Không thể không nói, Vân Thiên Hà bị suy đoán của Đồ Nguyên Đồ làm cho chấn kinh rồi.
Nếu thực sự giống như Đồ Nguyên Đồ nói thì chuyện tình lần này đã vượt qua tưởng tượng của hắn. Huyền Môn đã bị tiêu diệt mấy trăm năm… nhiều năm như vậy không ngờ thế lực tông môn một thời này đang có dấu hiệu khôi phục.
An lão là Huyền Môn di lão, mỗi việc An lão làm như gặp gỡ tên khất cái rồi quyết chiến với Lâm Cận Hiên, tựa hồ mỗi việc đều có bóng dáng Vân Thiên Hà trong đó. Đây chỉ là một sự trùng hợp hay là An lão đã sớm bố trí kế hoạch từ đầu.
Trong lòng Vân Thiên Hà có chút hỗn loạn, Đồ Nguyên Đồ lại nói:
- An lão là Huyền Môn di lão như vậy sự việc Tàng Kinh Lâu bị cướp sạch, giả thiết rằng cũng có một vị trong Huyền Môn bị Thiên Môn bức bách, như vậy có thể hay không An lão xả thân cứu mạng. Nhìn từ bên ngoài thì thấy An lão hi sinh, tử trận tại chỗ nhưng trên thực tế mục đích của An lão chính là để cứu nhân vật kia. Có thể người nọ là một người có địa vị quan trọng trong Huyền Môn.
Nghe xong phân tích của Đồ Nguyên Đồ rốt cục thì trong lòng Vân Thiên Hà cũng đã khôi phục lại bình tĩnh.
Nghĩ tới kết quả điều tra của Tinh Mông thấy vết chân lưu lại ở Tây thành rồi kết hợp với phân tích của Đồ Nguyên Đồ, Vân Thiên Hà tiện thể nói:
- Tam thúc bá, giả sử đúng như điều đã phân tích, như vậy thúc bá có nghĩ ra được vì sao người của Huyền Môn kia lại làm thế không?
Đồ Nguyên Đồ nói:
- Đây là nghĩa vụ cũng là trách nhiệm. Đồ gia ta đã vì Huyền Môn mà bảo vệ chí bảo Huyền Môn mấy trăm năm, cũng chưa bao giờ nổi lòng tham. Có thể nói Đồ gia ta có công bảo toàn hương khói cho Huyền Môn bất diệt mấy trăm năm. Với đại ân của Đồ gia cũng đủ đền đáp việc tổ tiên Đồ gia chúng ta tham dự vào chuyện diệt môn năm xưa. Mặt khác chúng ta lại là hậu nhân của Mãn Sơn Hồng Diệp cùng với Huyền Môn có quan hệ. Vì vậy khi Đồ gia đối diện với nguy cơ cũng là lúc mà bọn họ báo ân.
Nghe xong những lời này Vân Thiên Hà mới nhớ đến cuộc trò chuyện giữa An Nhạc Nhi, hắn và An lão ở Vĩnh An tửu phường. Lúc đó Vân Thiên Hà có nói là An lão đang thủ hộ Đồ Thị Võ Kinh thì An lão phủ nhận. An lão nói rằng mình đang thủ hộ ân đức của Đồ gia, thì ra là như thế.
Thế nhưng người đã chết cho dù suy đoán hết nhân quả của việc này cũng không đủ khả năng đi chứng thực. Như vậy chỉ còn mỗi một cách là đi điều tra từ vết chân kia mà thôi. Mấu chốt vấn đề bây giờ vết chân của người Huyền Môn để lại ở Tàng Kinh Lâu kia.
Buổi chiều, trời cao trong xanh, khí hậu ấm áp.
Khi khí trời chuyển sang ấm áp, bách tính ở thành Tây đều ra ngoài làm việc hơn nữa đây cũng không phải là khu thương nghiệp phồn hoa.
Trong một ngõ nhỏ sâu trong Vĩnh An tửu phường sinh ý vẫn bình thường, không giống những tửu quán ở trong khu thương nghiệp của thành sinh ý dồi dào.
Vân Thiên Hà và Tinh Mông đi đến phụ cận tửu phường cố ý quan sát vết chân giống hệt trong Tàng Kinh Lâu lưu lại như đúc. Đúng như những gì mà Tinh Mông đã miêu tả lại, phương hướng mà dấu chân để lại đúng là chỉ về phía Vĩnh An tửu phường ở phía thành Tây.
