Đến đây Vân Thiên Hà đã buông lỏng người, ngồi thở dốc. Đột nhiên một tiếng động giòn tan vang truyền đến, hình như là có vật gì đó đang bị vỡ vụn.
Trong lòng Vân Thiên Hà căng thẳng quay lại phía vang lên tiếng nứt, khi nhìn thấy hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh, cả người lại càng trở nên chật vật hơn vội vàng bò ra phía ngoài sân luyện công.
Ầm ầm!
Ngay lúc Vân Thiên Hà té ngã trên mặt sân gần đó thì toàn bộ kiến trúc, nhà cửa phía sau hắn rốt cục cũng không còn chịu được nửa đổ ầm xuống. Toàn bộ thính đướng tràn ngập trong bụi bặm, cả người Vân Thiên Hà toàn bụi là bụi.
Nơi này phát sinh ra tiếng chấn động kịch liệt rốt cục cũng đã kinh động đến Hắc Bá đang ở cách đó không xa. Khi Hắc Bá chạy đến nhìn thấy cảnh tượng trước mặt không khỏi hít một hơi khí lạnh, thầm nghĩ:
- Rốt cục tiểu tử này đang tu luyện công pháp gì mà có thể phá hủy toàn bộ kiến trúc cách một khoảng xa như vậy?
Khụ khụ!
Bỗng nhiên một trận ho khan kịch liệt truyền ra, Vân Thiên Hà từ trong đám tro bụi bò ra, chỉ thấy cả người hắn vô cùng chật vật, cả người toàn bụi đất.
Hắc Bá nghe thấy tiếng ho liền giật mình hồi phục lại tinh thần, lại gần đỡ Vân Thiên Hà dậy rồi nói:
- Tiểu tử, rốt cục là ngươi làm cái gì vậy, sao lại gậy ra động tĩnh lớn như vậy hả?
Vân Thiên Hà nhìn đống đổ nát không khỏi cười khổ một tiếng, đáp:
- Cháu cũng không ngờ lại gây ra hậu quả thế nào, cũng đã đứng cách một khoảng xa rồi không ngờ bức tường kia lại không chịu nổi.
Vừa nói được mấy câu thì thấy Đồ Chính Minh hối hả chạy vào, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng nhưng khi nhìn thấy Vân Thiên Hà cả người đầy bụi đất lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đồ Chính Minh khi nghe thấy động tĩnh tưởng là có địch nhân xâm nhập võ đường nên mới vội vàng lao đến.
Tuy nhiên khi Đồ Chính Minh nhìn thấy kiến trúc bị sụp đổ hoàn toàn phía sau, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ hỏi:
- Thiên Hà, đây là do công pháp mà cháu tu luyện tạo ra sao? Công pháp vị cao nhân kia truyền thụ quả là quá mức kỳ lạ, cũng quá mức cường đại, nếu như khống chế không được thì đừng có mạnh mẽ tu luyện, luyện công cần phải tuần tự tiến hành mới là đạo lý, chớ có cố gắng quá lại làm mình bị thương.
- Đại bá nói rất đúng, cháu chỉ muốn thử một chút mà thôi, muốn lĩnh ngộ vài thứ, sau này sẽ không xảy ra chuyện thế này nữa đâu.
Vân Thiên Hà gật gật đầu nói.
- Chỉ thử một chút mà đã có uy lực như vậy sao?
Hắc Bá mở to hai mắt vẻ mặt khó tin nói:
- Loại uy lực này còn mạnh hơn cả cao thủ Tiên Thiên vài phần chứ có phải chơi đâu.
Vân Thiên Hà không nói, mặc dù Hắc Bá nói như vậy nhưng hắn lại không cho là đúng. Tuy hôm nay uy lực của Thiên Khôn Định Ấn mạnh mẽ nhưng nếu cùng người khác quyết đấu thì hắn không có thời gian và cơ hội để xuất chiêu. Đầu tiên là chênh lệch hai cảnh giới không thể nhờ uy lực để bù đắp vào hơn nữa hắn ngưng kết ra bốn đạo khôn ấn cũng là cắn răng chống đỡ, mất gần như toàn bộ sức lực mới có thể tạo ra uy lực như vậy.
