Giao giới giữa Phiếm Châu và Dư Châu có một cái bến đò, muốn vào thành phải đi qua Phong Diệp trấn.
Lần trước lúc đoàn người Vân Thiên Hà lên đường vào kinh. Khi qua Phong Diệp trấn thì gặp người Giang gia phục kích.
Mà lần này Vân Thiên Hà từ phía bắc về, hắn biết Giang Ngọc Tề không có khả năng lại phạm phải sai lầm. Ở nơi này bố trí mai phục giết hắn thì thật sự là không được sáng suốt. Đó là lý do vì sao hắn có thể yên tâm đi qua.
Nguồn: http://truyenfull.vnMà bọn họ từ phương Bắc về, trên đường nhất định sẽ gặp phải phục kích của Giang thị, tuy rằng Vân Thiên Hà không sợ. Nhưng hắn cũng không thích dọc đường đi cứ phải đề phòng, như vậy có vẻ rất bị động.
Tại cửa thôn, nghe Trương lão hán nói xong, sau đó chỉ cho hắn một con đường nhỏ. Vân Thiên Hà lại thay đổi chủ ý.
Bị động đề phòng Giang Thị phục kích, không bằng hóa bị động thành chủ động, tiến nhập Dư Châu, từ Dư Châu men theo đường nhỏ trở về Lợi Châu, tuy rằng lộ trình xa hơn một chút, thế nhưng một đường tiến thẳng, vừa đánh du kích, vừa có thể làm một vài chuyện phá hủy nho nhỏ, coi như một một chuyên phi thường có ý tứ.
Cho dù Giang Ngọc Tề tài trí vô song, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ đến Vân Thiên Hà sẽ chủ động tới Dư Châu nơi mà Giang Thị đặt sào huyệt. Cho dù biết, hắn cũng không có khả năng nắm chắc hướng đi của Vân Thiên Hà, nếu muốn chơi trò lão hổ ăn tiểu kê, như vậy Vân Thiên Hà cho dù là tiểu kê thì lão hổ có muốn ăn cũng phải để lại vài cái răng nanh.
Tam Thủy quận nằm ở phía đông nam Dư Châu, Vân Thiên Hà đi dọc theo đường Trương lão hán đã chỉ, về phía tây đi hai mươi lăm dặm, sau đó quả nhiên thấy ở đây núi non có phần thấp, rừng cây cũng không rậm rạp, lại cũng không thấy hung cầm mãnh thú thường lui tới. Người ngựa có thể dễ dàng đi qua.
Đi qua rặng núi và rừng cây rẽ qua hướng bắc, đó là nơi có đường đi khá tốt, Vân Thiên Hà cùng với bốn người Tinh Mông phóng ngựa như bay. Đến trưa đã có thể thấy bóng dánh thành trì Tam Thủy quận ở xa xa phía trước.
Mới vào thành, cảm giác đầu tiên của Vân Thiên Hà chính là … ở đây khá nghèo nàn.
Các tòa nhà ở đây hết sức lộn xộn về mặt kiến trúc, giống như được xây dựng vội vàng vậy. Liếc mắt một cái có thể thấy đâu đâu cũng có những gian nhà nhỏ bé. Trên đường những gánh hàng bán rong không nhiều lắm. Khách vãng lai rất thưa thớt, các cửa hàng cũng chính vì vậy mà rất ít. Không khí tại đây không được ấm áp cho lắm.
Sinh ý của tửu lâu thập phần vắng vẻ, trong đại sảnh chỉ có một người, xem ra là chưởng quỹ. Năm người Vân Thiên Hà bước vào, vị chưởng quỹ nọ vẫn còn đang trong bộ dáng ngái ngủ.
Vân Thiên Hà đánh tiếng hỏi, chưởng quỹ mới giật mình tỉnh dậy, thấy mấy người trước mặt, biểu tình thật giống như thấy thần tài giá lâm, sắc mặt thể hiện sự nịnh nọt đón mấy người đi vào.
