Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 77: Cưng chiều vợ vô cùng




Cố Triệt cũng không quay đầu lại, cũng biết Tôn Bính Nguyên cùng với một vài quân nhân có nét mặt gì. "Chân của vợ tôi để các người có thể chạm sao?" Lời Cố Triệt nói với người khác không thể so với nói chuyện cùng Trang Nhã Khinh, lạnh lùng, uy nghiêm, làm cho người ta không tự chủ phải nghe theo.

"Phải, phu nhân, mời lên máy bay." Trang Nhã Khinh gật đầu, tay khoác lên trên bả vai Cố Triệt, đi tới máy bay.

Hoa Nhã chạy tới, đồng thời những hành khách cũng đều chạy tới.

Lúc nãy bọn họ bị trận đánh kia làm cho sợ hãi, rất nhiều người cũng bị dọa đến tiểu ra quần, trong đó còn có bà thời mãn kinh nói thoải mái về Trang Nhã Khinh lúc đầu.

"Chị không sao chứ?" Hoa Nhã lo lắng hỏi. Lúc nãy ở bên kia nhìn thấy tình hình bên này, lo lắng gần chết, cũng nghĩ rốt cuộc Trang Nhã Khinh bọn họ là ai, sao lợi hại như vậy, thì ra là quân nhân.

"Không có sao."

"Phu nhân, thật xin lỗi phu nhân, trước kia không phải cố ý đâu phu nhân, đưa tôi đi cùng đi." Người phụ nữ thời mãn kinh chạy tới quỳ xuống trước mặt Trang Nhã Khinh, muốn nắm chân Trang Nhã Khinh, bị Nhã Khinh né ra, vì vậy nằm ở trên mặt tuyết, cũng không sợ tuyết lạnh lẽo, khóc lóc than thở.

"Bà nói bà không cố ý gì?" Trang Nhã Khinh biết sẽ xuất hiện một màn này, chỉ là tưởng tượng không có khoa trương như vậy.

"Tôi không phải cố ý mắng cô, tôi thật sự là không cố ý, tha cho tôi đi, ô ô."

"Không phải cố ý chẳng lẽ còn có người cầm súng chĩa ở trên đầu của bà bảo bà mắng tôi hay sao?" Mẹ nó, vốn bây giờ cô không có ý định trừng phạt bà, nhắc đến quá khứ, lại còn dại dột tự đưa tới cửa, đưa tới cửa mà không thu dọn toàn bộ thì thật là khó phát tiết mối hận trong lòng.

"Tôi sai rồi, miệng tôi hèn hạ, miệng tôi hèn hạ. Phu nhân người đại nhân đại lượng, tạm tha cho tôi một lần thôi." Không ngờ cô gái này có lai lịch lớn như vậy, bây giờ đang ở nơi quỷ quái này, nếu cô gái này không hạ lệnh mang bà ta đi cùng, bà ta không lạnh chết cũng phải chết đói, bà ta còn chưa có sống đủ, ô ô.

"Miệng hèn hạ? Người có miệng hèn hạ thì nên xử lý như thế nào?"

"Tôi vả miệng tôi vả miệng."

Mẹ nó, đây thực là thời kỳ mãn kinh, nhìn một cái cũng biết tuyệt đối xem kịch cung đình nhiều. Người phụ nữ trung niên còn chưa đợi cô nói gì, lại thật sự vả miệng chính mình rồi. Trang Nhã Khinh đứng ở đó, được Cố Triệt đỡ, người thời mãn kinh quỳ, vừa mắng mình vừa vả miệng, xem ra thật giống cung nữ đáng thương trong cung đình cổ đại bị phi tử ức hiếp.

Trang Nhã Khinh không tiếp tục nhìn người thời mãn kinh nữa, cho Tôn Bính Nguyên một ánh mắt rồi cùng Cố Triệt lên máy bay. Tiêu Dật Phàm cũng bị thương lên máy bay, đương nhiên Hoa Nhã theo sát Trang Nhã Khinh. Lúc ở cửa ra vào, cô chợt dặn dò một chút: "Lúc trước từng mắng tôi đấy, tự giác một chút." Phong thái Trang Nhã Khinh y hệt một Quý phi Nương Nương được cưng chiều nhất, ung dung lộng lẫy. Mặc dù sắc mặt thoạt nhìn không giống lắm, nhưng khí chất chính là như thế .

"Em giúp chăm sóc Dật Phàm một tay nhé." Nơi này trừ Trang Nhã Khinh cũng chỉ có Hoa Nhã là con gái, người khác đều là đàn ông không cẩn thân, phải giao Tiêu Dật Phàm cho những người đàn ông cao lớn thô kệch chăm sóc, sao cô thật không yên lòng. Huống chi, cô vẫn có chút ý với Hoa Nhã, cô bé này không tệ, nếu có thể không cùng Dật Phàm ở chung một chỗ thì cũng không thể tốt hơn được. Chỉ là cô có thể trợ giúp hai người chung đụng một chút, cụ thể như thế nào thì cô cũng thật không thể quá mức tham dự, thật sự không bị điện giật cũng không có biện pháp.

