Mở lớp vải bên ngoài túi hương ra, bên trong là một loại tài liệu màu lục nhạt, sờ vào không phải da, cũng không phải vải, hình dáng rất tinh xảo thanh tú.
Từ trên túi hương tỏa ra một cỗ thanh hương thơm ngát tinh thuần, Vân Thiên Hà cầm nó lên, đột nhiên có một luồng mát lạnh truyền vào trong cơ thể, giống như hình thành nên một lớp bảo vệ vô hình bên ngoài thân thể, độc tố ở xung quanh không thể nào tiếp xúc với da được.
Túi hương này quả nhiên là đồ tốt để tị độc.
Chỉ là Vân Thiên Hà có phần khó hiểu, gã thanh niên này nhìn thế nào cũng không giống một tên ẻo lả, vậy mà trên người lại mang theo túi hương mà nữ nhân thường hay mang theo.
Không tiếp tục suy nghĩ nhiều, sau khi thu hồi túi hương, mơ hồ nghe thấy từ phía ao đầm có tiếng vang truyền tới, vì vậy hắn bèn tăng tốc độ, tiếp tục tiến nhập vào trong.
Đi ước chừng thời gian nửa nén hương, cũng không thấy độc thú nào ở gần, bất quá sương mù trong ao đầm càng dày đặc hơn, hầu như trong hai mươi bước không nhìn rõ cảnh vật gì.
Tiến thêm một đoạn về phía trước, Vân Thiên Hà thấy Độc trưởng lão cùng với một thiếu niên ngồi trên một tảng đá cạnh hồ nước thở hổn hển, trên người Độc trưởng lão có chút thương tích, đã được băng bó sơ qua.
Nhanh chân tiến đến, Độc trưởng lão thấy Vân Thiên Hà, lập tức đứng dậy, vội la lên:
- Thiếu chủ, người khuyên nhủ vị Vu y kia đi, nếu nàng vẫn cứ khư khư cố chấp, sẽ liên lụy đến những người khác.
Vân Thiên Hà vội hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Độc trưởng lão thở dài một tiếng nói:
- Đếu là do lão phu lắm lời, lỡ miệng nói ra phía sau chỗ nghỉ của đám Hoang Ngạc (cá sấu) nơi Phệ Linh thảo sinh trưởng, còn có một loại cây nhỏ thần dị hiếm thấy sống ở hoàn cảnh càng nguy hiểm hơn, trên cây có kết một loại quả màu sắc rực rỡ, nàng nói đó chính là Thiên Nguyên Quả rồi muốn lập tức đi tìm, lão phu không ngừng khuyên can, những người khác cũng lên tiếng can ngăn, kết quả khi chúng ta chuẩn bị trở về, đột nhiên phát hiện nàng không quay về cùng chúng ta, cho nên những người khác đã đi tìm nàng rồi!
- Vì sao ngươi bị thương, có lấy được Ngạc Tổ Chi Lệ không?
Vân Thiên hà nhíu mày hỏi.
Độc trường lão nói:
- Thương thế của lão phu là do khi lão phu dẫn đường gặp phải độc ngô công (rết độc) cùng với cổ độc điệt (đỉa độc), bị cắn hai phát, bất quá thể chất lão phu không sợ những thứ độc này, phu nhân đã giúp lão phu băng bó, chúng ta liền ở đây nghỉ ngơi, chờ các nàng quay về!
Dứt lời Độc trưởng lão từ trên người tháo xuống một cái túi:
- Trong túi này có ba chai, trong chai đều là nước mắt của Thiên Độc Ngạc, lần này đi lấy nước mắt của Hoang Ngạc cũng không mất quá nhiều công phu, vị Vu y kia cũng có chút thủ đoạn, hơn nữa còn mấy vị cao thủ trợ trận nên rất thuận lợi, nếu như không phải Bạch Nương Tử không nghe lời khuyen bảo, hẳn là chúng ta đã có thể rời cốc rồi!"
Gào!
Ngay khi Độc trưởng lão còn chưa dứt lời, một tiếng long ngâm đột nhiên vang vọng toàn bộ sơn cốc.
