Sau khi mở ra trạc linh của Linh tộc, hiển nhiên là Tạo Hóa Chi Mộc, trong lòng mọi người cũng không có bao nhiêu giật mình, mà Tạo Hóa Chi Mộc sau khi thức tỉnh không giống như Tạo Hóa Chi Thú rống lớn một tiếng, Tạo Hóa Chi Mộc gây cảm giác đạm nhiên và tường hòa.
Bất quá so với Da Bách có điểm khác nhau chính là, sau khi Ô Lan mở ra trạc linh thu công lại, chiếc vòng tay không tự động đeo lên cổ tay nàng, mà khi quang mang màu xanh nhạt xung quanh mơ hồ tán đi, liền rơi vào lòng bàn tay Ô Lan.
Lúc Ô Lan cầm vòng tay, thả lại trên bàn, lúc này Quỷ Hoàng có hứng thú nhìn Xích Ma Đô nói:
- Xích trưởng lão, ngươi cũng thử xem!
Xích Ma Đô không xác định nói:
- Điện hạ, Ô Lan đã mở ra trạc linh rồi, lão phu thử lại, tất nhiên sẽ thất bại!
Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, đã có điểm hiểu ra ý tứ của Quỷ Hoàng, vì vậy nói:
- Xích trưởng lão, ngươi thử một chút đi, xem có biến hóa gì khác hay không?
- Vậy lão phu cũng thử xem!
Xích Ma Đô gật đầu, rất thành kính bước tới cầm chiếc vòng tay lên, dùng phương pháp giống hệt như Ô Lan tiến hành, thử nghiệm một phen.
Làm cho mọi người ngoài ý muốn chính là, Xích Ma Đô cư nhiên cũng có thể hoán tỉnh được trạc linh, nhưng tình cảnh của hắn và Ô Lan có chút khác nhau, tuy rằng đều là Tạo Hóa Chi Mộc, thế nhưng thời điểm hai người hoán tỉnh trạc linh, vòng tay phóng ra quang mang không giống nhau, Ô Lan là màu xanh nhạt, mà Xích Ma Đô lại là màu cam nhạt.
Quỷ Hoàng thấy một màn như vậy, có chút suy nghĩ gật đầu, tựa hồ đã chứng thực được suy đoán nào đó trong lòng hắn.
Lúc này, Lạc La Lục dẫn theo một trung niên nhân khí chất trầm ổm, lông mày rậm mắt to bước vào, giới thiệu với Vân Thiên Hà, Tạp Dương trịnh trọng hướng Vân Thiên Hà thi lễ.
Sau khi Vân Thiên Hà đáp lễ, để Tạp Dương tiếp nhận Cổ Vu trạc thử nghiệm.
Hoán tỉnh trạc linh này, xem ra có quan hệ với công lực hồn hậu như thế nào, khi Tạp Dương đọc lại ngôn ngữ Lạc La Lục dạy hắn, đồng thời rót vu lực vào, thoạt nhìn có vẻ rất cật lực, có điểm không thể nào chịu nổi.
Bất quá Tạp Dương vẫn kiên trì được, cũng thuận lợi tỉnh lại trạc linh, đó là một tảng đá lớn xích sắc, tỏa quang mang sáng bóng.
Lúc trạc linh Cổ Vu tộc được thức tỉnh, là Tạo Hóa Chi Thạch.
Sau khi mở ra, Tạp Dương có chút không thể kiên trì nổi, Lạc La Lục để hắn dừng lại thu công, bất quá hắn vẫn rất vui mừng, tuy rằng chiếc vòng tay không hề tự động bay tới cổ tay Tạp Dương.
Sau khi ba chiếc vòng tay đã được mở ra trạc linh, Vân Thiên Hà chuyển hướng sang Quỷ Hoàng, nói:
- Trạc linh tam tộc mở ra phân biệt là Tạo Hóa Chi Thạch, Tạo Hóa Chi Mộc và Tạo Hóa Chi Thú, như vậy tiền bối đã từng mở ra trạc linh hay không, trạc linh Nhân tộc là cái gì?
