Võ Động Thiên Hà

Chương 264: Truyền kỳ tử trung





Đóa đóa nhìn nam tử đứng bên hồ lại nói:

- Nam nhân, khi hắn đứng trước địch nhân hắn thực sự cường đại. Chỉ khi nào đối mặt với nữ nhân, hắn cũng sẽ biến thành nhu nhược, bà ngoại người cũng từng trải qua mà, ta xem nam nhân này, cũng không có trốn thoát được sự ôn nhu của nữ nhân, đến lúc đó hắn cũng sẽ không dám trái ý ta mà trở về nam vực gặp Thái sư tổ!

- Haiz ~!

Phụ nhân thở dài. Lắc đầu nói:

- Đóa Đóa, ngươi nghĩ như vậy, chỉ có thể khiến khoảng cách giữa chúng ta và hắn ngày càng xa, cuối cùng cũng không có hoàn thành nhiệm vụ, phụ kỳ vọng của Thái sư tổ mà thôi!

Đóa Đóa lại nói:

- Bà ngoại, hiện tại trong đám tân khách ở đây chúng ta có một đối thủ cạnh tranh. Phong chừng đối thủ cạnh tranh của chúng ta cũng sắp sửa hành động rồi. Không bằng chúng ta tiên hạ thủ vi cường, dùng Mê Hoa Thiển.

- Không thể.

Phụ nhân vừa nghe, lập tức cắt đứt, trách mắng:

- Đóa Đóa, cháu nên hiểu rằng, Thái sư tổ cần người này, cho dù chúng ta cường ngạnh đưa hắn về. Khi đối mặt với sư tổ người ta sẽ giao ra sao? Trong lòng hắn oán hận, sẽ có khả năng gây ra điều bất lợi đối với Thái sư tổ, không được hành sự lỗ mãng.

- Đối thủ của chúng ta hiện tại cũng ở trong khách sạn này, không được hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ tự nhiên cũng vì điều này mà lo nghĩ, ai có thể khiến hài tử này ưu ái. Chỉ có thể dùng thủ đoạn để hắn cam tâm tình nguyện mới được. Hơn nữa cao thủ đông vực sao có thể để dễ dàng để bản phương tinh mệnh cho ta mang đi. Bọn họ chắc chắn sẽ ngăn lại đến lúc đó cục diện trở thành như vậy, chỉ gây ra phiên phức, ngươi hiểu chưa?

- Thực phiền phức, sớm biết vậy nên để Hương Hương mang Tiểu Hoa Si đến. Nam nhân này không phải có một người tình trong mộng sao, để Tiểu Hoa Si hành động, một ngày cuôn lấy nam nhân này, hắn muốn không theo chúng ta cũng không được?

Đóa Đóa khó chịu nói.

Vân Thiên Hà bên đường sát nhân, người trên Long Hồ Đảo đều tận mắt chứng kiến. Mỗi khi hắn nhìn đến chỗ nào, những người ở đó đều kinh sợ né tránh, họ sợ chọc phải tên sát nhâm này, khiến cho họ gặp phải phiền toái.

Phải biết rằng một vị cửu cấp võ sư bị truy đuổi chạy trối chết, nhưng cuối cùng vẫn bị tiêu diệt, việc như vậy, ai dám làm.

Hiện tại dung mạo của người này đều được đa số những người ở đây nhớ kỹ. Vân Thiên Hà ôm Nhạc Nhi, việc cấp bách bây giờ là tìm một chỗ bí mật để thay đổi dung mạo lại mới được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hắn biết lúc hửng đông sẽ có cao thủ tới bí lao của Thiên Môn tra xét. Hắn trước hết phải ly khai Long hồ đảo, đem Nhạc Nhi đến một nơi an toàn.

Nghỉ ngơi một chút tại bến tàu, Vân Thiên Hà đi đến chỗ bậc thang, có mấy cái thuyền ngừng lại, liền nhẩy lên một cái thuyền nói:

- Chở ta đi Nam Ngạn!

