Võ Động Thiên Hà

Chương 434: Tha tâm trung tàng long





Thực lực của các bộ lược giả, nếu luận về năng lực chiến đấu đơn thể, cộng thêm cảnh giới thực lực chênh lệnh với Vân Thiên Hà, vì vậy nhìn qua có vẻ rất bình thường.

Nếu như bọn họ có thể hình thành được một chỉnh thể trận võng mà nói, sức chiến đấu sẽ trở nên vô cùng cường hãn.

Đây cũng là lý do vì sao Vân Thiên Hà dưới sự phối hợp ăn ý xảo diệu của bốn bộ lược giả hoàn toàn rơi vào hạ phong, lúc đầu không thích ứng được với đoàn đội phối hợp tinh diệu, bốn phía bị quản chế chật vật không chịu nổi, mãi cho tới khi quen thuộc nắm bắt phương thức chến đấu của bọn họ, cộng thêm bảo vật Thôn Thiên Thủ Sáo, cuối cùng là lợi dụng một cơ hội trong sát na, phá hỏng trận võng của đối phương, do đó thực hiện được nghịch chuyển đánh bại từng người.

Nhưng trong đó cũng không bài trừ hắn lợi dụng ưu thế hoàn cảnh, cùng với việc mấy người Mộng Ly ngồi trong phòng vừa nói chuyện vừa xem hí kịch vừa ngăn cản lão đầu với thực lực Võ Thánh, như vậy hắn mới có được cơ hội trong cuộc triền đấu với bốn bộ lược giả, phân tích lý giải phương thức chiến đấu của đối phương, từ đó tìm kiếm được phương pháp chế địch.

Có hậu thuẫn cường đại, không cần mới là đứa ngốc, tựa như lão đầu thủ lĩnh bộ lược giả kia, hắn nhận thức bốn thủ hạ của mình hoàn toàn đủ sức để đối phó với Vân Thiên Hà, chính mình chỉ đứng một bên quan chiến, nhưng mà chính sự kiêu ngạo tự tin này đã để hắn phải trả giá rất lớn.

Khi một bộ lược giả cuối cùng bị Vân Thiên Hà quấn chặt bằng Huyền Cương Chân Tàm Ti, đối phương liền áp dụng thủ đoạn tự sát, muốn đồng quy vu tận với đối phương, nhưng cũng không kịp, Vân Thiên Hà đẩy nhanh tốc độ, sử dụng sợi tàm ti sắc bén không gì sánh được trong tay, mạnh mẽ thắt đứt đầu đối thủ.

Chiến đấu đến đây kết thúc, lão đầu thủ lĩnh đã dẫn đội ngũ chạy trốn, số còn lại chỉ là một ít thủ vệ La Lan quốc, tuy rằng trong lòng bọn họ sợ hãi, thế nhưng bọn họ vẫn phải kiên trì thanh lý thi thể của Hô Duyên Trường Không và bộ lược giả.

Tựa hồ đối với Vân Thiên Hà, người mà lão giả tuyên bố phần tử loạn đảng đã tru sát hoàng đế La Lan quốc, trong cảm nhận của những binh sĩ La Lan ở đây, sự cường đại của đối phương, khiến cho bọn họ trở nên mười phần yếu đuối.

Vân Thiên Hà để những vệ binh này tùy ý thanh lý thi thể, thuận thiện thu lại hai sợi Huyền Cương Chân Tàm Ti của bốn gã bộ lược giả sử dụng, đây chính là thứ tốt, coi như là chiến lợi phẩm.

Sau khi trở về tòa nhà dân, chỉ thấy lão bà bà cười tủm tỉm nhìn hắn, hướng về hắn gật đầu, Mộng Ly thì liếc mắt một cái, hừ nhẹ, tiếp tục ăn, tựa hồ như chưa hề có chuyện gì phát sinh.

Tâm tư Đường Linh Toa cẩn thận, thấy quần áo Vân Thiên Hà đã bị rách nát, chỗ sườn thắt lưng còn đổ máu, hơn nữa trên tay cũng có vết thương nhẹ, đồng thời có một vết thương sâu tới tận xương, nàng nhìn vô cùng lo lắng, liền lập tức lấy thuốc trong bao quần áo của Mộng Ly, trước tiên bôi thuốc băng bó cho Vân Thiên Hà.

