Vừa nghe An thúc nói thế, trong lòng Vân Thiên Hà cũng thấy nghi hoặc, có lẽ long phách này phải thủ hộ một thứ gì đó.
Vì vậy dựa theo lời An thúc nói, liền đem cái xác rồng lật lên. Nhìn về phía long phách chui xuống đất, chỉ thấy nơi này có một tầng long cấu rất dày, nhìn qua tựa như một phiến đá lớn.
- Bí mật nhất định nằm ngay bên dưới lớp long cấu này. Thiên Hà, ngươi dọn dẹp đống long cấu này đi, nếu phát hiện có dị vật gì, liền lập tức tóm lấy, không thể để nó chạy thoát lần nữa!
An thúc nói xong, liền để Vân Thiên Hà dùng Vân Tru bắt đầu dọn dẹp tầng long cấu dày cộm.
Không biết vật chất tạo thành long cấu gồm những gì, chỉ thấy nó rất cứng rắn, cũng thập phần tinh mịn, may rằng Vân Tru là một thanh thần binh, Vân Thiên Hà mất rất nhiều công phu mới dọn dẹp được hơn phân nửa tầng long cấu.
Sở dĩ chỉ dọn dẹp hơn phân nửa số long cấu, vẫn lưu lại một phần là bởi vì Vân Thiên Hà vẫn sợ khi đem tầng long cấu dọn sạch, vẫn còn chưa chuẩn bị tốt, vạn nhất long phách kia lại một lần nữa đào tẩu, như thế nửa ngày khổ cực dọn dẹp lại thành uổng phí.
An thúc đem chiếc áo choàng trong túi đồ của Vân Thiên Hà ra, sau khi mở rộng áo choàng đúng chờ sẵn, bèn nói:
- Được rồi, dọn nốt phần còn lại đi, nếu có gì dị thường, ta sẽ dùng chiếc áo choàng này phủ lên đó, áo choàng này là chế tác bằng da rồng, bên ngoài còn một tầng vảy rồng rất chắc chắn!
Vân Thiên Hà gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu cẩn thận dọn nốt phần long cấu còn lại.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULLBàn tay An thúc lúc này cũng có chút run rẩy, trong lòng hơi khẩn trương, bất quá hắn nén chặt hô hấp, hai mắt trừng trừng nhìn thẳng vào lớp long cấu dần dần bị bóc ra.
Ngay khi mảng long cấu cuối cùng bị Vân Thiên Hà dọn sạch, đột nhiên một đạo ánh sáng phóng ra, An thúc khẩn trương trực tiếp đem chiếc áo choàng nhanh chóng chụp tới.
Trong lúc An thúc cầm chiếc áo choàng vảy rồng chụp xuống, Vân Thiên Hà vẫn chưa kịp nhìn rõ thứ sinh ra luồng ánh sáng kia rốt cuộc là thứ gì. Khi An thúc chụp vào thứ đó, trái tim trong ngực hắn cũng khẩn trương đến mức sắp nhảy lên tận cổ.
Hả? Tại sao không có phản ứng? Lúc này toàn bộ thân thể An thúc hầu như đều ghé sát trên mặt đất, nhưng không hề có bất kỳ biến hóa gì phát sinh, cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, khiến hai người không khỏi hơi sững sờ.
- An thúc, thử nhấc áo choàng lên xem rốt cuộc đó là thứ gì, nếu như thực sự là vật gì thần dị muốn bỏ chạy, cũng không phải chúng ta có thể ngăn cản được!
Vân Thiên Hà trong lòng hiếu kỳ, bèn lên tiếng đề nghị.
An thúc gật đầu, bèn đứng dậy chậm rãi đem áo choàng vạch ra.
Ngay sát na khi áo choàng nhấc lên, liền thấy một luồng ánh sáng phóng ra, sáng chói lóa mắt, rọi sáng toàn bộ huyệt động âm u.
Vân Thiên Hà bị luồng ánh sáng này đâm vào mắt, cảm giác hai mắt có chút nhức nhối, qua một lúc lâu hắn mới có thể thích ứng được với luồng ánh sáng cường liệt đó, liền hướng về phía dị vật phát sáng chăm chú nhìn kỹ.
