Trong màn sương mù mờ ảo mỹ luân mỹ huyễn giống như yêu pháp bao phủ thần bí, tại thời điểm sao và ánh trăng xuất hiện, làm cho chiếc khăn che trên màn thần bí Nguyệt Miểu Sơn này lộ ra một góc.
Khi cỗ sương mù dày đặc giống như làn sa mỏng dưới một tia ánh sáng ngân nguyệt chiếu rọi xuyên qua, phiến kỳ cảnh trong thâm sơn này giống như một bức họa cuộn tròn mỹ lệ không gì sánh được, từ từ mở ra.
Khi Vân Thiên Hà bước qua tỏa kiều, thỉnh thoảng có thể nghe thấy được tiếng nước chảy tinh tế, giống như vạn trượng phi bộc, quanh thân bao phủ một tầng sa mỏng, làm cho con người có một loại cảm thụ kỳ diệu trong sương mù vân vụ.
- Bên này, mời!
Triển Lâm Phong cười cười, trước một bước đi qua tỏa kiều.
Hai người thiếu niên đi lên tỏa kiều, tựa hồ mê luyến thánh cảnh tuyệt với này, không nhịn được lại chuyển mắt nhìn sang tỏa kiều bao phủ trong mây khói kia, nơi đó phảng phất như mang theo một cỗ khí tức viễn cổ, để hai tiểu bảo hiếu kỳ muốn tìm kiếm căn nguyên, lưu luyến không muốn bước đi.
- Dưới tỏa kiều này chính là vực sâu vạn trượng, nếu rơi xuống đó sẽ bị phân thân toái cốt, các ngươi cẩn thận một chút, mau tới đây đi!
Triểu Lâm Phong sau khi qua cầu nhìn thấy hai thiếu niên còn đang nghỉ chân trên cầu, liền nhắc nhỏ.
Hai gã thiếu niên nghe lời này, lại càng hoảng sợ, vội vã trấn định tâm thần, hầu như chạy qua cây tỏa kiều như mộng như huyễn kia.
Lại đi một hồi, sương mù dần dần loãng hơn, trước mắt trở nên sáng ngời, chỉ thấy dưới các lỗ hổng, ánh trăng giống như một cái chùm sáng bay vụt, bao phủ dưới phiến hải dương ánh trăng như mộng như ảo.
Nơi đây là một sân rộng, chỉ bất quá đầu cùng sân rộng, cũng chính là phía trước, ngửa đầu lên nhìn, tiếp cận đỉnh núi có một tòa đại điện hùng vĩ trang nghiêm, mây trôi vờn quanh, quả thực giống như thánh cảnh nhân gian, khiến con người phải sinh lòng kinh ngưỡng.
Ngửa đầu nhìn đại điện không xa, đi qua sân rộng như mộng như huyễn, làm cho đại điện hùng vĩ có chút xa xôi, phảng phất giống như đầu cùng chân trời, chỉ cận đứng trên đỉnh đại điện, đưa tay liền có thể tháo xuống ánh trăng.
Nhìn đại điện, lúc này Vân Thiên Hà nghĩ đến đại điện cũng phải đi gẫy chân, đi đến nửa thời thần vẫn còn chưa tới mục tiêu, quả thực hắn đã một lần nữa lĩnh hội được sự cường đại của tông phái thần bí Nguyệt Miểu Sơn này.
Tiếp tục đi về phía trước, vượt qua một hồ nước nhỏ, ánh sáng trong tiểu hồ lấp lóe, ánh trăng và tinh quang chiếu rọi, mặt nước gợn sóng, tạo cảm giác biển tinh không tiếp cận gần như vậy, phảng phất chính mình ngay trên ánh trăng.
Ngao…
Bỗng nhiên, ngay lúc mấy người bọn họ từ bên kia chiếc cầu nổi trên hồ nước nhỏ đi qua, tại chỗ sâu đột nhiên phát ra một tiếng rít gào, tựa như một đạo sấm sét bầu trời giáng xuống, hai vị thiếu niên nhất thời giật nảy mình nhảy tới bên người Vân Thiên Hà, không khỏi nắm lấy áo hắn, nhìn trái phải xung quanh.