Tầm Nguyệt phối dược, Vân Thiên Hà cởi quần áo trên người, Đường Linh Toa cẩn thận giúp hắn rịt thuốc vào vết thương sườn thắt lưng. Tầm Nguyệt thấy vết thương trên tay hắn, là do bị Huyền Cương Chân Tàm Ti tạo thành, vì vậy liền cầm bao tay của Vân Thiên Hà xem xét, chỉ thấy trong bao tay có rất nhiều vết ma sát hiện rõ, trong đó còn có một đạo cắt thủng bộ bao tay.

- Di, đây là Thôn Thiên Thủ Sáo, thế nào lại ở trong tay ngươi?

Mộng Ly thấy Tầm Nguyệt cầm bao tay, nhất thời nhãn thần sáng lên.

Bất quá nhìn thấy vết rách trên bao tay, tức thì lông mày nhướng cao.

- Thực đáng tiếc, đồ tốt như vậy cư nhiên bị tên bạo lực dã man ngươi dùng thành cái dạng này, nếu như tiểu Phạm Ny nhìn thấy mà nói, không hung dữ với ngươi mới là lạ!

Vân Thiên Hà ngạc nhiên nói:

- Bộ bao tay này ta đã từng nghiên cứu qua, tài liệu chế tác không biết là thứ gì, ngoại trừ cứng cỏi, mang thoải mái, có thể làm cho lực lượng của ta tăng mạnh, hình như không còn tác dụng đặc thù nào khác, nàng biết tác dụng của nó sao?

- Bản tiểu thư đương nhiên biết, bao tay này kỳ thực là vũ khí chuyên dụng cho Chiến Vu Cổ Vu tộc, cần có Vu lực thôi động, kích phát tiềm năng ẩn dấu trong bao tay này, có thể làm cho sức chiến đấu của Chiến Vu tăng mạnh, nhưng tên ngu ngốc ngươi lại dùng cậy mạnh đối với nó, thực tức chết ta rồi!

Đôi mắt đẹp của Mộng Ly trừng lớn nhìn hắn, giống như biểu tình dạy dỗ tiểu đệ đệ, để Vân Thiên Hà cảm giác bất lực.

- Vu khí chuyên dụng của Chiến Vu?

Vân Thiên Hà cười khổ:

- Sớm biết rằng đây là Vu khí, nàng đã nói bao tay này có kỳ hiệu, trong tay ta không phát huy được uy lực chân chính, ta nên đưa cho Thiên Mang Ô dùng!

- Cũng có thể dùng Huyền Cương Chân Tàm Ti đến tu bổ một chút, uy lực của nó có lẽ càng mạnh, tuy rằng bao tay này nếu được Chiên Vu sử dụng thì hiệu quả tăng nhiều lần, không sợ ngũ độc, không thấu phong mang, nhưng kết hợp với Huyền Cương Chân Tàm Ti, thời khắc mấu chốt có thể tạo thành hiệu quả kỳ diệu, để bao tay và chân tàm ti cho ta đi, ta tới sửa chữa!

Sau khi lão bà bà từ trong tay Tầm Nguyệt tiếp cận bao tay, liền cắt đoạn hai đầu nối liền với đoản côn, mang tới một cây châm dài chừng một tấc, thoạt nhìn trong suốt sáng bóng, hình dạng kỳ lạ, lặng yên ngồi một bên may vá tu bổ lại.

- Vì sao lại để lão đầu kia chạy trốn, mà những sát thủ này vì sao xuất hiện tại đây liền rời khỏi, bọn họ đi nơi nào?

Trong phòng trở nên an tĩnh, Vân Thiên Hà lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm lặng.

Mộng Ly ăn xong một củ khoai nướng cuối cùng, mút ngón tay một chút, lúc này mới nói:

- Hiện tại những người tới đối phó với ngươi còn chưa tính quá mạnh, thỉnh thoảng buông tha một hai con cá lọt lưới, chúng ta có thời gian để giảm xóc, nếu như giết sạch rồi, sợ rằng địch nhân lần sau tới sẽ càng mạnh!

Vân Thiên Hà nhíu mày, trầm giọng nói:

- Lời này không đúng, nếu như lão nhân kia biết các nàng ở chỗ này, cũng biết được thực lực của các nàng, đây không phải là bại lộ con bài chưa lật cho bọn họ, sau này chúng ta sẽ càng thêm bị động, đây không phải là cho chúng ta thời gian giảm xóc, mà là cho cường việc địch nhân thời gian giảm xóc!

