Võ Động Thiên Hà

Chương 267: Ba việc trọng yếu (*)





Chạng vạng, sắc trời trở nên tối dần.

Trên mảnh đất hoang, một con tuấn mã đang lao nhanh như gió thẳng hướng đến kinh thành. Cuối cùng con ngựa cũng đã phi đến quan đạo cách kinh thành không còn xa. Nguồn truyện: Truyện FULL

Mới có mấy tháng không nhìn thấy kinh thành, bây giờ đứng ngoài thành cảm nhận vẻ uy nghiêm, nét phồn hoa trong lòng Vân Thiên Hà sinh ra một cảm giác cảm thán, nguyên lai không nơi nào vượt qua được kinh thành a.

Vân Thiên Hà cũng không vào thẳng kinh thành như dự tính mà vòng đến Vọng Kinh Trấn cách kinh thành năm dặm rồi trực tiếp đi đến quán trà.

Hiện tại quán trà vẫn tiếp tục kinh doanh nhưng của chỉ có điều người ở trong đã thay đổi, không còn "nữ tiểu nhị" hoạt bát đanh đá chua ngoa nữa, mà Cuồng Đao cũng không còn ẩn nấp ở chỗ này. Vân Thiên Hà đi vào từ cửa sau, lúc này trong quán trà chỉ có hai vị khách.

Vân Thiên Hà công khai tiến vào nhìn thoáng qua tiểu nhị. Sau khi ngồi xuống liền thoáng quét mắt qua nhìn hai vị khách rồi dùng một thanh âm hơi nặng gọi:

- Cho một ấm trà.

Ấm trà vẫn như cũ không thay đổi vẫn là phong cách cổ xưa. Vân Thiên Hà cũng không phải đến đây lần đầu, vị trà vẫn như cũ, tỏa ra mùi thơm thanh khiết, lại còn có vị đắng nhẹ làm người thưởng trà nhớ mãi.

- Biện lạc hoa hương khứ, nhân tẩu trà vị lương.

Lúc này có một vị khách trong quán trà đột nhiên nói ra một câu như vậy. Vân Thiên Hà quay sang nói:

- Lạc hoa vị phùng thì, chử trà bất thức quân.

- Xin chào.

Hai vị khách nhân bàn đứng dậy, trong đó có một người nói, chắp tay mời Vân Thiên Hà:

- Xin mời đi theo lối này.

Vân Thiên Hà liền đi theo vị trung niên vào trong mật thất, người còn lại thì tức tốc ra cửa.

Vừa vào trong bí thất người kia liền giới thiệu với Vân Thiên Hà:

- Mạt tướng Hạ Lân ra mắt công tử, không biết tại sao công tử lại đột nhiên vào kinh?

Vân Thiên Hà nói:

- Ta muốn yến kiết thái tử hoặc hoàng thượng. Không biết tướng quân có thể thông báo hộ hay không?

Hạ Lân nói:

- Hoàng thượng đã nhận được mật hiệu công tử bí mật tiến vào kinh. Phỏng chừng tin tức đã được đưa vào thành, công tử chờ chốc lát sẽ nhanh có tin tức hồi đáp thôi.

Vân Thiên Hà nghĩ đến vị khách nhân còn lại khi mình đi vào thì lao nhanh ra cửa nên yên tâm ngồi trong bí thất kiên trì chờ đợi, cũng không nói thêm hay hỏi thêm bất cứ câu nào.

Đợi khoảng chừng nửa canh giờ thì có một hạ nhân mặc trang phục trong quán trà đi đến nói thầm vào tai Hạ Lân. Hạ Lân liền gật đầu, người nọ liền đi ra cửa.

Lúc này Hạ Lân mới nói:

- Công tử, lát nữa công tử đi theo xa giá của thái phó đại nhân vào thành. Bây giờ công tử cứ nghỉ ngơi một lúc, khi nào đi sẽ có người thông báo cho công tử.

- Thái phó đại nhân là ai?

Vân Thiên Hà hiếu kỳ hỏi.

- Thái phó đại nhân họ Ngư.