- Ah!

Một tiếng hét kinh hãi, ngay sau đó nghe "Ùm" một tiếng.

Người chèo thuyền sợ đến nỗi tự mình nhảy xuống nước. Hiển nhiên là sợ một màn sát nhân của Vân Thiên Hà lúc trước. Người chèo thuyền này rất dễ dàng nhận ra.

Trên một chiếc thuyền khác, những người chèo thuyền khác cũng co rúm người lại đinh nhảy xuống hồ, Vân Thiên Hà bất đắc dĩ, đành đến bến tàu khác.

Khi hắn đến một bến tàu khác, chuẩn bị lên một con thuyền đánh cá, thì đột nhiên một thủy thủ hán tử trên một chiếc thuyền lớn kêu lên:

- Tiểu ca, lên thuyền đi."

Vân Thiên Hà liếc mắt nhìn con thuyền có điểm quen mắt, hắn cũng từng cùng chủ nhân của con thuyền này gặp mặt hai lần. Hăn không nghĩ nhiều liền lên thuyền, thấy vậy thủy thủ hán tử kia liền đánh tiếng với trạm canh gác để thuyền bắt đầu lên đường. Vân Thiên Hà tiện tay triệu hồi Vân Tường trở về, xé góc áo viết mấy chữ, sau đó buộc vào chân Vân Tường, rồi Vân Tường cấp tốc bay lên trời cao, chẳng mấy chốc mà không thấy bóng dáng đâu.

Không lâu sau, Vân Bôn rất nhanh phi đến bến tàu trực tiếp nhảy lên thuyền, Vân Thiên Hà chặt đứt mấy vòng bảo hộ. Thấy hán tử thủy thủ nuối tiếc vô cùng.

Vân Bôn lên thuyền, Vân Thiên Hà nhân tiện nói:

- Lập tức khai thuyền, đi Nam Ngạn!

" A" hán tử thủy thủ kia chột dạ, lập tức quay trở lại thúc dục các thủy thủ khác, thuyền chậm rãi rời bến.

Lúc này, từ trong khoang thuyền một vị thanh niên đi ra, chính là Vũ Phương Khinh Thần, nhìn tiểu hài tử đang ngủ say trong lòng Vân Thiên Hà, mỉm cười nói:

- Vị huynh đài này, chúng ta lại gặp nhau.

- Đâu có.

Vân Thiên Hà nhàn nhạt ứng lời, cũng không để ý. Vũ Phương Khinh Thần lại nói:

- Huynh đài ôm tiểu hài tử này có phần bất tiện, không bằng để hài đồng này vào trong khoang thuyền ngủ đi ha?

- Cảm tạ, không cần!

Vân Thiên Hà cự tuyệt ý tốt của Vũ Phương Khinh Thần, hiện tại Nhạc Nhi đang ngủ, hơn nữa ôm chặt hắn không chịu buông. Phỏng chừng có muốn bỏ xuống cũng không được.

Thấy Vân Thiên hà đứng ở đầu thuyền nhìn về phía trước, rất lãnh mạc, Vũ Phương Khinh Thần cũng không biết nói cái gì.

Lúc này vị bạch sam nử tử đi ra. Nhìn Nhạc Nhi trong lòng Vân Thiên Hà nói:

- Hài tử này thật đáng thương, trên người lại bị thương, ta có thể giúp nó trị thương!

Nghe vậy Vân Thiên Hà sực tỉnh, hắn thầm mắng chính mình sơ ý, trên người Nhạc Nhi có không ít chỗ sưng đỏ, đều bị nhiễm trùng, xác thực cần phải bôi thuốc cho hắn mới khỏi được. Vân Thiên Hà hướng bạch sam nữ tử nói:

- Đa tạ đã nhắc nhở!