Vân Thiên Hà tìm một bàn ngồi xuống, gọi mấy món đồ nhẹ, còn gọi thêm món Tam Thủy Ngư, là một món ăn nổi tiếng ở nơi này. Chưởng quỹ vừa đi một lúc thì nghe thấy phía trong nhà vang lên tiếng thét to, hình như là tiếng của người phụ nữ thức dậy đi nhóm lửa làm cơm.
Một đầu bếp cũng không có, Vân Thiên Hà không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, việc buôn bán đã đến mức này, không bằng đóng cửa kiếm nghề khác cho rồi.
Bên trong truyền ra một trận lộn xộn của người đang nấu ăn, thấy vị chưởng quỹ chạy ra, Vân Thiên Hà bắt chuyện hỏi:
- Chưởng quỷ, chỗ này không có đầu bếp sao, liệu có làm ăn được không?
Chưởng quỹ vừa nghe lời này liền cẩn thận nhìn ngó chung quanh một chút, vẻ mặt đau khổ nói:
- Mấy vị khách quan là người ở nơi khác đến. Không biết nơi này rất khổ a, ở đây năm ngoái được cử tới một vị quan phụ mẫu, ba ngày hai lần hướng tới bách tính thu thuế, Việc thu thuế quá nặng khiến cho không ít người dân buôn bán phải tới nơi khác làm ăn. Mà nơi đây chỉ là một cái tiểu điếm nho nhỏ được phụ thân của ta truyền lại, không dám bán mà đi nơi khác, mà không muốn đóng cửa cũng bởi lý do vậy. Vì ta không lo được sinh ý cho tiểu điếm nên đầu bếp và tiểu nhị cũng đều rời đi nơi khác làm ăn. Nơi này chỉ khi nào có khách đến, ta mới kêu bà vợ đi làm cơm, thỉnh các vị lượng thứ cho. Bất quá tiểu thê có tay nghề rất khá, điều này ta có thể đảm bảo với các vị.
- Nếu quan phủ ở đây làm nhiều điều xấu như vậy, tại sao các người không đi Thành Dư Châu tìm châu phủ khiếu nại việc này?
Vân Thiên Hà mắt đang hướng ra phía ngoài cửa sổ ngắm cảnh, thuận miệng hỏi.
- Ài, đừng nói nữa!
Chưởng quỹ lắc đầu nói:
- Mùa thu năm ngoái, thành Dư Châu thay đổi châu phủ đại nhân. Và vị đại nhân này cùng với vị phó quan có chút mâu thuẫn. Đám quân ở đây không chỉ liên hợp lại đánh đuổi vị đại nhân châu phủ kia, ngược lại còn làm cho một vị quan thôi chức, dẫn lửa thiêu thân, có người nói hậu trường phía sau vị đại nhân tân châu phủ kia rất mạnh, lại có Lợi Châu, Định châu, và đại quan tại kinh thành che chở, cho dù là Giang thị giống như bá chủ nơi này cũng không làm được gì, hơn nữa Giang thị gần đây xảy ra vấn đề không may. Nghe nói trong kinh thành có một vị đại quan bị hoàng đế chém đầu. Châu phủ đại nhân thừa cơ để Giang thị gài vào đám quan lại những tâm phúc của mình, chỉ có Tam Thủy quận này không có gì béo bở. Mà vị quan phụ mẫu ở Tam Thủy quận này lợi dụng tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân đem đút lót, mua chuộc được một người thân thích của Châu Phủ đại nhân, lúc này mới có thể bảo vệ được chức quan. Thế nên bây giờ hắn càng táo tợn hơn, bóc lột dân chúng tới cùng cực, làm cho Tam Thủy quận càng lúc càng nghèo.
Vân Thiên Hà nghe xong những lời này cảm thấy bất bình. Trong lòng khẽ động, nói:
- Vị tân châu phủ đại nhân kia họ gì?
- Theo như mọi người nói, vị tân châu phủ đại nhân này họ Diệp, trước nhậm chức ở Khai Châu, chỉ là hàm quan tứ phẩm, không bằng chức châu phủ. Đến nơi này lại trở thành một vị châu phủ, thăng quan phát tài thật là nhanh a, nhất định chạy chọt không ít quan hệ, tốn không ít tiền a!
