Võ Động Thiên Hà

Chương 370: Ý nguyện to lớn





- Ta nghĩ làm đệ tử quần áo lụa là trong gia tộc nhưng gia tộc căn bản không thể nào hoàn thành nguyện vọng của ta, vì vậy ta nghĩ muốn xây dựng cho gia tộc một hoàn cảnh tốt đẹp, để chính mình có thể thư thái, mẫu thân có thể sống hài lòng.

- Nhưng ta cũng không thoải mái, vì ta sợ mẫu thân của chính mình bị người ta khi dễ, ta muốn mạnh hơn, mà trong lòng mẫu thân cũng không vui, người còn có thân nhân lưu lạc bên ngoài, vì vậy muốn để mẫu thân ta hài lòng, ta phải giúp người tìm về thân nhân.

- Mà đối với ta, chỉ có nắm số phận trong tay chính mình, khi đó ta cũng thực hiện được mục tiêu cuối cùng của chính mình, cùng với mẫu thân sống chút ngày thư thái.

Vân Thiên Hà chậm rãi nói.

Vũ Phương Khinh Thần cười khẽ.

- Suy nghĩ này tuy rằng rất hiện thực, rất không chí khí, thế nhưng lại rất to lớn. Ngươi muốn thủy chung giữ được số phận của chính mình trong tay, đây là một việc vô cùng khó khăn, bởi vì trước mắt ngươi sẽ phải đối mặt với khó khăn tầng tầng lớp lớp, chỉ khi ngươi càng trở nên mạnh hơn, cũng vẫn tiếp tục tuần hoàn như vậy mới có thể thực hiện được, nhưng thực sự có thể thực hiện được sao?

Lúc này, Vân Thiên Hà ngừng lại, cũng nhếch môi cười nói:

- Ngươi đã không tin chúng ta hãy mở mắt trông chờ, ta rốt cuộc có thực hiện được nguyện vọng hay không!

- Ngươi rất tự tin!

Vũ Phương Khinh Thần nhìn nụ cười của Vân Thiên Hà, đột nhiên phát ra một câu:

- Có thể, ngươi có thể thực hiện được, ta không bằng ngươi. Ta hiện tại còn chưa xác định được mục tiêu nhân sinh của chính mình!

Vân Thiên Hà tiếp tục đi trước, nói:

- Ngươi có nữ tử mình yêu mến, nhưng ngươi không dám biểu lộ với nàng, nhưng lại có nữ tử khác yêu mến ngươi, ngươi đang trốn tránh, chuyện tình lưỡng nan như vậy đã làm cho ngươi có vẻ mê man, thậm chí ngay cả mục tiêu cuộc đời ngươi cũng bị mê man, ta nói đúng hay sai?

Biểu tình của Vũ Phương Khinh Thần cực kỳ kinh ngạc, nhìn Vân Thiên Hà, há to miệng, nửa ngày mới phát ra được một câu:

- Đằng huynh đệ kia nói quả không sai, ngươi thực sự là một cáo già, cư nhiên nắm chặt tâm tư người khác như vậy, làm địch nhân của ngươi thực sự là một chuyện rất đáng sợ.

Vân Thiên Hà sờ sờ mũi, nói:

- Kỳ thực ta cũng không muốn tạo nhiều địch nhân như vậy, nhiều bằng hữu chẳng phải tốt hơn sao. Nhưng lại luôn luôn có người muốn tìm tới ta gây phiền phức, ngươi xem những người tại cửa thành, ngươi cho rằng ta cùng với bọn họ có thể trở thành bằng hữu với nhau sao?

Vũ Phương Khinh Thần ngẩng đầu, phát hiện hai người đã tới gần cửa thành, vì vậy nhìn về phía trước, chỉ thấy một đội xe ngựa đang tấp nập từ cửa thành tiến vào.

Mà trong đội ngũ cưỡi ngựa kia, có một số mặc vu bào Hồng vu, mà trên chiếc xe màu trắng đằng trước có tiêu ký thượng hội, nó rõ người trong xe ngựa có địa vị rất cao, chí ít cũng là nhân vật cấp bậc trưởng lão.