Sau khi tận mắt quan sát một hồi Vân Thiên Hà suy nghĩ tuyệt đối không có sự trùng hợp như vậy. Vì vậy hắn liền mang theo Tinh Mông đi vào trong ngõ nhỏ Vĩnh An từu phường kia.
Vào trong tửu phường chỉ thấy trong đại sảnh chỉ có mấy vị khách nhân đang lẳng lặng uống rượu nhỏ giọng nói chuyện không hề có tiếng động lớn và bóng người qua lại liên tục.
- Hai vị khách quan đến mua rượu hay bao bàn?
Vân Thiên Hà vừa bước vào cửa liền thấy một vị tiểu nhị đi đến, tuy rằng trên mặt không có biểu tình nhưng lại khuôn mặt lại hài hòa. Vân Thiên Hà có điểm ấn tượng với người này. Vân Thiên Hà nhớ rằng An Nhạc Nhi gọi hắn là Tô.
- Ta muốn gặp An thúc và An thẩm.
Vân Thiên Hà cũng không mong đợi Tô nhớ được hắn. Vừa nói Vân Thiên Hà vừa quét mắt nhìn khắp xung quanh, không thấy tiểu hài đồng khả ái An Nhạc Nhi đâu và cũng không thấy thân ảnh của vợ chồng An thúc. Vì vậy hắn liền nói rõ mục đích đến đây.
- Ách, vị thiếu gia này, mấy ngày trước ông chủ mang theo vợ con trở về quê hương tế tổ rồi, bên trong tửu phường bây giờ chỉ có một vị đồ đệ của ông chủ thôi, thật sự là đến không đúng lúc.
- An thúc thu đồ đệ từ lúc nào?
Vân Thiên Hà âm thầm buồn bực nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, nếu bọn họ không ở đây chỉ sợ là tin tức An lão mất gia đình An thúc cũng biết rồi, không ngờ tha hương như bọn họ lại còn về quê bái tổ, Vân Thiên Hà càng nghĩ lại càng thấy kỳ quái.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL- Ách, vị huynh đệ này ngươi có biết gia hương của An thúc ở nơi nào không? Khi nào thì gia đình An thúc trở về, ta muốn mua ít men rượu ngươi có thể làm chủ được không?
Vân Thiên Hà thử hỏi.
Hai con mắt Tô khẽ chuyển, nói:
- Ông chủ ở phía Nam còn về phần ở địa phương cụ thể nào thì ta không rõ lắm. Khách quan muốn mua men rượu thì đồ đệ của ông chủ có thể làm chủ.
- Vậy phiền huynh đệ đi nói với đồ đệ của An thúc một tiếng
Vân Thiên Hà nói, hai mắt lơ đãng quét nhìn mấy vị khách nhân đang ngồi trong đại sảnh. Mấy người này khi thấy hắn nhìn qua thì cũng lơ đãng quan sát lại sau đó không còn nói chuyện nữa, trầm mặc uống rượu.
- Xin chờ một chút.
Tiểu Tô liếc mắt nhìn Tinh Mông đang đứng sau lưng Vân Thiên Hà rồi lập tức xoay người đi về phía hậu đường.
Chỉ chốc lát sau Tiểu Tô từ phía hậu đường chạy ra nhìn Vân Thiên Hà với ánh mắt cổ quái nói:
- Vị thiếu gia này, đồ đệ của ông chủ mời thiếu gia vào trong nhà.
Vân Thiên Hà cũng cảm thấy cực kỳ cổ quái, hắn cũng chưa từng gặp qua đồ đệ của An thúc, lẽ nào hắn nhận ra mình. Tuy nhiên không phải gặp là sẽ biết sao, vì vậy hắn liền cất bước đi về phía hậu đường.
Trước đây Vân Thiên Hà đã từng đến đây, đối với hoàn cảnh nơi này khá là quen thuộc, một mình xuyên qua hậu đường, đến một hành lang gấp khúc liền đến cửa tò vò, đây chính là nơi nhưỡng rượu của Vĩnh An tửu phường.
