Đây đã là lần thứ mười ba Hô Duyên Anh Duẫn hướng về phía nam nhân có vẻ mặt lạnh lùng kia đặt câu hỏi.
Nhưng mà, cái gã nam nhân lạnh lùng kia, thủy chung vẫn trầm mặc không thèm đáp lại nghi vấn của nàng.
Ngựa chạy nhanh trên thảo nguyên, bóng tối ban đêm dần dần lui đi, những tia sáng đầu tiên của ánh bình minh đã lóe lên từ phương Đông.
Một đêm bôn ba, trời đã sáng.
Đáng lẽ cần hành trình vài ngày, nhưng Vân Thiên Hà chỉ trong thời gian một đêm đã tới, Vân Bôn dù cường hãn hơn nữa cũng phải có chút mệt mỏi.
Vân Thiên Hà ngừng lại bên cạnh một ao nước, nới lỏng những sợi dây trên người Hô Duyên Anh Duẫn rồi thả nàng xuống ngựa, móc ra túi nước ném cho nàng, sau đó kéo Vân Bôn đến bên cạnh ao uống nước.
Hô Duyên Anh Duẫn quả thực cũng có phần khát, chẳng qua tay nàng bị trói thời gian quá dài nên đã tê dại cả đi, cầm túi nước trong tay nhưng cũng không mở nút ra được, càng không thể không biết xấu hổ dùng răng cắn, chỉ có thể trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà, trên mặt hơi nóng lên, nói:
- Ngươi... ngươi mở giúp ta!
Vân Thiên Hà cầm lấy túi nước, sau khi mở nút rồi giao lại cho nàng. Hô Duyên Anh Duẫn xấu hổ không dám uống trước mặt Vân Thiên Hà, liền xoay người lại, nâng túi nước lên cái miệng nhỏ xinh xắn bắt đầu uống.
Sau khi uống xong, Hô Duyên Anh Duẫn dùng tay áo lau miệng, liền đem túi nước đưa lại cho Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà sau khi nhận lấy cũng không để ý tới nàng, liền trực tiếp đưa lên miệng ngửa cổ uống.
- A, ngươi...
Hô Duyên Anh Duẫn thấy Vân Thiên Hà nhận lại túi nước rồi uống luôn, tựa hồ nghĩ tới trên miệng túi nước vẫn còn lưu lại dấu son môi của nàng, gương mặt không khỏi nổi lên hai đóa hoa đỏ ửng, vốn định quát hắn ngưng lại, nhưng chỉ mấp máy môi, lời không ra được khỏi miệng.
- Ài, rốt cuộc ngươi muốn mang ta đi đâu. Chúng ta đi về phía Nam, không phải ngươi muốn đưa ta quay về kinh thành Đại Đường Quốc các ngươi chứ?
Hô Duyên Anh Duẫn thấy Vân Thiên Hà nhàn hạ uống nước, vì vậy lại tiếp tục vấn đề nàng chưa chưa có được đáp án.
Nhưng Vân Thiên Hà vẫn chỉ dùng trầm mặc đáp lại nàng, tựa hồ cũng không có ý muốn cùng nàng nói chuyện.
Đúng lúc này, bầu trời truyền xuống một tiếng ưng kêu, Vân Thiên Hà ngẩng đầu, sau đó vẫy tay.
Hô Duyên Anh Duẫn giật mình phát hiện, một con chim ưng thần tuấn, uy vũ đang bay giữa không trung, sau khi cấp tốc bay quanh một vòng, liền nhanh chóng hạ xuống trên vai nam nhân kia.
Sau khi tỉ mỉ quan sát con chim ưng hùng tráng, Hô Duyên Anh Duẫn nhịn không được che miệng kinh hô:
- Ưng Vương Thú, điều này sao có thể?
