Võ Động Thiên Hà

Chương 414: U Tà Chi Ảnh





- Ngươi nói cái gì?

Chư Vô Vũ Nhai vừa nghe lời này, sắc mặt đại biến, nhìn thẳng tiểu Phạm Ny nói:

- Ngươi nói đệ tử bản môn thực thi hành động tàn sát diệt tộc đối với Cổ Vu tộc?

- Cho dù ngươi không biết chuyện gì này, nhưng ta muốn biết nguyên nhân năm đó ngươi phản bội ta?

Tiểu Phạm Ny lúc này nghiễm nhiên là một người hoàn toàn khác, khi linh hồn trong cơ thể nàng thức tính, ý cảnh đạt tới cảnh giới Võ Tôn Thiên Cảnh hầu như có thể làm cho toàn bộ thiên địa xung quanh chuyển động xung quanh nàng, phảng phất như làm nổi bật biến hóa tâm tình nàng lúc này. Ánh rạng đông vốn nên mang tới ánh sáng cua sự sống, lúc này lại chậm chạp không tới, khắp bầu trời đầy mây mù che khuất.

Chư Vô Vũ Nhai đột nhiên cười nói:

- Có một số việc, nếu như đã làm, cũng coi như là sai rồi, ta không hối hận, nếu như hôm nay Vu tổ nương nương đã tới tìm ta trả thù, như vậy tính mệnh này ngươi tự lấy đi!

- Ngươi vẫn không chịu nói, rốt cuộc là vì sao? Vì sao năm đó trong Yên Liên Động, những người tìm cách cứu ta chỉ có ba người Hoa Tố Nhan, Thương Nguyệt và Nhan Phong Lục Lục chạy trốn được, mà nếu ngươi phản bội, vì sao không để cho bọn họ cũng táng thân trong Yên Liên Động, là muốn để bản tôn hoài nghi ba người các nàng sao, còn có người biến ta thành hóa thạch, trước khi U Sĩ Tiểu Linh tộc chết đi, lúc để Càn Khôn Tạo Hóa Trạc vốn nằm trong tay Linh Tộc, sau đó lại còn có ấn ký trên Liên Hoa Trì kia đã có tên của ngươi, tất cả những điều này rốt cuộc là vì sao?

Nghe được những lời này, Chư Vô Vũ Nhai lại nói:

- Việc này đã trôi qua hơn hai trăm năm rồi, ngươi hãy buông tay đi, nếu như tra xét mà nói, đối với ngươi không có chỗ nào tốt!

- Lời này của ngươi là có ý tứ gì, có thể la phía sau ngươi có tồn tại kẻ nào đó đối với ngươi làm gì đó, hoặc là dùng thứ gì uy hiếp ngươi, vì vậy ngươi không chịu nói ra chân tướng?

Nghe xong lời nói này, sắc mặt Chư Vô Vũ Nhai khẽ biến, đã bị Ngả Khả Phạm Ny nắm được điểm mấu chốt, tiếp tục ép hỏi.

- Năm đó Chư Vô Vũ Nhai ngươi chính là nhất mạch cường thịnh nhất trong Cổ Vu tộc, các ngươi từng nắm giữ phương pháp Huyễn Vu, thế nhưng theo ta được biết, tộc nhân ngày hôm nay, toàn bộ đều đi Ám Tinh Vực, tộc nhân của ngươi có thể được hưởng thụ sinh hoạt không lo lắng, mà những người Cổ Vu tộc khác lưu lạc tại Đông vực, lại phải chịu sự thống khổ diệt tộc, lẽ nào trong lòng ngươi không có một tia áy náy?

Nghe xong lời này, trong thần tình của Chư Vô Vũ Nhai, giống như hiện lên một tình tự phức tạp khó hiểu nào đó, hắn hơi hé miệng, nhưng không nói câu nào.

Ngả Khả Phạm Ny đột nhiên hít một hơi nói:

- Nếu như ngay cả dũng khí cho ta biết chân tướng ngươi cũng không có, làm Vu tổ do Vu Thần Cổ Vu tộc chọn ra, ta nghĩ thực bi ai. Ta còn tiếp tục phải đánh giá những người chảy xuôi huyết mạch Cổ Vu tộc nhưng đã phản bội tộc nhân hay sao? Bọn họ còn có tư cách hưởng thụ bí pháp Cổ Vu truyền thừa hay sao?

