Võ Động Thiên Hà

Chương 218





Bóng đêm dần đến, ánh sao tỏa sáng, Vân Thiên Hà đã hoàn thành tu luyện tinh khiếu trong đệ nhất tinh tú. Sau khi hình thành chu thiên tuần hoàn đệ nhất tinh tú Vân Thiên Hà liền thử mở ra đệ nhị tinh tú. Sau khi mở ra đệ nhị tinh tú hàn phách chi linh bị phong ấn trong tinh khiếu bắt đầu rục rịch hoạt động.

Hàn phách chi linh rất sinh động, nó bị Vân Thiên Hà phong ấn trong tinh khiếu ở đệ nhị tinh vực vẫn bị vây trong trạng thái nửa ngủ say. Mà lần này lúc Vân Thiên Hà mở ra đệ nhị tinh tú, hàn phách chi linh giống như mèo ngửi thấy mùi cá trở nên xao động nhưng cũng không dám nhảy loạn lên mà chỉ hoạt động trong tinh khiếu, có vẻ rất nhu thuận.

Cách một đoạn thời gian Vân Thiên Hà lại rót vào trong tinh khiếu một cỗ tinh linh chi khiếu cung cấp cho hàn phách chi linh hấp thụ. Lúc đầu nuôi dưỡng hàn phách chi linh còn cuồng bạo. Mỗi khi Vân Thiên Hà cung cấp tinh linh chi khí cho nó thì nó nhảy loạn lên khắp xung quanh, ý đồ muốn thu được càng nhiều tinh linh khí hơn nữa.

Thế nhưng mỗi làn nó nhảy loạn lên Vân Thiên Hà lập tức cắt đứt luồng tinh linh chi khí cung ứng, dụng ý phong tỏa. Một lúc sau hàn phách chi linh đang cuồng bạo cũng trở nên ngoan ngoãn. Hơn nữa Vân Thiên Hà còn có kỹ xảo nuôi dưỡng vì vậy đến bây giờ hàn phách chi linh đã lớn mạnh hơn rất nhiều và cũng trở nên nhu thuận ôn hòa hơn. Vân Thiên Hà đã bước đầu khống chế được nó.

Hôm nay tu luyện đệ nhị tinh tú, hàn phách chi linh lại phóng xuất, Vân Thiên Hà dự định nuôi dưỡng nó thành chiến tướng đắc lực cho việc trùng khiếu điểm tinh. Hàn phách chi linh vốn có tinh hoa của linh khí sau đó lại hấp thu tinh kinh chi khí mà lớn lên.

Ngay cả Vân Thiên Hà bây giờ là bát cấp võ sư tu luyện vẫn là ngoại công tuy nhiên đây là lúc hắn tiến hành củng cố căn cơ. Hắn tin rằng khi ngoại công đại thành sau đó tiến vào tu luyện nội công có được tinh kinh cường địa phụ trợ con đường võ đạo của hắn sẽ trở nên thuận lợi hơn nhiều.

Sau khi mở ra đệ nhị tinh tú Vân Thiên Hà cũng không nóng lòng trùng khiếu điểm tinh mà đầu tiên hắn thích ứng với cường độ của tinh khiếu. Sau đó hắn thử dùng đệ nhất tinh tú thành lập liên hệ, lần này không còn phát sinh tình huống tinh lực cuồng loạn, hai tinh tú cũng không còn xung đột nữa.

Thử một lần, Vân Thiên Hà mới yên lòng.

Xem ra Vô Lượng Tinh Kinh cần tiến hành tu luyện theo chuẩn tắc chất lượng, hiệu quả đúng là kỳ diệu, dẫn tinh quyết thông qua đệ nhất tinh tú hoàn thành dẫn tinh sau đó có thể thuận lợi quá độ sang điểm tinh ở đệ nhị tinh tú bắt đầu tu luyện.

Cứ lần lượt như vậy sau này hoàn thành tứ đại tinh tú của Nhân Chi Giới Vực rồi mở ra Địa Chi Giới Vực lại tiếp tục tu luyện tứ đại tinh tú. Sau đó là Thiên Chi Giới Vực rồi thẳng đến Thần Chi Giới Vực …

Vân Thiên Hà tu luyện đến nửa đêm bỗng nhiên cảm ứng được bên ngoài khách sạn có điểm khác thường, còn có âm thanh của Vân Bôn vì vậy liền thu công ngừng tu luyện.

Thính giác của hắn rất linh mẫn, hắn đứng dậy đi đến cửa liền nghe thấy tiếng bước chân người bên ngoài liền biết ngay là Tinh Mông.

Hắn vừa mở cửa ra thì thấy Tinh Mông đã đứng trước cửa, thấy hắn liền nói:

- Thiếu chủ, bên ngoài có tiếng động khác thường thuộc hạ đã bảo Tinh Diệu với Thu Liên ra ngoài dò xét, đoán chừng sẽ nhanh có kết quả thôi.