Vân Thiên Hà nhận lấy ống trúc trong mỏ Vân Tường, từ trong đó lấy ra một tờ giấy, sao khi xem qua, biểu tình trên mặt ra vẻ hiển nhiên là thế, lập tức đem tờ giấy hủy đi, lấy từ trong ngực ra một phong thư bỏ vào ống trúc, sau đó lại cho Vân Tường ngậm lấy. Sau khi chăm sóc một chút, vuốt ve đám lông trước ngực Vân Tường, liền nhấc tay một cái, Vân Tường giương cánh bay lên trời cao, nhanh chóng biến thành một điểm đen mắt thường khó thể nhìn thấy.
Hô Duyên Anh Duẫn giật mình đến nửa ngày nói không ra được lời nào. Nam nhân trước mắt này quá thần kỳ, chẳng những có được Truy Vân Mã vượt qua đệ nhất thần mã của La Lan đế quốc, hơn nữa hết sức linh tính, có thể giao lưu cùng với con người, lại còn thuần dưỡng được một con Ưng Vương Thú so với Tinh Ưng Thú còn cường đại hơn, phải biết rằng một con Vương Thú cường đại không thể nào dễ dàng thuần phục một con người.
Mà nam nhân trước mắt chỗ nào cũng lộ ra sự thần bí này, mỗi một chuyện của hắn đều khiến người ta cảm thấy kinh ngạc. Điều này đã hoàn toàn phá vỡ những nhận thức và đánh giá lúc trước của Hô Duyên Anh Duẫn về nam nhân lãnh khốc vô tình kia.
- Vì sao ngươi có thể thuần dưỡng được một con Ưng Vương Thú, cho dù thực lực của nó tương đương với ngươi, nhưng nó là vương giả của bầu trời, tồn tại sự kiệt ngạo của bản thân nó, sao lại có thể dễ dàng thuần phục một con người?
Hô Duyên Anh Duẫn thực sự nhịn không được sự hiếu kỳ, liền hỏi.
Nhưng mà nam nhân thần bí đáng hận trước mắt này, lạnh lùng giống như một khối hàn băng, tuy rằng mở miệng, nhưng lại nói một câu khiến cho nàng vô cùng phiền muộn:
- Lên ngựa đi thôi!
Hô Duyên Anh Duẫn lôi ra tính tình trẻ con, ngươi muốn ta lên ngựa ta càng không chịu lên ngựa.
Vân Thiên Hà cũng không có nhiều kiên trì để dây dưa cùng với nữ nhân này, bèn trực tiếp lên ngựa, rồi nắm lấy bả vai của nàng xách lên, hai người cùng cưỡi một ngựa, tiếp tục xuôi về phía Nam.
Hô Duyên Anh Duẫn ngồi ở trong lòng một nam nhân, lúc này phi thường phiền muộn, hận không thể lập tức xoay người cắn chết cái tên ghê tởm này.
Vân Thiên Hà lại giục ngựa chạy nhanh khoảng nửa canh giờ, nơi đây đã là giới tuyến phân cách giữa Biên Châu tiến nhập vào Định Châu. Nơi này có một khoảng sơn lâm, lần trước Vân Thiên Hà đã gặp thương đội Mông lão hán ở đây, sau đó được họ đưa tới Nguyên Dã thành. Hôm nay hắn đã quay trở lại đây.
Ngay khi tới phụ cận sát bên sơn lâm, Vân Thiên Hà một lần nữa ngừng lại, xuống ngựa đi tới bên cạnh một bụi cỏ, trong mắt tinh quang chợt lóe, rút ra Vân Tru chém xoẹt một nhát, một con đại xà đã bị chém rụng đầu.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLNhanh chóng đem da con rắn lột ra, sau đó lại mổ vất đi những nội tạng bên trong, tìm một cây gậy gỗ, trực tiếp xuyên qua thịt rắn, sau đó thu thập củi về nhóm một đống lửa nhỏ, đem thịt rắn kia nướng trên đó.
- Ài, ngươi tên là gì, rốt cuộc ngươi muốn làm việc gì?
