Cửa vào Tuyết Hương Cốc tổng cộng có ba, trong đó hai là giả tạo, chỉ có một là thực, hai nơi khác đều dẫn tới một động thiên hoàn toàn khác, nếu như tiến vào một trong hai nơi giả tạo, như vậy chắc chắn phải trả một cái giả phi thường to lớn.
Kỳ thực cũng tương đương với có ba đạo môn, một đạo sinh môn, hai đạo tử môn người tiến vào tử môn nhất định cửu tử nhất đinh, còn nếu như không vượt qua được Vu cảnh vu hồn thú canh giác, cái giá phải trả cũng phi thường nghiêm trọng.
Tám người Thản Cơ còn lại, hai người một tổ, tổng cộng chia làm bốn tổ, phân biệt để ba tổ sáu người tiến vào thăm dò ba đạo môn, chỉ là nàng không nghĩ tới Vu cấm bố trí nơi này đã hàng trăm năm trôi qua vẫn còn hữu hiệu tới vậy, có một tổ hai người vừa mới vào cửa không lâu, liền gặp phải công kích, các nàng bên ngoài chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết, sau đó không còn động tĩnh nào khác.
Hai tổ còn lại còn chưa có động tĩnh nào truyền ra, lúc này bên ngoài chỉ còn lại Thản Cơ và hai vị trưởng lão, bọn họ ước hẹn trong thời gian một nén hương, thế nhưng không nhìn thấy bất cứ kẻ nào ra ngoài hồi báo tình huống, hai vị trưởng lão không khỏi nhẹ giọng nghị luận, thần sắc mang theo một tia đau buồn âm thầm.
Thản Cơ nhíu mày:
- Nếu như đã đến nơi đây, cũng tìm được cửa vào Hương Tuyết Cốc, chúng ta cũng không còn đường lui nữa rồi, mặc kệ là phía trước có người bố trí bẫy rập hay không, hoặc là Vu tổ nương nương từng bố trí Vu cấp, chúng ta cũng phải tự mình đi vào thử một lần. Hai người các ngươi, phân biệt đi hai cửa vào trong rừng và con đường bên trái, bản tọa đi vào con đường bên phải, có thể thuận lợi tiến vào hay không, nhìn vào thiên mệnh!
Hai vị trưởng lão thấy Thản Cơ lựa chọn chính mình tiến vào con đường vừa mới truyền tới tiếng kêu thảm thiết, trong lòng đều tự suy nghĩ cẩn thận, bọn họ cũng không ngốc, con đường có động tĩnh truyền ra như vậy nói rõ con đường này có thể tránh khỏi nguy hiểm, con đường không có động tĩnh nào truyền ra, điều này có ý nghĩa nếu gặp phải nguy hiểm, bọn họ ngay cả cơ hội kêu lên thảm thiết cũng không có.
Do dự một lúc, hai vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, nói:
- Thánh sứ các hạ, chúng ta còn lại ba người, nếu như tiếp tục phân tán mà nói, chỉ gặp phải cảnh từng người bị đánh bại, ta nguyện cùng với thánh sứ các hạ cùng tiến cùng lui, như vậy có thể chiếu ứng tốt lẫn nhau, không biết ý thánh sứ các hạ như thế nào?
Thản Cơ tự nhiên biết rõ tâm tư hai trưởng lão, liền gật đầu nói:
- Đã như vậy, chúng ta cùng nhau đi một đường này vậy!
Nói xong, liền trước một bước tiến về phía con đường đã chọn, rất nhanh không còn nhìn thấy bóng dáng, hai vị trưởng lão lập tức đuổi theo, thân ảnh cũng rất nhanh biến mất trong phiến rừng băng tâm thụ.
Đợi khi mấy người đó đi vào, lúc này Vân Thiên Hà mới đứng từ trên huyệt động nhìn xuống, hơi thả người nhảy xuống, tại lúc Nam Minh Khai và những người khác cùng xuống theo, Vân Thiên Hà nói:
- Xem ra vị thánh nữ Vu Thần Miếu này cũng là một người thông minh, để thủ hạ đi trước tiên phong dò đường, cuối cùng mới lựa chọn con đường có khả năng là thật lớn nhất!