Mà lúc này Nhạc Nhi tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon nói: "Nhạc Nhi không sợ đau! Ta không có khóc!

Vân Thiên Hà gật đầu, móc trong người ra Kim Sang dược chuẩn bị bôi thuốc thì lúc này một mùi hương bay đến, chỉ thấy một hồng sam nữ tử đi tới, nhìn Nhạc Nhi nói:

- Hảo tiểu đệ đệ khả ái, ta có quả này rất tốt, ngươi ăn vào sẽ không thấy đau nữa.

- Ta không ăn!

Nhạc Nhi không thèm nhìn hồng sam nử tử trong tay đang cầm một giỏ trái cây tỏa tiên hương ra mê người, một mực ôm lấy Vân Thiên Hà nói:

- Đại ca ca, ta không sợ đau!

Bạch sam nữ tử quay lại nhìn hồng sam nữ tử, nhãn thần song phương lập tức tỏa ra một đóa hoa quỷ dị, nhất thời bầu không khí có vẻ quỷ dị.

Vân Thiên Hà cũng không có để ý đến việc hai người đang giao phong, vẫn như cũ lấy thuốc trị thương ra, cho vào một cái chén nhỏ. Đem gói thuốc cất đi, lại dùng nước trộn vào. Xong xuôi liền đem quần áo trên người Nhạc Nhi lập tức cởi xuống.

Nhạc Nhi để lộ ra cái mông, trong khoang tàu, nhãn thần của hai nữ tử có chút quái dị, đều quay đầu lại nhìn.

- Các ngươi đều đi ra ngoài, trái cây để lại.

Vân Thiên Hà nhàn nhạt nói với nhị nữ một tiếng, sau đó bắt đầu bôi thuốc cho Nhạc Nhi.

Nhị nữ nghe xong lời này, đều là sửng sốt. Người này nghĩ họ như thế nào mà lại ra lệnh. Nhất là Đóa Đóa, đang muôn phát tác thì lập tức trong đầu nàng truyền đến thanh âm:

- Đóa Đóa, không thể hành động theo cảm tình!

Đóa Đóa nghe vậy liền bỏ cái giỏ trái cây xuống, thập phần khó chịu bước ra ngoài khoang, bạch sam nữ tử cũng theo ra. Vân Thiên Hà vẫn tiếp tục bôi thuốc cho Nhạc Nhi.

Trong thời gian bôi thuốc, khi động vào vết thương, Nhạc Nhi dù sao cũng là tiểu hài tử đau đến chảy nước mắt. Trong lòng Vân Thiên Hà cũng không có đành lòng. Vì vậy đem rổ trái cây đến, đưa cho Nhạc Nhi nói:

- Nhạc Nhi, đói bụng thì ăn đi, ăn một ít trái cây. Ăn một chút, ngươi kiên nhẫn một hồi là sẽ hết đau!

Nhạc Nhi tiếp nhận trái cây Vân Thiên Hà đưa tới, hắn ăn một cách ngon miệng, chẳng mấy chốc mà quên đi lúc trước Vân Thiên Hà bôi thuốc cho hắn rất đau.

Một lúc sau.

Vân Thiên Hà băng bó lại vết thương, Nhạc Nhi đã ăn hết mười mấy quả trái cây, lúc này bạch sam nữ tử kia bưng một cơm nước vào khoang, để lên trên bàn, Vân Thiên Hà thản nhiên nói:

- Đa ta, ngươi đi ra ngoài đi.

Bạch sam nữ tử vừa sửng sốt, vừa trừng mắt liếc, xong vẫn đi ra ngoài khoang, Vân Thiên Hà đem bát đũa đến cho Nhạc Nhi nói:

- Ăn cơm đi.

- Uhm!

Nhạc Nhi rất nghe lời, cầm lấy bát đũa bắt đầu ăn cơm.

