Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 63: Em không phải người tôi có thể tùy tiện




.

"Vậy thì vì sao cô ấy không quay về?"

"Giữa bọn họ có một chút vấn đề, cần tách ra để suy nghĩ. Rồi bọn họ sẽ lại quay với nhau thôi." Lời nói của Trang Nhã Khinh khiến mặt Bạch Ninh trắng bệch, chân lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã xấp xuống.

"Vậy thì cũng không thể ngăn thế tôi yêu, quan tâm cô ấy. Những thứ này đều là chuyện của tôi, tôi không cần Thiển Thiển có thể ở cùng với tôi, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?" Bạch Ninh vẫn cố chấp như vậy. Anh chính là cố chấp, cho nên với có thành tích như này hôm nay, cũng bởi vì cố chấp cho nên nhất định sẽ cô độc cả đời.

Trang Nhã Khinh lắc đầu, thật sự là người ngu ngốc. "Anh tiếp tục làm hay là theo tôi đi tìm Thiển Thiển? Thôi, hỏi cũng như không." Nhìn những thành tích mà Bạch Ninh đạt được cho đến ngày hôm nay, làm cái gì cũng tốt. "Đi thôi, đi ra ngoài tìm."

"Ừ, tách ra tìm, cô về nhà xem cô ấy có về đó không, tôi tìm ở bên ngoài."

"Không thành vấn đề."

Xác định xem Mạc Thiển không về nhà không, tìm khắp nơi, cả trong nhà vệ sinh cũng tìm, điện thoại cũng không thông, Trang Nhã Khinh thật sự lo lắng của Mạc Thiển. Hỏi Bạch Ninh, vẫn không tìm được Mạc Thiển.

Trang Nhã Khinh mang theo ảnh của Mạc Thiển để hỏi người đi đường. Thiển Thiển nhất định là không đi lung tung, rất có khả năng là mất tích trên đường đến trang sức Thiển Nhã, hỏi trên đường chắc chắn sẽ có tin tức.

Quả nhiên, lúc hỏi một thím bán hoa hoa ven đường. Thím đó nhìn ảnh chụp trên tay Trang Nhã Khinh, gật đầu."Tôi đã gặp. Sáng hôm nay cô ấy bước xuống từ một chiếc xe con, đi đến phố danh nhân bên kia. Ngay tại chỗ giao nhau kia, có người đàn ông mang cô ấy đi."

Phố danh nhân chính là đường đến trang sức Thiển Nhã. Đúng vậy, mỗi ngày đều như thế này. Nhị sư huynh cũng đi làm, cho nên luôn là Nhị sư huynh lái xe đưa Thiển Thiển đến đây. Bởi vì khác đường, hơn nữa muốn đến trang sức Thiển Nhã phải đi đường vòng, hôm nay người đi trên đường cũng nhiều, còn là ban ngày, Nhị sư huynh đưa Thiển Thiển đến đây, sau đó thì quay đầu về tập đoàn Hạ thị.

"Thím, thím có biết dáng vẻ người kia như thế nào không?"

"Quá xa, nhìn không rõ lắm."

"À...Vậy thì cảm ơn." Sau khi nói cảm ơn, Trang Nhã Khinh đi về phía khúc cua. Chắc là người bên kia cũng biết.

Quả nhiên, thu ngân ở siêu thị cũng biết." À...Tôi biết. Sáng nay cô ấy bị một người đàn ông dẫn đi, lúc bắt đầu thì hình như hơi kích động, về sau lại bình tĩnh lên xe của người đàn ông kia." Lúc nói đến người đàng ôn kia, mắt của cô thu ngân còn lấp la lấp lánh.

"Có phải người đàn ông kia rất cao, còn rất đẹp trai không?"

"Đúng rồi, lần đầu tiên tôi thấy người đàn ông đẹp trai như vậy đó. Anh ta mặc...."

Lúc biết người nào dẫn Thiển Thiển đi, Trang Nhã Khinh lại không cảm thấy lo lắng, nên không nghe cô gái háo sắc kia nói nữa, cô quay trở lại trang sức Thiển Nhã. Gọi điện cho Bạch Ninh, để anh ấy không đi tìm nữa.

"Cô tìm thấy Thiển Thiển rồi sao?"

"Không, Thiển Thiển bị chồng cô ấy dẫn đi rồi." Nhất định là Mạc Minh Vọng. Không biết anh ta dẫn Thiển Thiển đi đâu? Dù sao cũng không về nhà, Tiểu Nguyệt còn đang ở trường, suy cho cùng cũng không thể không cần đứa nhỏ.

"À...Hôm nay tôi có thể xin nghỉ không?"

"Được, nhưng đừng quá lâu."

"Biết rồi, Chu Bái Bì (1)" Bạc Ninh yếu ớt trả lời. Có phải nếu Thiển Thiển về với chồng thì sau này sẽ khó gặp mặt hơn đúng không?

(1)Chu Bái Bì: là nhân vật địa chủ ác bá keo kiệt trong tác phẩm 'Nửa đêm gà gáy' của Cao Ngọc Bảo.

"Ừ." Nói không chừng Bạch Ninh cũng sẽ rời khỏi đây.

Chắc chắn Mạc Minh Vọng sẽ tìm tới đây, chuyện này cũng trong dự liệu của Trang Nhã Khinh. Nếu cô thật sự muốn giấu Thiển Thiển đi không cho Mạc Minh Vọng tìm thấy không không phải chuyện khó. Vốn là muốn anh ta tìm tới, cho nên lúc khai thương trang sức Thiển Nhã mới có thể làm to như vậy, để Mạc Thiển ra mặt, còn không phải để Mạc Minh Vọng thấy tin tức, sau đó đến gặp Mạc Thiển sao?

Không biết lúc Thiển Thiển và Bạch Ninh không còn làm việc nữa thì cửa hàng trang sức này còn có thể kinh doanh nữa không.

Lúc này có một người phụ nữ bước vào, mặc quần áo, đeo trang sức đắt tiền, kéo một người đàn ông mặt mày bóng loáng bước vào. Lại có thể là cô gái trước kia, là cô gái bán hàng trong trang sức Minh Tâm. Bây giờ đang làm gì đây? Chạy tới khoe của sao? Lúc trước mình cũng như vậy, dùng tiền đập bể tất cả vật phẩm trang sức được trưng bày ở đây sao? Trang Nhã Khinh cười châm chọc.

Phương Phương là phụ nữ có chút nhan sắc, mặc dù trước kia cô ta yêu tiền, hơn nữa còn có chút ghét nghèo yêu giàu, nhưng cũng dựa vào cố gắng của bản thân mà làm việc kiếm tiền. Lúc trước cũng không phải chưa từng gặp người đàn ông muốn bao dưỡng mình, nhưng cô ta vẫn không đồng ý. Những người đàn ông đó vừa già vừa xấu, có người còn giống như đang mang một đứa nhỏ vậy. nếu không thì là hói đầu, hoặc xấu đến không còn gì để nói. Người đàn ông trong mộng tưởng của mình giống như Hoàng Bột vậy.

Ngày đó, sau khi bị khai trừ, cô ta tìm tới Hoàng Bột, còn thổ lộ với Hoàng Bột, nhwung bị Hoàng Bột từ chối, lý do từ chối chính là không có lý do gì.

Cô ta chịu cả nỗi đau thất nghiệp và thất tình đả kích, nên quyết tâm ra một quyết định. Bản thân không cần công biệc, cũng không cần tình yêu, nhưng nhất định phải cần tiền. Một ngày nào đó, mình cần phải hung hăng giẫm tôn nghiêm của người khác dưới chân mình.

Vì thế, cô ta vạch ra một kế hoạch tiếp cận một người có tiền. Dùng tiền lương tiết kiệm trong vài năm, mua cho mình một bộ quần áo xinh đẹp, mua đồ trang điểm đắt tiền, quyết tâm thay đổi phong cách.

Sau khi hoàn thiện bản thân thì bắt đầu tìm con mồi. Mục tiêu đầu tiên của cô ta là Hạ Tĩnh Thiên. Nhưng trên cơ bản, cô ta hoàn toàn không gặp được Hạ Tĩnh Thiên. Không biết Hạ Tĩnh Thiên đang ở đâu, lúc đi làm cũng luôn ở công ty, cô ta hoàn toàn không vào được. Cho nên đành phải từ bỏ. Cô ta lựa ra những người có tiền trong thành phố A, có những người không thể gặp mặt, có những người cô ta lại thấy chướng mắt, trực tiếp coi như không thấy. Những cũng có người hợp với cô ta, nhưng sau khi phát sinh quan hệ, để lại một xấp tiền mặt, cũng không thấy người đâu. Cho dù có tìm như thế nào, người kia cũng không muốn thấy cô ta.