Chỉ thấy một hạt châu toàn thân trong suốt kích thước cỡ quả bóng bàn, bên trong hạt châu có chín con tôm nhỏ phát ra ánh sáng, nếu như nhìn kỹ mà nói, đó hiển nhiên chính là chín con rồng có màu sắc hình dáng bất đồng. Lúc này chín con rồng ở bên trong hạt châu thật giống như có sự sống, không ngừng chạy quanh bên trong hạt châu, hạt châu có thể phát ra được luồng ánh sáng nhiều màu, đều là do những con rồng này trong lúc chạy bắn ra ánh sáng, thập phần kỳ dị.
Bất quá Vân Thiên Hà còn phát hiện ra hạt châu này có một hiện tượng kỳ quái, đó chính là bên trong hạt châu có một luồng ngân sắc quang mang sáng chói nhất, hơn nữa bên trong hạt châu có một con rồng vô cùng sinh động, còn đem đến cho hắn chút cảm giác quen thuộc.
Chẳng lẽ đó chính là long phách vừa rồi đào tẩu chui vào trong hạt châu này, hoặc là bó bị hạt châu này hút vào?
- An thúc, hạt châu này là vật gì vậy?
Vân Thiên Hà nhìn trái nhìn phải hạt châu thần dị rồi lên tiếng hỏi An thúc, hắn chung quy vẫn cảm thấy bên trong hạt châu này có một cỗ lực lượng thần bí quỷ dị khó lường.
An thúc lại lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết đây là cái gì. Nhưng theo ta thấy, nó có thể phát ra luồng ánh sáng, hơn nữa bên trong còn tụ tập nhiều long phách như vậy, hạt châu này hẳn phải là vật bất phàm.
Ngay khi Vân Thiên Hà cùng với An thúc nói chuyện, bất chợt ánh sáng phát ra từ trong hạt châu biến mất, toàn bộ huyệt động lại khôi phục lại vẻ u ám, Vân Thiên Hà cả kinh, cho rằng hạt châu này muốn bỏ chạy, vì vậy liền lập tức đưa tay bắt lấy.
Thế nhưng trong khoảnh khắc hắn chụp quả cầu vào tay, sắc mặt Vân Thiên Hà liền lập tức thay đổi.
Hạt châu thần kỳ nằm trong tay cũng không phải hấp thụ lực lượng cơ thể hắn, mà khiến Vân Thiên Hà cảm thấy kinh dị chính là, Khôn Nguyệt Bích trong cơ thể hắn vào lúc này giống như đột nhiên gặp được thứ mạnh mẽ hấp dẫn nó, khiến nó rục rịch trong cơ thể Vân Thiên Hà, phảng phất như muốn phá thể mà ra!
Mà hạt châu thần bí trong lúc Khôn Nguyệt Bích rục rịch, một lần nữa phát ra một đạo quang mang màu sắc rực rỡ, quang mang đó thấu hẳn vào trong thân thể Vân Thiên Hà, khiến Vân Thiên Hà cảm giác dường như bên ngoài cơ thể có chín cái máy khoan đang ra sức đâm vào thể xác và tinh thần hắn.
Loại hiện tượng này cũng không gây ra đau đớn, giống như Khôn Nguyệt Bích trong cơ thể hắn đã dẫn phát hiệu ứng thần kỳ của hạt châu, mà hạt châu kia sau đó cũng có một số động tác phản xạ có điều kiện lên thân thể hắn.
Phụp!
Đúng lúc này, Khôn Nguyệt Bích trong cơ thể Vân Thiên Hà tựa hồ rốt cục cũng không nhịn được sự mê hoặc của hạt châu thần dị, đột nhiên từ trong cơ thể Vân Thiên Hà vọt ra.
Thân thể Vân Thiên Hà run lên, trong nháy mắt này, hắn cảm giác như đánh mất linh hồn, cảm thấy như tinh thần bị lấy đi mất một phần, vô cùng trống trải.