Vân Thiên Hà cũng cầm bát đũa lên bắt đầu ăn cơm. Nhạc Nhi trong lúc ăn cơm thỉnh thoảng ngước lên nhìn Vân Thiên Hà, cái miệng nhỏ nhắn ăn nhiều đến nỗi phình ra, ngồm ngoàm hỏi:

- Đại ca ca, sao dáng vẻ của ngươi với lúc trước không có giống nhau?

Vân Thiên Hà biết mọi người đang chú ý động tĩnh ở đây, hơn nữa, việc mình thay đổi dung mạo bạch y nữ tử cũng đã sớm vạch trần. Nghe Nhạc Nhi nói như vậy, cũng biết sớm muộn gì cũng bị bại lộ, vì vậy nói:

- Ngày mai, đại ca ca còn muốn đi cứu cha ngươi, nên không có dùng diện mạo thật. Tránh bị người xấu thấy gây điều bất lợi!

Nhạc Nhi là một hài tử thông minh, cũng không có hỏi nhiều, trong lòng hắn nhớ kỹ thanh âm của Vân Thiên Hà, còn nữa hắn cũng nhớ rõ cặp mắt, thế gian này không ai có cặp mắt giống như đại ca ca, Nhạc Nhi lại nói:

- Ta cũng muốn đi cứu cha!

Vân Thiên Hà, ngừng lại nói:

- Nhạc Nhi, ngươi nghe ca ca, việc cứu cha ngươi rất nguy hiểm, ngày mai sẽ có một vị đại thúc đến đón ngươi, ngươi ở lại cùng vị đại thúc đó chờ đại ca ca. Đại ca ca nhất định sẽ cứu cha ngươi trở về.

- Ân, Nhạc Nhi nghe đại ca ca!

Nhạc Nhi nhu thuận, cũng không có hỏi tiếp tục vùi đầu vào ăn. Chỉ là Vân Thiên Hà thấy hắn lơ đãng, nước mắt chảy xuống cũng chỉ len lén lau đi. Hài tử này cũng rất thông minh, cũng hiểu sự lắm. Hay là hắn biết nhiều sự việc lại chôn giấu ở trong lòng.

Chờ sau khi ăn xong, Vân Thiên Hà, đột nhiên lại hỏi:

- Nhạc Nhi, các người bị người xấu bắt đi ở nơi nào?

Nhạc Nhi nói:

- Ta và mẫu thân, còn có phụ thân nữa, vừa mới đi ra khỏi thành một đoạn không xa, liền có một đám người xấu vây chúng ta lại. Phụ thân cùng mẫu thân cùng bọn họ đánh nhau, sau rồi có người lấy ta ra để uy hiếp phụ thân cùng mẫu thân, những người xấu đấy mang ta và mẫu thân đi rất xa. Sau đó lại lên thuyền, sau đó ta và mẫu thân bị nhốt lại!

Từ những lời này, Vân Thiên Hà nghe ra một ít mánh khóe, người lưu lại dấu chân kia, xem ra cũng không phải An thúc, An thúc đi ra ngoài thành một thời gian thì bị bắt đi. Mà mẫu tử Nhạc Nhi đến bí lao trong Long Hồ Trấn…Vì vậy lại hỏi:

- Nhạc Nhi, bọn người xấu bắt các ngươi tới nơi này, có bắt những người khác cùng các ngươi đến đây nữa không?

- Ân, có một lão gia gia, hắn trên đường đối với ta rất tốt, nhưng hắn lại bị bọn người xấu dùng vật nặng xiềng xích lại. Chúng ta cùng lão gia gia đều bị nhốt trong thạch lao, được vài ngày thì bị mang đi. Sau đó có vài người đến ép hỏi mẫu thân ta nói ra vật gì, còn đánh ta để mẫu thân ta nói ra, mẫu thân ta nói không biết, bọn họ còn khi dễ mẫu thân ta, sau đó để ta đến một thạch lao khác.