Hạ Gia Tề Sơn là một dãy hoang sơn phụ cận nghìn dặm không có bóng người, nó xuyên qua một mảnh đại lục Bắc vực và giải đất giao tới Đông vực, từ trăm nghìn năm trước, thủy chung bị một tầm màn thần bí che đậy bên trong.
Nguyên nhân chính là nơi này có rất ít người tiến hành thăm dò, mà xung quanh giải hoang sơn này cũng có rất nhiều thực vật kỳ dị, cùng với mãnh thú linh cầm, chủng loại vô cùng đa dạng. Nơi đây có thể coi như một bảo khố, cũng là một hung địa.
Miệng núi tại gần biên cảnh La Lan quốc, kỳ thực là một sơn cốc cắt đoạn dãy núi này, người La Lan quốc gọi nó là Lang Yên Cốc.
Hiện tại đã tới lúc chạng vạng, gió tuyết đã dừng lại, một vòng mặt trời tàn tạ đọng lại nơi xa vời, hoàng hôn bao phủ đại địa, xuyên thấu qua sương mù dày đặc, để nơi đây phảng phất như bị bao phủ trong một mảnh huyết sắc.
Trong Lang Yên Cốc, từng tiếng hô rít gào không dứt tai, kinh hãi những đàn chim di trú trong sơn lâm, dọa chạy một ít linh cầm dị thú tương đối nhát gan.
- Hống!
Đột nhiên, một tiếng long ngâm nổ vang thiên địa, giống như là viễn cổ cự long bị giật mình tỉnh giấc, trong cơn cuồng nộ rống to điên cuồng, hội tụ một cỗ sóng triều luật động kích thích lực lượng thiên địa cường đại, liên tục quanh quẩn không ngừng trong phiến sơn cốc vắng lặng.
Dưới một tiếng Long Sư Thiên Ba Hống, từng đám từng đám hoang tuyết u lang giống như chó nhà có tang, khóc thét rít gào chạy trốn trong sơn cốc, mà những đầu hoang tuyết u lang không kịp chạy trốn, tại lúc âm ba sóng triều mạnh mẽ lan tới, giống như bị một thanh cự chùy đập mạnh, thân thể giống như tờ giấy, văng ngược ra xa, đập vào vách núi đá, thở nhiều hít ít.
Nhìn vào chỗ sâu trong sơn cốc, có thể thấy trên đường, lác đác có thi thể hoang tuyết u lang ngã xuống, còn có những đồng bọn phía sau trực tiếp coi như thức ăn điên cuồng tranh giành.
Máu tanh lan tràn sơn cốc, Lang Yên Cốc vốn bao trùm trong một màu trắng tinh khôi, hiện tại đã bị máu tươi nhiễm hồng.
Càng đi sâu vào bên trong, có thể nhìn thấy một ít thi thể cự thú khổng lồ, tựa ngựa nhưng không phải ngựa, bốn vó giống như chân to cự tượng, trên đầu còn có một chiếc sừng màu đen, hàm răng sắc bén như cá sấu, hình thể kinh khủng dữ tợn. Những thi thể cự thú này chính là địa liệt hắc giác thú cùng với những cự thú biến chủng sinh sôi nảy nở từ chúng bị giết chết!
Ầm…
Tiến vào chỗ sâu trong Lang Yên Cốc, lúc này có hơn mười con địa liệt hắc giác thú giương răng nanh đỏ hồng, mỗi khi bọn chúng di động một bước, đạp xuống mặt đất đều cảm giác đại địa như run run, đất rung núi chuyển.
Tại lúc rất nhiều đá lớn rơi xống, chỉ thấy bốn ngựa như điện, dọc theo miệng núi ra sức chạy cuồn cuộn, ngay sau đó, những đầu địa liệt hắc giác thú vẫn như cũ đuổi theo không bỏ.
Vân Thiên Hà chạy phía sau đội ngũ, chỉ thấy cái trán của hắn tràn đầy mồ hôi, thanh sam đã bị máu tươi nhiễm đỏ, Vân Tru kiếm đã ra khỏi vỏ, trong quá trình phi ngựa chạy nhanh, phát ra tiếng ong ong chấn động.