Thứ quý giá nhất mình đã không còn, cho nên càng không có khả năng thực hiện mục tiêu câu người đàn ông đẹp trai giàu có. Điều tốt nhất chính là tìm người đàn ông khác. Mặc dù người đàn ông này hơi béo một chút, bụng hơi lớn một chút, xấu một chút, thời gian thu vợ bé hơi nagwns một chút, nhưng ít nhất ông ta cũng có tiền.

Trương Phú Qúy không có cái gì tốt, nhưng tốt với cô ta, còn có tiền, cho nên không có cách nào khác là phải chấp nhận chuyện này.

Đương nhiên cô ta biết trang sức Thiển Nhã đã khai trương. Cho nên, hôm đúng lúc vợ Trương Phú Quý không có nhà, đi thẩm mỹ viện căng da, cô ta lập tức gọi ông ta ra ngoài, dẫn ông tới trang sức Thiển nhã. Những nhục nhã mà cô ta phải nhận lúc trước thì hôm nay muốn trả lại hết cho người phụ nữ đê tiện này.

“Phú Qúy, hôm nay anh đồng ý với em, em muốn mua gì cũng được đúng không?” Cả người Phương Phương đều dán lên cánh tay của Trương Phú Qúy, sử dụng cặp ngực đã lộ ra một phần ba cọ vào cánh tay của ông ta, khiến cả người ông ta giống như bị điện giật. Tiểu yêu tinh này, thật sự muốn kéo về phòng, hung hăng yêu vài lần. Thừa dịp người khác không để ý, Trương Phú Quý dùng lực nhéo vào thứ khiến tinh thần ông ta nhộn nhạo.

Phương Phương bị đau, nhưng không dám phát ra tiếng, cũng không dám mắng người, đành phải chịu đựng. Chờ xem, đồ đàn ông thối, chờ sau khi tôi lừa toàn bộ tiền của ông sang tay tôi xem tôi thu thập ông như thế nào. “Tùy em chọn.” Trương Phú Quý hào khí nói.

Phương Phương tỏ ra xinh đẹp tiếp tục kéo Trương Phú Quý nhìn trang sức trong lời đồn. Trước kia bọn họ chỉ có thể chạm vào, nhưng không thể đeo, cũng không thể lấy đi, bây giờ, cuối cùng cô ta cũng có thể đeo những vật nhỏ xinh này rồi.

“Anh thật tốt.” Phương Phương dụa dàng nói, lại khiến lòng Trương Phú Quý tê dại một trận.

Qủa nhiên hai người đang di chuyển về phía này, trang Nhã Khih đang thưởng thức chiếc vòng trong tay, đó chính alf thiết kế lần trước của Thiển Thiển. Vòng tay mà Thiển Thiển đang đeo là do Bạch Ninh làm. Trên quầy cũng có, có điều là do sư phụ khác làm, đương nhiên là không tốt bằng cái Bạch Ninh làm.

Cái trong tay Trang Nhã Khinh, là do người alfm kém cỏi nhất chế tạo ra.

“Tôi muốn cái này.” Phương Phương không them liếc chiếc vòng trong tay Trang Nhã Khinh mà nói thẳng.

Tiếu Tiếu là nhân viên bán hàng đang đứng trước mặt Trang Nhã Khinh, cũng là cô gái ngọt ngào đáng yêu mới tốt nghiệp đại học. “Tiểu thư, chiếc vòng tay này…” Tiếu Tiếu đang định nói cho Phương Phương biết chiếc vòng thợ làm không được tốt lắm, còn có kiểu giống như vậy nhưng được làm tốt hơn, có muốn xem kiểu đó không.

Nhưng mà Trang Nhã Khinh lại nhìn Tiếu Tiếu một cái, để Tiếu Tiếu không nói nữa.

Tiếu Tiếu là một cô gái đơn thuần đáng yêu, lại không biết chuyện giữa Trang Nhã Khinh và Phương Phương bản thân cũng vô cùng thành thật, cho nên vẫn nói: “Tiểu thư, chiếc vòng này còn có kiểu dáng giống như vậy, chiếc này là sản phẩm không hợp quy cách, sản phẩm này không được tinh xảo lắm, cô có muốn xem mấy chiếc khác không?”

Phương Phương cười, nói. "Không cần, tôi muốn chiếc vòng trên tay cô ta, chẳng lẽ không thể sao?" Hừ, đừng cho là tôi không nhìn thấy các người trao đổi ánh mắt với nhau, muốn lừa tôi sao? Không có cửa đâu, Phương Phương thầm nghĩ trong lòng.

"Gói chiếc lắc tay này lại cho tôi." Bây giờ là thời điểm Trương Phú Quý khoe khoang trước mặt người khác. Đừng hiểu nhầm, người đẹp trong mắt Trương Phú Quý không phải là Phương Phương, mà là Trang Nhã Khinh, người từ đầu đến cuối không nói một câu nào.

Hôm nay Trang Nhã Khinh mặc một bộ váy màu xanh, có vẻ rộng rãi thoải mái. Không quá gầy, không lộ, nhưng nhìn thế nào cũng thấy thoải mái. Dáng vẻ khí chất không giống nhau. Vốn cảm thấy Phương Phương rất đẹp, nhưng đứng trước mặt Trang Nhã Khinh thì Trang Nhã Khinh là mây, Phương Phương chính là bùn, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Trang Nhã Khinh ném chiếc lắc đan cầm trong tay cho Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu đón lấy, gói lại, sau đó đưa cho Phương Phương: "Mời sang bên kia tính tiền."

Phương Phương kiêu ngạo nói. "Vội cái gì? Cô cho rằng tôi chỉ có thể mua một chiếc này thôi sao? Tôi còn muốn lựa."

Khóe miệng Trương Phú Quý giật giật, nhưng cũng không phản đối. "Em cứ lựa đi, gia có rất nhiều tiền." Bây giờ là lúc khoe của trước mặt người khác một chút, nói không chừng rất nhanh có thể ôm được người đẹp về nhà. Giữa ban ngày ban mặt mà Trương Phú Quý đã bắt đầu mơ mộng rồi.

Trang Nhã Khinh lại bảo Tiếu Tiếu đưa cho cô một sợi dây chuyền khác. "Cho tôi xem cái này."

Tiếu Tiếu cũng không nghi ngờ gì, bình thường lúc Trang Nhã Khinh không có việc gì làm cũng tới kiểm tra trang sức của các cô một chút. Tiếu Tiếu vô cùng bội phục Trang Nhã Khinh, mỗi lần đều có thể tìm ra nhưng chế tác kém cỏi nhất. Bản thân mình phải nghiên cứu thật lâu mới phát hiện ra.

Thật ra, chẳng qua là Trang Nhã Khinh hiểu rất rõ Tiếu Tiếu. Bình thường Tiếu Tiếu sẽ tìm ra một loạt sản phẩm kém nhất, sau đó bày nó ra phía sau cùng, sau đó đặt hết các loại trang sức khác lên phía trước. Đối với những người làm việc dưới quyền mình, cần phải tìm hiểu sâu, đương nhiên, với Trang Nhã Khinh thì việc hiểu rõ người khác không phải là việc khó.

Còn chưa đến tay Trang Nhã Khinh thì Phương Phương đã cướp trước."Chính là sợi dây chuyền này, tôi muốn lấy nó."

"Tiểu thư..."

"Bọc lại cho tôi..." Phương Phương không để Tiếu Tiếu có cơ hội nói chuyện, lòng tốt mà hoàn toàn bị coi là bị lừa, coi như không có sự khuyên bảo của Tiếu Tiếu. Cũng không có cách nào, ai bảo đó là cái mà Trang Nhã Khinh thích chứ.

Những sản phẩm thấp kém, chỉ cần hơi kém một chút đã không còn, Trang Nhã Khinh bắt đầu suy nghĩ đến một nơi. Bản thân cũng lặng lẽ gửi cho nhân viên thu ngân Tiểu Tĩnh một tin nhắn, để Tiểu Tĩnh thu nhiều hơn mười phần trăm. Sau đó cô ấy có thể trích phần trăm từ mười phần trăm kia.

Chuyện tốt như vậy làm gì có người nào không muốn đây, không phải ai cũng giống như Tiếu Tiếu, có điều là Tiếu Tiếu bán được hai sản phẩm thì cũng được trích phần trăm, giá bán càng cao thì trích phầm trăm cho Tiếu Tiếu cũng nhiều hơn.