Những lời nói cuối cùng này, không cần bàn cãi giống như một chiếc búa tạ nghìn cân nặng nề nện vào trong lòng Chư Vô Vũ Nhai, lúc này hắn đột nhiên rống lớn:

- Không, không phải như thế, Chư Vô thị sẽ không phải bội Thần Minh của mình, sẽ không phải bội Vu tổ nương nương của mình, chuyện tình năm đó, ngô…

- Không tốt, có người muốn diệt khẩu!

Ngay lúc Ngả Khả Phạm Ny và Mộng Ly đồng thời cảm thụ được một cỗ khí tức quỷ dị quấn quanh người Chư Vô Vũ Nhai, cũng đồng thời lên tiếng nhắc nhở, nhưng lúc này Chư Vô Vũ Nhai không thể nói thêm câu nào, hắn đã hoàn toàn bị cỗ khí tức màu đen tím này chặt chẽ quấn quanh, lập tức thân thể hắn giống như bị mất nước, bắt đầu héo rũ cực nhanh, chỉ trong thời gian ngắn hắn đã chỉ còn lại một bộ xương khô có da bọc bên ngoài. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Nhãn thần Ngả Khả Phạm Ny đột nhiên tập trung vào một phương vị gần đó, lập tức vung cánh tay nhỏ bé lên, một cỗ quang hoa từ lòng bàn tay nàng bắt đầu lưu chuyển, chợt nghe trong không khí phát sinh tiếng rung động ầm vang, giống như có linh hồn nào đó đột nhiên sống lại, liền hướng về phía nàng đã tập trung đánh tới.

Chỉ thấy phương hướng nào tập trung đột nhiên có một bóng người nhảy lên, đạo bóng đen này mang theo lưu quang nhàn nhạt, tại lúc bị u linh truy kích, cấp tốc bỏ chạy ra ngoài, sau đó là một thanh âm âm trầm u lãnh truyền đến:

- Bất luận kẻ nào vọng tưởng ngăn cản Ngô chủ đại nghiệp đều sẽ gặp phải kết quả bị hủy diệt, Ngả Khả Phạm Ny, ngươi mặc dù dùng Vu linh đánh thương ta, nhưng sau này nhất định chúng ta còn có thể gặp lại!

Lập tức, thanh âm dần dần biến mất trong khoảng không, không còn tiếng động.

Lúc này, Mộng Ly đã đi tới, nói:

- Tiểu Phạm Ny, cái bóng vừa thoát đi rốt cuộc là cái gì, cho dù là ở Di Sinh Giới cũng chưa từng gặp qua!

- Là U Tà Chi Ảnh, cũng là kết quả của Tà Ác U Sĩ Linh tộc đạt tới Thiên Cảnh sau đó phân ra ý niệm tà ác luyện hóa. Loại phương pháp này, kỳ thực phần lớn học trộm từ phương pháp Huyễn Vu, cấm kỵ tà pháp Quỷ vu phân phách, kết hợp với bí pháp Linh tộc tương dung diễn biến thành, không nghĩ ra trước khi chúng ta tới đây Chư Vô Vũ Nhai đã bị hạ tà thuật!

Ngả Khả Phạm Ny xoay người lại, chỉ thấy Chư Vô Vũ Nhai đã bị hút khô, giống như một ác ướp, hình dáng kinh khủng mười phần, thế nhưng hắn vẫn còn một chút sinh mệnh lực ba động.

Ngả Khả Phạm Ny nhìn không đành lòng, đang định chuẩn bị tinh lọc thì lúc này đột nhiên có một thanh âm từ xa truyền tới:

- Tiền bối tạm thời chưa động thủ!

Mọi người quay sang, chỉ thấy Lão Cái vội vã chạy tới, hắn tựa hồ đối với bộ đáng kinh khủng của Chư Vô Vũ Nhai không hề để ý, trực tiếp đi tới bên người, ngồi xổm xuống kêu lên:

- Mau nói cho ta biết, hài tử năm đó rốt cuộc là ai? Hắn ở nơi nào? Ta đã thực hiện lời hứa của cha ta, Thiên Môn đã bị diệt, chính là lúc ngươi thực hiện lời hứa, hiện tại ngươi nên nói cho ta biết rồi?

Chư Vô Vũ Nhai hiện tại căn bản không thể nói, chỉ là cánh tay khô đột nhiên nhúc nhích, rất cật lực đưa lên ngực của mình, liền nhanh chóng rơi xuống, thế nhưng nơi đầu ngón tay hắn chỉ có một thứ gì đó nhô ra.

