Võ Động Thiên Hà

Chương 155: Ưng tập





Xẹt xẹt!

Thật giống như một luồng laser đâm xuyên qua da thịt, một loại âm thanh có tính xuyên thấu vang lên. Một loại thủ đoạn sát nhân vô hình, lặng lẽ không tiếng động, chỉ khi nào đánh trúng mục tiêu mới có thể nhìn thấy. Đây chính là Thương Hồn Chỉ, một chỉ một mạng, chính là ý nghĩa sát nhân chân chính của Thương Hồn Chỉ.

Gã Hắc Sát chiến sĩ kia không hề có chút phát giác, đúng lúc Vân Thiên Hà điểm ra một chỉ, hắn mới cảm nhận được một luồng khí tức băng hàn thấu xương kéo tới, muốn né tránh, nhưng khí tức này quá nhanh, chỉ trong chớp mắt hắn chưa kịp có phản ứng gì, đột nhiên đã cảm thấy mi tâm mát lạnh.

Phảng phất như một mũi cương châm cứng rắn xuyên qua mi tâm đâm sâu vào trong óc, một luồng khí tức vô cùng băng hàn tập kích vào đầu hắn, khiến toàn bộ tư duy như bị đông cứng, thân thể không còn nghe theo sự chỉ huy của đại não, hắn ngây ngốc đứng bất động tại chỗ, đồng tử trong mắt nở ra, dần dần chuyển sang màu tro tàn.

- Đây là yêu thuật gì?

Lúc này, người trung niên ngồi ở trong phòng thấy Vân Thiên Hà tung ra một chỉ đã khiến cho một huynh đệ của hắn đứng im không nhúc nhích, dường như đã biến thành một con rối, không khỏi kinh hô một tiếng muốn đứng lên, nhưng người trung niên đội nón cỏ lại đưa tay ấn một cái, khiến hắn một lần nữa mềm oặt ngồi xuống.

Bất quá người trung niên đội nón cỏ trong mắt cũng tỏ ra nghi hoặc, thần sắc nhìn Vân Thiên Hà mang theo một chút khiếp sợ.

Không chỉ những người trong quán trà nhìn thấy nhưng không giải thích được, mà ngay cả hai người hiện đang chiến đấu cũng vô cùng khó hiểu, vì sao tiểu tử kia tung ra một chỉ lại có thể khiến lão Thất đứng im bất động.

Nhưng hành động của hai gã Hắc Sát chiến sĩ này cũng không dừng lại, tuy rằng bọn họ không biết một chỉ kia có phải là yêu thuật hay không, nhưng người này nhất định phải giết, cho nên bọn họ cũng không có lòng đi tìm hiểu nguyên nhân, nắm đấm của một gã lại cuồng bạo oanh kích về phía Vân Thiên Hà.

Ầm!

Bạo Viêm Kình Khí lần nữa tung ra, va chạm lần này càng thêm mãnh liệt, Vân Thiên Hà đã bị nội thương, dưới lần trùng kích này, cho dù hắn không đón đỡ chính diện, nhưng vì ảnh hưởng của thương thế, không khỏi một lần nữa điên cuồng phun ra một làn sương máu, thân thể bắt đầu lảo đảo suýt ngã gấp xuống.

Huỵch!

Đúng lúc này, gã Hắc Sát chiến sĩ bị Thương Hồn chỉ đả thương, đứng yên bất động một hồi lâu, trên đầu bất chợt hiện ra một cái lỗ nhỏ, sau đó đầu hắn như nứt toạc, máu tươi vọt ra thành vòi, mềm oặt ngã xuống đất, chết từ lúc nào không biết.

-Lão Thất!!!

Hai gã Hắc Sát chiến sĩ thấy vậy hai mắt trợn lên như muốn nứt ra, bi phẫn rống lên một tiếng, bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng, một chỉ kia dĩ nhiên lại có thể lấy được mạng người.

Ngay cả Giang Ngọc Tề đang trốn trong góc tối cũng bị lực công kích biến thái của Vân Thiên Hà dọa cho sợ ngây người. Một Võ Sư cấp sáu như hắn, cũng sắp đột phá, thế nhưng hắn tự nhận dù cho Vân Thiên Hà đồng cấp với mình, nhưng khi giao thủ chỉ sợ hắn cũng thập tử vô sinh.

Nhưng dù kinh hãi, trong lòng hắn vẫn tràn ngập cừu hận, Giang Ngọc Tề dùng ánh mắt lạnh như băng, lần thứ hai tập trung vào Vân Thiên Hà, lắp vào một mũi tên.

Chẳng qua, ngay khi Giang Ngọc Tề chuẩn bị phóng tên, đột nhiên cảm giác có gì đó không ổn, hắn cảm thấy một ánh mắt sắt bén như rình mồi đang tập trung lên người hắn, thế nhưng hắn không thể nào đoán được cỗ sát khí kia rốt cuộc đến từ đâu, loại cảm giác này khiến tinh thần hắn trở nên hỗn loạn.

Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một điểm đen, sau khi phát ra một tiếng kêu lanh lảnh, lấy tốc độ phảng phất như sấm sét điểm điện từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng tấn công về phía hắn.

Trong cơn kinh hãi, Giang Ngọc Tề ngẩng đầu nhìn lên bầu trời!

Thế nhưng vừa nhìn, đã khiến cho hắn hồn phi phách tán!

Chỉ thấy một đôi mắt ưng vô cùng sắc bén, lấp lánh màu lam dị thường, khiến người ta nhìn vào phảng phất bị hãm sâu xuống địa ngục, đang gắt gao tập trung vào hắn. Thế tiến công kia như thiểm điện, khiến hắn có một loại cảm giác không thể trốn tránh.

Tinh ưng thú!

Giang Ngọc Tề thất thanh kêu lên một tiếng sợ hãi, thân thể đứng trên nóc nhà đang tìm cách tránh né ưng trảo sắc như đao, đột nhiên trượt chân từ trên nóc nhà rơi xuống.

Nhưng trong khi hắn ngã xuống, cặp mắt ưng vẫn như cũ gắt gao tập trung vào hắn, tốc độ lao xuống của tinh ưng thú còn nhanh hơn tốc độ rơi của Giang Ngọc Tề rất nhiều lần, chỉ trong nháy mắt, nó nhào lên người Giang Ngọc Tề, hung hẫng tung ra một trảo sắc bén không gì sánh được.

Chỉ nghe soạt một tiếng, lợi trảo thật sâu cắm ngập vào lưng Giang Ngọc Tề, mạnh mẽ lòi ra một đoạn xương gãy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Huỵch!

Sau khi Giang Ngọc Tề nặng nề rơi trên mặt đất, Vân Tường đem nửa đoạn xương gãy ném đi, thân thể lướt sát mặt đất, tạo nên một đường cong duyên dáng rồi phi thăng lên trời. Sau khi xoay người giữa không trung, đôi mắt ưng sắc bén lại một lần nữa tập trung lên Giang Ngọc Tề đang nằm trên mặt đất!

Giang Ngọc Tề sau khi rơi xuống, vết rách trên thân thể truyền đến một cơn đau kinh khủng, hắn cảm giác được tinh ưng thú một lần nữa tấn công hắn, nếu không tìm được một nơi có chướng ngại vật để trốn, ngày hôm nay chắc chắn hắn sẽ bị tinh ưng thú xé nát như xé xác con mồi. Một Võ Sư cấp sáu đỉnh phong như hắn, còn lâu mới là đối thủ của một con tinh thú.

Lăn thân thể đi một vòng tới trước cửa một nhà dân, ngay khi ưng thú lần thứ hai lao xuống, thân thể Giang Ngọc Tề bắn đi tựa như một mũi tên, ra sức nhảy vào trong căn nhà kia, sau đó lập tức đóng kín của, muốn chặn ưng thú ở bên ngoài.

Rắc! Rắc!

Chẳng qua một cánh cửa gỗ yếu ớt sao có thể ngăn cản được lợi trảo sắc bén của ưng thú, lúc này chỉ thấy bất chợt vang lên một tiếng vỡ vụn, ngay sau đó cánh cửa kia liền bị một trảo đánh nát bấy, chỉ thấy Vân Tường lao tới tấn công, hai cánh vỗ đập liên hồi thổi lên một trận kình phong, khiến cho gỗ vụn bay tứ tán khắp nơi.

Giờ này Giang Ngọc Tề đã bị dọa cho thất hồn lạc phách, mắt thấy ưng thú phá hủy cánh cửa, tuy rằng thế tấn công có phần chậm lại, nhưng vẫn đang lao bổ về phía hắn, liền lập tức lăn trên mặt đất vài vòng muốn chui vào trong nhà.

-AAA...

Ngay khi nửa thân thể sắp tiến được vào trong nhà, một cơn đau tê tái từ bắp chân truyền đến, khiến hắn thống khổ không nhịn được kêu lên một tiếng thảm thiết. Vân Tường lần thứ hai dùng lợi trảo sắc bén, đem một mảng thịt lớn trên bắp chân Giang Ngọc Tề xé ra, sau đó lại tung cánh bay lên bầu trời.

Màn giao chiến ở đây lúc ban đầu không gây sự chú ý cho đám Hắc Sát chiến sĩ, nhưng sau khi nghe thấy tiếng hét thảm của Giang Ngọc Tề, hai gã Hắc Sát chiến sĩ đột nhiên sắc mặt đại biến, kinh hô một tiếng:

- Không tốt!

Ngay khi bọn chúng nhìn về phía phát ra âm thanh, trong lúc còn đang ngây người, Vân Thiên Hà sao có thể bỏ qua cơ hội tốt để đánh chết địch nhân như vậy, chân đạp Phương Thốn Bộ, tốc độ tuy rằng chậm đi một chút vì đang bị thương, nhưng thân hình vẫn như u linh lao vọt tới, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, điểm mạnh về phía một gã Hắc Sát chiến sĩ.