Trang Nhã Khinh lại đến trước một quầy khác, Tiểu Hân muốn gọi cô, nhưng lại bị ngăn lại. Trang Nhã Khinh cũng ra sức như vừa rồi, để Tiểu Hân đưa một chiếc nhẫn kim cương màu trắng ra. Tiện thể thêm một câu thoại."Cái này không tệ, rất đẹp."

"Đúng vậy, tôi cũng thấy nó rất đẹp, có điều là thiết kế nào của chị Thiển Thiển cũng đẹp hết." Tiểu Hân trả lời.

Trang Nhã Khinh mới chỉ cầm chiếc nhẫn trên tay, đang chuẩn bị đeo thử thì Phương Phương đứng sau cô đã nói. "Tôi muốn cái này, gói cho tôi."

Khóe miệng Trương Phú Quý tiếp tụp run rẩy. Mẹ nó, cuối cùng thì người phụ nữ chết tiệt này định mua bao nhiêu thứ đây, cộng mấy thứ này lại cũng đến mấy chục vạn rồi. Chết tiệt.

"Vậy thôi, tôi lại xem chiếc chẫn này, nó cũng không tệ lắm." Trang Nhã Khinh không so đo với Phương Phương.

"Tôi lấy cả hiếc nhẫn này."

"Tôi muốn."

"Tôi muốn."

Thoáng một cái như vậy, Trang Nhã Khinh đã bán được một chiếc lắc tay, một sợi dây chuyền, hai chiếc nhẫn, một chiếc kim cài cáo, còn đó một đôi khuyên tai, tổng cộng là hai trăm năm mươi vạn, đúng dịp gặp được đồ gà mờ.

Trương Phú Quý đúng là bị cắt thịt, nhưng không có cách nào khác, do không ai có thể chịu trách nhiệm, bị cắt thịt cũng phải trả tiền, để cô gái xinh đẹp kia biết ông ta tiêu tiền hào phóng như thế nào, nói không chừng sau khi trở về cô gái xinh đẹp sẽ lập tức gọi điện cho ông ta. Đúng rồi, cô gái xinh đẹp còn không biết ông ta là ai.

Trương Phú Quý đưa một tấm danh thiếp cho Trang Nhã Khinh. "Xin chào, tên tôi là Trương Phú Quý, đây là danh thiếp của tôi, rất hân hạnh được biết cô." Trương Phú Quý cũng không quam tâm Phương Phương còn đang ở trong lòng của ông ta, bắt đầu đánh chủ ý lên Trang Nhã Kinh, hơn nữa còn dụ dỗ một cách quang minh chính đại.

Trang Nhã Khinh cười nhìn danh thiếp trong tay Trang Phú Quý, ông chủ của bất động sản Thừa Tông, khó trách có thể phung phí như thế. Mấy năm nay kỳ nghỉ định kỳ tăng lên rất nhiều cho nên việc buôn bán bất động sản thu được không ít lợi nhuận. "Ông chủ Trương, xin chào, rất hân hạnh được biết ông, có rảnh hoan nghênh ông đến cửa hàng của chúng tôi, chúng tôi vô cùng hoan nghênh những vị khách giống như ông."

"Cái gì?"

"À... quên chưa giới thiệu, tôi là bà chủ của trang sức Thiển Nhã. Trang Nhã Khinh."

Quả nhiên, sau khi khóe miệng giật giật vài cái thì Trương Phú Quý mới miễn cưỡng dừng nó lại, sắc mặt thật sự không tốt lắm, giống như phần mộ tổ tiên bị đào khoét vậy.

Mẹ nó, vốn cho rằng Phương Phương ganh đua so sánh như vậy bởi vì bản thân nhìn người phụ nữ nhiều hơn một chút, ông ta bởi vì biểu hiện mình rộng rãi, để Phương Phương tùy ý làm liều, để cho người phụ nữ kia ngoan ngoãn leo lên giường của ông ta. Nhưng mà người ta là bà chủ của một cửa hàng trang trang sức, chắc chắn sẽ không để hơn hai trăm vạn vào mắt. Mà như thế thì có phải tiền của mình xem như bị mất trắng không?

"Thì ra là bà chủ sao, thất lễ thất lễ. Tôi còn có việc, tôi đi trước."

"Vâng, hoan nghênh ông chủ Trương lần sau lại tới đây." Trên mặt Trang Nhã Khinh vẫn duy trì nụ cười xinh đẹp, nhưng trong lại cười đến nở hoa. Khẳng định cái người tên Trương Phú Quý tức giận đến điên rồi? Bị người nhân tình của mình cài bẫy, bị cô đưa vào tròng, haha.

Tiểu Tĩnh cũng cười rất vui vẻ. Sau khi nhận được tin nhắn cô vẫn qua sát hai người kia, sau đó cô lại phát hiện tất cả những trang sức mà bà chủ cầm người phụ nữ đều nhất định phải có. "Bà chủ, cô có thù hận với người phụ nữ kia sao?"

"Ừ, cũng coi như là có, trước kia ở trang sức Minh Tâm, vì tôi mà bị cho thôi việc, cho nên muốn khoe khoang một lần. Đáng tiếc, tìm khắp nơi cũng không tìm một người đàn ông tốt một chút rồi hãy đến khoe, xấu như thế, lúc cô ta ở trên giường sẽ không cảm thấy ghê tởm mà muốn nôn chứ, cô ta thật đáng thương." Những lời Trang Nhã Khinh nói đều là sự thật, ngay cả lúc Trương Phú Quý cười với cô cô cũng thấy ghê tởm rồi, Phương Phương cũng được coi là người bình thường, thật sự không thấy ghê tởm sao? Xem ra tiền bạc thật sự là một thứ đáng sợ.

"Haha, bà chủ nói chuyện cũng quá sắc bén rồi."

"Đúng rồi. Về sau thấy người phụ nữ kia đến đây thì nhớ nâng giá lên, nhớ chưa?" Dù sao cũng là tiền bạc của đàn ông, tiền của đàn ông xấu xa. Đàn ông thối nhưng mà tiền không thối đâu.

"Nhớ rồi ạ. Bà chủ thật là độc ác."

"Cũng bình thường thôi, phụ nữ không độc ác thì địa vị làm sao có thể ổn định được." Trang Nhã Khinh nói bâng quơ.

Tiểu Tĩnh nghe thấy, lập tức lấy điện thoại di động ra, ấn gì đó ở trên màn hình.

"Trong thời gian đi làm không thế dùng điện thoại nhé..." Hoàn toàn không để bà chủ như cô trong ở trong mắt mà, lại có thể dùng điện thoại di động trước mặt cô.

"Không phải, tôi cài đặt câu bà chủ vừa nói làm chữ ký của tôi mà, phụ nữ không độc ác thì địa vị sẽ không ổn định, quá là kinh điển, tôi cũng muốn muốn dùng cái này làm lời nhắc nhở, lúc nào cũng cho mình, phải độc ác."

"Đặc biệt là với đàn ông."

"Haha."

"Lý do rất tốt, nhưng chuyện cô dùng điện thoại vẫn là sự thật, cho nên trừ một trăm đồng tiền lương, lấy đó làm cảnh cáo." Thật sự có quy định như vậy, bị phát hiện một lần thì sẽ bị trừ một trăm đồng. Tiền lương cơ bản của nhân viên bán hàng khoảng hơn ba ngàn, só lương đó không hề không hề cao, nhưng thêm trích phần trăm nữa nên cũng không quá tệ. Nhân viên thu ngân không có chia phần trăm, cho nên tiền lương cao hơn một chút, dù sao lượng công việc cũng tương đối nhiều. Đặc biệt là lúc công việc bán hàng tốt. Tiền lương của nhân viên thu ngân là năm nghìn đồng.

"Vâng, về sau sẽ không như thế nữa, tôi sẽ tắt máy." Vừa rồi mình nâng cao giá, tổng cộng nhiều hơn ba mươi bảy vạn, nói ra thì mình còn độc ác hơn bà chủ nữa, còn nâng cao hơn mười phần trăm. Một phần mười của ba mươi bảy vạn là một vạn bảy đó, trừ một trăm đồng đã là cái gì. Haha, hi vọng mỗi ngày người phụ nữ kia đều đến đây.

"Đừng nghĩ mỗi ngày cô ta cũng đến đây, bị mắc bẫy một lần còn có thể đến lần thứ hai soa? Hơn nữa, nhất định cô ta sẽ bị đá đi, muốn bám được người đàn ông khác cũng cần thời gian, không phải người đàn ông nào cũng ngu xuẩn như Trương Phú Quý đâu. Chuyện tốt như vậy chỉ đến một lần thôi." Mỗi ngày đều có chuyện tốt thì sẽ không còn là chuyện tốt nữa.