Lão Cái thấy thế, lập tức cởi y phục của Chư Vô Vũ Nhai ra, chỉ thấy trong ngực của hắn có một khối ngọc bội nho nhỏ, hắn gỡ khối ngọc bội xuống, liền nhìn thấy trên ngọc bội có khắc chữ.

Xem qua chữ khắc trên ngọc bội, Lão Cái đột nhiên phá lên cười:

- Cư nhiên là hắn, vì sao lại như vậy, ha ha…

Vân Thiên Hà đứng bên cạnh nhìn Lão Cái, cảm giác trong nụ cười của hắn tràn ngập một loại vị đạo khổ sáp phức tạp không nói lên lời. Bất quá trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh, ánh mắt hắn nhìn Lão Cái hiện tại liền sinh ra cảm giác thương hại và bất đắc dĩ thật sâu.

Xa vời, mây đen tan đi, tia sáng đầu tiên chiếu rọi, nhãn thần Vân Thiên Hà không khỏi nhìn phương xa, trong lòng thầm lẩm bẩm:

"Việc Thiên Trụ Sơn lần này, có thể vì xuất kỳ bất ý giành thắng lợi, thế nhưng cơn lốc tại Đại Đường Quốc kia, rốt cuộc có thể thuận lợi dẹp loạn hay không?"

Xa vời hiện ánh rạng đông, thế nhưng tại một phương đại địa rất xa vẫn còn đang chìm trong bóng tối.

Đại Đường Quốc, thành Đường Kinh.

Tại thời khắc hắc ám này, vốn dĩ là lê dân bách tính hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi, thế nhưng cũng là lúc một cơn bão nổ nổi lên khắp Kinh Thành, một đêm vốn dĩ rất yên lặng đã bị triệt để đánh vỡ.

Trong một ít nhai đạo Kinh Thành, chém giết đang trình diệt vũ điệu đẫm máu của nó. Rất nhiều thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi dùng khăn tím che mặt, chỉ lộ một đôi mắt không hề mang theo chút tình cảm nào, con đường vô cùng đạm mạc.

Đối thủ trước mắt hắn là một vị cao thủ Võ Sư cấp chín, thế nhưng hai mắt của vị Võ Sư cấp chín này đã bị bột phấn màu trắng bao trùm, triệt để không nhìn thấy gì, hắn phải sờ soạng trong bóng đem, tiến hành phản công điên cuồng lần cuối cùng.

Nhưng mà, trong tay thiếu niên kia tựa hồ có rất nhiều thủ đoạn dùng không hết, tại thời điểm vị Võ Sư cấp chín này không nhìn thấy gì, thiếu niên đã dùng thiên phú dị tộc đặc biệt của mình, dưới mặt đất đột nhiên nhô lên mấy cây địa thứ, để thân thể vị Võ Sư kia mất đi cân đối, lập tức một tia hàn mang lóe lên, tại lúc vị Võ Sư không phân biệt được vị trí của người thanh niên, người thanh niên đã cắt dứt yết hầu hắn.

Tại lúc vị Võ Sư cấp chín điên cuồng phun ra máu tươi, lập tức ngã xuống đất co giật, thân ảnh người thiếu niên đã nhanh chóng biến mất trong đường phố tối đen, căn bản không để ý tới vị Võ Sư bị kịch độc từ vết thương lan tràn toàn thân, cùng với vết thương trí mệnh mang tới thống khổ vô hạn.

Cũng một màn như vậy, tại khắp nơi trong Kinh Thành liên tục diễn ra, chỉ là có những thiếu niên gặp phải đối thủ rất mạnh, bọn họ chỉ có thể làm đối phương bị thương nặng, nhưng không thể trở về.

Mà có thiếu niên, trong quá trình bọn họ đánh chết mục tiêu, bản thân cũng bị trọng thương, thế nhưng mục tiêu còn chưa giết chết, bọn họ đã dứt khoát dùng chính máu tươi của chính mình đến đổi máu tươi của đối phương, thẳng cho tới khi đối phương không thể đứng dậy được nữa, tình hình chiến đấu vô cùng thảm liệt.

Đêm nay, là một đêm bao phủ trong màu sắc của máu.

Trong hoàng cung, hoàng đế tại bí thất đi qua đi lại, thái giám tâm phúc bên người hắn thỉnh thoảng lại trở về báo cáo tin tức mới nhất.