Hoa Nhã nhìn Tiêu Dật Phàm tuấn mỹ một chút, bởi vì xử lý vết thương nên quần áo anh cũng cởi ra rồi. Nhìn cơ thể trần không che đậy của Tiêu Dật Phàm, mặt của Hoa Nhã lại đỏ rồi.

Tuy rằng Hoa Nhã không phải đặc biệt xinh đẹp, nhìn một lần liền khó quên, nhưng mà càng nhìn càng cảm thấy thú vị, chính là rất dễ nhìn. Càng nhìn càng thoải mái, càng nhìn càng đẹp. Hiện giờ gương mặt hồng giống như quả táo, càng thêm xinh đẹp động lòng người. Trang Nhã Khinh cười cười với Cố Triệt, anh hiểu ý cô. Hai người ở phương diện này rất ăn ý, cũng hi vọng Tiêu Dật Phàm có thể tìm một chốn về tốt, mặc dù cũng chưa biết bối cảnh cô gái này, nhìn sơ tuyệt đối là đứa trẻ nhận được sự giáo dục tốt, vẫn có thể xứng với Tiêu Dật Phàm.

Quả nhiên, mặc dù Hoa Nhã rất thẹn thùng, nhưng nghe được Tiêu Dật Phàm hôn mê nói qua muốn uống nước, vội vàng đưa đến một ly nước, sau đó thử độ ấm nước một chút, thích hợp mới cẩn thận từng li từng tí cho Tiêu Dật Phàm uống.

Trang Nhã Khinh thấy một màn này, đắc ý cười cười với Cố Triệt. Xem đi, em chọn người, có thể chứ.

"Còn phải xem Dật Phàm thích không." Cố Triệt nói.

"Tất nhiên, cũng không quá lo lắng cô bé Hoa Nhã này, nhìn là tình yêu nảy mầm rồi, xác định Dật Phàm rồi." Trang Nhã Khinh nói cùng Cố Triệt hai người nghe.

Hi vọng Dật Phàm có thể thích Hoa Nhã.

Tôn Bính Nguyên là đáng thương nhất, đi theo Tôn Bính Nguyên còn có mấy người. Trước mặt bọn họ không phải là kẻ địch hay quân đội, mà là một nhóm nam nữ già trẻ người nước mình. Nhưng toàn bộ những người này cũng quỳ hướng Trang Nhã Khinh, hơn nữa vẫn tát tay mình.

Không biết phải đánh bao lâu mới đủ, bên ngoài thật rất lạnh. "Phu nhân, phải bao lâu mới để cho bọn họ vào?" Tôn Bính Nguyên đi vào xin phép ý Trang Nhã Khinh.

"À, mặt sưng phù mới thôi." Trang Nhã Khinh chợt nghĩ đến lần trước Mặc Sâm dọn dẹp một ít tên côn đồ chính là như vậy. Cảm giác này thật sự sảng khoái, quá đã.

Cố Triệt không ngăn hành động tương đương với gây sự của Trang Nhã Khinh lại, anh cũng rất tức giận, trừng phạt như vậy coi như là nhẹ. Chỉ cần Nhã Nhã vui vẻ, chuyện này cũng không có gì là không thể.

Haizz, nếu nói về Trang Nhã Khinh là phi tử được cưng chiều nhất thì Cố Triệt chính là Hoàng đế cưng chiều vợ vô độ rồi. Ha ha, ở cổ đại chắc Trang Nhã Khinh phải bị nói thành hại nước hại dân, hồng nhan họa thủy còn Cố Triệt chính là hôn quân hồ đồ trầm mê sắc đẹp rồi, hắc hắc.

Khóe miệng Tôn Bính Nguyên co giật, chạy đi tiếp tục giám sát, phu nhân nói muốn mặt sưng phù mới thôi, vậy cũng chỉ đợi đến khi mặt của bọn họ đánh sưng lên mới thôi, haizz cũng khiến, người nào không đắc tội lại cố tình đắc tội phu nhân, haizz, cũng đáng đời. Chỉ vây sau này vạn lần không được đắc tội nữa. Mặc dù gương mặt mình không đẹp trai, nhưng hủy khuôn mặt thì càng không tìm được vợ rồi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc toàn bộ mặt bị họ cũng đã sưng lên, trong đó cuối cùng bọn họ giúp đõ đánh mấy người đó sưng lên, rốt cuộc cũng có thể đi được rồi. Cuối cùng lên máy bay, Tôn Bính Nguyên đột nhiên cảm thấy giống như anh mới là xui xẻo nhất, thời gian đứng bên ngoài dài nhất rồi, đây rốt cuộc là trừng phạt ai vậy. Tôn Bính Nguyên khóc không ra nước mắt.