- Không xong, trong Độc Long Cốc này quả nhiên có rồng, các nàng có thể gặp phải phiền phức rồi!
Vân thiên Hà nghe thấy tiếng long ngâm điếc tai liền biến sắc, hắn có thể cảm giác tiếng rống này còn mang theo sự giận dữ, thậm chí là cả phẫn hận.
Chỉ là khi hắn chuẩn bị muốn xông tới, Độc trưởng lão đột nhiên kéo Vân Thiên Hà lại, khuyên can nói:
- Thiếu chủ, ngươi không thể đi. Cho dù có nguy hiểm, nếu như ngay cả Ô Lan trưởng lão các nàng cũng không ứng phú được, người có đi cũng không làm được gì…"
- Không được, ta phải đi, Độc trưởng lão, ngươi buông ra!
Trong lòng Vân Thiên Hà lo lăng, hắn muốn thoát khỏi Độc trưởng lão để chạy đi, nhưng lúc này vị thiếu niên Độc Nhân tộc kia đột nhiên quì dưới chân Vân thiên Hà, gắt gao ôm chân hắn không chịu buông ra.
Độc trưởng lão khổ tâm khuyên giải nói:
- Thiếu chủ người không thể mạo hiểm, trên người ngài mang theo an nguy của các bộ tộc, thậm chí tính mạng của vô số người, xin hãy bình tĩnh!
Đúng lúc này mấy đạo thân ảnh cấp tốc lao về phía bọn họ, Vân Thiên Hà đang muốn thoát khỏi Độc trưởng lão cũng dừng lại, nhìn chăm chú, lại thấy Mộng Ly ôm Đường Linh Toa đang hôn mê, phía sau là ba người Tầm Nguyệt chật vật đi tới.
Độc trưởng lão thấy tình trạng của ba người, mũi ngửi ngửi chút, sắc mắt liền trở nên cực kỳ khó coi:
- Khí tức của Huyễn Độc long thật mạnh a, thiếu chủ, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây…
Vân Thiên Hà để Độc trưởng lão buông tay ra rồi nói:
- Các ngươi cứ đi trước…
Nói xong, liền chạy về phía mấy người Mộng Ly.
Mộng Ly và Tầm Nguyệt lúc này vô cùng chật vật, thấy Vân Thiên hà nghênh đón, liền lo lắng kêu to:
- Thiên Hà, không được qua đây, huyễn độc của Độc Long kia chàng sẽ không chịu nổi đâu. Bọn chúng đuổi tới rồi, mau chạy đi…
Kỳ thật Vân Thiên Hà cũng không đi xa, lúc này chạy đến bên đám người Mộng Ly, Tầm Nguyệt vội kéo Vân Thiên Hà chạy đi, Vân Thiên Hà chỉ cảm thấy thân thể nhẹ đi, giống như đang lăng không bay lượn vậy, mọi thứ trước mắt nhoáng lên, tốc độ của Tầm Nguyệt vô cùng nhanh.
Xích xích!
Ngay khi Tầm Nguyệt lôi Vân Thiên Hà điên cuồng chạy theo sau Mộng Ly, lúc này có một cỗ khí lưu chấn động cường liệt từ phía sau bọn họ cuốn tới.
Từ trong làn sương mù, một cái bóng thật lớn không ngừng lượn vòng xung quanh bầu trời trên đỉnh đầu bọn họ, lập tức phun ra một cỗ long tức mang theo sóng xung kích cường đại giống như đạn pháo.
Cỗ khí tức cường bạo kia mạnh mẽ thổi bay cây cối bật cả gốc rễ, đại thụ bị đổ, thân cây giống như bị cắt đứt thành từng đoạn.
Ngay khi cái bóng đó chuẩn bị tiếp cận Vân Thiên Hà, đột nhiên thân hình của Tầm Nguyệt đột ngột nhảy lên ôm lấy hắn rồi mạnh mẽ lao về phía trước, hai người giống như đạn pháo bắn đi, nặng nề va vào một thân cây khiến nó gãy thánh hai đoạn, sau đó liên tiếp va đổ vài cây nữa, mới nặng nề rơi xuống đất.
