dùng phương pháp cũ, đem một cỗ tinh thần lực tác dụng lên Tinh Thần Chi Thạch, trong nháy mắt nó sáng lên, hắn khống chế cỗ lực lượng này chuyển động, lại có một cửa vào mở ra.
Tầm Nguyệt thấy thế không khỏi nói:
- Tàng Long đại điện không biết kiến tạo từ khi nào, nhưng cửa vào này được bố trí vô cùng phí tinh lực làm người ta không thể mở ra, nhìn nơi này hình như cùng Tinh Tông di chỉ đã biến mất trong truyền thuyết có liên quan!
Vân Thiên Hà đã từng cùng An thúc đi tới Tàng Long đại điện, chỉ là lúc đó bọn họ từ đáy hồ tìm được cửa vào, dùng cách rất bình thường để đi vào, mà mà bên ngoài Tàng Long đại điện có một cơ quan cửa vào bị hư hỏng, trải qua mấy năm nay được An thúc sửa chữa, đại bộ phận đã khôi phục bình thường.
Nguồn: http://truyenfull.vnNhưng cửa vào đặc biệt giống như thế này, không những kẻ thù không thể mở ra, trải qua cả ngàn năm không đổi, nói rõ cơ quan này không được sử dụng nhiều lần, cũng nói rõ, cửa vào này hẳn là cửa chính của Tàng Long đại điện, cái khác đều là cửa phụ, bất quá khi vào trình tự có phần rườm ra mà thôi.
Lại đi qua mấy hang động tương tự, Vân Thiên Hà mở ra cơ quan, chỉ là thông qua cửa vào, đi ước chừng thời gian nửa canh giờ, lúc này mới tới một cái hang động khác.
Phạm vi hang động này rất lớn, trên thạch bích xung quanh cũng không có khảm đá phát sáng, những vẫn rất sáng sủa. Ngẩng đầu lên nhìn, còn có thể thấy khắp bầu trời đầy tinh tú, giống như là phản chiếu một cách thần bí xuống nơi này, hình thành một bức tinh không đồ án duy mỹ quỷ dị, ẩn ước còn có những dao động tựa như làn sóng.
Mộng Ly nói rằng:
- Tinh không ở đây hẳn là hình chiếu trong nước, trên đầu chúng ta có lẽ là một đại dương mênh mông hoặc là một con sông, chỉ là không biết những người đó làm thế nào để tinh không thông qua hồ nước phản chiếu xuống, thật quá thần kỳ a!
- Hình chiếu của tinh không?
Vân Thiên Hà nghe xong lời này, đột nhiên trong lòng khẽ động, giống như nắm bắt được thứ gì đó.
Hắn nắm chặt tia minh ngộ này, tỉ mỉ suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc ánh mắt sáng lên, nói:
- Thông qua loại phương pháp hình chiếu này, tập trung mỗi một khỏa tinh tú ở phương Đông, có thể sẽ giúp ta tìm được Tinh Khung Bí Sách!
- Thiên Hà, thu xếp ổn thảo cho Linh Toa muội muội rồi hãy nói đi, nểu ở đây cùng Tinh Tông di chỉ có quan hệ, như vậy nhất định các vị tiền bối sẽ mở ra một vài nơi thần kỳ, lấy đó làm nơi tham ngộ tu luyện tinh quyết!
Vân Thiên Hà nghe xong lời này, thấy rất có đạo lý, vì vậy bèn thăm dò toàn bộ động thính, nhưng không phát hiện manh mối cơ quan nào, không khỏi có chút nghi hoặc.
- Thiên Hà huynh tới xem chỗ này, có thể là mấu chốt để mở cơ quan không?
Mộng Ly lúc này đứng trước một thạch bích bên trong góc động.
Vân Thiên Hà đi qua, chỉ thấy trên thạch bích kia lõm vào, nhìn tựa như một chiếc tủ ngầm bên trong tường, ở trung ương cái tủ có một bình thai hình vuông, trên bình thai có một cái lỗ.