Trên máy bay, một người đàn ông trung niên lúc đầu cũng không có mắng Trang Nhã Khinh, cho nên sớm đi vào một chút, nhưng ông bị đưa đến phía sau, cũng không phải ở cùng Trang Nhã Khinh. Ông ta phải thuyết phục thật lâu, người lính gác mới để cho ông đi qua.

Người đàn ông trung niên cõng một cái rương đi tới, còn chưa có đến gần đến Trang Nhã Khinh liền bị chặn lại. "Tôi là thầy thuốc, tôi thấy bọn họ bị thương, để cho tôi qua đi, đây là giấy chứng nhận hành y của tôi còn có hòm thuốc Diệp Tử ở đây."

Bây giờ Trang Nhã Khinh thấy cái này, thật là kịp thời. "Để cho ông ấy đến đây đi."

"Dạ, phu nhân."

Lúc Trang Nhã Khinh trừng phạt những người kia, những người này cũng có chút có thể tiếp nhận Trang Nhã Khinh, có quyết đoán. Huống chi, Cố Triệt, mức độ quân trưởng bọn họ đối với phu nhân tốt thế nào thì tất cả mọi người đều thấy được, cho nên đối với Trang Nhã Khinh cũng sinh ra ý kính trọng.

Người đàn ông trung niên đi tới, vẫn cúi đầu. Cũng không biết tại sao, ông cảm thấy vốn chính là nên làm như vậy. Từ trận lúc nãy, ông ấy tự nhiên sinh ra ý tôn kính, mặc kệ là đối với Cố Triệt, Trang Nhã Khinh hay là Tiêu Dật Phàm, đều có tình cảm kính nể ở bên trong.

Những ngững nước R kia. Cho nên đáng bị đánh.

"Phu nhân, mời người cho tôi xem chân một chút." Nghe những quân nhân gọi Trang Nhã Khinh là phu nhân, cho nên ông cũng gọi phu nhân theo.

Trang Nhã Khinh gật đầu, nhưng cũng không có để người này giúp cô xem. "Đưa hòm thuốc cho tôi là được, tự tôi có thể xử lý."

Thầy thuốc này đối với Trang Nhã Khinh coi như là nói gì nghe nấy, cũng không có nói thêm một lời chất vấn, giao hòm thuốc của mình cho cô. Mặc dù hòm thuốc do tổ truyền mấy đời, trên căn bản là hòm thuốc ở bên người, hòm thuốc thì không phải ai cũng có thể có. Nhưng ông cứ giao cho Trang Nhã Khinh.

Trang Nhã Khinh vốn cho rằng đây chỉ là một hòm thuốc bình thường, mở ra thì biết, trong hòm thuốc có cả trời đất.

Mở ra xem, Trang Nhã Khinh đã nhìn thấy góc hòm thuốc để một tấm da dê. Nhìn qua da dê đã qua rất nhiều năm, ít nhất cũng có hơn mấy trăm mấy ngàn năm rồi. Kiểu cuốn gấp đồ, nhất định là đồ tốt. Chỉ là, dù sao Trang Nhã Khinh cũng muốn biết cuối cùng đồ bên trong phải như cô nghĩ hay không, cũng không thể lộn xộn. Nếu như vật này giá trị liên thành, càng không thể lộn xộn. Nếu như không phải đồ vật do người khác cất kỹ thì vẫn không thể lộn xộn. Nhưng là Trang Nhã Khinh kiềm chế không được lòng hiếu kỳ của mình.

Cuộn tấm da dê lên, niên đại lâu như vậy, đặt trong hòm thuốc của một thầy thuốc, rất có thể chính đồ vật. Thật như vậy mà bỏ lỡ, nhìn cũng không thể liếc mắt nhìn, sẽ tiếc nuối.

Cho nên nghĩ phải hỏi ý kiến chủ nhân mới được. Chủ nhân không đồng ý, mình cũng không thể làm gì khác hơn là buông tha, dù sao cô cũng không phải người cố tình gây sự giành đồ của người khác. Có lúc làm người quá ngay thẳng cũng không tiện, ha ha, cho nên cũng rất nhiều người muốn làm người xấu, như vậy có thể muốn làm gì thì làm.

"Xin hỏi, tôi có thể mở ra xem vật này một chút không?" Trang Nhã Khinh lễ phép hỏi.

Thầy thuốc ngẩn người, không nghĩ tới Trang Nhã Khinh sẽ lễ phép hỏi ông như vậy, cũng không có nghĩ đến Trang Nhã Khinh sẽ cảm thấy hứng thú với vật kia.

"Vâng, có thể." Có thể nói không thể được sao? Ông sợ người trên máy bay bắt ông ném xuống máy bay.

Trang Nhã Khinh kềm chế tâm tình kích động hồi hộp của mình, động tác cẩn thận đến không thể cẩn thận hơn mở tấm da dê. Quả nhiên, bên trong tấm da dê cắm đầy tất cả kim châm lớn nhỏ. Nhỏ mà mảnh như lông trâu.

