Võ Động Thiên Hà

Chương 475: Rục rịch (1)





Đúng như lời Quỷ Hoàng đã nói, nếu như không có phương pháp tu luyện khống chế chân khí chấn động hữu hiệu chính xác, khi tiến hành vận chuyển lực lượng và nội tức hình thành chấn động, mặc dù có thể khống chế lực lượng rất cao, thế nhưng vẫn là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

Từ lúc Vân Thiên Hà bắt đầu tiếp xúc với phương pháp tu luyện lực lượng khí huyết chấn động, bởi vì hắn đã từng tu luyện qua công pháp Long Sư Thiên Ba Hống, dẫn phát lực lượng thiên đại cộng hưởng, đối với nội dung trên lý luận giảng giải, hắn đã có chút lĩnh ngộ nắm giữ đối với quy luật chấn động.

Sau đó lại được Liên Tinh chỉ dẫn, thực tế tu luyện coi như làm ít công to, Vân Thiên Hà rất dễ dàng nắm giữ giai đoạn Linh Chấn Bí Pháp nhập môn.

Trong Linh Chấn Bí Pháp không có quy định trình tự cảnh giới nghiêm ngặt, lúc tu luyện nhập môn ban đầu, vẻn vẹn có có thể để cho lực lượng khí huyết trong kinh mạch sản sinh rung động.

Mà dưới tình huống nắm giữ phương pháp chính xác, Vân Thiên Hà liền rất nhanh làm được.

Lúc đầu hắn tại lúc khống chế khí huyết lực lượng sản sinh chấn động, tuy rằng chấn động tương đối thong thả, thế nhưng sau khi dần dần thích ứng và tăng mạnh, tần số chấn động sẽ tăng lên nhiều lần, theo năng lực thích ứng của Vân Thiên Hà dần dần mạnh mẽ hơn, do đó mỗi một kinh mạch, từ một kinh mạch, đến hai kinh mạch, ba kinh mạch…

Mãi cho tới khi Vân Thiên Hà có thể hoàn toàn khống chế được lực lượng khí huyết kinh mạch toàn thân sản sinh chấn động, chỉ dùng tám canh giờ là hoàn cảnh được.

Điều này cũng làm cho Liên Tinh khiếp sợ không gì sánh được, theo như suy nghĩ của nàng, Vân Thiên Hà muốn nắm giữ khống chế được lực lượng khí huyết kinh mạch toàn thân tiến hành chấn động sơ cấp, ít nhất cũng cần phải có thời gian mười ngày, nhưng nàng không ngờ tới, hắn chỉ dùng tám canh giờ đã hoàn thành.

Đường Linh Toa và Mộng Ly hiếu kỳ thử tu luyện nhập môn, mặc dù không nhanh như Vân Thiên Hà, thế nhưng các nàng cũng đã có thể khống chế được hơn phân nửa lực lượng khí huyết kinh mạch toàn thân tiến hành chấn động sơ cấp.

Mà lực lượng khí huyết chấn động này mang tới cho Vân Thiên Hà chỗ tốt không cần nói cũng biết, không chỉ sau này có thể linh hoạt vận dụng trong thực chiến, có thể đề cao thực lực trên diện rộng, còn có rất nhiều ý nghĩ lớn khác.

Tu luyện giai đoạn đầu tiên tiến triển mười phần thần tốc, nằm ngoài dự liệu của Liên Tinh, nhưng khi Vân Thiên Hà càng sâu một bước, tiến hành tu luyện chấn động trung cấp, tiến triển mới thoáng chậm lại.

Tu luyện Linh Chấn Bí Pháp sơ cấp, chính là khống chế đề cao lực lượng khí huyết kinh mạch toàn thân chấn động với tần suất và thứ tự nhất định, cùng với quá trình huyết tủy ba động, nội tức hình thành phối hợp hữu hiệu.

Vân Thiên Hà trong quá trình tu luyện này tiến triển cực nhanh, tuy rằng không thần tốc giống như giai đoạn nhập môn, hơn nữa trong quá trình đề cao tần suất chấn động, thân thể chịu đựng thống khổ và áp lực sẽ càng lúc càng lớn, muốn trong vòng mấy tức hoàn thành một lần chấn động vô cùng khó khăn.