Vũ Phương Khinh Thần nhìn Vân Thiên Hà, biết nhất định hắn đã có kế hoạch, liền hỏi:

- Những người này thuộc về Vu Thần Miếu, bọn họ tới thành Yên Vân, hẳn là theo hành tung của chúng ta, ngươi có kế hoạch gì hay không?

Vân Thiên Hà buông tay nói:

- Không có kế hoạch!

Vũ Phương Khinh Thần thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nói:

- Huynh đệ, chuyến này chúng ta vốn tưởng thuận lợi một chút, tại lúc ngươi lấy được di vật và di ngôn của Ngả Khả Phạm Ny, chúng ta cũng an tâm về nhà ngồi đợi ngươi tìm tới hoàn thành sứ mệnh mấy trăm năm của Nam Minh Quang Thiên, bất quá cùng ngươi đi trên đường, ta phát hiện chuyện của ngươi căn bản không thể nào thuận lợi xử lý được trong thời gian ngắn, cũng không biết ngươi tìm được cữu cữu kia trong thời gian bao lâu, chờ khi ngươi trở lại Đại Đường xử lý mọi chuyện trong nhà lại muốn bao lâu, lẽ nào ngươi không có một kế hoạch hoàn chỉnh hay sao?

Vân Thiên Hà cười cười nói:

- Dù sao đi nữa thì sứ mệnh này các ngươi đã truyền thừa mấy trăm năm rồi, không ngại chờ thêm một chút thời gian nữa. Lão huynh, ngươi phải biết rằng tình huống thường xuyên biến đổi rất nhanh, ai biết được sau này sẽ phát sinh chuyện gì, đầu đều là đầu nằm trên cổ người khác, ta cũng không thể cái gì cũng nắm lấy được!

Vũ Phương Khinh Thần tỏ bộ dáng bị người đánh bại, nói:

- Vậy ngươi đối với những người Vu Thần Miếu này có suy nghĩ gì, những người này nếu như cùng chúng ta đi tìm Hương Tuyết Cốc, hoặc là trên đường động thủ với chúng ta, sẽ là phiền toái không nhỏ!

Vân Thiên Hà nói:

- Ta vừa rồi nói không có kế hoạch, nói chính xác chính là để cho đám người này thoải mái đi theo, chỉ cần trên đường bọn họ ngoan ngoãn, không phát sinh chuyện gì bừa bãi. Tới Hương Tuyết Cốc, ta sẽ có biện pháp cho bọn họ ăn chút vị đắng, muốn chiếm tiện nghi từ trong tay ta, tự nhiên phải trả một cái giá không nhỏ.

Thấy bộ dáng tươi cười âm hiểm trên mặt Vân Thiên Hà, trong lòng Vũ Phương Khinh Thần không khỏi suy nghĩ, người này một khi có ý nghĩ muốn chơi đùa gì đó, vậy thì nhất định có người ngã chổng ngược rồi.

Vân Thiên Hà và Vũ Phương Khinh Thần đi theo đoàn nhân mã Vu Thần Miếu một hồi, thấy bọn họ vào trong phủ thành chủ, liếc này trong lòng đã biết rõ ràng.

Lúc trở lại nhà Chu Tử Ngang, Đường Linh Toa đã sớm có một chút sốt ruột rồi, một mực nhìn xung quanh.

Thấy Vân Thiên Hà trở về, không khỏi làm nũng oán giận nói Vân Thiên Hà vài câu, lại cho hắn thêm vài cái mắt trắng, chỉ là Vân Thiên Hà nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn của nàng, trong lòng nàng liền lập tức vui vẻ, nhanh chóng quên chuyện muốn nghiêm phạt hắn lúc trước.

Kết quả Đường Linh Toa làm ra động tác ngược lại này, khiến cho trận tuyết vốn đã thống nhất ban đầu nhất thời tan vỡ, để Thần Hoa Đóa Đóa vô cùng phiền muộn, tức giận dậm chân liên hồi, chạy trở về sân, lấy Chu Tử Ngang trong nhà làm bia trút giận.

Trên người Vũ Phương Khinh Thần có chút thương tích, rất nhanh bị Nam Minh Khai nhìn ra, bất quá Nam Minh Khai quan sát hắn một phen, cũng cười nói:

- Xem ra ngươi lần này đã lĩnh ngộ được một vài thứ, coi như đáng giá bị thụ thương. Mọi thứ lĩnh ngộ được trong thực chiến, xác thực có hiệu quả tốt hơn rất nhiều so với bình thưỡng tĩnh tọa tu luyện!