"Làm sao ông có Long cốt châm?" Trang Nhã Khinh kích động, giọng nói không tốt chút nào. Nhưng cũng may thầy thuốc này không hề chú ý mặt cá sấu (ed: hông hiểu) của Trang Nhã Khinh, vẫn đặt lực chú ý ở lời nói của Trang Nhã Khinh.

"Làm sao cô biết cái này gọi là Long cốt châm?"

"Long cốt châm, tên này rất nổi tiếng, dùng xương của rồng làm thành châm. Nghe nói là năm đó lúc vua Phục Hy du ngoạn ở Long Hải gặp được Long thái tử quần áo lụa là ương ngạnh kiêu ngạo í, vận khLong thái tử không tốt, lúc làm chuyện xấu đụng phải người. Phục Hy vì trừng phạt Long thái tử, cho nên loại tiên cốt làm thành Long thái tử." Da dê này có hơn mấy trăm mấy ngàn năm? Đất đai mới bắt đầu không lâu, lúc loài người mới xuất hiện. Là do trí nhớ không tốt. Chỉ là, nhiều năm như vậy, da dê lại còn giữ sự hoàn hảo, thật sự có thể nói là một loại kỳ tích.

"Phu nhân thật là kiến thức rộng rãi, đây là tổ truyền của chúng tôi, thật ra thì tôi chỉ biết nguồn gốc Long cốt châm, còn là loại vô cùng trân quý, nhưng nhắc tới cũng vẫn xấu hổ, lúc còn nhỏ bởi vì tôi ham chơi, lúc cha truyền thụ cho tôi y thuật tổ truyền cũng không nghiêm túc tiếp nhận, cho nên, Long cốt châm này với tôi, quả thật một chút tác dụng cũng không có." Khi đó ông không hiểu chuyện, cũng không cảm thấy điều này quan trọng dường nào. Sau đó lúc ông hiểu chuyện thì trước khi cha ông qua đời bởi vì ngoài ý muốn, ông bắt đầu hiểu chuyện, rõ ràng mọi chuyện, mới biết y thuật quan trọng dường nào. Ông hổ thẹn khắp cả gia tộc, vì toàn cả gia tộc mà hổ thẹn. Khiến y thuật lưu truyền nhiều đời như vậy tới ông thì hoàn toàn thất truyền. Cũng không biết sau này sao nhìn liệt tổ liệt tông.

Sau đó ông cũng nghĩ tới, vì đền bù một chút cho nên lựa chọn Trung y. Đáng tiếc, hiện tại Trung y đã không còn như trước. Tây y thịnh vượng, Trung y xuống dốc, thật sự hiểu được những y thuật này, trên căn bản không có, hoặc chính là tạo một địa phương nhỏ ẩn cư. Học nhiều năm như vậy, sao ông chỉ là một gà mờ, hiện tại ngay cả cuộc sống ông cũng. . . . . . Hết cách rồi, Trung y biến thành bộ dáng này, nuôi sống gia đình cũng khó khăn.

"À. Tôi có thể mượm dùng một chút không?" Đã nhìn thấy được, ngứa tay. Chỉ có thể nói là Trang Nhã Khinh ngứa tay.

Phải biết, bất luận người nào cũng sẽ có cảm giác đối với một món đồ nào đó. Ví dụ như người luyện võ cổ, người người đều mơ tưởng lấy được một quyển Võ Công Bí Tịch, vì đam mê. Đối với thầy thuốc cũng thế. Đặc biệt là Trang Nhã Khinh thích châm cứu. Bộ Long cốt châm chính là ông tổ của thuật châm cứu rồi. Là không có bất kỳ loại ngân châm nào có thể so sánh.

"Vâng, có thể." Ông cũng muốn một lần nhìn thấy tác dụng của Long cốt châm, có phải như cha nói thần kỳ như vậy hay không.

Trang Nhã Khinh kích động rút một cây ngân châm ra, sau đó lau một lần trên đùi của mình rồi mới nhắm ngay vị trí huyệt trên đùi bắt đầu ghim kim vào.

Cố Triệt cũng không có nghiên cứu vật này, nhưng nghe Trang Nhã Khinh nói nguồn gốc Long cốt châm thì anh cũng muốn nhìn một chút, có phải truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, chỉ có hư danh hay không.

Trang Nhã Khinh bắt đầu ghim cây kim châm vào huyệt đạo của mình, sau đó dùng lực đẩy mạnh vào bên trong, ước chừng đẩy mạnh vào ba millimet, sau đó rút trở ra hai millimet, lại đẩy vào trong. Thật ra thì Trang Nhã Khinh còn vận dụng nội lực, chỉ có gia tăng nội lực làm phụ trợ thì mới có thể đạt hiệu quả tốt nhất.

Mắt thường cũng không nhìn thấy, ngân châm kia vẫn như xoay tròn cùng một hướng.