Nhưng tâm tính Vân Thiên Hà rất kiên định trầm ổn, điểm vị đắng này ngược lại không tạo thành ảnh hưởng quá lớn, nhưng hiện tại hắn mới có có thể trong vòng năm tức hoàn thành một lần chấn động tuần hoàn, cũng có thể thu phát như thường, cách mục tiêu ban đầu đề ra còn chênh lệch rất lớn.

Mà chênh lệch này chỉ có thể dùng thời gian tu luyện lâu dài để bù đắp.

Ngay lúc Vân Thiên Hà tâm không tạp niệm, tu luyện Linh Chấn Bí Pháp trong Quỷ Cốc, các thế lực tại Đông vực bên ngoài trong khoảng thời gian này phát sinh rất nhiều biến hóa vi diệu.

Từ lúc Thiên Môn Tuyết vực bị diệt căn cơ, sự kiện này giống như hòn đá lớn ném xuống mặt hồ, tạo thành rất nhiều làn sóng ba động, trong thời gian một năm, từ Tuyết vực lan tràn tới Đông vực, lại tiếp tục từ Đông vực lan tràn tới toàn bộ thất vực đại lục Man Hoang.

Một cỗ phong yên đang bắt đầu gắn kết, cũng bắt đầu lan tràn trên phiến thổ địa Đông vực.

Trong Đại Đường Quốc, để chuẩn bị cho tương lai, một mạch nước ngầm vô cùng to lớn từ bốn phương pháp hướng bắt đầu vận chuyển.

Hoàng hôn đầu mùa hè, trong thành Kiền Châu đông bắc bộ Đại Đường, lúc này trong thành đã thực thi giới nghiêm, tất cả các cửa hành đúng giờ phải đóng cửa nghỉ kinh doanh, bách tinh cũng bị cưỡng chế ở trong nhà không được phép ra khỏi cửa, rất nhiều binh lính canh gác khắp các ngõ ngách đường phố, trận địa sẵn sàng đón dịch, hình như có đại sự gì đó muốn phát sinh.

Mà tại cửa thành, Y Chính Vượng làm quan phụ mẫu đứng đầu phủ Kiền Châu, lúc này mang theo hai con Tử Y, Thiên Khoa chính mình coi trọng cùng với mấy lão giả trong tộc, sớm đứng nghiêm nghị một chỗ, hình như đang chờ đợi cái gì.

Y Chính Vượng năm nay bốn mươi lăm tuổi, nguyên là một vị suất tiền tham quân trong Đông quân, coi như giữ quyền to trong quân, sau này không rõ nguyên nhân sớm xuất ngũ, liền được bố trí trở thành một binh sĩ nho nhỏ trong thành Kiền Châu. Bởi vì tâm tính cẩn thận, ổn trọng khéo xử lý tình hống, trong khoảng thời gian rất nhanh đã leo lên tới vị trí thủ lĩnh một châu, có thể nói là một bước lên mây. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Đối với việc Y Chính Vượng thăng quan nhanh như vậy, một bộ phận người biết được tin tức, nguyên nhân chủ yếu là vì hắn là thành viên trong Đông Công nhất hệ của Túc Tĩnh Vương, gia tộc của hắn cũng là thế gia lịch sử lâu đời tại Đông Bắc bộ, tại Đông Bắc bộ có lực ảnh hưởng rất lớn.

Bất quá những năm gần đây, Y thị tại Đông Bắc bộ vẫn hạ thấp bản thân, rất nhiều người chỉ biết Y thị tài lực lực hùng hậu, về phần phương diện vũ lực, không có bao nhiêu người rõ ràng.

Nhưng ngày hôm nay, Y thị đột nhiên khua chiêng giống trống bố trí tại nhà, đồng thời thông qua Y Chính Vượng phong tỏa toàn thành, thậm chí ngay cả lão tộc trưởng Y thị cũng tự mình chạy tới cửa thành nghênh đón ai đó, điều này làm cho một số kẻ có lòng để ý quan sát, bọn họ biết, trong thành Kiền Châu chắc chắn có đại nhân vật sắp tới.