Hô Duyên Anh Duẫn tự mình xuống ngựa, thấy Vân Thiên Hà nướng thịt rắn, không khỏi nuốt nước bọt, quả thật nàng có chút đói bụng, một đường đi tới bây giờ, tuy đói nhưng nàng vẫn kiên trì như cũ không thèm nói ra.
Khi Hô Duyên Anh Duẫn cho rằng đối phương lại sẽ dùng trầm mặc để trả lời mình, Vân Thiên Hà đột nhiên mở miệng nói:
- Ở nơi này chờ một canh giờ, ngươi tự nhiên sẽ biết đáp án!
- Vì sao phải chờ một canh giờ, chúng ta đợi ai à?
Vân Thiên Hà không nói nữa, thêm vài khúc củi vào đống lửa, khi thịt rắn nướng chưa quá chín, liền móc từ trong túi đó ra một cái gói nhỏ, rắc chút gia vị lên thịt rắn rồi lại tiếp tục nướng, khi thịt đã chín được tám phần mười, liền đem một xiên ném cho Hô Duyên Anh Duẫn, còn mình thì cầm xiên còn lại bắt đầu ăn.
- Đồ đầu gỗ!
Hô Duyên Anh Duẫn mắng hắn một câu, sau khi đón lấy xiên thịt liền đưa lên mũi ngửi ngửi, cảm thấy rất thơm, trừng mắt nhìn nam nhân kia, oán hận cắn một miếng, nhưng sau khi cắn một miếng liền không ngừng lại được, cứ tiếp tục ăn tiếp.
Sau khi đem xiên thịt rắn ăn sạch, Hô Duyên Anh Duẫn vẫn còn có chút thèm thuồng, phát hiện nam nhân kia vẫn còn đang ăn không nhanh không chậm, mà nàng nhanh như vậy đã ăn xong rồi, nghĩ đến bộ dạng thất thố của bản thân, khuôn mặt không khỏi đỏ ửng lên lần nữa.
Nhưng còn chưa ăn no, mùi vị thịt rắn kia lại phi thường ngon miệng, nàng vẫn còn muốn ăn tiếp, liền mút mút ngón tay, cắn môi do dự nói;
- Ài, ngươi... ta, ta muốn ăn nữa!
- Hả!
Vân Thiên Hà đang ăn, nghe thấy câu đó, suýt chút nữa thì nghẹn, nhai nhai rồi cố gắng nuốt miếng thịt trong miệng xuống, mới thản nhiên nói:
- Tự mình động thủ đi!
- Hừ, động thủ thì động thủ!
Hô Duyên Anh Duẫn nghe xong, liền quay mặt đi chỗ khác, cầm lấy cây gậy, lại chạy đến chỗ bụi cỏ Vân Thiên Hà vừa bắt rắn tìm kiếm, Vân Thiên Hà vừa thấy hình dạng nữ nhân này ngốc nghếch như vậy, quả thực hết chỗ nói, lẽ nào nữ nhân này chưa bao giờ nghe thấy những lời như đả thảo kinh xà hay sao.
Cả nửa ngày vẫn chưa bắt được cái gì, Hô Duyên Anh Duẫn thấy mình tức cũng đủ no rồi, không muốn ăn uống gì nữa, dứt khoát ném cây gậy đi, chạy đến bên ao rửa mặt, cảm thấy mệt mỏi rã rời, an vị ngồi trên một tảng đá, ôm gối cảnh giác nhìn Vân Thiên Hà. Nhưng nhìn thì nhìn vậy, một lúc sau đã lăn ra ngủ.
Vân Thiên Hà cũng có chút ủ rũ, muốn chợp mắt một chút, nhưng thấy không thích hợp, vì vậy liền ngồi ở trên tảng đá vận chuyển tinh kinh tuần hoàn mấy chu thiên, nhất thời cảm giác ủ rũ hoàn toàn tiêu tán.
Sau khi lấy lại tinh thần, Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, liền tiến vào trong sơn lâm, bên trong đó tiến hành bố trí đơn giản một phen.