Đi vào một hồi, vết thương Trang Nhã Khinh vốn còn đang chảy máu thì lập tức ngừng lại. Châm thứ hai ghim xuống, vết thương lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy khép lại. Châm thứ ba ghim xuống, vết thương Trang Nhã Khinh đã gần như khép lại luôn.

"Thật thần kỳ." Cố Triệt cho ra một kết luận như vậy. Thần kỳ, thật quá thần kỳ. Có vật này, bị thương tính là gì nữa? Tốt nhưng mà cũng chỉ là mất một vài phút. Lúc này là kỳ tích của y thuật.

"Lúc này cô chính là dùng. . . . . ." Xem ra giống như cha của ông đã giao lại. Chỉ là, ông chưa bao giờ làm tới hiệu quả bày. Thí nghiệm vô số lần đều thất bại. Không ngờ, hôm nay có thể may mắn nhìn thấy một màn thần kỳ như vậy nữa. Lúc này, sự sùng kính của thầy thuốc đối với Trang Nhã Khinh càng thêm dâng cao.

"Càng lâm châm." Bản thân phương pháp châm cứu này tồn tại là thần kỳ, mà cộng thêm Long cốt châm, hiệu quả có thể tăng lên gấp mấy chục lần. Có Long cốt châm, hơn nữa có phương pháp châm cứu, thật đúng là như hổ thêm cánh.

"Càng lâm châm. Thật sự là Càng lâm châm. Không ngờ đời tôi lại còn có thể gặp lại được Càng lâm châm. Vốn là tôi sợ rằng phương pháp châm cứu này ở thế giới cũng đã thất truyền, không ngờ lại còn người biết. Như vậy, tội của tôi sẽ được giảm bớt rất nhiều." Thầy thuốc cảm khái khái nói. Sau đó mới phát giác được hình như chính mình có chút luống cuống, ho nhẹ hai tiếng, phát hiện ông còn chưa tự giới thiệu bản thân. "Xin chào, tôi tên là Hoa Phong, là người kế thừa thứ chín mươi tám của Hoa Đà."

"Khó trách sẽ có Long cốt châm, thì ra là truyền nhân của Hoa Đà." Như vậy xem ra hợp với lẽ thường một chút.

"Xấu hổ."

"Bây giờ mặc dù nên trả đồ cho ông ấy, nhưng mà tôi có thể lại dùng chút không?"

"Có thể."

Trang Nhã Khinh dùng phương pháp tương tự để chữa lành vết thương trên người Cố Triệt, sau đó lại chữa vết thương trên người Tiêu Dật Phàm, cô lau sạch sẽ châm mới trả trở về. "Vật trân quý như vậy vẫn giao cho ông bảo quản tương đối tốt hơn." Không bỏ được mà, thật lòng không bỏ được, đồ tốt như vậy, nếu là của mình thì thật là tốt bao nhiêu.

"Không, hay là giao cho cô đi, tôi lấy nó chỉ có thể đặt ở trong hòm thuốc, quanh năm không thấy mặt trời. Hay là cô bị thương nên mới có thể phát huy công dụng lớn nhất của nó. Long cốt châm không phải vật sưu tập, nó có hiệu dụng. Nếu vi phạm ước nguyện chế tại Long cốt châm ban đầu thì tội của tôi càng lớn."

"Cái này. . . . . . Ngại quá, đây chính là bảo bối tổ truyền của ông." Thật không muốn cự tuyệt đồ tốt như vậy.

Hoa Phong cũng rất kiên định: "Không, vật này phải thuộc về người thật sự biết sử dụng nó, để nó phát huy hiệu dụng lớn nhất. Đồ tốt không nên bị mai một."

"Vậy tôi không khách sáo. Nếu như ông không ghét bỏ, tôi có thể truyền cho ông phương pháp châm cứu Càng lâm châm, cũng như thù lao vậy."

"Được."

"Ông xử lý tốt chuyện của mình thì có thể tới thành phố A tìm tôi, đến cửa hàng Trang sức Thiển Nhã là có thể tìm được tôi." Trang Nhã Khinh cam kết.

Thật ra thì cô thấy cuộc sống Hoa Phong quẫn bách, cô cũng có thể nghĩ đến hôm nay Trung y ở trong nước đã tiêu điều, Hoa Phong tới đó, cô có thể dạy Hoa Phong về Càng lâm châm, còn có thể cho Hoa Phong một cuộc sống tốt. Như vậy thật ra thì cũng còn chưa đủ, nhưng Trang Nhã Khinh không biết mình có thể cho Hoa Phong cái gì. Cho gì, thì đều không xứng đáng với bộ Long cốt châm này.

"Ừ." Ông cũng không có thứ gì, chỉ một chút đồ dùng hằng ngày. Phải thu dọn xong. Hủy bỏ thuê phòng là được rồi. Học được Càng lâm châm khẳng định không phải chuyện một ngày hai ngày, ông phải chuẩn bị xong thường trú ở thành phố A.