Chỉ là khi Vân Thiên Hà vừa tiến vào liền nhìn thấy một bóng người đã đứng sẵn ở đây rồi.
Hắn chăm chú nhìn thì thấy một người da mặt ngăm đen, không mặc áo, mồ hôi nhễ nhại giống như vừa mới đi từ trong nước ra, trên mặt vị thanh niên này lộ vẻ hưng phấn.
Vân Thiên Hà cũng không nói gì, trong lòng thầm ngạc nhiên, vị thanh niên kia liền đi đến ôm chầm lấy hắn.
Lạc Như Đồ, người này đã trốn khỏi kinh thành mấy tháng vẫn không có bất kỳ tin tức nào. Đúng là Lạc Như Đồ.
Vân Thiên Hà hoàn toàn không ngờ đến lại có thể gặp hắn ở Vĩnh An tửu phường trong thành Lợi Châu, hơn nữa hắn lại còn được An thúc thu làm đồ đệ.
- Thiên Hà, ngươi trở về Lợi Châu từ khi nào vậy?
Lạc Như Đồ thập phần hưng phấn lôi kéo Vân Thiên Hà vào trong phòng còn chưa đợi Vân Thiên Hà ngồi xuống đã vội vàng hỏi.
Mấy tháng không thấy, dáng vẻ thư sinh của Lạc Như Đồ đã dần mất đi làm cho người khác cảm thấy đây là một vị sư phụ nhưỡng rượu bình thường, giản dị. Nhưng như thế này ngược lại có cảm giác đây mới chính là bản chất của hắn.
- Ta vừa mới về không lâu.
Vân Thiên Hà đáp xong hỏi lại:
- Ngươi tới Lợi Châu, đến Vĩnh An tửu phường nhận An thúc làm sư phụ thật khiến người khác bất ngờ a.
Lạc Như Đồ nói:
- Kỳ thực trước kia ta cũng làm việc vặt ở Miên Diếu tửu phường Tuyên Châu được nửa tháng. Chỉ là người trong nhà tìm ta, gia gia cũng gửi công văn đến các quan phủ nên ta đành phải rời khỏi Tuyên Châu đi tới Lợi Châu. Đến Lợi Châu ta liền tìm đến Vĩnh An tửu phường đã có trăm năm truyền thừa. Đây là nơi ta cực kỳ ngưỡng mộ và chuẩn bị xin vào làm việc. Tuy nhiên An thúc thấy ta có thiên phú nhưỡng rượu nên mới thu ta làm đồ đệ.
- Ngươi tới Lợi Châu lẽ nào tri phủ Lợi Châu không tới tìm ngươi?
Vân Thiên Hà ngạc nhiên hỏi.
- Bọn họ có phái người đến tuy nhiên có An thúc che chở, hình như đã nói với phủ thủ đại nhân gì đó nên vị quan phủ kia cũng không có đến nữa. Sư phụ đối với ta rất tốt hầu như đã dốc hết sở đắc truyền thụ cho ta. Ta ở chỗ này cũng cảm thấy vô cùng thư thái.
Lạc Như Đồ nói.
Thấy Lạc Như Đồ vui vẻ, không còn bộ dáng ủ rũ như lúc trước, biểu tình thì vô cùng phong phú, trong lòng Vân Thiên Hà cũng cảm thấy vui mừng liền nói:
- Như Đồ, ngươi ở chỗ này đã thực hiện được mộng tưởng, phát huy được sở trường thế nhưng gia đình ngươi trước sau vẫn rất lo lắng cho ngươi. Ngươi cần phải hiểu cho tình cảm của mẫu thân ngươi còn có người thân của ngươi nữa. Hay là ngươi cứ viết một phong thư kể rõ sự việc cho người nhà báo một tiếng bình an để người nhà ngươi cũng đỡ sốt ruột, lo lắng.
Hai mắt Lạc Như Đồ hiện ra tia cảm kích gật đầu nói:
- Ta đến nơi này sau khi đã yên ổn liền viết một bức thư cho mẫu thân và nãi nãi tuy nhiên ta không nói cho bọn họ biết ta đang ở Lợi Châu. Ta sợ gia gia ta tức giận sẽ gây áp lực cho quan phủ bắt ta trở lại kinh thành.