Nếu như chỉ là một vài địa liệt hắc giác thú, Vân Thiên Hà có thể dễ dàng giết chết, thế nhưng hiện tại có tới hơn mười con hắc giác thú vây công, thậm chí còn có một đàn phía sau, cho dù Vân Thiên Hà và Long nữ tỷ muội có cường thịnh hơn nữa, nhưng lực lượng của đám hắc giác thú này rất cường hãn, hơn nữa da lông cứng rắn như sắt thép, lại không hề kém dẻo dai.
Trong quá trình Vân Thiên Hà tê sát, mỗi một kiếm chém xuống đều để lại trên người đám hắc giác thú này vết thương nhìn thấu xương cốt.
Thế nhưng đám hắc giác thú tựa hồ như không biết đau đớn, đồng thời còn kích phát hung tính sâu trong huyết mạch của chúng, mang theo cỗ lực lượng khai sơn phá thạch, dã man xông tới, cũng làm cho từng khối nham thạch trên mặt đất bị va chạm tới nát bấy.
Trong quá trình chém giết để tại bảy tám thi thể hắc giác thú, Vân Thiên Hà cảm giác giết những dị thú này so với giết người còn mệt hơn nhiều!
Vì vậy bọn họ thẳng thắn buông tha đám dị thú này tê giết dây dưa, vừa đi vừa chạy trốn, như vậy mới để lại tình cảnh một cường lưu lại rất nhiều thi thể u lang và hắc giác thú, máu tươi nhiễm đỏ như vậy.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLRầm rầm…
Đại địa rung động mãnh liệt, đá lớn từ trên vách núi không ngừng rơi xuống, có nhiều lúc suýt chút nữa rơi vào giữa bốn ngựa đang chạy trên đường, mà những hắc giác thú mang tới trang cảnh núi đá tổn tại rơi rụng lại như không chút để ý.
Nhưng đối với mấy người Vân Thiên Hà mà nói, tuy rằng bọn họ có thể tránh thoát được hiểm thế từ đá tảng rơi xuống, thế nhưng ngựa dưới thân, bọn họ cũng phải bảo vệ cẩn thận, vì vậy tại thời điểm đá lớn rơi xuống, đều mạo hiểm vạn phần.
Thậm chí, Đường Linh Toa được ba người còn lại cưỡi ngựa vây quanh, khi Mộng Ly và Tầm Nguyệt nhanh chóng lướt qua, một tảng nham thạch cực lớn rơi xuống, Vân Thiên Hà liền thúc Vân Bôn cấp tốc lao tới, cả người lẫn ngựa dùng lực lượng mạnh mẽ kéo qua, cuối cùng mới thanh thoát được nguy hiểm.
Nhưng mà cuối cùng trong quá trình chạy cuộn cuộn, tiếng đá sụt lở nổ xuống ầm ầm càng lúc càng gần, càng lúc càng nhiều cực thanh bị hắc giác thú kích động nặng nề rơi xuống, cùng với gót chân đạp trên đại địa mang tới rung động mãnh liệt, bốn phía hình thành khối băng tuyết đọng, trong lúc cự thú chạy nhanh, lại rất có tiết tấu nhảy lên.
Nếu như nhìn từ xa, trên cánh đồng tuyết miệng múi, lúc này xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị.
Bốn người như bốn điểm nhỏ màu trắng, phảng phất như dung hợp một thể với thiên địa tuyết trắng, mà bọn họ giống như bốn mũi tên tuyết mị, nhưng phía sau bọn họ vẫn còn có hơn mười hư ảnh màu đen, một đám hắc giác thú giống như điên cuồng theo sát phía sau, cả đại địa không ngừng run rẩy, núi đá không ngừng rơi xuống, phảng phất như muốn lấp đầy miệng núi.
Bốn người Vân Thiên Hà thúc ngựa chạy nhanh hồi lâu, trong lễ rửa tội một sóng lại một sóng đất đá không ngừng rơi xuống, bọn họ thủy chung không thể giật được khoảng cách đối với đám hắc giác thú.