Quỷ Hoàng không nói gì, mà đột nhiên há miệng, thật sâu hít vào một hơi, bụng co rút lại, một cỗ lực lượng vận chuyển trong cơ thể hắn, lập tức thấy một chiếc vòng tay từ trong miệng của hắn chậm rãi phiêu phù bay ra.
Lúc chiếc vòng tay hạ xuống, Quỷ Hoàng lại dùng một loại âm tiết cổ quái tụng niệm vài câu, sau đó rót lực lượng vào trong vòng tay, chỉ thấy chiếc vòng tay nhất thời nổi lên một quầng quang mang màu lam nhạt, trong quầng quang mang này, Vân Thiên Hà có thể thấy có hơi nước mơ hồ ngưng tụ lại, cuối cùng biến thành một quả cầu nước.
Là Tạo Hóa Chi Thủy.
Thấy Vân Thiên Hà trầm tư, Quỷ Hoàng vừa thu lại trạc linh, lúc này mới nói:
- Trạc linh của bốn chiếc vòng tay này phân biệt là Mộc, Thạch, Thủy, Thú, tất cả đều đại biểu cho những nguyên tố nguyên thủy nhất trong thiên địa, cũng là một nguyên tố chủ yếu trong quá trình vạn vật tự nhiên không ngừng tiến hóa, nhưng ta chung quy vẫn nghĩ, trong này hình như còn khuyết thiếu cái gì đó, có thể là ở giữa hai chiếc Tạo Hóa Giới!
Cơ Trường Không hỏi:
- Thiếu cái gì đây?
- Tạo hóa khí!
Quỷ Hoàng đáp lời.
Nghe nói như thế, trong đầu Vân Thiên Hà không khỏi nghĩ tới vài thứ thường thức trong kiếp trước, đột nhiên ngẩng đầu hỏi:
- Các vị tiền bối, không biết các vị có thể dẫn ta tới xem chỗ cửa ra Quỷ Cốc nhìn được không?
Quỷ Hoàng đột nhiên nhìn Vân Thiên Hà hỏi:
- Ngươi muốn xem cái gì?
- Cảm thụ hoàn cảnh nơi đây một chút!
Vân Thiên Hà đáp lời.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULLQuỷ Hoàng bừng tỉnh thoáng nghĩ tới cái gì, nhất thời hai mắt sáng lên, nói:
- Trạc linh của Tạo Hóa Chi Trạc đã được mở ra, chúng biểu hiện đặc thù ra bên ngoài có thể không bị lực lượng thiên địa nơi đây ước thúc, nói không chừng mấy thứ này thực sự có thể tạo ra được tác dụng không thể tưởng tượng, trợ giúp chúng ta một lần nữa mở ra cửa ra ngoài, hiện tại chúng ta cùng nhau đi xem!
Nói xong, thần sắc Quỷ Hoàng có chút khẩn cấp, liền trước một bước tiến ra khỏi phòng nghị sự.
Những người khác vừa nghe, cũng lập tức phấn chấn, nhanh chóng đuổi theo.
Trong Quỷ Cốc, tại một địa phương tương đối cao ráo, giống như là quần sơn vờn xung quanh.
Nhưng trên thực tế, cảnh trí nơi này hình thành cũng là do trước kia khi Quỷ Cốc hạ xuống, hoàn toàn chiếu rọi địa hình hoàn cảnh nơi này bên trong, nó có thể nói là tồn tại, nhưng đối với thế giới bên ngoài mà nói, cũng coi như không tồn tại.
Vân Thiên Hà đi trên đường, cảm thụ tinh tế đối với hoàn cảnh Quỷ Cốc, cảnh trí xung quanh xác thực là chân thật, nhưng đối với thế giới bên ngoài mà nói, bọn họ chỉ là tồn tại trong một không gian thần kỳ nào đó, cũng có thể là một hình thiếu của thế giới bên ngoài.
Cũng giống như người nơi đây, sinh hoạt trong một chỗ hình chiếu của thế giới bên ngoài, một địa phương giống nhau, thế giới bên ngoài và Quỷ Cốc, tình cảnh biểu hiện ra ngoài, lại tuyệt nhiên khác nhau.