Trên thực tế xác thực như vậy, tại lúc Y Chính Vượng mang theo mọi người trong nhà, thần sắc cẩn thận, cung kính đứng trước cửa thành, không dám có chút chậm trễ, cũng không nhiều lời, rất kiên trì chờ đợi quý khách rất quan trọng quang lâm.

Không bao lâu, chỉ thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi từ trong ánh nắng hoàng hôn chạy tới gần, mấy người phía sau Y Chính Vượng biến sắc, thân thể càng hạ thấp.

Khi chiếc xe ngựa kia chạy tới gần, Y Chính Vượng liền nhanh chóng tiến tới, trợ giúp người đánh giá xe ngựa, cung kính đứng bên cạnh.

Lúc này, trên xe ngựa có một vị mỹ phụ nhân thành thục chừng bốn mươi tuổi và một vị trung niên nhân hình dạng cực kỳ cẩn thận trầm ổn, Y Chính Vượng thấy hai người này, lập tức trịnh trọng hành lễ:

- Kiền Châu Y thị tộc trưởng Y Chính Vượng bái kiến thiếu các chủ và các chủ phu nhân!

Chúc Hào Quần khách sáo một câu, sau khi đáp lễ, đợi khi Y Chính Vượng ngẩng đầu lên, vị mỹ phụ nhân bên cạnh mới nói:

- Ca ca, nhiều năm không gặp, thế nào trở nên câu nệ như vậy!

Nói xong, sau đó mỹ phụ nhân chỉ một vị thanh niên mặt lộ vẻ ngạo khí bễ nghễ xuống xe, nói:

- Cống nhi, đây là cữu cữu của con, mau tới chào!

Sau khi Chúc Cống xuống xe, chỉ gương hai mắt nhàn nhạt liếc nhìn Y Chính Vượng, ậm ừ một câu, không nói gì khác.

Y Chính Vượng thấy chất tử ngạo mạn vô lễ như vậy, đang muốn nói hai câu, nhưng cảm nhận tu vi võ đạo người này, nhất thời kinh hãi, người này tuy tuổi còn trẻ, cư nhiên đã tỏa ra khí thế Tông Sư ra ngoài, lúc này phần bất mãn trong lòng lập tức bị ném ra khỏi đầu.

Cũng khó trách, tuổi trẻ như vậy đã có tu vi Tông Sư, cho dù đặt trong hành ngũ cao thủ thế tục cũng được xưng là thiên tài, tính tình ngạo mạn, phong mang hiển lộ cũng có thể bao dung lý giải, huống chi phụ thân Chúc Hào Quần của hắn là một vị Võ Thánh, vừa là thiếu các chủ Chúc Phong Các Thiên Tháp Bắc vực, có thể nói quyền thế che trời.

Chúc Hào Quần vốn cũng là một người rất tự ngạo, hơn nữa hắn lần này dẫn nữ nhân Y Chính Linh bất quá chỉ là một tiểu thiếp, nếu không phải Chúc Cống có thiên tư trác tuyệt, mấy năm nay tiến triển thần tốc, rất nhanh bước vào cảnh giới Tông Sư, hắn tất nhiên sẽ không thèm xem trọng liếc mắt đối với mẫu tử này, chỉ là hiện tại có nhiệm vụ quan trọng cần chấp hành, có căn cơ Y thị ở đây, càng thuận tiện hơn rất nhiều, lúc này Chúc Hào Quần mới dẫn theo Y Chính Linh.

Lúc gặp mặt Y Chính Vượng, lúc này những người trong xe ngựa khác cũng đã xuống xe, Chúc Hào Quần nói với Y Chính Vượng:

- Người trong xe phía sau không cần giới thiệu, ngươi cũng không cần phải nhận thức bọn họ, chúng ta có thể vào thành rồi, có chút chuyện cần phải tới nơi bí mật bàn bạc!