Chỉ thấy phía trước, cách đó không xa, trong hồ nước nhỏ đột nhiên nổi lên một dòng xoáy thật lớn, sau đó sóng lớn cuồn cuộn, một thân ảnh thật lớn trồi lên trên mặt nước, làm bọt nước tung tóe khắp bầu trời.
Lúc này Vân Thiên Hà cũng cảnh giác lại, đưa tay bảo hệ hai thiếu niên hơi lui bước, giương mắt nhìn một con quái vật lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt. Quái vật cao ba trượng, đầu rồng thân sư tử, chòm râu dài ba thước, mắt như chuông đồng, toàn thân trải rộng lân phiến màu xanh, lúc này miệng rộng mở ra, lộ ra bộ răng nanh sắc bén, uy nghiêm dữ tợn khiến người khác phải sợ hãi.
Lúc quái thú nổi lên trên cầu, run run thân thể, bọt nước văng khắp nơi, suýt chút nữa làm cho mấy người trên cầu ướt sũng, liền lập tức dùng cái mũi ngửi ngửi, tựa hồ xác nhận cái gì đó, dùng đôi con mắt to lớn như chuông đồng nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Hà đứng sau Triển Lâm Phong, cũng dần dần tiến lại gần.
Vân Thiên Hà chưa bao giờ gặp qua linh thú lớn tới như vậy, trong lòng cảm thấy kinh hãi, nhưng thấy quái thú quay đầu nhìn mình, hai thiếu niên phía sau sợ đến mức thân thể run run, gắt gao nắm chắc lấy mép áo hắn, mà lúc này tim Vân Thiên Hà cũng đập nhanh, bất quá trong lòng hắn đang suy nghĩ, có Triển Lâm Phong bên cạnh, quái thú này hắn là sẽ không khởi xướng công kích đối với hắn.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vnSự thực đúng như Vân Thiên Hà dự liệu, lúc này Triển Lâm Phong kinh ngạc hồi phục lại tinh thần, lập tức đi về phía trước mấy bước, sau đó từ trong lòng lấy ra một khối giống như ngọc phát quang, hai tay giơ trước mặt quái thú, ngữ khí rất cung kính nói:
- Không biết sao kinh động tới long sư thủ hộ, ba người này là khách nhân của bản môn, thỉnh cho đi!
Chỉ thấy quái thú trừng mắt nhìn Triển Lâm Phong, xích một tiếng, trong mũi phì phì phun ra một hơi thở, thổi Triển Lâm Phong lui lại vài bước. Triển Lâm Phong thấy sau khi hắn dâng lên thanh phách, long sư thú này cư nhiên không nhận tình, trong lòng không khỏi kinh hãi, không biết vì sao long sư thủ hộ này lại đột nhiên trở nên quái dị tới như vậy.
Chỉ thấy một đôi mắt to vòng vo chuyển động, tựa hồ ngại Triển Lâm Phong chắn đường nhìn của nó, liền đưa móng vuốt ra, đẩy Triển Lâm Phong, lần thứ hai tựa đầu tiến sát tới gần Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà kinh hãi, đang muốn đề phòng, Triển Lâm Phong đột nhiên kêu lên:
- Không được phát ra địch ý, long sư thủ hộ hẳn là sẽ không thương tổn các ngươi!
Nghe xong lời này, Vân Thiên Hà cảm ứng được đầu long sư thú này cũng không sinh ra địch ý với hắn, khí tức rất ôn hoàn, lúc này mới buông lỏng đề phòng, thu liễm địch ý, nhưng trong lòng vẫn còn đang kinh hoàng.
Chỉ thấy long sư thú tựa đầu đến bên người Vân Thiên Hà, sau khi dùng sức ngửi ngửi, con mắt nhất thời sáng ngời, trong cổ họng phát ra tiếng kêu vui vẻ, lập tức dùng đầu lưỡi liếm liếm mặt Vân Thiên Hà. Vân Thiên Hà bị cái lưỡi to lớn thân mật liếm qua, liền bị nước bọt bao phủ, toàn thân đều bị xối ướt.