Oanh!
Ngay khi Vân Thiên Hà cảm giác mình đang bị Tầm Nguyệt đè lên, một tiếng bạo nổ ở chỗ Tầm Nguyệt đẩy hắn ra truyền đến. Nó làm rung chuyển cả sơn cốc, giống như một trận bạo tạc cực lớn phát sinh, xung quanh khắp nơi đều là đất đá, gỗ vụn, giống như một cơn lốc đi qua, khiến trời đất mịt mù, từng cây lớn bị nhổ lên, bay ra xung quanh.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLGào~!
Một tiếng long ngâm trầm thấp gần đó vang lên, bất quá lần này âm hưởng của nó lại dần dần đi xa, xem ra Độc long kia đã rời đi.
Một lúc sau, chờ đến khi xung quanh yên tĩnh lại, sơn cốc cũng không rung chuyển nữa, Vân Thiên Hà vỗ vỗ lên người Tầm Nguyêt. Nàng vung tay lên thổi bay lá cấy trên thân thể hai người, bất quá quần áo trên người nàng cũng vô cùng tán loạn, xuân quang hé lộ.
Vân Thiên Hà đứng dậy, lại nhìn thấy xung quanh một mảnh hỗn độn, một cỗ vụ khí màu lục nhạt vẫn còn quanh quẩn trong không khí, đưa mắt nhìn lại phương hướng vừa rồi, chỉ thấy nơi nào cũng như bị một chiếc búa lớn đập lên, kế tiếp là những hố lớn, có một dòng nước ngầm chảy ra, nhìn tựa như một cái hồ nhỏ.
Ô hô!
Lúc này ở cách đó gần một trượng, cả người Mộng Ly nằm trên cành lá cỏ dại, nàng thở ra một hơi, sau đó phủi cỏ dại trên người Đường Linh Toa rùi đỡ nàng dậy, trong miệng lầm bầm:
- Độc Long chết tiệt, sớm muộn gì sẽ có một ngày biến ngươi thành con giun!
Vân Thiên Hà cũng không hỏi nguyên nhân, lập tức đi tới, dò xét hô hấp của Đường Linh Toa, chỉ thấy nàng vẫn hôn mê, nhưng không bị thương tích gì, lúc này mới dần yên lòng.
- Đừng…!
Khi Mông Ly đang nói, lúc này Đường Linh Toa cũng từ từ tỉnh lại, ban đầu còn có chút choáng váng, khi mở mắt ra thấy Vân Thiên Hà đang đứng trước mặt, nhìn xung quanh một chút nói:
- Thiên Hà, sao huynh lại đến đây, ở đây có rồng, rất nguy hiểm, huynh mau đi đi!
Mộng Ly nói:
- Chỉ cần chúng ta rời khỏi khu vực ao đầm độc vụ, đến nơi có độc vụ loãng hơn, Độc Long sẽ không tiếp tục đuổi theo nữa, hiện tại tạm thời không có việc gì rồi!
Lúc này một đống lá cây và cỏ dại bị vạch ra, chỉ thấy Độc trưởng lão cũng chậm rãi đứng dậy.
Vân Thiên Hà thấy mấy người không có chuyện gì liền hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sao mọi người lại chọc giân Độc Long khiến nó công kích vậy, Ô Lan và Liên Tinh đâu rồi?
- Các nàng so với bọn muội an toàn hơn nhiều, đều do Tiểu Bạch ghê tởm kia, một mình chạy đi hái thứ quả chết tiệt gì đó, kết quả không biết nàng làm thế nào, lại chọc giận một con Độc Long đang ngủ ở gần đó, nhưng không biết vì sao, con Độc Long kia cũng không tấn công Tiểu Bạch, khi chúng ta cứu tới, nó liền đuổi theo chúng ta không tha, vốn chỉ một con Độc Long thì cũng sao, đằng này có tận ba con, chúng ta chỉ có thể chạy trước thôi…
Vân Thiên Hà bất đắc dĩ thở dài:
- May là không có chuyện gì, Độc Long kia chỉ truy đuổi các muội mà không tìm những người khác, có lẽ đó là một đám rồng đực động dục!