- Sư thúc, chúng ta có nên khởi hành ngay lập tức hay không? Đám người Vu Thần Miếu đã tiến vào Yên Vân Thành!

Nam Minh Tuyết ngắm nhìn Đường Linh Toa, lại chuyển qua Vân Thiên Hà, lúc này mới quay sang nói với Nam Minh Khai.

Nam Minh Khai chỉ cươi cười không nói.

Lúc này, Vân Thiên Hà đi tới, nói:

- Nếu như mọi người đã chuẩn bị tốt rồi, vậy hiện tại chúng ta khởi hành, Vu Thần Miếu muốn theo thì để cho bọn họ theo là được rồi!

Tầm Nguyệt để lại cho phụ thân Chu Tử Ngang một phương thuốc, cứ theo phương thuốc nàng lưu lại, tiếp tục điều trị trong nửa năm là có thể hoàn toàn khôi phục. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Người một nhà Chu Tử Ngang mười phần cảm kích, liền chuẩn bị tốt thức ăn nước uống đi đường, còn có một đống đồ ăn vặt rất lớn cùng với một ít áo bông và vật phẩm cần thiết. Tất cả chất lại có thể đầy một xe ngưa. Vân Thiên Hà vốn định chối từ, thế nhưng thấy Thần Hoa Đóa Đóa xốc mành xe nhìn hắn, nhãn thần phun lửa, trong miệng còn đang ăn gì đó, hình như là biểu tình đồ ăn vặt đó là chuẩn bị cho nàng, lúc này liền hiểu ra. Chỉ sợ cô nàng này chuẩn bị nhận lấy trên đường dùng để giải buồn.

Cũng không muốn tranh cãi nhiều, Vân Thiên Hà cáo từ người một nhà Chu Tử Ngang, chờ Tầm Nguyệt lên ngựa, hướng nàng gật đầu một cái, rồi khởi hành.

Chỉ là Tầm Nguyệt vừa lên ngựa, len lén liếc nhìn Vân Thiên Hà, khuôn mặt trắng trẻo không tự chủ được đỏ lên, giống như quả táo, làm người khác nhịn không được muốn cắn một cái.

Đường Linh Toa phát hiện ra biến hóa cổ quái của Tầm Nguyệt, không khỏi ngạc nhiên nói:

- Tỷ tỷ, mặt của ngươi sao đỏ thế, ngươi biến trở về nguyên dạng rồi!

- Ta, ta không biết là chuyện gì xảy ra, hình như hiện tại không có thứ đó tác quái, tâm tình rất bình thản, chỉ là!

Tầm Nguyệt nói tới đây, cũng không nói tiếp, liền giục ngưa chạy đi.

Nhưng những lời này lại khiến cho Đường Linh Toa càng thêm quan tâm, lúc này vừa chạy lên, cùng nàng đi song song, hỏi:

- Tỷ tỷ, chỉ là cái gì nha, tỷ nói mau mau?

Tầm Nguyệt do dự chốc lát, trong lòng nàng cũng không biết như thế nào, rất muốn tìm một người nào đó thổ lộ hiện tượng này, liền đỏ mặt nói:

- Linh Toa, mấy ngày hôm trước tâm cảnh của ta rất loạn, nghĩ tới rất nhiều sự tình cổ quái ta căn bản không biết, hiện tại loại tâm tình hỗn loạn này đã bình phục lại, thế nhưng ta… ta… Thân thể…

- Thân thể của tỷ khó chịu sao?

Đường Linh Toa thân thiết hỏi.

Tầm Nguyệt đỏ mặt, lén liếc nhìn người khác một cái, thấp giọng nói:

- Linh Toa muội muội, ta hiện tại toàn thân phát ngứa, muốn gãi, thế nhưng…

- Tỷ tỷ, tối hôm qua không phải chúng ta đã tắm qua rồi sao, nếu không, chúng ta đi đầu, tới địa phương không có người khác, tat hay tỷ gãi một chút!

Đường Linh Toa nói.

Tầm Nguyệt hiện tại cảm giác toàn thân chính mình giống như con kiến, xác thực làm nàng vô cùng khó chịu, vì vậy liền đỏ mặt gật đầu, hai người lướt qua trước mặt Vân Thiên Hà và Vũ Phương Khinh Thần, chạy về phía trước.