Vân Thiên Hà cảm thụ được đại gia hỏa này không có địch ý, dần dần dẹp loạn trong lòng, cũng hiểu được vì sao, không biết như thế nào đột nhiên sờ sờ đầu long sư thú, long sư thú liền ngồi chồm hỗm vô cùng hưởng thụ, bất quá cầu nổi lắc lư, thiếu chút nữa làm cho mọi người rơi hết vào trong hồ.
- Có thể để chúng ta đi qua hay không? Vài ngày nữa lại tới thăm ngươi?
Vân Thiên Hà thấy đại gia hỏa này có vẻ rất nhu thuận, cũng không biết có nghe nói hay không, vì vậy thử nói một câu.
Ai biết long sư thú này cư nhiên có thể hiểu được tiếng nói con người, lần thứ hai dùng lưỡi liếm liếm Vân Thiên Hà, một lần nữa xối ướt Vân Thiên Hà, rồi gầm nhẹ vài tiếng lập tức đi tới bên cạnh hồ, nằm úp sấp xuống, trừng mắt liếc nhìn Vân Thiên Hà, nhắm mắt lại, chỉ chốc lát đã vào mộng đẹp, phát ra tiếng khò khè như đang ngáy.
- Thần thú, đại ca nhất định là thần thú!
Hai người thiếu niên kinh hãi chưa định thần lại, lúc này toàn thân cũng bị xối ướt, trái tim bọn họ đồng thời nhảy loạn, trong miệng Bộ Viễn Tiến Lâm không ngừng lẩm bẩm.
Lúc này Triển Lâm Phong rốt cuộc cũng từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, hắn cũng bắt đầu không hiểu vì sao long sư thú lại có cử động khác thường đối với Vân Thiên Hà như vậy, thế nhưng lập tức nghĩ tới việc sư tôn giao phó, lúc này hắn mới hiểu được chuyện gì xảy ra.
- Chúng ta nhanh đi thôi!
Triển Lâm Phong thấy long sư thú đã thả đi, Vân Thiên Hà liền lập tức kéo theo hai người thanh niên bước qua cầu nổi.
Sau khi vượt qua cầu, Triển Thanh Nhu quay đầu nhìn thoáng qua long sư thú đang ngủ vùi, liền nói với Vân Thiên Hà:
- Long sư thú này, nguyên bản là một ấu nhi do thượng cổ hoang thú lưu lại, trải qua tổ sư bản môn thu dưỡng mang về trong môn phái, làm thủ hộ thú trấn phái, hiện tại đã có nghìn tuổi rồi!
- Linh thú nghìn năm, lại còn là hậu đại thượng cổ hoang thú?
Vân Thiên Hà kinh hãi, không nhịn được nhìn thoáng qua long sư thú, tiếp tục theo bước Triển Lâm Phong.
Khi Triển Lâm Phong dẫn theo ba người dọc theo một thềm đá bước lên, cũng nói:
- Hiện nay trên thế giới, linh thú lưu lại từ thời kỳ thượng cổ không nhiều lắm, hơn nữa trải qua thời kỳ đại tan biến sáu trăm năm trước, còn sống sót đã thiếu lại càng thiếu, long sư thú có tuổi thọ nghìn năm, trải qua mấy lần tiến hóa, từ lâu thông linh, có thể hiểu ngôn ngữ con người, mà bản môn cũng dùng lễ trưởng bối đối đãi, cho dù là môn chủ cũng không ngoại lệ.
Điều này quả thực làm cho người khác không thể tưởng tượng được, một long sư thú đã trải qua nhiều lần tiến hóa, rốt cuộc thực lực sẽ mạnh tới mức nào, Vân Thiên Hà thầm nghĩ trong lòng.