Chưởng quỹ nói hăng say tới mức mức nước bọt văng tứ tung.
Đang mải mê kể chuyện, lúc này một vị phụ nhân đeo tạp dề bưng đĩa thức ăn mang ra đặt lên trên bàn, nhanh chóng liếc nhìn mấy người xung quanh rồi lại quay trở về bếp nấu nướng tiếp.
Vân Thiên Hà nhìn món ăn vài lần, thoạt nhìn không được ngon lành lắm, lại hít hít một hơi, sau đó cầm đũa gắp thử mấy món ăn, mùi vị không có gì đặc biệt lắm, bất quá coi như dùng tạm cũng được. Coi như vị phụ nhân này cũng có tay nghề trong việc nấu nướng, bữa ăn như vậy cũng có thể được coi là ngon lành.
Vị chưởng quỹ thấy Vân Thiên Hà nếm đồ ăn xong, cũng không có biểu tình chán ghét gì, rốt cục cũng yên lòng. Thế là đứng chờ mấy món ăn còn lại và cùng Vân Thiên Hà nói chuyện phiếm. Hắn nhìn ra được ở mấy người này thì vị tiểu ca trẻ tuổi ngồi giữa mới là kẻ cầm đầu.
Vân Thiên Hà đang nhàn rỗi nên cùng chưởng quỷ nói chuyện phiếm để giết thời gian, nghe hắn nhiều lần nhắc tới Giang Thị, liền động tâm, hỏi một ít vấn đề liên quan. Vị chưởng quỹ lúc này như máy hát đang chạy nói không ngừng nghỉ, thao thao bất tuyệt nói cho Vân Thiên Hà biết một đống chuyện về Giang Thị tại Dư Châu.
Cuối cùng thê tử của hắn bưng mấy món còn lại tới, ho khan vài tiếng, trừng mắt nhắc nhở, lúc này chưởng quỹ mới tỉnh lại, không dám bép xép nữa.
Vân Thiên Hà không hỏi thêm gì nữa, cùng bốn người Tinh Mông ăn cơm xong, trả tiền cơm, còn thưởng thêm mười văn tiền, điều này làm phu phụ chưởng quỹ hết sức vui vẻ, mặt mày rạng rỡ, vị thê tử chưởng quỹ còn đoạt luôn tiền trên tay vị chưởng quỹ chạy vào trong nhà, dáng chừng sợ bị đòi lại tiền thưởng.
Chưởng quỹ cười híp mắt, khom lưng tiễn Vân Thiên Hà ra khỏi tửu lâu.
Vừa nước ra khỏi cửa, Vân Thiên Hà thấy chưởng quỹ dắt ngựa chạy lại, liền hỏi:
- Chưởng quỹ! Từ đây tới thành Dư Châu có con đường tắt nào dễ đi không? Trên đường có chỗ nào nghỉ ngơi không vậy?
Chưởng quỹ nói:
- Đến thành Dư Châu, … ít nhất… phải mất ba tới bốn ngày. Mấy vị khách quan trên đường đi có thể tới quận Giang Nam nghỉ chân. Quận Giang Nam cũng là một thành lớn, so với quận Tam Thủy giàu có hơn nhiều. Phần lớn là người của Giang thị buôn bán ở nơi đó. Chúng tôi bình thường muốn vào đó, đều là đi bằng đường thủy, đây là con đường ngắn nhất rồi. Bất quá hiện giờ sông Hoàng Hà đang đóng băng, đi đường phải mất gần một ngày đêm, di chuyển phải thật nhanh. Mấy vị hiện giờ mới khởi hành, tới quận Giang Nam chỉ sợ cũng là nửa đêm rồi.
Chưởng quỹ vừa xoa xoa hai tay, mang theo khuôn mặt tươi cười nói:
- Nếu như các vị không vội, không bằng nghỉ tại bản điếm tới rạng sáng ngày mai bắt đầu đi, gần tối là có thể tới quận Giang Nam, ở nơi ngày chỗ nghỉ cũng có thể coi là khá tốt đó!