"À..." Tiểu Tĩnh le lưỡi. Bản thân đương nhiên là biết không có khả năng mỗi ngày đều có, nhưng mà không thể mơ mộng một chút sao? Tiền hôm nay kiếm được còn nhiều gấp ba lần tiền lương hàng tháng đó.

"Làm việc đi."

"Vâng."

Không tiếp tục câu chuyện nữa, Trang Nhã Khinh lại gọi điện cho Thiển Thiển, nhưng vẫn tắt máy. Không biết Mạc Minh Vọng sẽ đối xử như thế nào với Thiển Thiển. Là vì mất mà trân trọng hay là trừng phạt Thiển Thiển vì cô ấy rời đi một mình đây? Nhưng chắc là trừng phạt rồi, Mạc Minh Vọng là người đàn ông kiêu ngạo như vậy, nhất định là không cho phép người khác phản bội mình. Anh ta hành hạ Thiển Thiển như vậy còn không phải vì Thiển Thiển trợ giúp Lâm Huyên phản bội anh ta chưa?

Làm sao bây giờ, bỗng nhiên lại cảm thấy lo lắng cho Thiển Thiển rồi.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên Trang Nhã Khinh nghe thấy dưới tầng xôn xao, giống như là có ai đang làm ầm ĩ ở dưới đó. Trang Nhã Khinh vội vàng xuống đó.

Nhóm người này khoảng mười người, đều có dáng vẻ lưu manh, vừa thấy đã biết chính là loại côn đồ đầu đường. Một nhóm người như vậy ở cùng một chỗ, chính là muốn thu phí bảo hộ. Đúng vậy, ở nơi này còn có thu phí bảo hộ.

Vốn cho rằng bản thân mình sẽ không gặp phải những chuyện như thế này, vậy mà vẫn gặp được. Có lẽ mấy tên côn đồ này không biết tiếng tăm của Mặc Sâm rồi.

Người cầm đầu ném một cây côn bằng thép lên quầy thu ngân, giơ mặt thối ra nhìn Tiểu Tĩnh."Lấy tiền ra đây, thu phí bảo hộ."

Mặc dù Tiểu Tĩnh rất sợ hãi, nhưng vẫn kiên cường nói chuyện, người đứng sau cửa hàng của các cô rất mạnh."Các người muốn làm gì không nên làm càn."

"Làm càn? Cô bé muốn các anh làm càn như thế nào đây?" Ánh mắt bẩn thỉu của tên cầm đầu bắt đầu di chuyển từ trên mặt Tiểu Tĩnh xuống phần tròn trĩnh trên người cô ấy.

"Đồ lưu manh." Tiểu Tĩnh căm giận nói. (Từ Hán Việt là : Xú lưu manh. Nên tên kia mới nói khác đi.)

"À...Anh thối chỗ nào? Muốn anh cởi cho em ngửi một chút không?" Người đàn ông đó chơi chữ với Tiểu Tĩnh.

"Haha...."

Nghiêm Lỵ chuẩn bị tiến lên, nhưng lại bị Trang Nhã Khinh kéo lại, không cho cô ấy đi lên. Nhóm người này rõ ràng côn đồ không có tổ chức, không hề giống với nhóm người Trần Khải. Trần Khải có điểm mạnh của mình thì đương nhiên điều đó có cũng có thể trở thành điểm yếu, khuyết điểm của anh ta. Nhưng nhóm người này không giống vậy, bọn họ chính là những người không có chuyện gì không dám làm, cả ngày không có việc gì để làm, không có người nhà, hoàn toàn không có gì có thể uy hiếp bọn họ. Cái có thể uy hiếp bọn họ chính là tính mạng của bọn họ.

Nghiêm Lỵ đi lên thì chỉ thêm một người bị đùa giỡn thôi.

Trang Nhã Khinh đi đến phía trước quầy thu ngân, nhẹ nhàng cầm lấy cây côn trong tay người đàn ông cầm đầu kia. "Đại ca, mang cái này và trong cửa hàng của chúng tôi, không sợ làm các cô gái xinh đẹp sợ sao?"

Bản thân Trang Nhã Khinh là cô gái xinh đẹp hiếm thấy, chưa nói đến Trang Nhã Khinh cố gắng hết sức để nhìn mình thành thục một chút, quần áo đang mặc cũng có vẻ phóng khoáng. Lại nói, dáng người Trang Nhã Khinh, nếu nói dáng người cô không đẹp thì không có ai dám nói của mình đẹp.

À... ngoại trừ sư thúc Lưu Vân.

Lúc Trang Nhã Khinh chạm nhẹ vào cây côn, Trang Nhã Khinh đã bắt đầu sử dụng tuyệt học (1) mà Lưu Vân dạy cho cô, mị thuật.

(1) Kiến thức bị thất truyền.

Cả hai luồng kích thích cộng lại, Trang Nhã Khinh nhìn vật xấu xí của người đàn ông kia dần dần không che được nữa. Cười thầm, đàn ông đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới, vậy thì tôi để nửa đời sau anh không thể sử dụng nửa thân dưới để suy nghĩ nữa.

Ánh mắt, sản phẩm của mị thuật giống như vô số kim thép, thúc ép người đàn ôn này, khiến chỗ kia của anh ta bỗng nhiên mềm oặt xuống. Mặc dù không giống nhau, nhưng hình như người đàn ông kia cũng ý thức được mình đã mất đi cái gì đó quan trọng, trong lòng cảm thấy lạ, nhưng lại không thể xác định được.

Người đàn ông đó ra sức nhìn Trang Nhã Khinh, biến đó thành hình ảnh cô đang cởi hết quần áo, sau đó lại chuyển thành dáng vẻ dưới thân anh ta, nhưng thứ kia lại không ngẩng đầu lên.

"Mẹ nó, cô làm gì tôi vậy?" Trực giác nói cho anh ta biết cô gái xinh đẹp trước mặt này đang giở trò quỷ. Vì thế anh ta hung hăng nhìn Trang Nhã Khinh, như muốn tháo Trang Nhã Khinh thành tám khối.

"Không có mà, anh nhìn thấy tôi làm cái gì sao?" Trang Nhã Khinh sẽ thừa nhận sao? Cô cũng không phải đứa ngốc.

"Mẹ nó, nhất định là mày giở trò quỷ, hôm nay ông mày sẽ phế chúng mày. Các anh em, lên." Nói xong, đám côn đồ lập tức vung chiếc côn thép trong tay lên, hướng về phía quầy, chuẩn bị đập vỡ nó. Tên cầm đầu kia cũng chuẩn bị bắt lấy Trang Nhã Khinh, hung hăng chà đạp. Nhưng Trang Nhã Khinh tránh đi, rồi chạy thoát.

Mắt vừa nhìn thấy cây côn kia sắp nện xuống đầu, nếu thật sự bọ nện xuống, những người này cũng không có tiền bạc để bồi thường, không phải là cô sẽ chịu thiệt sao? Còn đang suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể ngăn cản được những người này, bỗng nhiên, Trang Nhã Khinh thấy mấy chiếc côn đó vẫn ở giữa không chung, không dám đánh xuống. Thì ra, có người nhanh hơn một bước, cầm súng trên tay chỉ về đám lưu manh kia. Nói nhảm, bị súng chỉa vào còn dám nện xuống sao?

Từ khi nào người ở thành phố A có thể cầm súng rồi? Trang Nhã Khinh thầm nghĩ.

Sau đó, người đàn ông cao lớn đang đi về phía này. Mặc Sâm vẫn mặc chiếc áo sơ mi và quần đi biển đó. Thật sự không có phong độ của lão đại một chút nào, nhìn quần áo trên người mà xem. Có phải áo sơ mi và quần đi biển kia là gặp hàng rong nên mua không? Giá không quá ba mươi đồng phải không? Một lão đại lại mặc như vậy, chỉ mỗi Mặc Sâm dám mặc.

Rốt cuộc Trang Nhã Khinh cũng thở phào nhẹ nhõm. Tình thế vừa rồi, nếu Mặc Sâm không đến thì chỉ sợ mình bắt buộc phải bại lộ rồi. Cũng không phải chuyện gì không thể bại lộ, chỉ là không thích người bị người khác biết ranh giới cuối cùng và bản lĩnh thật sự của mình. Trang Nhã Khinh vẫn thích giữ lại một chút hồi hộp.