Mộng Ly thấy thế, không khỏi nhíu đôi lông mày đẹp, nói:
- Đám hắc giác thú này truy đuổi chúng ta lâu như vậy, tựa hồ không biết mệt mỏi rã rời, cứ tiếp tục kéo dài cũng không phải là biện pháp!
- Cẩn thận!
Vân Thiên Phía phía sau đảo mắt nhìn thấy một viên cự thạch rơi trên đỉnh đầu Mộng Ly, liền lập tức lớn tiếng nhắc nhở, chỉ thấy Mộng Ly với vẻ mặt buồn chán giơ lên tay ngọc, khẽ xoay chuyển, hóa cưởng thành quyền, mang theo một cỗ ba động chân long chi khí khổng lồ, quyền ý giống như hóa thành cự long, hung hăng đánh mạnh vào viên cự thạch.
Ầm…
Sau một tiếng nổ vang, cự long mang theo lực lượng và ý chí thôn phệ tất cả, lúc oanh kích vào cự thạch, liền trực tiếp bạo liệt trong không trung, hóa thành một đống mảnh vụn, lác đác rơi xuống giống như mưa đá.
- Thực sự là ghê tởm, còn tiếp tục như vậy, chờ khi chúng ta ra ngoài, cho dù không bị đập chết thì mỗi người cũng thành tượng đất rồi, lại không có địa phương nào tắm, tức chết bản tiểu thư rồi!
Mộng Ly bị bụi đất bám đầy người, không khỏi tức giận quát to, âm hưởng chói tai, càng không ngừng quanh quẩn trong sơn cốc.
Vân Thiên Hà trong lúc bôn ba, thỉnh thoảng quan sát hoàn cảnh xung quanh, chỉ thấy trên vách núi, có một đài cao thật lớn nhô lên, trong lòng khẽ động linh cơ, nói:
- Vậy hai tỷ muội các nàng liên thủ, đánh cổ đài cao kia xuống, chặn đường đám hắc giác thú phía sau.
Mộng Ly theo ánh mắt của Vân Thiên Hà nhìn lại, trên vách núi không xa xác thực có một đài cao nhô hẳn ra ngoài, nàng thực sự vô cùng phiền chán đám hắc giác thú truy đuổi tạo thành tràng cảnh đất đá không ngừng rơi xuống, vừa nhìn thấy đài cao nhô ra, độ lớn đủ để cản đường đám hắc giác thú, lúc này liền lập tức gật đầu đồng ý đề nghị của Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà thấy Mộng Ly đã đồng ý, liền tiến lên đuổi theo Đường Linh Toa nói:
- Linh Toa, nàng với ta cùng một con, tốc độ của Vân Bôn hẳn là có thể chạy qua được địa phương ảnh hưởng, còn mấy thất Phi Tuyết Mã, nếu như bọn chúng không thể theo kịp, chúng ta chỉ đành buông tha!
- Thế nhưng Thiên Hà, ngựa này…
Đường Linh Toa có chút không muốn bỏ rơi tọa kỵ của chính mình, nhưng thấy ánh mắt của Vân Thiên Hà, liền vỗ vỗ mặt Phi Tuyết Mã, thả người nhảy sang Vân Bôn cùng với Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà tiếp nhận Đường Linh Toa, ôm sát nàng trong lồng ngực, lại ép sát lưng ngựa, Vân Bôn và chủ nhân tâm ý tương thông, nó lập tức biết phải hành động như thế nào, vì vậy liền giơ cao móng trước, lớn giọng tê rống, nhìn thoáng qua mấy thất Phi Tuyết Mã phía trước, sau đó nhanh chóng triển khai bốn vó, tốc độ giống như thiểm điện, điên cuồng phi nước đại về phía trước.
Mộng Ly và Tầm Nguyệt thấy Vân Thiên Hà đã đi đầu, nàng và Tầm Nguyệt liếc mắt nhìn hai, hai tỷ muội rất ăn ý nhảy khỏi lưng ngựa, giống như hai con chim én nhỏ bay lên cao, thân thể trực tiếp nhảy lên, chỉ trong chớp mắt đã hạ xuống đài cao trên vách núi, chậm rãi vận kình khí chờ đợi.