Mộng Ly nghe ngữ khí của Vân Thiên Hà trầm trọng, trong lòng quýnh lên, nói:

- Thế nhưng, bọn họ sẽ đối phó ngươi, biết thực lực của ngươi hiện tại, cho dù cũng biết thực lực của chúng ta, nhưng chúng ta cũng không hề hiện thân, vẫn chỉ ẩn trong bóng tối, huống hồ bọn họ chủ yếu nhằm vào người, lão đầu kia chỉ là một Võ Thánh, nếu như ngay cả ngươi cũng không đối phó được, hắn còn mặt mũi nào trở về khẩn cầu viện thủ càng mạnh, sẽ chỉ làm cho Thiên U Ám Điện nghĩ hắn là một phế vật!

- Tỷ…

Nghe được Mộng Ly trong lúc lo lắng nói hớ một chuyện không nên nói, Tầm Nguyệt đột nhiên nhắc nhở, Mộng Ly phát hiện đã lỡ lời, không khỏi thè lưỡi, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Mà vị lão bà bà vẫn lẳng lặng may vá sửa chữa bao tay, lúc này ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mộng Ly, cũng chỉ lắc đầu, bất đắc dĩ cười khổ, nha đầu này vừa mới nói muốn bảo chứng không được tiết lộ, hiện tại đã bị Vân Thiên Hà hơi kích một chút, nàng đã lòi đuôi ra rồi.

Tuy rằng Mộng Ly ngậm miệng không nói, nhưng Vân Thiên Hà đã nghe được mánh khóe, đột nhiên nhìn Mộng Ly nhẹ nhàng cười cười, nói:

- Kỳ thực ta đã sớm đoán ra có một tổ chức nào đó càng sâu hơn so với Thiên Tháp, Thiên Tháp là thế lực biểu hiện bên ngoài của cỗ thế lực này, giống như hành động ám sát vừa rồi, bọn họ không dám chính diện làm bên ngoài, phá hư cảm nhận và uy tín của người trong thiên hạ đối với bọn họ, như vậy nhất định có một thế lực ẩn giấu trong bóng tối làm thay, nguyên lai thế lực này tên là Thiên U Ám điện, ha hả!

- Ngươi, ngươi… Tên giảo hoạt ghê tởm, tức chết ta rồi!

Mộng Ly thấy Vân Thiên Hà nở nụ cười thực hiện được mưu kế, liền biết chính mình đã bị gia hỏa ghê tởm này tính kế, lúc này nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt hạnh nộ trừng trừng, hận không thể một ngụm cắn chết hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Chỉ là tuy trong lòng nàng tức giận, nhưng cũng không thể không nhận thức tâm tư người này quả thực rất đáng sợ, thường thường từ một việc đơn giản có thể suy đoán ra được một tầng càng sâu hơn rất nhiều, kỳ thực cho dù nàng không nói, người này cũng sẽ chậm rãi đoán ra được, tối đa chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Mộng Ly không khỏi bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Hoa Tố Nhan.

Lúc này Đường Linh Toa đã trợ giúp Vân Thiên Hà băng bó xong, nàng liền nhanh chóng chạy đi lấy một bộ quần áo mới cho hắn thay.

Được bôi thuốc tốt nhất, Vân Thiên Hà liền cảm giác mấy chỗ vết thương tỏa nhiệt bừng bừng, thậm chí còn có chút nóng lên, tại lúc mặc quần áo, không khỏi nói:

- Đây là thuốc gì mà có hiệu quả chữa thương thần kỳ như vậy?

Nghe nói như thế, trên mặt Mộng Ly mới lộ ra biểu tình đắc ý nho nhỏ.

Vân Thiên Hà bừng tỉnh hiểu ra, thuốc này nhất định là do cô nàng Mộng Ly này đoạt được từ Thánh Võ Tông, cũng không nói cái gì, chỉ là liếc nhìn lão bà bà thần bí gần đó, chuyển sang nói với tam nữ.

- Ta không sao rồi, các nàng về phòng nghỉ ngơi đi, ta có chút chuyện muốn nói với tiền bối. Ba canh giờ sau, chúng ta sẽ lên đường tới Phong Nham Chủy!