Nam Minh Khai lại nói:
- Kỳ thực đau khổ cũng chỉ vừa mới bắt đầu, muốn thuận lợi tiến vào Hương Tuyết Cốc, nếu như không có hướng đạo mà nói, cuối cùng có thể tiến vào cũng phải trả cái giá rất nặng mới thành công!
- Bất quá như vậy cũng có thể tiêu hao thực lực của bọn họ. Chuyến đi này của Vu Thần Miếu, những người khác chỉ đóng vai trò làm pháo hôi, chỉ có hai trưởng lão và thánh nữ mới là chủ lực, hiện tại bọn họ ba người không đồng lòng, đều đã nổi lên dị tâm, ta nghĩ không cần chúng ta làm gì bọn họ, trong bọn họ tồn tại tai họa ngầm như vậy cũng đã đủ để trí mạng rồi!
Đường Linh Toa nghe có chút không hiểu lời Vân Thiên Hà nói, nàng sờ sờ tiểu bạch viên vô cùng nhu thuận chơi đùa bên cạnh nói:
- Thiên Hà, chúng ta nên đi con đường nào, còn muốn để tiểu bạch viên thăm dò sao?
Nam Minh Khai nói:
- Kỳ thực con đường mà thánh nữ Vu Thần Miếu chỉ có hơn phân nửa là con đường tiến vào Hương Tuyết Cốc!
- Phân nửa, tiền bối nói vậy giải thích thế nào?
Vân Thiên Hà ngạc nhiên hỏi.
Nam Minh Khai vuốt vuốt râu mép, nói:
- Kỳ thực, cả ba con đường này đều có một tác dụng riêng, vị thánh nữ kia lựa chọn con đường bên phải, như vậy các nàng tiến vào trong đến đoạn đường tiếp theo, nàng vẫn phải làm ra lựa chọn, nếu như lựa chọn sai lầm mà nói, bọn họ vẫn như cũ đi vào tử môn!
- Ý tứ của tiền bối chính là, trong ba con đường này, kỳ thực cuối cùng nối thông với nhau, chỉ bất quá là bị vu pháp bố trí, hình thành nhiều hoàn cảnh khác nhau.
Vân Thiên Hà liền nói.
- Nếu như có chân thực chi nhãn, có thể nhìn xuyên qua bố trí ảo cảnh vu pháp, thuận lợi tiến vào cốc!
Nam Minh Khai gật đầu, lúc này liền đột nhiên nhìn về phía Tầm Nguyệt có chút trầm mặc bên cạnh Đường Linh Toa, nói:
- Cô nương, tiếp theo phải nhờ tới ngươi và tiểu bạch viên làm hướng đạo rồi!
Tầm Nguyệt nghe lời này, có chút mê hoặc.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLMà Vân Thiên Hà giật mình nói:
- Ý tiền bối chính là, nàng chính là người có mệnh văn tương đồng với Vu tổ nương nương?
Vân Thiên Hà lắc đầu:
- Điều này lão phu không thể suy tính được, nhưng có một chuyện lão phu biết, mệnh lý của nàng gần đây ba động lúc yếu lúc mạnh, mà loại mệnh lý ba động kỳ dị như thế này sẽ làm cho Vu hồn thú trong Vu cảnh không chủ động công kích chúng ta, mặt khác còn có mệnh lý của tiểu bạch viên ba động rất mạnh, có thể khắc chế được Vu hồn thú, hơn nữa tiểu bạch viên còn có con mắt thứ ba, có thể nhìn thấu Vu hồn thú, xem thấu mê cảnh, đồng thời có thể thấy nhược điểm nó, đây mới chân chính là chân thực chi nhãn!
- Đã như vậy, chúng ta liền khởi hành thôi!