Khôn Nguyệt Bích lao ra bên ngoài cơ thể Vân Thiên Hà liền lộ ra quang mang kỳ dị, đem toàn bộ huyệt động u ám chiếu rọi sáng như ban ngày, thậm chí khiến người ta không mở được mắt ra.
Vân Thiên Hà không biết vì sao lại phát sinh ra hiện tượng như vậy, hạt châu hắn cầm trong tay phát ra ánh sáng dường như hô ứng với quang mang trên thân Khôn Nguyệt Bích. Có thể do lực lượng bên trong Khôn Nguyệt Bích quá mức yếu ớt so với hạt châu nên lúc này, bề mặt của Khôn Nguyệt Bích đã bị một tầng quang mang nhiều màu nhàn nhạt bao phủ lên.
Vân Thiên Hà liền vận dụng phương pháp để thu hồi Khôn Nguyệt Bích trở về, thế nhưng ngay khi hắn chuẩn bị thu hồi Khôn Nguyệt Bích, bất chợt một cỗ lực lượng thần dị chạy thẳng vào tâm thần Vân Thiên Hà, khiến tâm thần hắn chấn động kịch liệt, phảng phất như bị một chiếc búa tạ với thế thái sơn áp đỉnh giáng cho một phát, suýt chút nữa khiến hắn tâm thần tán loạn.
Lực lượng thật cường đại, hơn nữa mới chỉ là nhẹ nhàng đụng vào đã khiến trán Vân Thiên Hà đổ đầy mồ hôi.
Không dám dám thử lại lung tung, nhưng khi thấy Khôn Nguyệt Bích tựa hồ có dấu hiệu bị hạt châu kia đồng hóa, Vân Thiên Hà trong lòng có chút gấp quá, đây chính là vật kỷ niệm Thương Nguyệt tặng cho hắn, giá trị và ý nghĩa vô cùng lớn, nếu như viên tiểu cầu thần dị này mà khiến cho Khôn Nguyệt Bích không chịu theo sự điều khiển của hắn nữa, như vậy có thể nói hắn đã mất đi chỗ dựa lớn nhất.
Nghiến răng một cái, Vân Thiên Hà quyết định vô luận như thế nào cũng phải mạnh mẽ đem Khôn Nguyệt Bích thu hồi vào trong cơ thể, vì vậy bèn giữ chặt tâm thần, phóng ra thần hồn ý chí của bản thân, cùng phối hợp với Tinh Linh Chi Khí, bắt đầu tiếp xúc với Khôn Nguyệt Bích.
Mà lúc này, Khôn Nguyệt Bích chịu sự ảnh hưởng của tinh thần ý chí Vân Thiên Hà cùng Tinh Linh Chi Khí, khiến tầng quang mang nhiều màu bao phủ ngoài bề mặt nó yếu đi rất nhiều, tản mát ra ngân mang lóa mắt của bản thân nó, bắt đầu hấp thu Khôn Hàn Chi Tức trong Tinh Linh Chi Khí mà Vân Thiên Hà phóng ra.
Mà Vân Thiên Hà mượn cơ hội này, ngay khi hạt châu thần dị muốn phóng ra cỗ ánh sáng kỳ dị công kích hắn, liền quyết đoán buông tha viên tiểu cầu thần dị, đột ngột vươn tay nắm chặt lấy Khôn Nguyệt Bích, tốc độ của Tinh Linh Chi Khí phát ra cũng nhanh hơn.
Viên tiểu cầu kỳ dị sau khi được Vân Thiên Hà thả ra, lúc này đột nhiên quỷ dị trôi nổi trước mặt Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà lúc này vẫn chưa để ý đến nó, nắm thật chắc Khôn Nguyệt Bích, đến khi cảm thấy Tinh Linh Chi Khí tiêu hao phần lớn thì Khôn Nguyệt Bích rốt cuộc cũng nghe theo sự triệu hoán của hắn, hóa thành một đạo ngân mang, vèo một tiếng chui vào tinh tú trong cơ thể Vân Thiên Hà.