Vân Thiên Hà lắc đầu, nửa đêm chạy tới, thuận tiện có thể ngủ tại đó. Nghỉ tại nơi này có thể gặp phục kích. Cùng Giang Ngọc Tề chơi trò trốn tìm, vừa nghĩ Giang Ngọc Tề ở bên kia biết được chính mình là sẽ đi đối phó với người Giang thị, Vân Thiên Hà có chút khẩn trương hẳn lên.
Lúc đi qua Phong Diệp trấn, giữa Định Châu và Dư Châu có một cái quan đạo. Nơi này được gọi là Phong Lâm quan.
Vừa tới lúc gần tối, xung quanh đường một mảnh hoang vắng tĩnh mịch. Xung quanh đây cũng không có người dân sống. Mấy người chèo đò vì sông Hoàng Hà đóng băng nên không còn ở đây.
Lúc này Giang Nguyên Mưu mang theo mấy tên Hắc Sát Chiến Sĩ của Giang thị đang ẩn núp ở gần đây. Biểu cảm trên mặt hắn đã rất lạnh lùng, Hắc Y Chiến Sĩ cũng vậy chỉ là không biết chúng tản mát chỗ nào.
Bọn chúng đã mai phục ở đây cả ngày. Thấy mục tiêu vẫn chưa tới, muốn ly khai khỏi đây, lại sợ mục tiêu đột ngột xuất hiện. Nhưng nếu tiếp tục ở chỗ này toàn thân bọn hắn sắp đóng băng mất rồi. Còn theo như lời Vân Thiên Hà thì muốn không bị biến thành người băng chỉ có thể uống chút rượu để sưởi ấm, không nên di chuyển.
Mãi cho tới khi đêm tới, Giang Nguyên Mưu tức giận vì phải chịu lạnh, trong lòng cũng cực kỳ phẫn nộ, tin tức tới muộn nên Giang Ngọc Tề mới để hắn bố trí mai phục tại Phong Lâm Quan, nhưng tới giờ này mục tiêu vẫn còn chưa thấy. Hắn không biết còn phải mai phục ở nơi đây tới lúc nào nữa.
Một tên Hắc Y Chiến Sĩ thấy việc vẫn phải mai phục ở đây cũng không phải là biện pháp hay bèn nói:
- Nguyên Mưu ca, không bằng chúng ta phân ra hai hoặc ba người tới vùng quanh đây kiểm tra một chút. Nếu như tiểu tử Ngọc Tề đoán sai, không phải là chúng ta mai phục ở đây công toi sao.
Giang Nguyên Mưu do dự một hồi, suy nghĩ một chút liền gật đầu nói:
- Được, ngươi phân công hai người tới Phong Diệp trấn và vùng phụ cận gần đó điều tra một chút, nếu phát hiện động tĩnh gì thì lập tức phát tín hiệu.
Chờ ba người đứng dậy đi đến, Giang Nguyên Mưu dùng sức xoa xoa tay, oán hận nói:
- Tiểu tử kia ngoại trừ con đường này có thể trở lại Lợi Châu, thì không thể có đường khác để đi được. Ta cũng không tin hắn còn có thể bay trên trời. Đến lúc bắt được, lão tử muốn chặt tay hắn đem làm thức ăn cho cá
Bỗng dưng một tên bên cạnh Giang Nguyên Mưu nói:
- Nguyên Mưu ca, ban ngày lạnh thế này, nước sông cũng đóng băng mất rồi.
- Không tốt!
Giang Nguyên Mưu nghe được câu nói đó, đột nhiên nghĩ tới một khả năng, nhất thời sắc mặt hắn đại biến, phẫn nộ đến mức trợn tròn mắt như muốn làm rách toạc hai mí mắt ra. Hắn nghiến răng nói:
- Ngọc Tề ơi Ngọc Tề, ngươi lại sai lầm lớn rồi, không nghĩ tới nhân tố thời tiết. Mặc dù sông đóng băng nhưng trên băng cũng có thể di chuyển được. Nếu tên tiểu tử kia đào tẩu qua đường băng, chúng ta đây chẳng phải là phí công ở nơi này chịu lạnh chịu đói mất một ngày. Ngọc Tề, người hại chúng ta phải chịu khổ rồi.