Y Chính Vượng nghe vậy, lại thấy thần tình của Chúc Hào Quần nhìn chiếc xe ngựa đằng sau, trong lòng căng thẳng, không dám chậm trễ, cũng không giới thiệu mấy vị lão giả phía sau hắn, chỉ là đánh mắt ra hiệu với bọn họ, đoàn người liền lên xe ngựa tiến vào trong thành.

Thành Thanh Châu, phủ đệ Mạc thị.

Gia tộc có lịch sử lâu đời, tại Đông Nam bộ Đại đường đứng đầu trong Thất tông thị. Tại mấy ngày trước, tộc trưởng Mạc thị Mạc Hao Thiên triệu tập tất cả các thế lực trong Đông Nam Thất tông thị bí mật tụ tập về thành Thanh Châu, ngày hôm nay đã trải qua mấy ngày rồi, không ai biết bọn họ đang thương thảo cái gì.

Mà trong bí thất ngầm Mạc thị, lúc này có rất nhiều người đang ngồi, trước các bàn nhỏ đều là tộc trưởng các thế gia Đông Nam bộ, hiện tại đang tranh luận cái gì đó.

Mà phía sau bí thất, có bốn năm vị lão giả mặc trường bào xích sắc cùng ngồi bên cạnh một chiếc bàn, bọn họ không hề để ý tranh luận ngay gian phòng bên cạnh, chỉ là thần sắc có chút kính úy, mắt không đám nhìn ngang, bình tĩnh nhìn vị lão nhân tuổi còn già nhưng vẫn rất tráng kiện ngồi ghế thủ tọa, cùng với một nữ nhân ngồi bên cạnh lão nhân, người này mang khăn che mặt, bao phủ toàn bộ dung nhan, nhưng hiển hiện ra cảm giác mông lung, vóc người thon dài đầy ắp, tràn ngập vẻ dụ dỗ nóng bỏng.

Vị lão nhân nghe tiếng tranh luận trong phòng bên cạnh, vẫn là tranh quyền đoạt lợi thường ngày, hơi nhíu mày, trên khuôn mặt bình tĩnh mang theo vẻ hờ hững, lại nhìn mấy lão giả ngồi không xa, thấp giọng nói:

- Dục vọng và tham lam của đám kiến hôi, thường thường có thể khiến cho bọn chúng chìm đắm trong mê hoặc quyền lực và tiền tài không thể tự khống chế, một chuyện đơn giản như vậy mà lại tranh luận trong thời gian quá dài, mấy trưởng lão, xem ra những năm vừa qua các ngươi hoạt động ở đây tựa hồ không được như ý!

Nghe xong lời này, mấy vị trưởng lão Địa Môn toát mồ hôi, thủ tịch trưởng lão Địa Môn Hách Liên Thành coi như giữ được thần sắc bình tĩnh, nói:

- Để Thiên Ban tôn sứ và Minh Châu thánh nữ các hạ chê cười, những năm gần đây, tứ đại tông môn chen chân dã tâm, Vưu Kỳ nắm giữ Thiên Môn, mà chúng ta cùng với Thiên Môn có thù hận rất sâu, ai cũng không làm gì được nhau, vì vậy hoạt động xác thực có chút khó khăn!

Thiên Ban tôn sứ cười lạnh nói:

- Theo chúng ta biết, Hoàng Môn xuống dốc, từng vọng tưởng xoay chuyển cục diện, nhưng để một tiểu nhân vật chỉnh cho chật vật không chịu nổi, nguyên khí đại thương, trốn chui trốn nhủi nghỉ ngơi dưỡng sức, năm đó, Thiên Môn cũng vì tiểu tử này bị hủy đi căn cơ, chặt đứt hương hỏa, cứ thế bị diệt môn, nếu như một tên tiểu tử chưa dứt sữa có thể làm được chuyện tình này, các ngươi lại nói là khó khăn nho nhỏ, vậy là các ngươi ngu xuẩn hay là đám người Thiên Môn ngu ngốc?

Đúng lúc này, vị nữ nhân bên cạnh vẫn trầm mặc không nói gì đột nhiên mở miệng xinh, nói:

- Cho các ngươi thời gian nửa năm, bất luận dùng bất cứ phương pháp gì, ta muốn tận mắt thấy tên tiểu tử này, không quản sống chết!