Vân Thiên Hà hướng về phía Tầm Nguyệt gật đầu, Đường Linh Toa trấn an tiểu bạch viên, để tiểu bạch viên đi trước Tầm Nguyệt.
Trong rừng cây, nơi nơi đều là băng tâm thụ giống như cương châm sắc nhọn, nhưng thân cây này thỉnh thoảng sẽ tản mát ra một ít quang mang sáng bóng nhàn nhạt, nhưng tiểu bạch viên lại có chút thích thú đối với quang mang tỏa ra nơi thân cây, dùng đôi móng vuốt sắc bén không gì sánh được mở thân cây, tìm từ bên trong băng tâm trùng ăn ngon lành.
Khi thân cây không còn băng tâm trùng, liền lập tức mất đi quang mang sáng bóng.
Có vị thánh nữ Vu Thần Miếu và hai vị trưởng lão đi trước mở đường, khi nhóm người Vân Thiên Hà tiến vào, giữa đường cũng không gặp phải nguy hiểm gì, thế nhưng bọn họ cũng phải đề phòng những người vào trước có thể sử dụng âm mưu quỷ kế nào đó.
Đi trong thời gian khoảng chừng nửa nén hương, khi Vân Thiên Hà và Tầm Nguyệt đi tới trước một thân cây tương đôi to lớn, thấy nơi này có một thi thể chảy máu tươi đầm đìa nằm dưới gốc, trên thân thể có rất nhiều đấu vết móng vuốt và răng nanh cắn xé, thậm chí ngay cả đầu cũng không thấy, làm người khác thấy mà giật mình, vô cùng thê thảm.
Vân Thiên Hà theo vết máu hình thành con đường, hướng về phía sương mù bao phủ cách đó không ra tập trung quan sát, nhất thời cảm giác được nơi này tựa hồ có một con cự thú vô cùng kinh khủng trợn mắt nhìn hắn, lập tức hướng về phía hắn mở cái miệng đỏ lòm như chậu máu, xông tới cắn xé.
- Thiên Hà, không nên phân thần, đây là mê cảnh, có thể công kích tâm thần!
Thần Hoa Diệu nhắc nhở nói:
- Trong những người vào trước có hai người đã gặp nạn, bất quá phạm vi bọn họ thăm dò tương đối hẹp một chút, khi ba người Vu Thần Miếu tiến vào, bọn họ vẫn nhưu cũ sẽ phải lựa chọn, có thể còn đồng hành cùng một chỗ với nhau, cũng có thể tách xa nhau, thế nhưng chúng ta nghìn vạn lần không được đi tán!
Vân Thiên Hà hồi phục tinh thần lại, trong lòng còn có chút sợ hãi gật đầu, vừa rồi cái xác kia xác thực là bị công kích tâm thần, để hắn thiếu chút nữa thất thủ, lúc này không dám tiếp tục tùy tiện dùng tinh thần cảm ứng thăm dò hoàn cảnh xung quanh.
Ở chỗ này, dùng tinh thần cảm ứng chỉ có thể làm đối tượng trọng điểm công kích, tất cả phải dựa vào mắt thường đến xem, dùng tâm nhãn phán đoán.
Tiếp tục đi trước một đoạn, nơi này xuất hiện một cỗ thi thể khác, cỗ khi thể này so với cỗ thi thể trước đó không giống, cỗ thi thể này bị kéo đứt tứ chi, tử trạng của người này cực kỳ thống khổ, nhìn thấy không khỏi có chút da đầu tê dại.
Đường Linh Toa nhìn thoáng qua, rất nhanh rụt đầu lại không dám nhìn nữa, lúc này nắm chặt cánh tay Vân Thiên Hà, bàn tay nhỏ bé hơi run run, trong lòng nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi rồi.
Thế nhưng nữ tử sợ hãi những chuyện này là điều bình thường, mà biểu hiện của Đường Linh Toa lúc này lại có chút khác biệt, khi nàng đi theo Vân Thiên Hà nửa đoạn, đột nhiên kinh hãi kêu lên một tiếng, cứng ngắc ôm chặt lấy thắt lưng Vân Thiên Hà, vùi đầu vào trong lòng hắn, run rẩy càng thêm mãnh liệt.