Vân Thiên Hà nói:
- Kỳ thực sau khi việc này xảy ra gia gia ngươi đã nghĩ thông suốt, hẳn là sẽ không trách móc ngươi nặng nề đâu. Gia gia ngươi luôn muốn ngươi chăm chỉ đọc sách kiếm lấy công danh nhưng gia gia ngươi đã biết tính cách của ngươi không thích hợp với quan trường, sẽ không trông cậy vào việc ngươi đạt được chức vị hay không nữa mà chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện cho ngươi mà thôi.
Lạc Như Đồ nói:
- Thiên Hà, kỳ thực sau khi ta đến Lợi Châu vẫn không hề trễ nải việc đọc sách. Chỉ là ở kinh thành mọi việc đều có áp lực làm trong lòng sinh phiền não, nhiều ràng buộc quá ngược lại đọc sách không thông, khi đến Lợi Châu, tinh thần và thể xác được thả lỏng ta đọc sách lại cảm thấy hứng khởi và thông hiểu nhiều hơn. Con người thật là kỳ quái.
Vân Thiên Hà biết Lạc Như Đồ cũng có mục tiêu sống và truy cầu của chính bản thân hắn nên cũng không nói thêm gì nữa. Vân Thiên Hà đảo mắt nhìn mấy vại rượu xung quanh sau khi ngửi mùi liền nói:
- Những men rượu này đều là do ngươi điều chế sao, mùi vị hình như có điểm giống Thanh An tửu nhưng lại có điểm khác với Thanh An tửu.
Nhắc đến chuyện nhưỡng rượu Vân Thiên Hà cũng là người trong nghề, Lạc Như Đồ thì luôn hứng thú liền hào hứng nói:
- Thiên Hà, những men rượu này đều là ta điều chế ra gần đây. Ta đã thêm vào một ít nguyên liệu, ngươi thử xem những men rượu ta vừa tạo ra thế nào?
Nói xong Lạc Như Đồ liền chạy đến ôm tới một bình rượu mở nắp ra rồi lấy một cái chén rót rượu ra đưa đến cho Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà tiếp nhận chén rượu, đầu tiên xoay xung quanh mũi ngửi mùi thơm rồi mới tinh tế cảm nhận một chút. Cuối cùng mở miệng cười cười nói:
- Như Đồ, đây là ngươi muốn học theo xái rượu của ta, nhưng mà mèo không ra mèo a.
Bị nói trúng tim đen trên mặt Lạc Như Đồ nóng lên, hồi sau mới nói:
- An thúc đã dạy ta phương pháp nhưỡng ra Thanh An rượu. Ta tập luyện qua một thời gian dài lại đột nhiên muốn thử một chút phương pháp luyện chế thế nhưng không có gì để tham khảo liền nghĩ đến rượu xái. Sau đó liền căn cứ vào cảm giác lúc phẩm rượu rồi thêm vào ý tưởng của mình nghĩ không ra lại để Thiên Hà chê cười.
Thực ra trong lòng Vân Thiên Hà cũng vô cùng kinh ngạc, kỳ thực xét về mặt hương vị rượu mà Lạc Như Đồ tạo ra cũng gần đạt được như rượu xái chỉ là về mặt độ rượu thì còn chưa đạt, lại thêm có ảnh hưởng của Thanh An tửu nên lại biến thành như thế này. Nhưng xét về ngộ tính và tiến bộ của Lạc Như Đồ cũng đã rất cao rồi. Qua một thời gian nữa nếu như hoàn thiện công nghệ sản xuất nhất định sẽ trở thành một vị tửu đạo tông sư.
Lạc Như Đồ nói:
- Thiên Hà thấy ta có vấn đề gì khi tạo ra loại rượu này?
Vân Thiên Hà nói:
- Kỹ xảo nhưỡng rượu không có vấn đề gì nhưng công nghệ lên men ngươi làm còn chưa được. Không bằng ta đem toàn bộ công nghệ lên men xái rượu truyền thụ cho ngươi đi.
- Gì?
Lạc Như Đồ nghe vậy ngẩn ngơ rồi lập tức mừng như điên nói:
- Thiên hà, ngươi không lừa ta chứ, ngươi thực sự nguyện ý đem công nghệ làm rượu xái truyền thụ cho ta?
Vân Thiên Hà gật đầu nói:
- Tuy nhiên ta có một yêu cầu nho nhỏ.