Trang Nhã Khinh vui mừng cất Long cốt châm vào túi.

"Một chút bảo bối liền phiền phức nhiều hơn, bây giờ chỉ sợ sẽ có nhiều phiền phức hơn." Cố Triệt nói. Anh cười rất vui vẻ, vì Trang Nhã Khinh vui vẻ từ trong lòng vì tìm được vật mình muốn.

"Anh sợ phiền phức?"

"Không, anh sợ em gặp phiền phức."

"Ha ha, sẽ không." Có đồ tốt, chờ đón chính là phiền phức là tất nhiên. Bởi vì đồ tốt là đồ mọi người muốn có được.

Trang Nhã Khinh cũng đủ tin tưởng bản thân. Nếu như cô cũng không thể nỗ lực bảo vệ cẩn thận những thứ này thì cô sẽ không cần. Bởi vì cầm vào tay mà vẫn bị người khác cướp đi thì còn không bằng cô chưa bao giờ có. Nhưng Trang Nhã Khinh biết, bây giờ vật này đưa ra ánh sáng, để ở trong tay cô sẽ có hệ số an toàn cáo hơn để trong tay của Hoa Phong rất nhiều.

"Vui không?"

"Dĩ nhiên."

Hiện tại Tiêu Dật Phàm cũng gần như đã tỉnh. Thấy Hoa Nhã bên cạnh, Tiêu Dật Phàm ngẩn người. Đẩy tay Hoa Nhã lau mồ hôi cho anh, sau đó nhìn vết thương của anh một chút, vết thương của anh đâu?

"Vết thương của anh đâu?" Tiêu Dật Phàm kinh ngạc nói: "Đừng nói anh mới vừa bị thương chẳng qua trong giấc mơ đấy." Anh đau chân thật như vậy, hơn nữa Khinh Khinh còn vì anh mà chảy nước mắt, hơn nữa, nhìn thấy những quân nhân chỉnh tề đứng thẳng, cũng không thể là nằm mơ được.

"Ha ha, bởi vì em có đồ tốt, có thể để cho vết thương của anh kéo miệng lành lại, xem ra giống như là cũng chưa từng bị thương." Trang Nhã Khinh cười to, tiếng cười lây rất nhiều người, tất cả mọi người vui vẻ.

Tôn Bính Nguyên cũng là một trong những người chứng kiến kỳ tích, không biết tâm tình đối với Trang Nhã Khinh thế nào. Lúc bắt đầu bởi vì Cố Triệt nên mới kính cẩn với Trang Nhã Khinh như vậy, hiện tại đó là anh tự sinh ra kính nể đối với Trang Nhã Khinh.

Chính là cô gái như vậy, quá xứng đôi với quân trưởng bọn họ.

Những điều Tôn Bính Nguyên nghĩ cũng là tất cả tiếng lòng những quân nhân tại chỗ. Vốn đang không biết phu nhân lợi hại, bây giờ mọi người đều biết. Phu nhân quả nhiên là phu nhân, ánh mắt quân trưởng không sai.

Tự đáy lòng mọi người chấp nhận Trang Nhã Khinh còn có một nguyên nhân, làm một quân nhân, bị thương là chuyện rất bình thường, bây giờ càng có thể đánh giặc. Bây giờ quân trưởng có phu nhân thì sợ hãi gì nữa? Quả thật chính là vô địch. Bị thương châm châm là được, cơ thể quân trưởng rất khỏe mạnh, bây giờ càng khỏe mạnh hơn.

Trang Nhã Khinh cũng không biết, biểu hiện lần này của cô có thể làm cho tất cả cấp dưới của Cố Triệt hiểu cô, ủng hộ cô. Sau này lúc ông Cố không đồng ý hai người đi chung với nhau thì bọn họ nổi lên là tác dụng lớn dường nào.

Rất nhanh đã đến Bắc Kinh, Trang Nhã Khinh đứng trên đất ở quê hương mình, tâm tình không phải tốt bình thường.

Chuyến này rất đáng giá.

Không chỉ thu hoạch được tình yêu, còn thu hoạch được Long cốt châm, ha ha, trở về khẳng định các sư huynh phải kinh ngạc đến chết mất. Vốn là không nỡ xa Cố Triệt , nhưng cô đã sắp hai ngày không có liên lạc với các sư huynh còn có Thiển Thiển, vẫn là sớm trở về. Hai ngày, hai ngày nay, Trang Nhã Khinh sẽ nhớ kỹ cả đời.

Trang Nhã Khinh cùng Tiêu Dật Phàm muốn cùng nhau trở về thành phố A, nhưng lại thêm một người. "Mọi người có thể mang em theo hay không? Em… em không có nhà để về." Hoa Nhã cúi đầu, đỏ mặt nói xong câu đó. Da mặt cô vốn mỏng, mọi người cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, cô lại còn ỷ lại dựa vào người ta, đi theo người ta, Hoa Nhã cũng cảm giác da mặt mình dày rồi. Nhưng không có cách nào, nhà không thể trở về, chỗ bạn bè thì khẳng định cũng không thể đi, ở chỗ bạn bè thì khẳng định cha có thể tìm được, cô cũng chưa từng trải qua cuộc sống một mình, cho nên. . . . . . Đây là không có biện pháp khác. Hơn nữa. . . . . . Hoa Nhã len lén liếc Tiêu Dật Phàm một cái.