Nếu như chính thức giao thủ với Tiên Thiên cao thủ thì làm gì có cơ hội để cho hắn có thể ngồi đó mà vận công, đối thủ cũng không ngốc đến mức để cho ngươi thời gian và đứng im chịu đòn, chỉ khi nào Vân Thiên Hà tu luyện Thiên Khôn Định Ấn đến mức thành thục thì đó mới là sát chiêu trí mạng.
Bây giờ mới chỉ là thức thứ nhất mà thôi, mới chỉ ngưng kết ra bốn đạo khôn ấn mà đã mất hết toàn bộ sức lực. Vân Thiên Hà cũng biết mình thiếu hụt ở chỗ nào, lấy trụ cột bây giờ của hắn nếu đánh ra ba đạo khôn ấn thì còn dư lực, muốn thuần thúc sử dụng bốn đạo khôn ấn vậy thì tu vi ngoại công của hắn phải đột phá thêm một cấp độ nữa.
Đồ Chính Minh thấy Vân Thiên Hà không việc gì chỉ là bị thoát lực mà thôi nên cũng yên lòng liền giao lại cho Hắc Bá rồi rời khỏi võ đường.
Hắc Bá đưa Vân Thiên Hà vào bên trong rồi tự mình bôi Thiên Hương Tuyết Hợp Dịch cho Vân Thiên Hà, vừa bôi thuốc vừa hỏi:
- Thiên Hà, Võ Doanh mà cháu giao phó phát triển rất thuận lợi chỉ là bây giờ lại xuất hiện một vấn đề.
- Vấn đề gì vậy, Hắc Bá cứ nói thẳng ra đi.
Vân Thiên Hà đáp.
Hắc Bá nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng nói:
- Cháu muốn ta phải học tập Viêm Hoàng mật văn nhưng có phương pháp học tập nào đơn giản hiệu quả hơn không, ta đối với đọc sách viết chữ không có thiên phú.
Vân Thiên Hà đáp:
- Bây giờ thúc và mọi người trong Võ Doanh học chính là phương pháp đơn giản nhất. Nếu như thêm vào một tí cho phức tạp thêm thì độ khó sẽ tăng cao, cháu cũng không đảm bảo mọi người có thể học được. Hắc Bá, tương lai các đoàn thể của Viêm Hoàng cục muốn phối hợp với nhau ăn ý chủ quản và các chấp sự của các cấp ngành phải biết Viêm Hoàng mật văn. Bây giờ Tình Báo Doanh đã đọc thông viết thạo mật văn và cũng bắt đầu tiến vào học tập sâu hơn nữa các tri thức khác, nếu như các doanh khác mà không biết mật văn thì làm sao có thể truyền tin mà vẫn đảm bảo bí mật được!
Nghe xong những lời này, vẻ mặt Hắc Bá bất đắc dĩ không làm gì khác hơn được là bôi xong thuốc cho Vân Thiên Hà rồi trở về phòng mình tiếp tục học tập mật văn.
Dù sao thì mấy người Thu Phi, Tinh Diệu và Tinh Mông theo Vân Thiên Hà quay về Lợi Châu ngoài việc dưỡng thương ra thì cũng không có việc gì để làm nên Vân Thiên Hà mới phân công cho ba người đó làm sư phụ dạy người Võ Doanh học tập Viêm Hoàng mật văn.
Thiên Hương Tuyết Hợp Dịch quả thật rất kỳ diệu, sau khi được bôi thuốc và nghỉ ngơi một lúc Vân Thiên Hà cảm thấy thể lực của mình khôi phục lại rất nhiều. Thời gian bây giờ đã là giữa trưa, Vân Thiên Hà cũng không có ý định tiếp tục tu luyện Thiên Khôn Định Ấn mà trở về phủ.
Vẫn là Đông Viện chỗ mà hắn vẫn ở trước kia, ngoại trừ nơi này có một chút thay đổi không đáng kể thì trên cơ bản vẫn giữ nguyên như lúc hắn rời đi.
Tiểu nha đầu Lục Châu đã không còn ở trong quý phủ. Vân Thiên Hà cũng không biết nàng đi nơi nào và cũng không quan tâm. Đồ Chính Minh lệnh cho hai nha hoàn chiếu có việc ăn uống và các sinh hoạt hàng ngày của hắn.