Huống hồ, cô bị viện nghiên cứu khoa học gì đó của quốc gia mang đi nghiên cứu thì làm sao bây giờ? Nếu chuyện mình mượn xác hoàn hồn bị biết rõ, chuyện như vậy tuyệt đối có khả năng. Quốc gia chính là thích nghiên cứu những không có này, đám người bên kia bị một người khác ức hiếp trên đầu lại không có động tác gì. Rõ ràng là không muốn nhiều lời rồi.

Côn đồ chính là côn đồ, làm gì có tên côn đồ nào thật sự thấy qua cái gì gọi là súng đây? Lần đầu bị súng chỉ vào, người nhát gan một chút đã đái ra quần rồi.

"Huhu, lão đại, tha cho tôi, không nên như vậy mà." Có người cũng đã khóc. Bình thường đều ức hiếp yếu sợ ác, chuyên môn của bọn họ bắt nạt những người bán hàng rong nhỏ, về tình thì những tình huống như vậy cũng có thể tha thứ được.

Tên cầm đầu tuy không đái ra quần, cũng không khóc nhưng mồ hôi lạnh cũng ứa ra. "Lão... Lão Đại, Lão Hồ tôi có chỗ nào đắc tội với anh sao?"

"Cửa hàng này là do lão tử bảo hộ, cô gái này cũng do lão tử bảo hộ, mẹ nó cũng dám xằng bậy sao?" Mặc Sâm nói xong, súng lục vẫn đâm sâu vào huyệt thái dương của tên cầm đầu kia. Trên da đã tạo nên một vệt màu hồng, nhưng Mặc Sâm vẫn không dừng lại.

Lão Hồ không dám giận cũng không dám nói gì. Anh ta cũng sợ mình cứ như vậy mà chết dưới họng súng.

Mẹ nói, nhất định phải tìm người kia tính sổ. Nói cái gì mà chẳng qua là một con đàn bà mở cửa hàng, không có người nào chống lưng, là người phụ nữ yếu đuối, giống hệt mấy người mà bình thường bọn họ hay bắt nạt. Mẹ nó, tất cả đều là lừa gạt, lừa gạt anh ta đến làm vật hi sinh đúng không? Dù hôm nay ông mày có chết hay không chết dưới họng súng, thì cũng phải tìm mày để tính sổ.

Thật sự là có người tìm nhóm côn đồ này. Thảo nào, những tên côn đồ chuyên bắt nạt những người bán hàng rong ở vỉa hè này lại có lá gan tới nơi này của cô. Mặc dù không quá xa xỉ, nhưng có thể mở được cửa hàng như vậy, cũng không phải là người quá mềm yếu đúng không? Thật sự là có người sai khiến.

"Ai sai cậu đến đây?" Mặc Sâm lạnh lẽo hỏi. Ừ, nhìn bây giờ cũng có chút phong cách rồi.

Mặc Sâm không phải thằng ngốc, có thể ngồi lên vị trí này thì đương nhiên có thể thấy rõ sự gan dạ, thủ đoạn của người đứng đầu đâu rồi.

"Vâng, là quản lý tiêu thụ của trang sức Minh Tâm. Tôi chỉ biết anh ta họ Hoàng." Lão Hồ hiểu rõ danh ngôn 'kẻ thức thời là trang tuấn kiệt', nói hết toàn bộ những đều mình biết ra. "Anh ta nói nơi này đều là phụ nữ, chủ cửa hàng cũng là phụ nữ, là người yếu đuối, là nơi dễ dàng ra tay, không có thế lực chống lưng. Việc làm ăn tốt như vậy ai lại không làm đây? Cho nên tôi đáp ứng. Lão đại, tôi thật sự không có ý đối nghịch với anh, tôi thật sự không biết chuyện gì mà."

Được, nhìn cậu không làm hỏng thứ gì. Để anh em của cậu tự vả miệng mình, cậu cũng vậy, sau khi vả hai mươi cái thì tha cho các cậu đi. Nhất định phải mạnh tay, cuối cùng mà mặt không sưng, để anh em của tôi lên thì không còn là vấn đề sưng hay không sưng nữa rồi."

Vừa rồi lúc nhóm người này đều dọa khách chạy đi hết, nhưng tình hình bây giờ lại thu hút rất nhiều người. Nhiều người đến đây, hơn nữa còn là những người cực kỳ căm ghét đám côn đồ này, còn gọi chủ và nhân viên của những cửa hàng nhỏ quanh đây tới, đến nhìn xem những tên côn đồ luôn bắt nạt bắt nạt bọn họ tự vả mặt mình như thế nào.

Cũng có rất nhiều người đến đây với mục đích khác nhau. Có người đến đơn giản chỉ là muốn xem náo nhiệt. Có người còn nói từ lúc sinh ra cho đến nay chưa bao giờ chứng kiến cảnh có mười mấy người cùng quỳ, rồi tự dùng tay vả vào mặt mình, nên có thể không đến xem sao?

Rất nhanh chóng phóng viên cũng đã đến đây. Thủ hạ của Mặc Sâm đương nhiên sẽ đi ra ngoài, Mặc Sâm cũng cất súng đi, nhưng vẫn vẫn có lực huy hiếp.

"Đầu cậu có bệnh sao? Tại sao luôn chậm hơn người khác một nhịp vậy?" Mặc Sâm chỉ vào một người đang cầm súng.

"Vâng." Người nó còn quay đầu lại vâng một tiếng, sau đó cố gắng để bản thân bắt kịp tiết tấu.

Bởi vì sợ bị trừng phạt, có nên mới người đều sử dụng lực rất lớn, sau khi tự vả hai mươi cái thì mặt đều đã sưng lên. Xem ra đều vô cùng sợ bị Mặc Sâm tới trừng phạt.

"Các cậu đi đi." Mặc Sâm vừa dứt lời, mọi người đều chạy vụt ra ngoài. Những người đến xem đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Thật sự là chuyện khiến người khác vui vẻ.

Có những người bán hàng rong bị ức hiếp còn rơi nước mắt, có phải là quá kích động không?

"Lần này, thật sự cảm ơn anh." Trang Nhã Khinh khẽ nói.

"Không cần khách sao. Còn nhớ gọi điện cho tôi là được rồi. Hôm nay đúng lúc tôi đến đây nên gặp được." Mặc Sâm cũng nhàn rỗi không có việc gì làm nên mới muốn đến đây xem việc buôn bán có ổn không. Gặp chuyện cướp đoạt này, cũng không biết là vận khí của cô quá tốt hay là vận khí của nhóm người kia không tốt.

"Là vận khí của tôi tốt. Đi thôi, để cảm ơn, tôi mời anh ăn cơm."

Quản lý tiêu thụ? Họ Hoàng? Chẳng lẽ là Hoàng Bột? Điều này chứng mình cô lại nhìn lầm người rồi sao?

****

Buổi chiều, Mạc Thiển cũng không quay về, Tiểu Nguyệt vẫn ở trường, cũng không bị đón đi. Sau khi Trang Nhã Khinh đón Tiểu Nguyệt thì đưa thẳng Tiểu Nguyệt về nhà.

Lúc Trang Nhã Khinh tắm, Tiểu Nguyệt, Hạ Tĩnh Thiên và Phá Trần chơi với nhau ở phòng khác. Phá Trần đưa cho Tiểu Nguyệt một món đồ chơi bằng nhung cực to, chính là loại mà các cô bé như Tiểu Nguyệt đều thích, Tiểu Nguyệt cũng rất vui, ôm món đồ chơi bằng nhung kia không buông tay.

"Tiểu Nguyệt, sáng nay con làm rất tốt đó..." Hạ Tĩnh Thiên cười cười, dịu dàng xoa đầu Tiểu Nguyệt. Sáng hôm nay cậu cố ý để Tiểu Nguyệt làm như vậy, chính là không muốn Trang Nhã Khinh có thời gian theo dõi Phá Trần. Còn Mạc Thiển Thiển thì sáng sớm cậu đã đưa cô ấy đến trang sức Thiển Nhã. Thật sự rất khó chịu khi làm chuyện lừa Tiểu sư muội. Haiz.

"Đương nhiên. Con là đứa nhỏ thông minh thứ hai trên thế giới này mà." Tiểu Nguyệt kiêu ngạo hất đầu nói. Giọng nói kia giống như rất tự hào.

Hạ Tĩnh Thiên nhéo mũi cô bé, Tiểu Nguyệt không thích người khác cầm mũi của mình, không vui chạy đi không cho Hạ Tĩnh Thiên chạm vào. Nếu mũi cứ bị cầm thì sau này sẽ rất xấu, hơn nữa còn rất đau.