Hạ Lân chỉ nói mỗi họ nhưng Vân Thiên Hà vừa nghe trong lòng đã hiểu.

Dưới sự giúp đỡ của Hạ Lân Vân Thiên Hà lại đổi sang trang phục một hạ nhân, lúc đoàn xe ngựa của thái phó đi qua liền trà trộn vào trong hàng ngũ.

Đoàn người chỉ dừng lại ở quán trà Vọng Kinh trấn chừng nửa nén hương liền khởi hành vào cung.

Mãi cho đến khi nhà nhà lên đèn đoàn người ngựa mới đi đến cổng thành. Binh lính thủ thành chỉ kiểm tra lấy lệ rồi lập tức cho qua. Vân Thiên Hà cũng xen giữa thủ vệ đi vào thành rồi lại tiếp tục tiến vào hoàng cung.

….

Bên trong kinh thành, dưới một bí điện trong lòng đất.

Đây là một cung điện ngầm, một vị nam tử mang mặt nạ quỷ đang ngồi trên bảo tọa, ngón tay không ngừng gõ lên long ỷ dưỡng thần suy nghĩ.

Một vị hắc y nhân cũng mang mặt nạ nói:

- Chủ thượng, chuyện xảy ra ở bí lao trên Long Hồ đảo lại mới vừa truyền đến tin tức là do một thanh niên cưỡi một con truy vân mã lông màu đen gây ra. Theo như người trên đảo nói thì tối hôm kia thanh niên đã giết chết thị vệ sau đó ôm một hài đồng rồi lại một đường giết chóc xông ra lao lên một con thuyền lớn xuôi về phía Nam. Trên đường truy đuổi người của chúng ta lại phát hiện một hán tử trung niên cưỡi một con truy vân mã cũng lông màu đen. Bọn họ đuổi tới Thanh Long sơn thì người nọ biến mất. Người của ta liền quay lại Long Hồ đảo. Đó là tất cả nội dung tin tức truyền đến, thỉnh chủ thượng định đoạt.

- Người này rất xảo trá, mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích nào thì chuyện cướp bí lao Long Hồ đảo tất nhiên cũng vì mấy tù phạm mà chúng ta mới bắt được.Các ngươi lại áp giải tù phạm quay trở lại Long Hồ đảo, không cần ẩn dấu hành tung, ngược lại cần phải để lộ mục tiêu cho hắn đến cứu người. Nếu như hắn đến cứu người thì bày ra thiên la địa võng bắt hắn. Còn nếu như hắn không đến cứu người thì tên tù nhân đó cũng mất giá trị dụng cứ giết đi cho xong.

Vân Thiên Hà giả làm thị vệ theo thái phó vào trong đông cung của thái tử. Thái phó cho những ngưới khác lui ra rồi dẫn Vân Thiên Hà từ cửa hông tiến vào một bí thất.

Vừa vào bí thất thái phó liền quay lại trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà:

- Tiểu tử, ngươi trở lại kinh thành làm gì? Phải biết rằng hiện nay kinh thành rất nguy hiểm, rất nhiều thế lực đang muốn trừ khử ngươi. Nam phái lại càng điên cuồng, suýt chút nữa thì bao vây Bắc Hầu Phủ đòi bằng được ngươi mới thôi.

Vân Thiên Hà biết Ngư Ky Duẫn lên làm thái phó hơn phân nửa là có liên quan đến lão hoàng đế. Lúc trước khi lão nhân này đến Bắc Hầu Phủ Vân Thiên Hà đã nghi ngờ lão nhân này chính là ngươi thân cận bên cạnh hoàng đế, quả nhiên là không sai.

Bất quá việc này bây giờ hoàng đế đã công khai với bên ngoài đề bạt Ngư Ky Duẫn lên làm thái phó, chắc là có ý muốn nói Ngư Ky Duẫn đã thoát ly Bắc phái. Lúc này thái tử vội vàng chạy đến quan sát Vân Thiên Hà một hồi rồi nắm bờ vai hắn nói:

- Thiên Hà, thế nào mà ngươi lại trở lại kinh thành, rất nguy hiểm a.