Khoảng chừng qua gần một canh giờ, Vân Thiên Hà đột nhiên cảm giác được có động tĩnh truyền đến, vì vậy bèn đứng dậy, thấy Hô Duyên Anh Duẫn đang ngủ say, lại một lần nữa không biết nói gì, nữ nhân này lẽ nào không hề có một chút ý thức cảnh giác phòng bị, không sợ mình sẽ làm gì cô ta hay sao?
Bất quá phụ cận có động tĩnh truyền đến, Vân Thiên Hà liền cầm lấy sợi dây, trong khi Hô Duyên Anh Duẫn ngủ ngon, một lần nữa đem nàng trói lại.
Hô Duyên Anh Duẫn rốt cục cũng giật mình tỉnh giấc, mở to hai mắt còn ngái ngủ, lầm bẩm nói:
- Làm gì mà lại đánh thức người ta. A...
Ngay sau đó Hô Duyên Anh Duẫn nhớ ra tình cảnh của bản thân, sau khi hét một tiếng kinh hãi rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, cảnh giác trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà:
- Ngươi muốn làm gì, tại sao lại trói ta?
- Nếu như ta muốn làm gì, đã sớm động thủ rồi!
Vân Thiên Hà không để ý tới nàng, nắm lấy bả vai lôi đi, sau khi đem nàng xách lên ngựa, lại dùng dây buộc chân nàng vào thân ngựa, rồi hướng về một giải đất có địa thế cao hơn bên trong đi tới, Vân Bôn cũng theo ở phía sau.
Đúng lúc này, trên con đường phụ cận truyền đến một trận tiếng vó ngựa, còn có cả âm thanh bánh xe chuyển động, càng ngày càng gần.
Vân Thiên Hà tiến đến nơi có địa thế cao, sau khi lên trên một thân cây, liền nhìn hướng về phía xa xa, chỉ thấymột đội ngũ ước chừng mười mấy người hành trang đơn giản đang hướng về phía này chạy đến, trong đội ngũ kia còn có một chiếc xe ngựa phổ thông, đánh xe là một vị lão giả áo xám, từ xa mà Vân Thiên Hà đã có thể cảm thụ được khí thế của lão giả này, đây chính là một vị cao thủ.
Đi theo phía sau xe ngựa là một đội người, hai trung niên nhân đi đầu cũng thâm trầm nội liễm, mang theo một cỗ sát khí uy mãnh, có hơi thở của quân nhân thiết huyết, bọn họ trên đường đi cũng không hề nội liễm tu vi, mà cứ vậy bộc lộ ra, dùng để tạo tác dụng gây kinh sợ.
Hai người này, Vân Thiên Hà có thể cảm thụ rất rõ ràng, bọn họ có thực lực tiên thiên.
Phía trước xe ngựa là hai vị thanh niên oai hùng bất phàm, cũng mặt trang phục giản dị, khoác áo choàng màu đen. Nhưng hai người này bộc lộ ra hai cỗ khí chất toàn toàn không giống nhau.
Một gã thanh niên khiến Vân Thiên Hà có cảm giác cơ trí, có chứa vài phần khí độ vương giả, hẳn đây chính là hoàng thái tử chân chính của La Lan đế quốc, Hô Duyên Trường Không.
Mà vị thanh niên còn lại, Vân Thiên Hà tự nhiên cũng nhận ra được. Thần sắc người này thủy chung luôn mang theo một khí tức ôn hiền lành, tuy rằng thương thế mới khỏi, nhưng càng khiến người ta cảm giác rằng trong đoạn thời gian tĩnh dưỡng này, tựa hộ hắn đã có được một loại trải nghiệm đặc thù, càng trở nên ôn nhã, càng khiến người khác khó có thể ước đoán.
Mà người này, đương nhiên mới là nhị hoàng tử chân chính của Đại Đường Quốc - Đường Linh Thành.