Tinh Mông đang nói thì một bóng người giống như linh miêu từ bên ngoài tiến vào, không hề phát ra tiếng động, không hề kinh động bất kỳ khách nhân nào.

Thân thể Tinh Diệu nhẹ nhàng như u linh đi đén trước mặt Vân Thiên Hà sau đó liền thấp giọng nói:

- Thiếu chủ, có người tiếp cận chuồng ngựa của khách sạn nhưng khi nghe thấy tiếng ngựa hí liền bỏ chạy. Tuy nhiên có người trông coi chuồng ngựa có phát hiện một vài cây đậu.

- Ngựa có ăn không?

Vân Thiên Hà thấy trong tay Tinh Diệu có cầm mấy cây đậu trong lòng phát lạnh hỏi.

Tinh diệu nói:

- Thiếu chủ, Vân Bôn rất linh tính, những con ngựa khác định ăn đậu nhưng Vân Bôn liền kêu lên, mấy con ngựa liền dừng lại không ăn nữa.

Nét mặt Vân Thiên Hà trở nên lạnh lùng, lúc này lỗ tai hắn chợt động, bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, vì vậy liền nói:

- Thu Liên ngộ địch, Tinh Diệu thăm dò xem có mai phục hay không, Tinh Mông cùng ta đi xem thế nào.

Nói xong Vân Thiên Hà liền lao ra ngoài trước, Tinh Mông lập tức theo sát phía sau.

Bên ngoài, hàn khí bức người, gió lạnh thổi qua cảm giác cắt da cắt thịt.

Hướng mà tiếng đánh nhau truyền đến là một cái hẻm nhỏ, lúc Vân Thiên Hà và Tinh Mông chạy đến thì tiếng đánh nhau đã ngừng lại không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa.

Tinh mông nói:

- Thiếu chủ chắc là bọn chúng muốn đối phó chúng ta. Sợ rằng bọn chúng phân bố ba nơi, hẳn là dùng phương thức này để phân tán chúng ta.

Vân Thiên Hà cảm ứng chung quanh liền cảm thấy phía đối diện khách sạn lại truyền đến tiếng đánh nhau, đột nhiên cười lạnh:

- Kế sách nhiễu loạn sao?

Tinh Mông nhìn về phía ngõ nhỏ đánh giá một hồi rối thấp giọng nói:

- Chỗ rẽ này là nơi dễ dàng bố trí mai phục nhất mà trước sau khách sạn đều có tiếng chém, giết nếu như chúng ta muốn điều tra hết thì phải chia binh nhiều đường cấp cho đối phương cơ hội.

- Lệnh cho tất cả mọi trở về khách sạn không cần để ý đến. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vân Thiên Hà suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên ra lệnh, sau đó bước nhanh về phía khách sạn.

Tinh Mông không giải thích được ý Vân Thiên Hà nhưng cũng không có truy vấn, hắn kêu lên mấy tiếng ám hiệu rồi cũng theo Vân Thiên Hà trở về khách sạn.

Vân Thiên Hà vào trong phòng sau đó cũng nhận được tín hiệu Tinh Diệu đã trở về.

Tinh diệu nói:

- Thiếu chủ xung quanh đây cũng không có mai phục nhưng tiếng đánh nhau lại cực kỳ cổ quái chỉ nghe thấy âm thanh mà không thấy người.

Vân Thiên Hà nói:

- Các ngươi cứ về phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa cho dù tiếng đánh nhau có truyền đến tận cửa khách sạn cũng không cần để ý. Chờ cho bọn chúng thực sự vào trong khách sạn chúng ta mới động thủ. Bất quá theo ta nghĩ bọn chúng sẽ không vào.

- Nếu như bọn chúng đối phó với ngựa thì sao?

Tinh Mông nói.

Vân Thiên Hà khoát tay bảo:

- Cũng không cần quan tâm đến lũ ngựa, cứ về mà nghỉ ngơi.

- Vâng.

Mấy người liền gật đầu rồi trở về phòng nghỉ.

Quả nhiên cứ cách một lúc bên ngoài lại truyền đến âm thanh chém giết. Vân Thiên Hà cười nhạt không để ý đến. Dùng kế sách nhiễu loạn này với hắn căn bản là không có bất kỳ tác dụng nào. Mỗi tối hắn đều tu luyện Vô Lượng Tinh Kinh, tinh lực dư thừa cũng không sợ bọn chúng tiêu hao tinh lực.