- Linh Toa, các nàng làm gì?

- Thiên Hà, chúng ta nghĩ đến một địa phương không có người bàn bạc chút chuyện nhỏ, không cho huynh nhìn lén!

Đường Linh Toa quay đầu lại thè lưỡi về phía Vân Thiên Hà, liền cùng với Tầm Nguyệt, hai người hướng về chỗ rừng cây không xa chạy tới.

Vân Thiên Hà nghĩ bọn họ muốn đi tiểu tiện, gật đầu, đội ngũ tiền đẩy nhanh tốc độ hơn, đến gần khu rừng cây nho nhỏ cách hai nàng không xa, liền ngừng lại đứng chờ.

Đợi một hồi, Vân Thiên Hà đột nhiên nghe được trong rừng cây truyền tới tiếng kinh hô sợ hãi của Đường Linh Toa, nhưng sau đó liền bịt kín miệng. Trong lòng Vân Thiên Hà cả kinh, thân thể nhảy mạnh, giống như là phi ưng, cấp tốc tiến vào rừng cây.

Chỉ là lúc hắn tiến vào rừng cây, lại thấy không có bất cứ người nào hoặc dã thú, chỉ thấy Đường Linh Toa bịt cái miệng nhỏ nhắn, khiếp sợ nhìn sau lưng Tầm Nguyệt. Mà lúc này sau lưng tầm nguyệt đã cởi áo ra, thân thể trắng noãn lõa lồ, cảnh xuân tiết ra ngoài.

Thấy một màn như vậy, Vân Thiên Hà ngẩn ngơ, muốn lập tức lui về, thế nhưng con mắt nhin thấy phía sau lưng Tầm Nguyệt, liền không thể di động được nữa, trong lòng cực kỳ khiếp sợ.

Phía sau lưng Tầm Nguyệt, có một chút hoa văn kỳ quái, giống như là hình xăm, có một tảng đá lớn, tại lúc Đường Linh Toa giúp nàng gãi ngứa, càng gãi, vết tích hoa văn kia lại càng rõ ràng.

Tầm Nguyệt đang đưa lưng về phía hắn, Vân Thiên Hà không nhìn thấy phía trước là cái gì, thế nhưng từ hoa văn phía sau lưng không phán đoán ra được đây là nguyên nhân gì tạo thành.

Có thể là Tầm Nguyệt tương đối mẫn cảm, đã cảm nhận được cái gì, lúc này nàng kinh hô một tiếng, lập tức mặc lại y phục, quay sang nhìn, chỉ thấy Vân Thiên Hà ngơ ngác đứng trong rừng, mặc dù còn mang khăn che mặt, thế nhưng lúc này đã sớm đỏ bừng giống như quả táo, nhãn thần né tránh, không biết làm sao.

Lúc này Đường Linh Toa cũng quay sang, thấy Vân Thiên Hà cư nhiên đứng tại chỗ nhìn lén, lúc này liền che miệng, hầm hừ đi tới, kéo lỗ tai của hắn, đôi mắt hạnh nộ trừng trừng.

- Tên ghê tởm, ta cho ngươi nhìn lén.

- Ta không phải cố ý, nàng vừa kêu to, ta cho rằng xảy ra chuyện gì, vì vậy… Nàng đừng kéo lỗ tai ta nữa, ta không nhìn thấy gì không được sao…

- Thế nhưng, huynh rõ ràng nhìn thấy thân thể Tầm Nguyệt tỷ tỷ, không được, chính là không được!

Đường Linh Toa thực giống như món đồ chơi yêu thích bị Vân Thiên Hà đoạt đi, càng không ngừng kéo cái lỗ tai của hắn, niết mũi hắn, đôi quyền nho bé tinh tế cho hắn ăn no. Lúc này mới buông tha, đuổi hắn trở về.

- Tỷ tỷ, ta giúp tỷ dạy dỗ hắn rồi, tỷ tỷ, a…

Đường Linh Toa đánh đuổi Vân Thiên Hà xong, quay đầu nói với Tầm Nguyệt, đột nhiên thấy nàng hôn mê bất tỉnh, vì vậy sợ hãi kinh hô.