- Điện hạ lần này tại hạ bí mật vào kinh cũng là việc bất đắc dĩ, chủ yếu là có ba sự kiện quan trọng muốn làm, cũng hi vọng điện hạ và hoàng thượng có thể mau chóng định đoạt.

Vân Thiên Hà kéo mặt nạ xuống khôi phục lại tướng mạo thật.

Thái tử thấy Vân Thiên Hà kéo mặt nạ da người xuống rất là hiếu kỳ liền nói:

- Ba sự kiện nào, Thiên Hà cứ nói.

Vân Thiên Hà nói:

- Chuyện thứ nhất là việc thiên hạ đồn Đồ Thị Võ Kinh mất trộm kỳ thực là do Thiên Môn gây ra. Bọn họ lấy Đồ Thị Võ Kinh rồi rải khắp thiên hạ, dĩ nhiên là đã xé rách da mặt với Đồ gia, việc này tạm thời gia gia còn chưa biết.

Nghe xong lời này thái tử và Ngư Ky Duẫn đều hít một hơi, Vân Thiên Hà lại nói tiếp:

- Chuyện thứ hai là việc Túc Tĩnh Vương có thể dùng an nguy của Đồ gia để bắt ép gia gia giao ra quân quyền của Bắc quân. Sở dĩ tại hạ vào kinh là muốn thỉnh cầu hoàng thượng bí mật điều ngự lâm quân tiến vào Bắc quân phối hợp với gia gia nhanh chóng thanh trừ người của Túc Tĩnh Vương cài vào. Hành động nhất định phải nhanh chóng dứt khoát như sét đánh không kịp bưng tai, không thể cho bọn chúng có cơ hội chuẩn bị.

Không đợi thái tử và Ngư Ky Duẫn kịp suy nghĩ, Vân Thiên Hà lại nói:

- Chuyện thứ ba chính là việc hiện tại nội bộ Bắc phái đã xuất hiện mâu thuẫn đã không còn ổn định nữa. Tại hạ muốn nhắc nhở thái tử và hoàng thượng cân nhắc có thể trước tiên thu lấy binh quyền vào tay. Tất nhiên Thương Tử Kiều sẽ âm thầm ứng phó nhưng để che dấu mục đích này, việc Túc Tĩnh Vương muốn để Lạc Khai Dương tiến vào nội các, tại hạ kiến nghị hoàng thượng làm bộ đáp ứng. Mà thái tử phải trong một thời gian ngắn nhất khi mà Túc Tĩnh Vương vẫn chưa kịp hành động phải nắm được binh bộ.

Ngư Ky Duẫn nói:

- Hài tử ba sự kiện theo như lời cháu nói thì không có một việc nào là nhỏ cả. Ba việc này không có khả năng cùng hoàn thành một lúc. Tuy nhiên theo như lão phu tính thì hiện nay việc trọng yếu nhất là phải giữ vững quân quyền Bắc quân cho Đồ Nguyên Khánh. Một ngày nào đó để Bắc soái biết được Đồ Thị Võ Kinh bị Thiên môn lấy trộm, với tính tình của Bắc soái chắc chắn sẽ tranh chấp quyết liệt với Túc Tĩnh Vương. Đến lúc đó thì tình thế lại càng trở nên nghiêm trọng, không chỉ không bảo vệ được Đồ thị mà còn làm Bắc quân vĩnh viễn rơi vào nội loạn. Tạm thời các ngươi không thông báo việc Đồ Thị Võ Kinh cho Bắc soái là một quyết định sang suốt.

Vân Thiên Hà gật đầu nói:

- Cũng vì thế mà hiện tại chuyện thứ nhất đoạt quân quyền Bắc quân là quan trọng nhất. Cần phải nhanh chóng thanh trừ Bắc quân, việc này cần hoàng thượng ra lệnh cho ngự lâm quân phối hợp hành động. Mà thái tử điện hạ cũng có thể nhân cơ hội này hạ thủ với Binh Bộ, đồng dạng nhất tiễn hạ song điêu.