Tắm rửa xong, thay đổi một bộ quần áo mới, sau khi ăn cơm trưa xong thì thấy Tinh Mông từ ngoài cửa chạy vào.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Vân Thiên Hà cho hai nha hoàn lui xuống cùng Tinh Mông đi vào mật thất, lúc này Tinh Mông mới nói:
- Thiếu chủ, mấy ngày nay thuộc hạ điều tra chung quanh thành thì thấy ở cạnh một nhà dân ở Tây thành phát hiện một dấu chân đúng như thiếu chủ đã giao phó tìm kiếm. Bên cạnh còn có một ấn ký vừa đủ sâu, hình như là của tay phải chỉ đến một phương hướng là tửu phường.
- Thành Tây? Tửu phường?
Vân Thiên Hà nhíu mày nói:
- Nơi đó ngoại trừ Vĩnh Yên tửu phường ra thì không còn tửu phường nào nữa, không biết là trong đó có huyền cơ nào không?
Tinh Mông nói:
- Thuộc hạ đã điều tra ở xung quanh, phụ cận tửu phường cũng không có bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào, những kẻ mà chúng ta trọng điểm giám thị cũng rất ít đến thành Tây hoạt động, có thể bọn chúng cũng cảm giác được chúng ta đang giám thị bọn chúng cho nên cũng đã có nhóm người rời khỏi Lợi Châu thành nhưng vẫn còn một bộ phận đang ở tại khách sạn Hướng Nguyên nhưng cũng không có động tĩnh nào, không biết bọn chúng muốn làm gì?
- Nếu như đám người kia còn không chịu bỏ đi vẫn ở lại trong thành như cũ thì nhất định là có mưu đồ, tiếp tục giám thị không được qua loa, nói không chừng còn có giá trị lợi dụng.
Đang lúc bàn chuyện thì thân ảnh Đồ Nguyên Đồ đột ngột xuất hiện ở trong viện, Vân Thiên Hà cảnh giác đứng lên thì Đồ Nguyên Đồ cũng đã đi vào phòng rồi.
Tinh Mông nhìn thấy Đồ Nguyên Đồ đến có vẻ rất kính sợ, lập tức thi lễ rồi cáo lui ra ngoài.
Đồ Nguyên Đồ trước sau vẫn mặc một bộ xích bào che mặt. Đến nay Vân Thiên Hà cũng không biết rốt cục khuôn mặt của tam thúc bá như thế nào. Cho dù có chăm chú nhìn thì cũng không nhìn ra rốt cục đằng sau tấm che mặt là bộ dạng như thế nào. Tuy nhiên nếu Đồ Nguyên Đồ đã không muốn để người khác nhìn thấy chân diện mục của mình thì Vân Thiên Hà cũng không tò mò đi hỏi.
Sau khi vào phòng, Đồ Nguyên Đồ nói thẳng:
- Thiên Hà, trước lúc lâm chung An lão có để lại một vật bảo một vị Thiên Đồ chiến sĩ nhất định phải giao cho cháu. Thế nhưng vị Thiên Đồ chiến sĩ kia trong lúc giao chiến bị trọng thương sau khi trải qua việc chữa trị mới tỉnh lại. Hắn nói muốn ta đem cái này giao cho cháu, nói là An lão trước khi lâm chung trong miệng nhắc đến tên cháu, chỉ rõ vật này nhất định phải giao cho cháu.
Vừa nói Đồ Nguyên Đồ vừa lấy ra một người cỏ bị nhuốm máu giao cho Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà nhíu mày nhìn người cỏ rồi nghĩ đến tình cảm chân thành của An lão dành cho tôn nhi An Nhạc Nhi. Hắn cảm thấy dường như người cỏ hắn cầm trên tay nặng tựa ngàn cân. Hắn biết rõ vì sao An lão trước khi lâm chung lại muốn giao lại người cỏ này cho hắn.
- An lão, tử tôn của người, chỉ cần cháu còn, Viêm Hoàng cục còn, Đồ gia còn thì nhất định sẽ bảo hộ mọi người bình an, An lão người có thể yên tâm nhắm mắt được rồi.
Vân Thiên Hà nắm chặt người cỏ trong tay, trong lòng thầm phát thệ.
Chỉ là, đột nhiên người cỏ trong tay Vân Thiên Hà phát ra một tiếng "ca ca" giòn tan. Trong lòng Vân Thiên Hà chợt động liền mở tay ra cẩn thận quan sát người cỏ kia, phát hiện người cỏ này bên ngoài được bện bởi cỏ nhưng so với người cỏ mà lúc trước An Nhạc Nhi nhờ hắn đưa đến cho An lão thì tinh xảo hơn.