Nhìn cái lỗ kia, khi Vân Thiên Hà còn đang suy nghĩ, Mộng Ly nói:
- Thiên Hà, Thiên Hà đem Bàn Long Trấn Trụ cho vào thử xem, hẳn là sẽ có phản ứng!
Vân Thiên Hà nghe xong, cũng không nói gì, liền vươn tay, tâm thần khẽ động, Bàn Long Trấn Trụ liền hiện lên trong tay, hắn dùng một cỗ lực lượng khống chế Bàn Long Trấn Trụ, từ từ đem đặt vào tủ đá kia, dĩ nhiên ăn khớp hoàn toàn.
Đúng lúc này trong tủ đá kia phóng xuất ra một cỗ quang hoa thần kỳ, mà quang hoa từ bốn phương tám hướng đều tụ lại trong Bàn Long Trấn Trụ, chỉ thấy thạch bích xung quanh tủ đá bắt đầu tan chảy, chậm rãi hình thành đại môn thần kỳ.
Lúc này cái tủ đã giống như là ổ khóa của một đại môn thần kỳ, Vân Thiên Hà thử xoay chuyển Bàn Long Trấn Trụ trong lỗ trên tủ đá, lập tức nghe thấy xung quanh vang lên âm thanh cạch cạch không dứt, thậm chí còn phát sinh một trận rung động nhỏ, dường như cơ quan được mở, lúc này mới từ từ dừng lại.
Mộng Ly hiếu kỳ dùng đầu ngón tay chạm vào thạch bích bị tan chảy kia, nàng giật mình phát hiện, thạch bích này dĩ nhiên trở nên cực kỳ mềm mại, tay nàng không ngờ có thể xuyên qua tinh bích, vì vậy thần sắc phấn chấn hẳn lên, liền đi qua tinh bích rồi biến mất không thấy đâu.
Tầm Nguyệt thấy Mộng Ly đi qua, nửa ngày không trở lại, không khỏi liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, thấy Vân Thiên Hà gật đầu với nàng, liền ôm Đường Linh Toa cũng chậm rãi đi vào tinh bích, cuối cùng cũng là biến mất không thấy đâu.
Vân Thiên Hà thấy vậy, hắn lấy bàn Bàn Long Trấn Trụ bên trong tủ đá ra, chỉ thấy tinh bích này dĩ nhiên bắt đầu co rút hóa lại thành đá, cũng không chậm trễ nữa, nhân lúc nó còn chưa co rút thạch hóa xong, thân thể như một đạo ngân mang cấp tốc dung nhập vào thạch bích, cảm giác một khối bông bao vây lấy, sau một khắc Vân Thiên Hà đã rời khỏi tinh bích.
Bất quá khi thông qua tinh bích, Vân Thiên Hà đã thấy Mộng Ly và một lão giả mặc lam sam, râu tóc hoa râm đang chiến đấu kịch liệt một hồi, lúc này lập tức kêu lên:
- Dừng tay!
Vị lão giả lam sam kia cũng không phải là đối thủ của Mộng Ly, nhưng nàng cũng không có ý định thương tổn hắn, vì vậy liền ngừng tay, thân thủ lùi lại bên người Vân Thiên Hà, mắt hạnh trừng lên nhìn lão đầu, nói:
- Lão đầu chết tiệt, nếu không phải huynh ấy nói có thể có người ở đây, ta cũng không thèm giải thích với ngươi, hừ!
Vị lão giả mặc lam sam kia, đề phòng nhìn ba người Vân Thiên Hà, nói:
- Các ngươi là ai, thế nào thông qua được Tàng Long Thiên Môn?
Vân Thiên Hà quan sát vị lão giả này một phen, nói:
- Vị lão bá này, xin hỏi An thúc có ở trong Tàng Long đại điện không, nếu như ta đoán không nhầm, ngươi hẳn là Huyền Môn di lão, cùng An Thúc chữa trị bên trong cơ quan ở đây!