Trang Nhã Khinh thấy tất cả động tác của Hoa Nhã, bao gồm Hoa Nhã len lén nhìn Tiêu Dật Phàm. Quả nhiên cô không có tính sao, con bé Hoa Nhã này là tình yêu nãy mầm rồi. Nếu hiện tại tách ra, nhất định Hoa Nhã cùng Dật Phàm không thể nào có cơ hội cùng xuất hiện. Bây giờ Hoa Nhã chủ động muốn đi theo bọn họ, đây không phải là một cơ hội hoàn hảo sao? Nhưng mà diễn phải cho tới.

Trang Nhã Khinh hỏi: "Sao em có nhà mà không thể về?"

"Em. . . . . ." Phải trả lời thế nào đây? Nếu như cô nói cô đào hôn thì có thể cho người khác ấn tượng không tốt hay không? Huống chi không muốn để cho anh biết cô có vị hôn phu. "Sau khi cha mẹ của em ly hôn, em vẫn đi theo chú sống ở nước ngoài. Sau đó chú tìm một người thím, thím không hy vọng em sống ở nhà bọn họ, cho nên liền. . . . . . Hiện tại em thật là có nhà không thể trở về rồi." Quả thật cha mẹ cô ly hôn, điểm này không nói dối. Quả thật trên căn bản cũng luôn sống ở nước ngoài, ở nhà của chú, chỉ là thím đối với cô rất tốt. Thật xin lỗi tím, để lưng người một cái nồi đen rồi.

"Ở nhà chị có mấy sư huynh, đàn ông đều ở tuổi như sói như hổ, một mình em tới đó cũng không dễ dàng. Hơn nữa phòng khách cũng đều đã chật cứng người, cho nên căn bản cũng không có thể ở thêm." Trang Nhã Khinh khó xử nói: "Chị cũng muốn thu nhận em, nhưng. . . . . ." Mẹ nó, Hoa Nhã thật lòng sẽ không đói như vậy, mới vừa nói dối quá giả, cô cũng không tin. Cho nên cũng không có hỏi thêm, nếu không nhất định lộ ra.

"Vậy làm sao bây giờ?" Hoa Nhã nóng nảy.

"Vậy không thì em đến nhà Dật Phàm đi." Đây mới là mục đích cuối cùng.

"Không được." Tiêu Dật Phàm lập tức cự tuyệt.

Trang Nhã Khinh thấy Hoa Nhã cũng sắp khóc, nghĩ thầm, cô bé này quá vô dụng, vẫn chỉ có cô giúp một lần. Ở nhà Dật Phàm, có câu nói, gần quan được ban lộc. Nếu có thể không cẩn thận để Dật Phàm xơi em thì coi như hoàn thành, nhất định Dật Phàm sẽ chịu trách nhiệm, điều này không cần hoài nghi. Nếu là không chịu trách nhiệm, cô sẽ đánh anh. Loại đàn ông ăn sạch sành sanh rồi quỵt nợ không chịu trách nhiệm.

"Sao anh tuyệt tình như vậy? Anh nhẫn tâm nhìn một cô gái nhỏ lẻ loi không nhà để về sao?"

"Con gái sống một mình nhiều như vậy, sao cô ấy lại không thể."

Người đàn ông cố chấp. "Anh suy nghĩ một chút, Hoa Nhã nhát gan như vậy, người cũng xinh đẹp như vậy, trong xã hội bây giờ sắc lang nhiều như vậy, mấy ngày trước còn đọc bản tin shu9o đưa tin buổi tối cô gái làm thêm giờ về nhà thì bị hiếp trước giết sau, sau đó còn bầm thây ra, anh không lo lắng một chút sao? Những người đó thích nhất tìm mấy cô bé như Hoa Nhã mà xuống tay."

"A. . . . . ." Hoa Nhã bị Trang Nhã Khinh hù sợ. Sao có người đáng sợ như vậy? Thật là khủng khiếp. Cô càng không dám sống một mình.

Hoa Nhã khóc thật.

"Xem đi, Hoa Nhã cũng sợ quá khóc rồi, anh giận gì mà nhẫn tâm thế?" Tiêu Dật Phàm nhìn bộ dáng đáng thương của Hoa Nhã một chút, cùng với nước mắt không ngừng rơi xuống, nghĩ tới ngộ nhỡ một cô gái trẻ tuổi như vậy thật sự gặp phải chuyện như vậy, thật là đáng tiếc. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng cảm thấy có chút không nhịn được: "Được rồi, em ở nhà tôi đi."