Hạ Tĩnh Thiên không để ý đến phản ứng của Tiểu Nguyệt một chút nào. Nếu vuốt tóc Tiểu Nguyệt khiến cô bé rất vui, đôi khi còn cố ý đưa đầu qua để bọn họ vuốt tóc mình. Nhưng, nói đến mũi thì cô bé này không thích bị người khác chạm vào. Nhìn đi, còn chưa chạm vài mà đã chạy ra chỗ khác, thật là....

"Con nói trên thế giới này con là đứa bé thông minh thứ hai, vậy thì ai là thứ nhất nào?" Hạ Tĩnh Thiên tò mò. Không phải những đứa bé kia đều thích nói mình là đứa bé thông minh nhất, hoặc đáng yêu nhất trên thế giới này sao. Tại sao Tiểu Nguyệt là nói mình là đứa bé thông minh thứ hai.

"Đứa bé thông minh nhất là lớp trưởng của chúng con, lớp trưởng rất thông minh, con nghĩ gì lớp trưởng cũng có thể đoán được hết nha...." Khi Tiểu Nguyệt nói đến bạn lớp trưởng kia, hai mắt long lanh phát sáng, xem ra Tiểu Nguyệt của chúng ta rất sùng báo bạn lớp trưởng kia rồi.

"À...Lớp trưởng sao? Bạn ấy đoán được con muốn là gì sao?" Cảm giác khi trêu chọc một đứa bé thật sự rất tốt. Không biết khi nào mình mới có thể có được một đứa bé đáng yêu như vậy nhỉ. Giấc mơ này, đã cách mình rất xa rồi.

"Đúng vậy, hôm nay ở trên lớp, con vừa giơ tay, bạn ấy lập tức đoán được con muốn đi vệ sinh nha." Lớp trưởng nhất định có thuật đọc tâm mà trên tivi nói, nếu không thì làm sao biết trong lòng mình đang nghĩ gì.

"Haha." Suy nghĩ của trẻ con đương nhiên là khác với người lớn bọn họ. Mỗi lần nghe trẻ con nói suy nghĩ của nó và lúc đó xảy ra chuyện gì đều cảm thấy rất buồn cười. Cười qua cười lại một lúc lại phát hiện, thật ra bọn chúng nói cũng không sai. Khả năng suy nghĩ của trẻ con là vô hạn, suy nghĩ của trẻ con là hồn nhiên nhất. Một chuyện nhỏ như vậy khiến Tiểu Nguyệt khẳng định lớp trưởng của cô bé là đứa bé thông minh nhất, còn thông minh hơn bé nữa.

Tiểu Nguyệt chơi món đồ chơi kia một lúc, rồi bắt đầu muốn mẹ. Suy cho cùng thì trẻ con là như thế, lúc chơi vui vẻ sẽ quên đi sự tồn tại của mẹ mình, chơi mệt sẽ lại bắt đầu muốn mẹ.

Tiểu Nguyệt ôm đồ chơi ngồi trên ghế sô pha, vừa chơi nên có chút mệt, bây giờ trên trán còn rất nhiều mồ hôi nữa. Bỗng nhiên không khí bắt đầu yên tĩnh, yên tĩnh được một lúc, cuối cùng Tiểu Nguyệt cũng nghĩ đến cả ngày hôm nay mình còn chưa nhìn thấy mẹ.

Tiểu Nguyệt hỏi: "Mẹ đâu rồi? Mẹ con đi đâu vậy?"

Hạ Tĩnh Thiên không biết trả lời vấn đề này của Tiểu Nguyệt như thế nào, chính cậu cũng không biết Mạc Thiển đã đi đâu, cậu chỉ biết sáng nay sau khi đưa Mạc Thiển đến trang sức Thiển Nhã thì không gặp nữa.

Vừa rồi lúc Nhã Nhã đưa Tiểu Nguyệt về cũng không nói gì. Bình thường cũng có lúc gặp tình huống như vậy, đôi khi Mạc Thiển làm việc đến quên thời gian. Nhưng bình thường Trang Nhã Khinh đều đưa cô ấy về, nhưng hôm nay lại không như thế.

Vốn cũng nghĩ rằng không có chuyện gì, nhưng nhìn Nhã Nhã không vui, hoặc là không đồng ý nói chuyện với bọn họ, nên bọn họ cũng không có cách nào hỏi rõ.

Mẹ nó đều là do người đàn ông kia trêu chọc, nếu không mình với Nhã Nhã làm sao biến thành cái dạng này. Nếu thật sự không thể giải quyết chuyện của người đàn ông kia bằng lời nói, nói không chừng mình sẽ một dao kết liễu anh ta. Có lẽ, hành động đó mới đúng là biện pháp tốt nhất, thuận tiện nhất.

Hạ Tĩnh Thiên rất lúng túng, không biết trả lời vấn đề của Tiểu Nguyệt như thế nào, cười miễn cưỡng. "Hỏi cậu nhỏ của con đi."

Cậu nhỏ đương nhiên là Phá Trần rồi. Tiểu Nguyệt vẫn gọi Đại sư huynh là cậu lớn, cậu là cậu hai, Phá Trần là cậu nhỏ. Mình quăng hết phiền toái cho Phá Trần là được rồi.

Vừa rồi Phá Trần cũng không nói gì, cậu không biết chơi đùa với trẻ con như thế nào, không ăn nói khéo léo như Hạ Tĩnh Thiên, vừa rồi dáng vẻ dỗ dành Tiểu Nguyệt của cậu ta rất đẹp. Trong lòng Phá Trần cũng muốn có một đứa con gái như vậy. Cho nên lúc nhìn hai người bọn họ, trong lòng yên lặng khao khát tương lai mình sẽ có một ngày vui vẻ hạnh phúc như vậy.

Nghe thấy Hạ Tĩnh Thiên ném vấn đề này cho cậu, khóe miệng Phá Trần giật giật một cái. Mình mới trở về không lâu, làm sao có biết được?

Tiểu Nguyệt không biết trong lòng hai người nghĩ gì, nghĩ thầm nhất định hai người biết mẹ bé đang ở đâu, cậu hai bảo bé hỏi cậu nhỏ, vậy nhất định là cậu nhỏ biết. "Cậu nhỏ, cậu biết mẹ con ở đâu sao? Tại sao còn chưa đến ôm Tiểu Nguyệt vậy?"

"À, chuyện này cậu nhỏ cũng không biết." Cậu thật sự không biết. Xem ra cũng chỉ có Nhã Nhã mới biết, vẫn nên đợi Nhã Nhã ra rồi nói sau.

"Có phải mẹ ném con cho mọi người, rồi không cần con nữa phải không?" Trong giây lát, nước mắt trên mặt của Tiểu Nguyệt liên tiếp rơi xuống.

Hôm nay mới quen một bạn học, bỏi vì mẹ cậu ấy không cần cậu ấy nữa nên mới bỏ cậu ấy mà đi. Đứa trẻ không có mẹ thật đáng thương. Chẳng lẽ mình cũng sẽ trở thành một đứa bé đáng thương không có mẹ như bạn kia sao? Tiểu Nguyệt mới không cần.

"Huhu, hai người trả mẹ cho con, con muốn mẹ.." Tiểu Nguyệt buông đồ chơi ra, chạy qua túm lấy quần của Phá Trần, vừa khóc vừa ầm ĩ, thật ra, dáng vẻ khi khóc rống lên của Tiểu Nguyệt vẫn rất đáng yêu.

"Tiểu Nguyệt ngoan, mẹ con sẽ không không cần con, Tiểu Nguyệt của chúng ta đáng yêu như vậy. Có thể mẹ đi công chuyện, còn chưa về, sẽ trở về ngay bây giờ." Trước mắt Phá Trần cũng chỉ có thể trấn an Tiểu Nguyệt như vậy.

Quả nhiên Tiểu Nguyệt thưc sự ngừng khóc, nhưng nước mắt vẫn còn tròn hốc mắt, vẫn không ngừng thút thít. Ngây thơ nhìn Phá Trần. "Thật vậy sao, mẹ thật sự không có không cần Tiểu Nguyệt đúng không? Cậu không gạt con đúng không?"

"Đúng vậy. Tiểu Nguyệt nghe lời đáng yêu như vậy, mẹ con sẽ không nỡ không cần Tiểu Nguyệt đâu." Hạ Tĩnh Thiên cũng gia nhập hàng ngũ khuyên bảo.