Bốn người cùng nhau bước lên, đi trong thời gian khoảng chừng nửa canh giờ, liền thấy dưới ánh trăng làm nổi bật, một tòa đại điện hùng vĩ trang lệ, tỏa quang huy thần bí hiện ra trước mắt, mà trước cửa chính tòa đại điện này có một tấm biển, nét chữ cứng cáp, phong cách cổ xưa:
"Huyễn Nguyệt Điện"!
Đi tới trước đại điện hùng vĩ, chỉ thấy cửa lớn mở rộng, bên trong có một loại tảng đá hình ánh trăng, tỏa ra ánh sáng thần dị, chiếu sáng toàn bộ đại điện. Vị trí chính giữa đại điện có thờ phụng một pho tượng nữ tử thật lớn, phảng phất giống như cửu thiên tiên nữ, linh động xuất thần, thần dị phi phàm, mà bên cạnh pho tượng này còn có hai pho tượng khác nhỏ hơn một chút, một pho tượng là nữ tử lòng bàn tay cầm khối ánh trăng, mà một pho tượng khác là vị nam tử tay cầm nguyệt thứ, hiện ta tư thái chiến đấu, dung mạo khác hẳn so với người bình thường.
Ba pho tượng này, dưới sự quan sát từ xa của Vân Thiên Hà, pho tượng nữ tử hư huyễn mờ ảo, mà nam nhân cầm nguyện thứ bên trái, nhìn diện mạo hẳn là nam tử dị tộc, hắn mặc áo choàng phía sau, giống như một đôi cánh, càng tăng thêm một phần thần bí và trang nghiêm.
Thế nhưng nữ tử bên phải đang cầm ánh trăng, Vân Thiên Hà nhìn cảm giác rất quen mắt, rất nhanh trong đầu hiện ra một hình ảnh rất giống nhau, người đó chính là Thương Nguyệt!
Lúc này đây, trước ba pho tượng giữa đại điện, còn có mấy trung niên nhân và thanh niên cả nam lẫn nữu, cùng mặt trường sam Nguyệt Tông bạc xám giao nhau, mà tiếp tục nhìn sâu vào trong, có xếp đặt chín chiến ghế ngọc, trái phải ba ghế, phân biệt có sáu lão giả nam nữ đang ngồi, còn có hai ghế không.
Mà tại chính giữa có một chiếc ghế cao hơn một bậc, ghế này không ai ngồi, bất quá hai bên trái phải có hai chiếc ghế khác, có một ghế không người, mà chiếc ghế bên cạnh lại là có một nữ đồng thoạt nhìn ước chừng bảy tám tuổi, mặc nguyệt sam bạc lam giao nhau, dung nhan trẻ con non nớt lại ẩn hiện vẻ uy nghiêm và thành thục không đúng với tuổi tác, làm cho mọi người cảm giác quái dị không gì sánh được.
Khi Vân Thiên Hà bước qua cánh cửa đại điện tiến vào trong, lúc này ánh mắt mọi người đều cùng nhau tập trung về phía hắn, bất quá những người thanh niên và trung niên nhân mặc nguyệt sam màu bạc xám giao nhau nhìn thấy cách ăn mặc của Vân Thiên Hà, cư nhiên thuộc tầng lớp sư tôn bọn họ, cùng với trưởng lão mà tông chủ giống như nhau, nhất thời biến sắc, hiển nhiên rất cổ quái, cùng nhiều là cảm thấy hiếu kỳ.
Nhưng mà trong những người ở đây, người có sắc mặt khó coi cổ quái nhất lại chính là Nhiên Nguyệt. Khi nàng nhìn thấy Vân Thiên Hà mặc Nguyệt sam chỉ có cấp bậc trưởng lão mới có tư cách mặc, liền nghĩ tới thời điểm Vân Thiên Hà đấu võ mồm với nàng, Vân Thiên Hà đã lấy chuyện thân phận để chiếm tiện nghi của nàng, trong lòng không khỏi hiện lên chút phiền muộn nho nhỏ.
"Lẽ nào sau này thực sự phải xưng hô người này là sư thúc tổ sao?"
Nghĩ đến đây, nhãn thần Nhiên Nguyệt càng thêm bất thiện.