"Thật?" Hoa Nhã lập tức ngừng khóc thút thít, cười lúm đồng tiền như hoa. Đây chính là cười rộ lên.

Tiêu Dật Phàm gật đầu một cái.

Mặc dù anh cũng không phải chưa từng có phụ nữ, nhưng mà để cho phụ nữ vào nhà anh vẫn là lần đầu tiên, nhưng mà để cho phụ nữ vào nhà anh vẫn là lần đầu tiên. Trang Nhã Khinh là người phụ nữ đầu tiên vào nhà anh, anh vốn cũng muốn để Trang Nhã Khinh làm người phụ nữ duy nhất vào nhà anh.

Trang Nhã Khinh hài lòng gật đầu một cái, Hoa Nhã à, chị cũng cũng chỉ có thể giúp em đến đây thôi, có thể bắt Dật Phàm lại hay không thì sẽ phải nhìn chính em rồi.

“Cũng không còn sớm nữa.”

Vì vậy ba người đi, cùng nhau trở về thành phố A.

“Đi lên ngồi một chút không?” Tiêu Dật Phàm hỏi.

“Không cần, em đến Thiển Nhã xem một chút, sau đó trở về.” Trang Nhã Khinh từ chối lời mời của Tiêu Dật Phàm. “Hoa Nhã, có rãnh rỗi chị tới gặp em.”

“Dạ, được ạ.”

Trang Nhã Khinh tới Thiển Nhã trước, thấy cửa lớn đóng chặt, mới nghĩ đến Thiển Nhã đã đóng cửa. Không biết kết quả xét nghiệm thế nào.

Trang Nhã Khinh dùng điện thoại công cộng gọi cho Hạ Tĩnh Thiên một cuộc, Hạ Tĩnh Thiên đồng ý qua đón cô.

Trí nhớ Trang Nhã Khinh vốn rất tốt, cho nên đối với sô điện thaoji của người tương đối quan trọng của cô thì có thể thuộc nằm lòng. Phải nhớ kỹ một vài số thì tốt hơn, ngộ nhỡ điện thoại di động của mình hết pin, rớt hay là thế nào thì muốn tìm người cũng không tìm được, đó không phải là rất bi thương sao?

HạTĩnh Thiên đến rất nhanh. Trang Nhã Khinh chui vào xe Hạ Tĩnh Thiên. “Nhị Sư Huynh, tốc độ thay đổi rất nhanh.”

“Có thể không nhanh sao, con bé này, gần đây chứ như vậy, là sợ bọn anh chư có tóc bạc nên cố ý để cho bọn anh nhanh chóng ra có phải hay không?” Hạ Tĩnh Thiên hài hước nói.

Trang Nhã Khinh túm đầu Hạ Tĩnh Thiên nhìn kỹ: “Vậy để em xem Nhị Sư Huynh anh có lo alwngs cho em một chút nào không, không có mọc tóc bạc.”

Hạ Tĩnh Thiên nhìn bộ dáng cười giỡn của Trang Nhã Khinh, cũng không tiện nói gì. Huống chi Trang Nhã Khinh còn rất tốt. Nếu để cho hạ Tĩnh Thiên biết Trang Nhã Khinh mới chịu tổn thương nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ cô cũng không có qua ải dêc như vậy, chắc là phải bị thay phiên dạy dỗ.

Cũng may Trang Nhã Khinh đã đổi quần đùi, lúc châm cứu còn rửa sạch máu, nếu không. . . . . .

Đến nhà, Tiểu sư huynh, Đại sư huynh, Thiển Thiển, còn có Tiểu Nguyệt, toàn bộ đều ở trên ghế salon nhìn Trang Nhã Khinh đi vào cửa. Phía trên ghế sa lon còn ngồi một người nữa, Thấm Tuyết.

Trang Nhã Khinh nhìn thấy Thấm Tuyết, thời gian dài như vậy không gặp nên rất là vui mừng, chạy tới ôm lấy Thấm Tuyết: “Sư tỷ, chị tới khi nào?”

“Đến vào đêm em đi.”

Trang Nhã Khinh chợt nhớ tới, hình như ngày nào đó lúc Nhị sư huynh gọi điện thoại tới chuẩn bị nói gì, chẳng lẽ chính là nói cho cô biết là Sư tỷ tới?

Trang Nhã Khinh cười ngượng: “Hắc hắc, hắc hắc.”

Phá Thương đi tới: “Đừng tưởng rằng cười là xong rồi, nói đi, đi đâu vậy? Hai ngày nay làm những gì? Sao điện thoại cũng không gọi về một cuộc?”

Lời vừa hỏi ra, chợt mọi người đều nhìn Trang Nhã Khinh, cô bị nhìn không chỗ nào che giấu. Là lực lượng ánh mắt quá mạnh, Trang Nhã Khinh không có cách nào, giơ hai tay lên, chuẩn bị thẳng thắn: “Được rồi, em nói, em nói toàn bộ.” Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.