Thái tử không hiểu được hỏi lại:

- Thiên Hà, hai việc này sao lại xâu chuỗi một chỗ với nhau được. Theo như lời ngươi nói thì hạ song điêu là chỗ nào?

Vân Thiên Hà nói:

- Muốn xâu chuỗi chuyện này thì dùng thủ bị doanh là công cụ tốt nhất. Các quan doanh trong thủ bị doanh đều lập hồ sơ do Binh Bộ phụ trách điều khiển phân phối. Nếu như thủ bị doanh trong Bắc quân xảy ra vấn đề thì chúng ta có thể mượn cơ hội này thu Binh Bộ vào tay. Thương Tử Kiều biết việc này sẽ động tâm tất nhiên cũng sẽ đáp ứng mà việc mượn Binh Bộ hoàng thượng cũng có thể đối với sự kiện thủ bị doanh tiến hành điều tra Bắc quân, cứ như vậy thì hai việc đã được gộp làm một.

Ngư Ky Duẫn đột nhiên nói:

- Hài tử muốn để thủ bị doanh trong Bắc quân xảy ra vấn đề là việc không thể nặng mà cũng không thể nhẹ. Nhẹ thì căn bản không hiệu quả mà nặng sẽ làm nguy hiểm đến tính mạng nhiều người.

Vân Thiên Hà đột nhiên nói:

- Lần trước Giang thị và Đồ thị đánh nhau, Giang thị tích trữ lương thực và vũ khí, hơn nữa lại có động cơ tạo phản. Vốn dĩ có thể phán bọn chúng tội danh tạo phản nhưng lại có người ép xuống. Nếu đem những thứ binh khí này đến thủ bị doanh trong Bắc quân, đến lúc đó gian tế phản loạn tiến vào trong thủ bị doanh…với lý do đó thử xem còn ai dám đè chuyện này xuống nữa.

Cho dù Túc Tĩnh Vương có thông minh đến đâu cũng phải suy nghĩ đến hậu quả khi bao che cho gian tế gây phản loạn. Cho dù việc này không thể thành công thì cũng có thể hắt một bát nước bẩn lên người hắn cũng đủ để cho Bắc phái thêm dao động, làm cho Bắc phái càng trở nên mâu thuẫn, cục diện sẽ phân liệt. Nếu như Túc Tĩnh Vương không nhịn được thì chúng ta có thể gióng trống khua chiêng còn nếu như hắn có thể nhịn được thì chúng ta buộc hắn phải sớm tạo phản.

Hấp.

Nghe xong lời này trong lòng thái tử và Ngư Ky Duẫn kịch chấn, hít một ngụm lãnh khí. Lúc này ngay cả người đang ngồi phía phòng cũng hít một hơi khí lạnh. Do đó để lộ hành tung của mình, liền không thể làm gì khác hơn là đành đi ra, người này chính là hoàng đế.

Hoàng đế sau khi biết tin Vân Thiên Hà bí mật vào kinh, trong lòng cảm thấy nghi hoặc không biết tiểu tử kia vội vã vào kinh muốn bí mật gặp mình hoặc hoàng nhi làm gì? Chắc chắn là có chuyện trọng đại vì vậy hoàng đế rất muốn biết Vân Thiên Hà đưa đến tin tức nào. Do đó liền lệnh cho thái tử đến gặp mặt còn mình thì ở sau bình phong bí mật lắng nghe.

Chỉ là khi nghe thấy lời Vân Thiên Hà đến cả người trầm ổn như hoàng đế cũng chấn động, không tự chủ được hô hấp trở nên dồn dập.

Bức Túc Tĩnh Vương sớm tạo phản. Ngay cả hoàng đế cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến điều này. Ngay cả hoàng đế cũng không dám tưởng tượng ngày mà hoàng đệ của hắn thật sự muốn tạo phản thì hắn có nắm chắc đàn áp được không. Thế nhưng bây giờ Túc Tĩnh Vương còn chưa chuẩn bị hoàn tất nếu sớm tạo phản thì chỉ có tự diệt vong mà thôi, mưu kế của tiểu tử này đủ độc a.