Ví dụ đơn giản, giống như một cây đại thụ bên ngoài, bên trong Quỷ Cốc cũng có một đại thụ, hai cây đại thụ đều sinh trưởng trên một vị trí, nhưng bởi vì tác dụng thần bí của không gian khiến cho nó biến thành hai cây đại thụ, nhưng trên thực tế, chúng là một.
Trong Quỷ Cốc, cửa ra duy nhất chính là nơi bị phong ấn sát biến giới, bất quá theo bước chân mọi người dần dần tới gần, sẽ cảm thấy không gian xung quanh càng lúc càng tối đen, đồng thời càng đi tới gần, cỗ âm hủ khí càng lúc càng nồng đậm. Khi đi tới đầu cùng, cần phải có chút ánh lửa mới có thể nhìn thấy rõ cảnh trí xung quanh.
Vân Thiên Hà đốt lên một cây đuốc, quan sát xung quanh cẩn thận, phát hiện hoàn cảnh địa lý nơi đây có chút đặc biệt, phụ cận cửa ra có một hồ nước nhỏ, bên cạnh cũng có một ít cây cối thưa thớt, mặt trái chính là vách núi không nhìn thấy đầu cùng.
Vân Thiên Hà cầm đuốc lắc lư trước đám cây cối, đồng thời cẩn thận cảm ứng, phát hiện hồ nước phía trước hắn tạo cho hắn cảm giác giống như hư vô mờ ảo, vì vậy liền tiếp cận gần hơn.
Quỷ Hoàng bước tới vị trí kia trước, sau đó giải thích với Vân Thiên Hà:
- Ở đây là cửa ra, xung quanh có ẩn chứa một cỗ năng lượng thần bí, có thể cảm ứng được rất cường liệt, ngươi muốn ra ngoài sẽ hư không tiêu thất, nhưng trong thời gian ngắn lại hiện thân trong cốc, mỗi lần chúng ta mở bên trong đều tìm kiếm một ví trí cảm ứng yếu nhất, nhiều lần thử nghiệm biến mất rồi lại hiện thân, chúng ta có thể tiến về phía trước một đoạn khoảng cách, thế nhưng càng đi ra ngoài áp lực lại càng lớn, người bình thường căn bản không thể chịu đựng nổi.
Vân Thiên Hà dọc theo địa phương Quỷ Hoàng chỉ, một mình đi thẳng về phía trước, phía trước đã không có đường, nhưng hắn vẫn tiếp tục đi tới, trong lòng đồng thời cảm ứng cẩn thận loại lực lượng thần bí tỏa ra đè ép chính mình, rất nhanh, thân thể hắn biến mất trước mắt mọi người trong cốc.
Mà khi hắn tiến vào trong một thông đạo thần bí, trên mặt thị giác, Vân Thiên Hà phát hiện tiến vào trong thông đạo này, cảnh trí xung quanh thoạt nhìn đều là sự thực, thế nhưng không cảm giác được, sờ cũng không tới, phảng phất như không có điểm tận cùng, mà đi sang bên cạnh sẽ cảm giác được một ít cản trở.
Như vậy chỉ có thể đi tới hoặc lui về phía sau, tiếp tục đi tới sẽ cảm thụ được một cỗ áp lực rất mạnh, còn có một cỗ lực lượng quỷ dị tác dụng, làm cho hắn cảm giác có chút không khỏe.
Mà khi hắn xoay người nhìn lại mọi người trong cốc, hắn có thể nhìn thấy bọn họ vô cùng rõ ràng, phảng phất như bọn họ đang ở trước mặt, nhưng khi bước vài bước mới phát hiện, khoảng cách giữa bọn họ vô cùng cách xa, vì vậy Vân Thiên Hà quay trở lại hơn trăm bước, chờ khi cảm giác đè ép lên thân thể chính mình biến mất, mới phát hiện ra vị trí chính mình đi ra cùng với vị trí mấy người trong cốc căn cản không hề phát sinh biến hóa gì.
Xác thực là một lối đi không gian quỷ dị.
Suy nghĩ cẩn thận, nhất thời cũng có chút không rõ manh mối, lại dùng kiến thức về không gian ba chiều quay trở lại nghiên cứu cửa ra, xem xem có tìm được manh mối gì hay không.