Vân Thiên Hà cẩn thận quan sát một hồi mới phát hiện bên trong người cỏ còn có một bộ phận nữa vì vậy liền liền thò tay vào cẩn thận kéo ra thì thấy bên trong là một đoạn trúc mảnh.
Vân Thiên Hà lấy mảnh trúc ra chỉ thấy trên viết: "Nguy thiền xác nhược, huyền dĩ an tàng, tửu trung phương vật, hiển tẫn thế tình, thác nghiệp vu nhĩ, dĩ minh bản tâm."
Cẩn thận suy nghĩ về ý nghĩa dòng chữ trên nhưng Vân Thiên Hà vẫn cảm giác rất khó hiểu vì vậy liền giao mảnh trúc cho Đồ Nguyên Đồ.
Đồ Nguyên Đồ sau khi xem qua đột nhiên thở dài nói:
- Hảo cho một người trong tửu phường, đã chán trước trò đời hả, nguyên lai là Huyền Môn di lão. An lao ơi là An lão, cho đến lâm chung ngươi mới thổ lộ bí mật này ra cho chúng ta, ngươi ẩn dấu thật sâu a.
- Huyền Môn di lão?
Vân Thiên Hà vẫn khó hiểu nói:
- Huyền dĩ an tàng, chẳng lẽ nói lên rằng An lão là người Huyền Môn sao?
Đồ Nguyên Đồ nói:
- Nếu như không phải bản thân An lão nói ra sợ rằng đây là một câu đố không có lời giải. Bậc thúc bá của ta đối với lai lịch của An lão cũng không rõ ràng. An lão rất thần bí, từ khi An lão đến Đồ thị vẫn luôn cẩn trọng, trung thành, thành khẩn. Chưa hề có người nào hoài nghi hắn, đến những người như đại gia gia, gia gia và tam gia gia đây lại càng không bao giờ hỏi qua.
- Chỉ khi mấy chục năm sau, An lão có một người con trai rồi lại có một tôn nhi. Đại ca đã muốn để cho hắn trở về nhà an hưởng tuổi già cùng con cháu nhưng An lão nhất định không chịu đi muốn ở lại Đồ phủ. Lúc ấy ta cũng có ý nghi ngờ nên đã bí mật quan sát An lão một thời gian ngắn. Hàng năm cứ đến dịp trung thu là An lão lại về nhà thăm tôn nhi và trong quá trình về thăm nhà này sẽ có một thời gian ngắn An lão biến mất vô ảnh vô tung, không biết trong lúc đó đã làm những gì. Mãi đến trung thu năm trước trong lúc vô ý cháu đi đến tửu phường gặp An lão ở đó, An lão bị chậm trễ thời gian trong chốc lát. Sau khi cháu về thì An lão cũng vội vã gặp mặt một tên khất cái rồi cũng nhân tiện trở về phủ.
Đồ Nguyên Đồ dừng lại một lúc lấy hơi rồi lại tiếp:
- Năm ngoái An lão ước chiến với Lâm Cận Hiên. Qua một hồi quyết chiến mặc dù cả hai cũng đều bị thương nhưng cuộc tỷ thí này lại chấm dứt bằng một phương thức kỳ dị. Lúc ấy khi hai người đang đánh nhau thì An lão dường như vô ý để lộ ra một vết sẹo lớn trên người. Khi Lâm Cận Hiên nhìn thấy vết sẹo đó thì dứt khoát dừng cuộc chiến mang theo hai đệ tử đến kinh thành.
Nói đến đây, Đồ Nguyên Đồ nhìn thẳng vào mắt Vân Thiên Hà nói:
- Càng kỳ quặc hơn chính là sau khi Lâm Cận Hiên tới kinh thành lại một lần nữa đến gặp cháu hơn nữa còn đến Bắc Hầu Phủ làm cung phụng. Với sự hiểu biết của lão phu với lão đầu ngoan cố đó thì tính cách làm người của hắn thích tiêu diêu tự tại tuyệt đối không cam nguyện làm cung phụng cho bất kỳ thế lực nào. Thiên Hà, cháu cứ ngẫm nghĩ lại cẩn thận mà xem, chẳng lẽ nguyên nhân chỉ vì cháu cứu cháu gái hắn rồi hắn làm thế để đền ơn hay sao? Việc này giống hệt khi An lão gia nhập vào trong Đồ phủ.