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật rồi." Lần này hai người cùng nhau trả lời.

Dỗ trẻ con cũng là chuyện vất vả nhất.

"Vậy tại sao mẹ vẫn chưa về?" Trẻ con cũng không dễ lừa gạt như vậy.

"Bỏi vì mẹ con phải đi làm. Đi làm thì Tiểu Nguyệt mới có cơm ăn, có quần áo mặc, mới có căn nhà lớn, xinh đẹp như vậy để ở nha." Hạ Tĩnh Thiên tiếp tục dỗ. Tại sao hôm nay Nhã Nhã lại tắm lâu như vậy? Mãi còn chưa ra.

Tiểu Nguyệt suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không tin. "Không đúng. Trước kia mẹ không đi làm chúng ta vẫn có nhà lớn để ở, quần áo đẹp, hơn nữa cũng có rất nhiều đồ ăn mà Tiểu Nguyệt thích ăn nữa."

"..." Đứa nhỏ này thật sự rất khó lừa. Phá Trần và Hạ Tĩnh Thiên nhìn nhau, không biết phải nói tiếp như thế nào nữa.

"Bây giờ con không ở nhà, rời xa khỏi ba con, cho nên mẹ con mới tự mình đi làm kiếm tiền." Phá Trần có thể nói như vậy, là tiến bộ rất lớn rồi.

Tiểu Nguyệt nghe thấy câu nói của Phá Trần, bỗng nhiên lại khóc lên, mà âm thanh còn lớn hơn vừa nãy rất nhiều. Phá Trần cũng không biết tại sao Tiểu Nguyệt lại khóc lên, trong giây lát bàn tay đang trên không trung không biết đặt vào đâu. Cũng không biết làm như thế nào cho phải. Đang buồn bực không biết nguyên nhân Tiểu Nguyệt khóc là gì, Tiểu Nguyệt đã nói rồi.

"Vậy, tại sao mẹ lại rời khỏi cha, con muốn cha, ô ô..."

Xong rồi, vốn chỉ có vấn đề của mẹ, bây giờ lại có thêm một vấn đề của cha nữa, chuyện lần này càng thêm phiền toái rồi.

Hạ Tĩnh Thiên nhìn Phá Trần. "Tại cậu đó, đang êm đẹp nói đến cha nó làm gì."

Lần này Phá Trần thật sự oan uổng nha, những điều cậu nói đều là sự thật mà. Hơn nữa, lần đầu tiên cậu thủ thỉ thù thì nói với một cô bé ngoài Nhã Nhã đó, vậy mà lại dẫn đến kết cục như vậy, thật sự rất buồn bực.

"Tiểu Nguyệt, mẹ con sẽ về nhanh thôi, đừng khóc." Âm thanh ngọt ngào giống như tiếng của thiên thần vang lên.

Phá Trần và Hạ Tĩnh Thiên nhìn Trang Nhã Khinh như một vị cứu tinh. Hôm nay Nhã Nhã càng trở nên xinh đẹp quyến rũ rồi.

Đêm nay, giọng nói của Nhã Nhã cũng rất dễ nghe.

Tiểu Nguyệt chạy lên, nhào vào lòng Trang Nhã Khinh. "Dì, mẹ con đi đâu vậy?"

"Mẹ con đang làm việc mà, không phải vừa rồi hai cậu đã nói với con rồi sao. Bây giờ chúng ta đi đón mẹ con được không?" Vừa rồi Thiển Thiển gọi điện tới đây. Quả nhiên là Mạc Minh Vọng tìm tới cửa. Nghe giọng nói của Thiển Thiển, có vẻ như đã bị khàn rồi. Trang Nhã Khinh không phải là cô gái nhỏ chưa biết mùi đời, đương nhiên là hiểu rõ. Mặc dù Thiển Thiển lại bị ăn sạch sành sanh, nhưng Thiển Thiển vẫn đáng bội phục, vẫn không đồng ý trở về với Mạc Minh Vọng, hơn nữa còn nói sẽ ly hôn với anh ta. Mạc Minh Vọng ép buộc đòi hỏi, nhưng Thiển Thiển vẫn không thỏa hiệp.

Thiển Thiển vốn là người ăn mềm không ăn cứng, càng ép buộc càng không đồng ý, tính cách này của Thiển Thiển thật không dễ dàng mới khôi phục lại nha. Ừ, là bị Trang Nhã Khinh uốn ắn trở lại. Hết lần này tới lần khác Mạc Minh Vọng lại là người vô cùng mạnh mẽ. Trước khi đối tốt với Thiển Thiển đến không còn gì để nói, cũng sử dụng biện pháp quan tâm cưng chiều quá mạnh mẽ. Để Mạc Minh Vọng hiểu được làm cách nào để dỗ dành, làm cách nào để dịu dàng với một cô gái, những thứ này đều cần thời gian.

Hai người không vừa ý, nhìn một cái là biết bị ép buộc, một người ép buộc, một người không chịu phục tùng. Bị kéo lên người, bị ăn sạch sành sanh, ngoài miệng vẫn không chịu nhận thua.

Mạc Minh Vọng thua, lần đầu thua trước mặt cô em gái kiêm bà xã vẫn khéo léo, đáng yêu hiểu lòng người của mình.

Không lay chuyển được Mạc Thiển, Mạc Minh Vọng cũng không có khả năng đồng ý ly hôn. Lúc Mạc Thiển nói muốn ly hôn, anh ta thật sự rất tức giận, cho nên để Mạc Thiển ở ven đường, nhưng không đồng ý ly hôn.

Nhưng thứ này đều do Trang Nhã Khinh suy đoán, từ những lời Thiển Thiển nói.

May mà Mạc Minh Vọng vẫn có lương tâm, không vất Mạc Thiển ở chỗ vắng vẻ, mà là nơi tương đối gần với trang sức Thiển Nhã. Bây giờ Mạc Thiển đang ở Thiển Nhã chờ cô.

Chỗ này là nơi taxi không đi qua. Hoặc có thể nói là những nơi không hy vọng sẽ có xe taxi lui tới, nên Thiển Thiển đành phải để Trang Nhã Khinh đi đón người.

"Được ạ, con rất muốn mẹ." Tiểu Nguyệt muốn tự đi đón mẹ mình, lập tức nín khóc mỏm cười, ôm chân Trang Nhã Kinh.

Trang Nhã Khinh ngồi xổm xuống, "Nhưng đợi dì một lát nhé."

Trang Nhã Khinh vội vàng chạy vào phòng bếp, lấy ra thuốc an thai đã sớm chuẩn bị cho Thiển Thiển, nhưng còn cho thêm một vị thuốc nữa, cho hiệu quả tốt hơn một chút. Bình thường thì không cần, nhưng hôm nay...Cô nghĩ, nhất đinh Thiển Thiển sẽ không nói chuyện cô ấy mang thai cho Mạc Minh Vọng, anh ta không biết, nói không chừng sẽ cực kỳ thô lỗ. Mặc kệ những chuyện khác, nhưng chạm đến đứa nhỏ là không tốt. Mặc dù bình thường nhìn Thiển Thiển có vẻ không quan tâm đến đứa nhỏ trong bụng, một lòng chăm chú vào công việc. Nhưng nhiều năm làm bạn không phải để không, cô biết thật ra Thiển Thiển coi trọng đứa nhỏ kia.

Đổ thuốc vào bình giữ nhiệt, Trang Nhã Khinh đưa Tiểu Nguyệt đến đón Thiển Thiển.

Vừa rồi lúc Tiểu Nguyệt nói muốn cha Trang Nhã Khinh cũng nghe được, cùng đúng, từ nhỏ bé luôn ở bên cạnh cha mẹ, lần đầu tiên đi xa cha như vậy. Lâu như vậy mà Tiểu Nguyệt mới nhận ra, cũng coi như là chạm vào giới hạn của đứa nhỏ rồi.

"Tiểu Nguyệt, có phải nhớ cha con rồi không,"

"Vâng, đã lâu không được gặp cha và anh trai rồi." Nói tới cha và anh trai, mắt Tiểu Nguyệt lại đỏ lên rồi.

"Tiểu Nguyệt ngoan, rất nhanh con có thể gặp cha rồi."

"Thật sao?"

"Đúng vậy, dì đã gạt con bao giờ chưa?"

"Vâng."

Trang sức Thiển Nhã vẫn còn mở cửa, phải mười giờ tối mới đóng, bây giờ còn chưa tới mười giờ.

Mạc Thiển đang ở trong phòng thiết kế chờ Trang Nhã Khinh.