Lão già nghe xong lời này, giật mình nhìn Vân Thiên Hà.
Bất quá hắn còn chưa nói xong, lúc này hang động phía sau hắn, một đạo cơ quan từ từ mở ra, trong thông đạo, mấy người trung niên và một nử tử trẻ tuổi nhanh chóng đi ra, đề phòng nhìn mấy người Vân Thiên Hà, nói:
- Diệp bá, những người này là ai, bọn họ sao lại ở chỗ này?
Mộng Ly nói:
-Này, các ngươi lẽ nào không nhìn ra hắn là chủ nhân của Tàng Long đại điện này sao, nói cách khác, ngay cả các ngươi đều không thể mở Tàng Long Thiên Môn, sao chúng ta lại dễ dàng vào được?
- Nói bậy, Tàng Long đại điện này đâu có chủ nhân, các ngươi không biết dùng phương pháp gì may mắn mở được Tàng Long Thiên Môn mà thôi, chúng ta hoài nghi các ngươi là gian tế cũng rất bình thường mà!
Một nữ tử xinh đẹp trong mấy người đối diện, ánh mắt không ngừng lưu chuyển trên người Vân Thiên Hà, lập tức quay sang, có chút đố kỵ trừng mắt nhìn Mộng Ly, quát một tiếng.
Mộng Ly đang muốn nói, lúc này Vân Thiên Hà lại ngăn nàng, nhìn mấy người thần sắc đề phòng, chỉ là lãnh đạm cười nói:
- Bọn họ không nhận ra chúng ta, tâm mang đề phòng cũng là chuyện bình thường, Mộng Ly muội nói ít vài câu!
- Hừ!
Mộng Ly ánh mắt bất thiện nhìn vị nữ tử xinh đẹp kia, hừ lạnh một tiếng không thèm để ý đến nàng.
Đúng lúc này trong thông đạo kia có người lục tục đi tới, chỉ thấy là một vị thiếu nữ khuôn mặt khả ái, vẻ mặt kinh hỉ, đi đến nắm cảnh tay Vân Thiên Hà kêu lên:
- Công tử, người đã trở về?"
Vị thiếu nữ khả ái này chính là Sát nhi, vài năm không gặp, tiểu nha đầu này ngày càng trưởng thành, khuôn mặt cũng xinh đẹp động lòng người.
Vân Thiên Hà cười cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, khiến mặt nàng đỏ bừng.
- Thiên Hà, là Thiên Hà trở về sao?
Lúc này một giọng nói kích động truyền đến, phía sau tiếng nói, chỉ thấy An thúc vẻ mặt chạy ra, trên gương mặt kiên định mang theo một tia kích động, vành mắt thậm chí có chút đỏ lên, hắn vỗ vỗ lên vai Vân Thiên Hà, nói không thành lời.
Vân Thiên Hà nhìn bộ dạng An Thúc có phần già đi, bất quá trạng thái tinh thần còn khá tốt, vì vậy mỉm cười nói:
- An thúc, mấy năm nay thúc một mực ở trong tàng long đại điện sao?
An thúc thở dài nói:
- Thật ra ta có ra ngoài hai lần, trở lại Lợi Châu thăm Nhạc nhi, cũng đã hai năm rồi!
Nói xong, An Thúc hình như nghĩ tới cái gì, liền lập tức nói với mọi người đứng xung quanh:
- Các vị đây là Thiên Hà mà ta thường nhắc tới với các vị, vừa rồi chỉ là hiểu lầm một chút!
Vân Thiên Hà gật đầu với mọi người, lúc này vị Diệp lão kia cũng đi tới, nói với Mộng Ly:
- Cô nương, nếu đã là hiểu lầm, như vậy lão phu đã thất lễ, rất mong được thứ lỗi!