Trong nháy mắt thu hồi Khôn Nguyệt Bích, thân thể Vân Thiên Hà một lần nữa kịch liệt run rẩy. Dùng tâm thần cảm ứng Khôn Nguyệt Bích, hắn kinh ngạc phát hiện, bên trong Khôn Nguyệt Bích dường như có thêm một loại lực lượng thần bí khó lường, hơn nữa loại lực lượng này sau khi tiến nhập vào thân thể hắn, dường như cũng không hề bài xích hay công kích tâm thần hắn, nhưng cũng không chịu sự điều khiển của hắn, thập phần cổ quái.
Lúc này, huyệt động lại khôi phục vẻ u ám, Khôn Nguyệt Bích trở về trong thân thể Vân Thiên Hà, viên tiểu cầu thần dị kia vẫn như cũ lẳng lặng lơ lửng trên không trung, chỉ phát ra một luồng quang mang lờ mờ.
An thúc từ trong hoảng sợ hồi thần trở lại, nhìn tiểu cầu thần dị đang lơ lửng trong không trung, nói:
- Thiên Hà, vật này quá mức quỷ dị, ngươi định xử trí như thế nào đây?
Vân Thiên Hà nhìn qua tiểu cầu thần dị, nói:
- Thể tích tiểu cầu này hơi lớn, không thể cho vào bình ngọc được, nhưng nếu như trực tiếp thu lấy, sợ rằng sẽ lại phát sinh hiện tượng như vừa rồi, hút lấy Khôn Nguyệt Bích trong cơ thể ta ra ngoài, nhưng nếu không lấy, để lại nơi này cũng có phần đáng tiếc, thứ này thần dị như vậy hẳn là sẽ có phương pháp sử dụng.
Nói xong, Vân Thiên Hà liền cất bước đi đi lại lại bên trong huyệt động, suy nghĩ xem làm thế nào để thu hồi viên tiểu cầu kia.
Đúng lúc này, An thúc giật mình nói:
- Thiên Hà, ngươi nhìn tiểu cầu kia xem!
- Hả, làm sao vậy?
Vân Thiên Hà xoay người lại, chỉ thấy tiểu cầu vẫn an tĩnh trôi nổi như cũ, phát ra luồng sáng lờ mờ, dường như cũng không có động tĩnh gì khác, bèn nói:
- An thúc, ngươi phát hiện điều gì sao?
Vẻ mặt An thúc bất khả tư nghị nói:
- Ngươi không nên nhìn tiểu cầu kia, cũng không nên nghĩ tới nó, cứ hướng về phía thông đạo của ổ rồng đi vài bước, quay đầu lại nhìn ngươi sẽ biết!
Vẻ mặt Vân Thiên Hà có chút mê hoặc, nghe lời An thúc đi về phía thông đạo vài bước.
Nháy mắt khi hắn quay lại, con ngươi trong mắt Vân Thiên Hà kịch liệt co rút, bởi vì trong sát na khi hắn quay người, rõ ràng tiểu cầu phát ra ánh sáng lờ mờ đang đi theo hắn, bồng bềnh trôi nổi giữa không trung, khoảng cách với hắn thủy chung không quá một thước.
Một màn cổ quái này, khiến trong lòng Vân Thiên Hà sinh ra nghi hoặc, thí nghiệm một chút, Vân Thiên Hà nhìn trừng trừng vào tiểu cầu, thân thể không ngừng lui lại phía sau, tiểu cầu kia không hề có chút phản ứng nào.
Nhưng ngay khi Vân Thiên Hà lui lại cách nó khoảng một trượng thì đụng phải vách động nên bị phân tâm, trong nháy mắt đó, tiểu cầu kia liền hiện ra trước mặt hắn, khoảng cách không quá một thước.
Vân Thiên Hà trong lòng khiếp sợ, tiểu cầu kỳ dị này chỉ trong khi hắn chớp mắt một cái, cũng không nhìn thấy tiểu cầu này di chuyển theo quỹ tích nào, hơn nữa nó cũng không có dấu hiệu dịch chuyển, tại sao lại xuất hiện được trước mặt mình.
Chẳng lẽ mình bị sinh ra ảo giác sao?