Trong lần hành động giết chóc này, tuy rằng hoàng đế không hề biểu thị bên ngoài điều gì, thế nhưng ngầm bên trong, hắn đã để cấm vệ ẩn núp trong bóng tối, hết sức hỗ trợ hành động lần này, cũng thúc đẩy hành động giết chóc tiến triển. Các thiếu niên căn bản không cần phải tận lực đi tìm các mục tiêu, bọn họ chỉ cần dựa theo ám hiệu tiêu ký các nơi, trực tiếp ẩn núp vào, giết chết mục tiêu rồi cấp tốc rút lui là được.

Tuy rằng hành động sát thủ của các thiếu niên lần này tổn thất không nhẹ, nhưng đối với một ít bố cục của Thiên Môn mà nói, tổn thất của bọn họ xác thực không tính là cái gì.

Túc Tĩnh Vương Phủ.

Choang…

Một tiếng nổ vang, chén trà bị mạnh mẽ ném xuống mặt đất, tan thành từng mảnh vụn, quản sự đứng một bên câm như hến, thân thể run run, lập tức tới thay một chiếc mới.

Thế nhưng chỉ trong chốc lát, chén trà thay mới lại bị hung hăng đập xuống dưới mặt đất vỡ nát, toàn bộ mặt đất lúc này rải rác toàn là mảnh nhỏ chén trà vỡ.

Nhưng mà vị sư tử đang nổi giận kia, cuồng nộ trong lòng hắn lại thủy chung không thể nào phát tiết ra ngoài. Hắn đã mất đi sự lãnh tĩnh thường ngày, chuyện tập kích đêm hôm nay hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, cũng đã hoàn toàn quấy rầy kế hoạch hắn khổ tâm bố trí.

Hắn muốn áp dụng hành động, hoàng đế cũng đã chuẩn bị tốt đồ đao, ngay cả tình huống thân thể mỗi ngày một kém, thế nhưng thủy chung vẫn như liệp ưng giám thị hắn, nếu như hắn có động tác, hoàng đế hoàn toàn có thể để hắn phải gánh chịu tội danh phản loạn trên đầu, sẽ tiến hành đả kích vô cùng tàn khốc đối với hắn, cư như vậy, hắn thật vất vả mới tích tụ được uy tín và dân tâm trong lòng Đại Đường quốc sẽ hoàn toàn bị hủy, hắn không chịu đựng được cái giá lớn như vậy.

Càng chủ yếu hơn nữa là một người đã từng cảnh cáo hắn:

- Nhân sinh trên đời, sinh lão bệnh tử, tất cả đều tương ứng và thuận theo quy thuật tất yếu của tự nhiên. Nếu như ngươi dám làm ra chuyện thí huynh đoạt vị, lão thân cũng không ngại thực hiện thanh lý môn hộ đối với hoàng tộc Đường thị.

Chính vì nguyên nhân này, vì đại cục, hắn đã cố gắng chờ hoàng đế bệnh chết, vị Vương gia trong lòng tràn ngập nổi giận và oán hận hiện tại, chỉ có thể đè nén ngồi trong vương phủ, chờ bắt tay vào xử lý tình huống thông báo tổn thất cuối cùng.

Trong lúc đợi chờ, khi ánh bình mình hiện ra, thời điểm hừng đông, vị vương gia với tâm tình táo bạo tới mức cực điểm này, rốt cuộc cũng đã chờ đợi được đệ tử Thiên Môn truyền tới tin tức.

Người vào là một vị trung niên nhân, trong Thiên Môn giữ chức đường chủ, chỉ thấy trên người hắn đầy vết thương, có mấy địa phương chưa được băng bó, còn đang chảy máu, nhưng hắn cũng không để ý tới điều này, vừa vào bí thất đã nói:

- Vương gia, cao thủ ngoài Tiên Thiên trong Kinh Thành đã bị thương vong hai người, nhưng đệ tử dưới Võ Sư cấp chín của bản môn bị thương vong mười phần thảm trọng, có hai mươi tám người bị vô sỉ ám sát, thậm chí còn sử dụng các thủ đoạn hạ lưu. Đám sát thủ thiếu niên kia giết người không từ thủ đoạn nào, phàm là những phương pháp có thể giết người, bọn chúng đều đã dùng hết, dù là thủ đoạn tồi tệ nhất, mười phần hung ác độc địa!