Cơ Trường Không bên cạnh nói:
- Trước kia chúng ta mở cửa ra đều là do mấy vị trưởng lão bên ngoài liên hợp bố trí một trận pháp, dùng lực lượng bản thân cỗ định cỗ lực lượng ba động ẩn chứa trong cửa ra, sau đó do hai vị trưởng lão tiến vào bên trong thông đạo, dùng lực lượng bản thân công kích vào màn chắn cường liệt kia, tất cả mọi biện pháp cũng chỉ là lục lọi tiến hành nghiên cứu từng chút một, vì vậy tương đối cẩn thận, khống chế lực lượng tuyệt đối chính xác, muốn bảo đảm lực lượng thần bí trong thông đạo tạm thời biến mất mà không phải tan vỡ, nếu như tan vỡ mà nói, sẽ có một cỗ lực lượng mạnh mẽ bắn ra, toàn bộ nỗ lực trước đó liền biến thành uổng phí, lại phải làm từ đầu!
Vân Thiên Hà nghe xong, không khỏi cổ quái nói:
- Nếu là như vậy, sao không luyện tập phương thức khống chế lực lượng tốt nhất.
Cơ Trường Không nói:
- Ngươi nói không sai, từ sau khi sự kiện kia, lúc hi vọng cuối cùng của chúng ta bị hủy, tâm tư mở cửa thoát ra ngoài của mọi người đều phai nhạt, cho tới bây giờ đều không ra được, đã không còn bao nhiêu hi vọng nữa rồi, vì vậy một ít tiểu bối bình thường đều mượn cỗ lực lượng thần kỳ nơi này tiến hành tu luyện.
Trong lòng Vân Thiên Hà khẽ động, nói:
- Cơ trưởng lão, nếu như nhất thời nửa khắc không có manh mối gì, sau này ta có thể ở ngay phụ cận, cẩn thận quan sát?
- Ở đây có âm hủ khí quá nặng, thời gian quá lâu dài sẽ khiến cho da thịt bị hoại tử, nếu như ngươi muốn thường xuyên tới quan sát nghiên cứu, vậy nên làm nhà tại giải đất trống phía sau núi kia!
Lúc này Quỷ Hoàng thoáng hiện ra khỏi thông đạo, chỉ tay về một phía nói.
Cơ Trường Không nghe xong còn có chút chần chờ, nói:
- Lão tổ tông, sau Bán Nhai Pha là chỗ người bình thường hay tu luyện, người lại không thích bị ai khác quấy rối, hơn nữa gần đó chính là Khô Tâm Động, Lam trưởng lão và mấy người kia đều có tính tình tương đối hỏa bạo, nếu như thiếu minh chủ ở đó, thỉnh thoảng sẽ gây ra tranh cãi động tĩnh, như vậy không hay lắm!
Xích Ma Đô nghe xong, lúc này đi tới, nói:
- Cùng lắm thì để mấy lão giả đó rời nhà là được, nói vậy bọn họ hẳn sẽ không có bất cứ oán hận gì, việc này ta và Lạc La Lục tự mình đi nói với bọn người Lam La U, lão Lạc, ý ngươi thế nào?
Lạc La Lục gật đầu, lại đảo mắt nhìn thoáng qua Ngả Nhã Na, Ngả Nhã Na hội ý, liền nói:
- Hay là ta cùng các ngươi đi, có một số việc nên rõ ràng, tránh khỏi hiểu lầm!
Lúc này Quỷ Hoàng giải quyết dứt khoát, nói:
- Việc này cứ định như vậy, tất cả mọi công việc Cơ Trường Không tự mình chủ trì!
Nói xong, Quỷ Hoàng để mọi người giải tán, còn Vân Thiên Hà lưu lại chỗ này, đi tới bên cạnh hồ nước nhỏ, Quỷ Hoàng chắp tay sau hông, nói:
- Hài tử, ta nghĩ muốn nói chuyện về thê tử ngươi, thỉnh không nên phiền lòng!
Vân Thiên Hà nghe vậy, lại ngây ngẩn cả người.