- Phì!
Nghe xong lời này, Đường Linh Toa đột nhiên bật cười.
Mộng Ly cảm thấy không hiểu, nhưng cũng khôi phục lại tinh thần, mắt hạnh tức giận trừng lên nhìn Vân Thiên hà nói:
- Ngươi nói cái gì, ngươi dám…"
- Chờ một chút, muội vừa nói có ba con Độc Long sao?
Vân Thiên Hà nghĩ tới lời nói vừa rồi của Mông Ly, liền thu liễm tinh thần, rồi lập tức hỏi.
Nghe hắn hỏi như vậy, Mộng Ly suy nghĩ lại một chút, rồi nói:
- Đúng vậy, hai con rồng trưởng thành, một con chỉ là ấu long, hai con rồng trưởng thành kia rất mạnh mẽ, Liên Tinh nhìn thấy chúng đuổi theo tỷ muội chúng ta, liền bảo chúng ta chạy trước, nàng và Ô lan đi cứu Tiểu Bạch, cũng không biết các nàng lúc này thế nào?
Lúc này chu vi xung quanh lại có một trận năng lượng ba động truyền đến, cùng vài tiếng nổ ầm ầm.
Bất quả chỉ trong chớp mắt, thân ảnh hai người Liên Tinh và Ô Lan đột nhiên thoáng hiện, trong lòng Ô Lan còn có Bạch Nương Tử đang hôn mê bất tỉnh, mà trong thâm cốc truyền đén tiếng nổ cùng tiếng long ngâm làm rung động toàn bộ sơn cốc.
Vân Thiên Hà thấy ba người bình yên vô sự, vừa muốn hỏi một tiếng, chỉ thấy thân thể Liên Tinh mềm nhũn, thổ ra máu, liền vội vã nâng nàng dậy:
- Ngươi bị thương hả?
Sắc mặt Liên Tinh trắng bệch, nói:
- Hai con Độc Long trưởng thành kia có độc viêm rất đáng sơ, đã tiến hóa bốn lần, thực lực có thể so với Thiên Cảnh nhất giai, nếu như không phải ta phóng xuất linh phách phân thân để giữ chân chúng, sợ là không cách nào bình yên trở về!
Nghe xong lời này, Vân Thiên Hà không khỏi hít mạnh một hơi:
- Độc Long Thiên Cảnh nhất giai, các nàng rốt cuộc làm thế nào mà lại chọc giận chúng, bình thường thành viên của Sát Thủ doanh thăm dò tại đây, cho dù tạo ra động tĩnh lớn, cũng không tìm thấy rồng a?
Liên Tinh liếc mắt nhìn Bạch Nương Tử đang hôn mê, nói:
- Có lẽ liên quan tới việc Bạch Nương Tử muốn hái Thiên Nguyên Quả, nó là quả của một loài cây thượng cổ dị chủng, năm trăm năm mới nở hoa kết quả một lần, cực kỳ quý hiếm, theo truyền thuyết có thể đoạt công của thiên địa tạo hóa, nhưng chưa từng có người nếm thử qua!
Mộng Ly bĩu môi, trừng mắt nhìn Bạch Nương Tử:
- Đây chính là kết quả của lòng tham!
- Tuy nói cây kia có Độc Long thủ hộ, Bạch Nương Tử không hái được quả, nhưng nàng ta chọc giận bọn chúng, khiến chúng truy đuổi mọi người, ta nghĩ hẳn là có lý do chứ?
Tầm Nguyệt trầm ngâm trong chốc lát, liền nói một lời khiến mọi người kinh ngạc:
- Độc Long này truy giết chúng ta, có lẽ chính là hậu nhân được sinh ra bởi Khô Trọc Hoang Long kết hợp cùng với Long nhân của Bích Vân gia tộc từng bị tổ tiên chúng ta trục xuất...