- Thiên Hà, nghìn vạn lần không được dừng lại, chúng ta muốn động thủ rồi!
Mộng Ly nhắc nhở Vân Thiên Hà một câu, liền cùng với Tầm Nguyệt hơi liếc mắt nhìn hai, hai nàng đồng thời khép hờ hai mắt, tâm bàn tay hạ xuống dưới, lòng bàn tay còn lại chạm vào mu bàn tay trước.
Trong lúc này, lực lượng trong thiên địa giống như bị một lời triệu hoán nào đó, nhanh chóng điên cuồng ngưng tụ như thủy chiều vào giữa lòng bàn tay của hai tỷ muội, lúc này toàn bộ miệng núi đều rung động kịch liệt. Thân thể hai nàng sau khi bị cỗ lực lượng cường đại này bao phủ, chậm rãi bồng bềnh khỏi mặt núi đá.
Chỗ lòng bàn tay của bọn họ, khi cỗ lực lượng kia đã ngưng tụ tới cực hạn, tựa như hình thành một cơn lốc lực lượng, sau khi bị hai nàng áp súc lại, cỗ lực lượng thiên địa này tại lúc còn chưa phát động đã mang tới tính hủy diệt chí cường, lòng núi xung quanh lay động, theo một cỗ lốc xoáy bay lượn khắp bầu trời.
Đúng lúc này, nhị nữ đồng thời mở mắt hạnh, trong đôi mắt hiện lên tinh quang, hành động của bọn họ giống hết nhau, trôi nổi giữa không trung, lòng bàn tay ngưng kết cỗ lực lượng thiên địa chí cường kia, liền mạnh mẽ hướng xuống đài cao bên dưới oanh kích.
Ầm…
Long nữ tỷ muội tựa hồ có thể nắm vững được lực lượng mượn từ thiên đại này, tại lúc lực lượng oanh kích mạnh mẽ, vốn bản thân đã có tính hủy diệt cường đại, lại được ngưng tụ thành một điểm, đủ để phá vỡ cả một mảnh vách núi nứt nẻ.
Cỗ lực lượng này được bọn họ khống chế một cách chính xác oanh kích vào đài cao nhô hẳn ra ngoài, giống như là một thanh tuyệt thế bảo kiếm ngưng tụ từ lực lượng thiên địa, từ chỗ đài cao nhô ra kia, trực tiếp cắt đứt một mảnh vách đá thật lớn, để lại một vết tích trơn nhẵn không gì sánh được, giống như cả ngọn núi bị sụp xuống, vang lên tiếng ầm ầm vang vọng không gian.
Đồng thời với tiếng động vang lên không dứt, một mảng vách núi thật lớn bị hai nàng đánh đổ ầm ầm, trượt dài xuống miệng núi bên dưới, giống như bị bám một cỗ cơn lốc núi đá. Vô số mảnh vụn và cây cố, đều theo mảnh vách núi thật lớn, thật nặng không gì sánh được này nện xuống.
Mà hiện tại, trong miệng núi, tốc độ của Vân Bôn đã phát huy tới cực hạn, thế nhưng nó vẫn dứt khoái tiếp tục dồn sức gia tốc, tựa hồ như muốn phá vỡ cực hạn, đạt tới một cảnh giới nào đó.
Mà Vân Thiên Hà cũng cảm nhận được một cỗ lực lượng thiên đại vô cùng cường đại tác dụng vào vách núi, hắn biết vách núi đá bị trôi xuống sẽ mang tới tính hủy diệt vô cùng khủng khiếp, tựa như long trời nở đất, bọn họ bên dưới lòng núi khổng lồ, thực sự vô cùng nhỏ bé.
Đồng thời lúc đại địa run rẩy, hắn cũng không ngừng truyền một cỗ tinh linh chi khí vào trong cơ thể Vân Bôn, giúp nó có thể duy trì tốc độ cực hạn như thiểm điện, tiếp tục lao về phía trước.