Vân Thiên Hà cảm thấy không thích hợp, xung quanh nơi này ngoại trừ cỗ thi thể ra, cái gì không phát hiện, nhưng Đường Linh Toa lại có biểu hiện này, nàng rốt cuộc là nhìn cái gì, vì vậy hỏi:
- Linh Toa, nàng vừa mới nhìn thấy cái gì?
- Thiên Hà, muội nhìn thấy đôi mắt tử kia thật đáng sợ!
Đường Linh Toa run rẩy nói.
- Không tốt, vấn đề chính là bản thân cỗ thi thể này!
Lúc này, Vân Thiên Hà cuối cùng ý thức được nơi nào không thích hợp rồi.
Bất quá khi hắn ý thức được vấn đề này, đột nhiên cảm thấy có cỗ khí tức máu tanh từ phía sau hắn xông tới, lúc này Vân Thiên Hà cảnh giác, trực tiếp rút Vân Tru ra.
Tại lúc nhìn thấy cỗ thi thể không đầu đột nhiên lao về phía hắn, liền không một chút lưu tình mạnh mẽ dùng Vân Tru chém xuống, mang theo một đạo kiếm ảnh cường liệt, chém thi thể thành hai nửa.
Nam Minh Khai nhận được động tĩnh nơi này, quay người ngược lại thấy Vân Thiên Hà một kiếm chém thi thể thành hai nửa, lúc này rốt cuộc đã hiểu ra cái gì, nói:
- Xem ra Vu hồn thú luôn bên cạnh chúng ta rình rập, nó có thể điều khiển thi thể đến công kích chúng ta, mới vửa rồi thi thể không có tay chân kia, chỉ sợ đã bị Vu hồn thú khống chế, là bị ba người Vu Thần Miếu kí chặt đứt tay chân.
- Chúng ta làm thế nào mới phát hiện được Vu hồn thú?
Vân Thiên Hà nói.
- Vu hồn thú là thứ gì đó vô hình, chỉ là loại hình thái thể ý chí sau khi tan vỡ hình thành, tựa như cái bóng, chúng ta dùng mắt thường không thể nào nhìn thấy chúng được, nếu như dùng tinh thần cảm ứng mà nói, bọn chúng sẽ dựa vào tinh thần chúng ta công kích, vì vậy chúng ta cần phải mượn chân thực chi nhãn của tiểu bạch viên, chỉ có tiểu bạch viên mới có thể khắc chế được đám Vu hồn thú này, bọn chúng sẽ công kích những người có ý chí yếu nhất trong đội ngũ chúng ta, thông qua khống chế người đó để công kích những người còn lại!
Vân Thiên Hà vừa nghe lời này, nhất thời cái trán đổ mồ hôi, lúc này lôi cánh tay Đường Linh Toa, nhanh chóng đi tới bên người Tầm Nguyệt và tiểu bạch viên, để nàng cùng tiểu bạch viên một chỗ, chính mình bảo hộ quanh thân, lúc này mới hơi yên lòng, một khi Vu hồn thú khống chế được Đường Linh Toa mà nói, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Thứ đó không thể dùng tinh thần cảm ứng, một khi cảm ứng sẽ bị chui vào chỗ trống, nếu như dùng mắt thường căn bản không thể nhìn thấy, Vân Thiên Hà chưa bao giờ sinh ra cảm giác nghẹn khuất như vậy, suy nghĩ một chút, liền phóng xuất tinh linh chi khí ra ngoài, bảo vệ ba người một viên, tiếp tục tiến lên.
Mà đoàn người vừa mới đi trong thời gian một nén hương, sau khi ra khỏi phiến rừng cây băng tâm thụ, đi tới trước một đài cao, nhìn thấy một màn, lại khiến mọi người trừng mắt há mồm.