- Không tốt, lại là chiêu kia!

Gã Hắc Sát chiến sĩ thấy đầu ngón tay của Vân Thiên Hà đang điểm tới mi tâm của mình, trong lòng thất thời kinh hãi, lập tức thân thể ngửa ra, nghiêng đầu muốn tránh một kích kia.

Thế nhưng khóe miệng vẫn còn vương tơ máu của Vân Thiên Hà lúc này lộ ra một nụ cười quỷ dị!

Trong khi gã Hắc Sát chiến sĩ ngửa người tránh đòn, ngòn tay nhanh chóng thu lại, biến thành nấm đấm như thép, xương khớp toàn thân kêu lên vang dội, vận dụng Bạo Viêm Kình Khí toàn thân đến mực tận cùng, một quyền như bom nổ nặng nề giáng lên ngực của gã Hắc Sát chiến sĩ.

Rầm!!!

Nóng rực cuồng bạo, cực độ tinh hàn, hai thuộc tính cực đoan đối lập nhau lại hòa cùng một chỗ, tạo ra một lực lượng cường đại, lực trùng kích có tích bạo tạc, khiến thân thể gã Hắc Sát chiến sĩ nặng nề bay ra ngoài, nện mạnh lên một bức tường, khiến bức tường bị phá ra một cái lộ thật lớn.

Vào lúc này, người trung niên ngồi trong phòng mắt thấy bốn huynh đệ đã chết mất ba, hơn nữa còn có tiếng hét thảm của Giang Ngọc Tề, khiến hai mắt hắn đỏ bừng muốn nứt ra, mang theo một ánh mắt vô cùng phẫn nộ trừng trừng nhìn người trung niên đội nón cỏ đang tĩnh tọa trước bàn, quát hỏi:

- Ngươi không trợ giúp tiểu tử kia, lại không cho ta ra khỏi cửa, rốt cuộc là cỏ dụng ý gì?

Người trung niên đội nón cỏ thản nhiên nói:

- Chất nữ ta sớm đã nói qua, ngươi phải bồi thường tổn thất của quán trà, sau khi thanh toán tiền xong, có muốn ở lại, ta cũng không giữ ngươi lại!

Người trung niên Hắc Sát nghe thấy thế, lúc này mới tỉnh ngộ ra, quả thực tức giận muốn thổ huyết. Lục lọi trong áo một hồi, đem một túi tiền khá nặng ném trên mặt bàn, điên cuồng hét lên một tiếng:

- Trong này có một trăm lượng vàng, cũng đủ bồi thường toàn bộ tổn thất và phí dụng cho quán trà của ngươi, hiện tại ta đi được chưa?

- Xin cứ tự nhiên!

Người trung niên nhàn nhạt nói.

Hiện tại người trung niên Hắc Sát trong lòng vô cùng cuồng nộ và hối hận, nếu không phải hắn khiếp sợ thực lực tiên thiên Võ Sư của người này, hơn nữa còn phải bận tâm đám người Giang Ngọc Tề bên ngoài kia, quả thực hắn muốn phá tan quán trà này ra. Bất quá bên ngoài tình huống nguy ngập, không thể chần chờ thêm được nữa. Sau khi hung hăng trừng mắt nhìn người đội nón cỏ, hắn liền như một cơn gió lao ra khỏi quán trà.

- Nhị thúc, tiểu tử kia đã bị trọng thương, người thả gã Võ Sư cấp tám này ra, tiểu tử kia hẳn chết không phải nghi ngờ!

Tiểu cô nương bước ra khỏi quầy, ánh mắt hướng ra bên ngoài liếc vài lần.

Người trung niên đội nón cỏ thản nhiên nói:

- Những người bên ngoài kia, nhìn qua cũng biết xuất thân từ võ đạo thế gia, nhất là tiểu tử kia, quỷ dị khó lường, vô cùng thần bí. Bọn chúng sống hay chết, không quan hệ gì tới chúng ta, chúng ta chỉ cần kinh doanh quán trà này cho thật tốt, tới khi nào người chúng ta phải đợi xuất hiện mới thôi!

Vân Thiên Hà sau khi tung ra một kích toàn lực giết chết một gã Hắc Sát chiến sĩ, lúc này thương thế càng thêm nghiêm trọng. Nếu không phải có Tinh Linh Chi Khí chống đỡ, sợ rằng sớm đã không còn sức chiến đấu, chỉ có thể mặc cho người đồ sát.

Vẫn còn một gã Hắc Sát chiến sĩ nữa. Vân Thiên Hà hít sâu vào một hơi, vận chuyển tinh khiếu, sau khi phóng ra một cỗ Tinh Linh Chi Khí bảo vệ thân thể, đang muốn xuất kích, nhưng lại nhận thấy bên trong quán trà có động tĩnh. Hắn lập tức thay đổi chủ ý, nếu như gã Võ Sư cấp tám đi ra, hợp lại với gã Võ Sư cấp bảy vây công hắn, quả thực hắn chết không thể nghi ngờ