Đối với những người khác trong khách sạn thì những âm thanh dị thường liên tiếp truyền đến làm cho mọi người không cách nào ngủ yên. Tất cả đều tức giận. Có vài người đến trước cửa khách sạn chửi ầm lên. Nhưng khách nhân càng la hét thì thanh âm bên ngoài truyền đến lại càng to lên. Vì vậy có những người còn đang ngủ yên giật mình tỉnh giấc thế là lại quay sang chửi bới nhau. Cuối cùng trong khách sạn ồn ào như chợ vỡ.

Đến hừng đông tiếng tranh cãi ầm ĩ rốt cục cũng ngừng lại toàn bộ khách sạn dần trở nên an tĩnh.

Sáng sớm Tinh Mông đã vào trong phòng Vân Thiên Hà, nói:

- Thiếu chủ, tình báo doanh truyền đến tin tức. Sau khi chúng ta rời thành liền có ba người đi theo chúng ta. Bọn chúng đều mang mặt nạ nên không thể tra được thân phận. Theo tình báo doanh phán đoán thì trên người bọn chúng dường như có khí tức quân nhân, tạm thời ngoài bọn chúng chưa phát hiện có nhóm nào theo dõi chúng ta nữa.

Vân Thiên Hà gật đầu thầm nghĩ nếu như thế lực trong kinh thành muốn đối phó với hắn thì khi hắn ra khỏi kinh nhất định sẽ không chịu bỏ qua. Thiên Môn và Mạc thị nhất định là không tha cho hắn còn có Giang gia rồi dư nghiệt tam hoàng tử lưu lại đều hận hắn đến tận xương tủy, cũng không bài trừ việc các thế lực này câu kết với nhau.

Xem ra có rất nhiều người không muốn hắn trở về phương Bắc, mục đích thì không cần nói cũng biết.

Suy nghĩ một chút Vân Thiên Hà đoán rằng Giang gia đã hoàn thành việc bố trí, hắn nói:

- Tối qua bọn chúng dùng kế sách nhiễu loạn là để kéo dài thời gian. Đã như vậy chúng ta lập tức rời thành bắt bọn chúng phải hiện thân làm tan rã kế hoạch của chúng. Lập tức phát mật lệnh cho tình báo doanh để giám thị bọn chúng.

Tinh Mông tuân lệnh, lập tức thông tri cho những người khác Đoàn người ra khỏi khách sạn liền thẳng hướng Bắc môn Tuyên Châu thành lao đi.

Bên trong Vạn Hương Lâu, trong một căn phòng, ánh đèn dầu leo lắt.

Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa gấp gáp, trong phòng vang lên tiếng mở cửa, sau đó một vị hắc y nhân tiến vào cung kính hành lễ với một vị nữ tử, sau đó bẩm báo:

- Mấy người trong khách sản đã rời thành, chúng ta nên xử lý như thế nào?

- Bọn họ rời thành ở cổng nào?

Nữ tử nhíu mày hỏi.

- Bắc môn !

Lúc này trong phòng truyền đến âm thanh khàn khàn:

- Xem ra kế sách nhiễu loạn đã thất bại, bọn chúng rời thành là muốn bức chúng ta phải hiện thân.

- Vậy phải làm thế nào bây giờ?

Thần sắc nữ tử trở nên ngưng trọng nói:

- Nếu như chúng ta truy đuổi, tình thế đối với chúng ta sẽ trở nên bất lợi. Nhưng nếu thả bọn chúng rời thành thì lại bỏ qua cơ hội. Xem ra tiểu tử Đồ gia kia cũng là một kẻ giảo hoạt khó đối phó.

- Khó đối phó cũng bắt hắn bỏ xác lại đây. Người bên ngoài còn chưa vào thành, chúng ta cũng không thể nào biết được tin tức chính xác. Cũng không biết tiểu tử kia có phải là người mà chúng ta cần đối phó không, lại càng không biết thực lực chúng ra sao. Nếu có thể bắt sống thì có thể bắt hắn cung khai. Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, lập tức động thủ.

Thanh âm khàn khàn nói xong sau đó liền im bặt.

Bây giờ mới là hừng đông, bóng đêm vẫn còn chưa bị xua tan.

Vân Thiên Hà thúc ngựa chạy nhanh, phía sau là bốn người Tinh Mông tốc độ cũng không kém hơn là bao, chỉ mất thời gian một nén hương đoàn người đã chạy ra Bắc môn.

Ra khỏi thành được một đoạn Vân Thiên Hà liền cảm ứng được trong thành có dị động, phụ cận có người lao đến bèn cười nhạt nói:

- Nghĩ không ra chỉ mới đi được một đoạn mà bọn chúng đã hiện thân, cứ theo kế hoạch mà làm, nếu không thể chống lại liền lập tức rút lui.

Đột nhiên Tinh Mông liền phát ra tiếng báo hiệu cho trạm gác ngầm sau đó liền nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập lao đến.