Mộng Ly bĩu môi, liếc mắt nhìn Hoa Tố Nhan, nhưng muốn nói lại thôi, kéo theo bàn tay nhỏ bé của Đường Linh Toa và Mộng Nguyệt, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà một cái mới trở về phòng.

Mấy người đi rồi, Vân Thiên Hà ngồi cạnh bàn, lẳng lặng nhìn lão bà bà thần bí cẩn thận tỉ mỉ may vá sửa chữa Thôn Thiên Thủ Sáo, nhìn bộ dáng an tường ôn hòa kia, để hắn không khỏi liên tưởng tới tình cảnh nãi nãi kiếp trước may vá quần áo và làm giày cho hắn và gia gia.

Trong phòng rất yên tĩnh, Vân Thiên Hà trầm mặc hồi lâu, thấy lão bà bà đã may vá sửa chữa xong bộ Thôn Thiên Thủ Sáo, lúc này mới hỏi:

- Tiền bối, người ở chỗ này chờ ta sao, lẽ nào người không có chuyện gì muốn nói?

Hoa Tố Nhan ngẩng đầu, nhìn Vân Thiên Hà, trên mặt nở nụ cười ôn hòa, nói:

- Ngươi là một tiểu hài tử thông minh, có một số việc xác thực không thể gạt được ánh mắt và tâm tư của ngươi. Ta xác thực đã theo ngươi từ Nguyệt Miểu Sơn tới nơi này, chính là muốn nhìn một chút, ngươi là người như thế nào, vì sao khi hài tử Đóa Đóa kia trở về sau chuyến đi vừa rồi đã hoàn toàn thay đổi một con người mới!

Vân Thiên Hà từ những lời nói này liền bừng tỉnh hiểu ra người trước mắt này là ai, vì vậy liền thẳng thắn nói:

- Tiền bối, người đã biết ta là người như thế nào, như vậy xin thứ cho ta vô lý, ta cần kiện khôi lỗi trong tay người, còn có một câu quan hệ với khôi lỗi đó, mà về chuyện Thần Hoa Đóa Đóa, xin thứ cho vãn bối nói thẳng, chuyện cảm tình, ta chưa bao giờ miễn cưỡng chính mình!

Hoa Tố Nhan nói:

- Như vậy ngươi đối với Long nữ tỷ muội, trong lòng đối với mỗi người có cảm nhận gì?

- Tiền bối hẳn là biết, bọn họ là cộng sinh long tử, tâm linh tương thông với nhau, cũng biểu hiện tính cách lại hoàn toàn khác nhau, các nàng như vậy cũng chỉ là vì có thể để chúng ta phân biệt được ai là tỷ tỷ, ai là muội muội, muốn nói đối với ai, kỳ thực các nàng đều giống nhau cả, đều bình đẳng, ta đã từng kính nể các nàng, lý do trong đó ta không tiện nói ra, nhưng sau khi kết thành bầu bạn song tu, ta nên tín nhiệm các nàng, lý giải khoan dung các nàng, điều này không có quan hệ gì tới cảm nhận và cách nói, mà ta là muốn làm gì!

- Vậy lúc đầu vì sao ngươi kính nể các nàng, mà hiện tại lại thay đổi cảm nhận?

- Tiền bối, vấn đề này ta không tiện trả lời, mà cũng không cần lý do!

Vân Thiên Hà tự nhiên không thể nói hắn là người xuyên qua mà đến, hơn nữa trong cảm nhận ban đầu của hắn, Long vốn là tượng trưng cho văn minh Hoa Hạ, cũng là một loại tồn tại mà hắn kính nể.

Mà sau khi tới thế giới này, Long trong truyền thuyết không hề ngạc nhiên và xa xôi, đồng thời hắn cũng tự mình trải qua và kiến thức một vị Long nữ, hắn cũng không phải kính nể các nàng trên quan niệm, mà là nỗ lực hành động thực tế, bất quá nàng nhỏ yếu hoặc cường đại, hắn đều sẽ bảo hộ nàng, đây là một loại tình cảm đặc biệt sâu trong linh hồn hắn mang lại.

Hoa Tố Nhan nhìn Vân Thiên Hà, ngưng thần tư lự một lúc lâu, mới nói:

- Xác thực không cần lý do, tựa như hắn đã từng nói với ta, "tha tâm trung tàng long, khước y sắc vi nhi cứ, tha thân nạp tinh khung, khước tâm hệ cố tiêm nan miên".