Thấy Mạc Thiển nháy máy, Trang Nhã Khinh lập tức không nói gì. Chẳng lẽ Mạc Minh Vọng quá thô lỗ sao? Mặc dù mạc Thiển dùng hết sức để che giấu vết trên người, mặc nhiều cũng không che hết được dấu vết trên cánh tay.

"Chúng ta về thôi." Dáng vẻ của Mạc Thiển, rõ ràng là đã khóc rồi.

Trang Nhã Khinh cũng không nói nhiều, có những chuyện phải dựa vào chính bản thân Thiển Thiển. Ở trên xe, Trang Nhã Khinh đưa thuốc cho Thiển Thiển. Mạc Thiển đón lấy, không nói hai câu uống sạch bình thuốc.

Đi thôi." Sau khi về đến nơi, Mạc Thiển cũng không ăn cơm, tắm xong thì đi ngủ luôn.

Buổi tối Trang Nhã Khinh nói với mình trước khi đi ngủ rằng ngày mai nhất định phải dậy sớm một chút.

****

Sáng sớm hôm sau, Trang Nhã Khinh tỉnh từ rất sớm, nhưng Tiểu Nguyệt vẫn chưa tỉnh. Vừa đúng giờ, Trang Nhã Khinh vừa mặc quần áo xong, rửa sạch mặt, đúng lúc Phá Trần vừa ra khỏi cửa.

Hôm nay em nhất định phải tìm được chân tướng.

Lặng lẽ lái xe đi sau xe của Phá Trần. Khả năng theo dõi của Trang Nhã Khinh vốn rất tốt, cho nên vẫn không bị Phá Trần phát hiện.

Rốt cuộc là Tiểu sư huynh muốn đi đâu đây? Đến đây là chuẩn bị ra khỏi thành phố A rồi. Trang Nhã Khinh nhíu mày, vẫn lựa chọn đi đằng sau.

Đến Yên Kinh, tốc độ của Phá Trần bỗng nhiên nhanh hơn, hơn nữa tuyến đường cũng không phải là đường thẳng, trên cơ bản là lượn một vòng quanh đường nhỏ, một vòng quanh một vườn đã đi. Trang Nhã Khinh đương nhiên biết cái này là phòng theo dõi. Nhưng những điều này có thể làm khó được cô sao?

Trang Nhã Khinh không để ý Phá Trần ở phía trước, đi một con đường khác. Nếu cô đoán không lầm thì Phá Trần muốn đi hướng này.

Trang Nhã Khinh đi dọc theo con đường này, rất nhanh đã đến một nơi rất hẻo lánh. Nói hẻo lánh là bởi vì xung quanh không có cửa hàng hay cửa tiệm nào cả, có thì cũng chỉ là một sạp hàng rất nhỏ. Nhưng rất rõ ràng, Trang Nhã Khinh thấy cách đó không có có một mảnh đất có một tòa nhà rất lớn. Các nhà tập trung ở một chỗ, kích thích tương đương với một cái sân ở nông thôn.

Chỗ này sao? Không phải là mình đoán sai chứ? Tiểu sư huynh tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ là giết người diệt xác? Chuyện như vậy làm sao có thể.

Trang Nhã Khinh lắc đầu, xem ra kỹ thuật theo dõi của mình không tới nơi tới chốn, kỹ thuật phán đoán cũng không được tốt.

Đang chuẩn bị rời đi, Trang Nhã Khinh thấy người quen.

Cố Triệt!

Từ lần trước sau khi anh đưa cô về nhà thì không gặp lại nữa, Trang Nhã Khinh có thể cảm giác được, Cố Triệt đang trốn cô. Không biết có phải mình đang quá tự tin rồi biến thành tự kỷ rồi không.

Trang Nhã Khinh cũng không biết rốt cuộc cảm giác của cô dành cho Cố Triệt là gì, tóm lại, đôi khi nhìn thấy người đàn ông khác, bản thân cũng không tự chủ được nghĩ đến anh.

Chẳng lẽ mình động tâm rồi sao? Là trái tim mùa xuân nảy mầm sao?

Trang Nhã Khinh nghĩ, có lẽ là đúng rồi.

Mặc dù mình là cô gái đã từng kết hôn, nhưng đã độc thân mười năm rồi, huống hồ bây giờ là một cô gái nhỏ, cho nên có cảm tình tốt với người nào đó cũng là chuyện bình thường.

Bên cạnh mình không hề thiếu đàn ông tốt, nhưng luôn thiếu một loại cảm giác. Bản thân luôn coi các vị sư huynh là anh ruột, Tiêu Dật Phàm và Mặc Sâm là bạn, có cảm giác thân thiết, có loại cảm giác không cần nói cũng biết, nhưng chính là ít đi cảm giác gì đó, chính là cảm giác tim đập.

Trang Nhã Khinh nghĩ đến lần thứ hai gặp mặt Cố Triệt, tay hai người ở cùng một chỗ. Cô chạm vào vết chai trên tay Cố Triệt, trong nháy mắt trong lòng có cảm giác tê dại, tim đập cũng nhanh hơn một chút. Những cảm giác này, hoàn toàn không có khi đối mặt với người khác.

Anh coi như là người gặp hai lần thì chung tình sao?

Trang Nhã Khinh cười cười, chạy đuổi kịp xe Cố Triệt.

Nơ mà Cố Triệt đang lái tới kia là một nơi rất trang nghiêm.

Trang Nhã Khinh nhìn ra được, tường ở nơi này cao hơi bình thường khoảng hai mét, rộng hơn khoảng hai mươi cm. Bên ngoài rắn chắc như vậy. Trang Nhã Khinh lại liên quan đến Cố Triệt là quân nhân, ở cửa còn có canh phòng cẩn mật, rất nhanh Trang Nhã Khinh biết được, nơi này chính là quân khu.

Trang Nhã Khinh không vào được, đành phải dừng xe ở bên ngoài. Bản thân vừa mới định gọi Cố Triệt thì anh đi vào. Hơn nữa gọi điện thì điện thoại tắt.

Phá Trần lái xe qua đây, xa xa thấy xe Trang Nhã Khinh dừng xe lại ở bên ngoài. Tại sao Trang Nhã Khinh lại tìm đến chỗ này? Mình nhớ rõ ràng đã cắt đuôi cô ấy rồi mà. Hơn nữa, tại sao Nhã Nhã lại đứng trước cửa quân khu?

Không để cho Phá Trần nghĩ nhiều, sợ bị Trang Nhã Khinh phát hiện, Phá Trần quay đầu xe rời đi. Về sau sẽ hẹn gặp ở nơi khác, nơi này đã bị Nhã Nhã phát hiện rồi.

Lái xe, Phá Trần gọi một cú điện thoại. "Hôm nay đến chỗ khác đi."

"Tại sao? Tôi đã ở trong nhà chờ cậu rồi." Là giọng nói của một người phụ nữ, nhưng vẫn có thể nghe ra được là đàn ông nói.

"Không tại sao cả, ông còn muốn tôi giúp ông nữa không?" Cậu ghét nhất đị người khác hỏi cậu tại sao, ngoại trừ Nhã Nhã.

"Haha, cậu nghĩ rằng tôi không biết những điều cậu làm là vì vị Tiểu sư muội của cậu sao?" Đối phương bỗng nhiên nở nụ cười.

Phá Trần do dự. "Đúng, nhưng mà, không phải những điều ông đạt được lớn hơn sao?"

"Chẳng phải ba mươi năm trước tôi đã đến đây rồi sao, cậu phải biết rằng, tôi đã quen rồi. Cho nên, vì Tiểu sư muội, đừng có khoa tay múa chân với tôi." Giọng nói của đối phương cực kỳ lảnh lót, bây giờ âm thanh lại còn được nâng cao lên, làm cho người khác cực kỳ đau đầu.

"Vậy ông hẹn nơi khác một lần nữa, dù sao từ sau hôm nay cũng không thể hẹn ở nơi này nữa." Cuối cùng Phá Trần vẫn thỏa hiếp. Ai bảo cậu dể người khác bắt được nhược điểm của mình đây. Điểm yếu của Phá Trần chính là Trang Nhã Khinh.

"Haha. Tới Đọa Lạc đi." Đối phương hẹn một địa điểm khác.

"Được." Phá Trần cúp điện thoại, điện thoại trong tay thiếu chút nữa bị văng ra ngoài rồi. Chuyện cậu không ngừng lo lắng, và càng thêm lo lắng chính là hạnh phúc tương lai của Nhã Nhã, người đàn ông như vậy, mẹ nó, nếu Nhã Nhã thấy nhất định sẽ đánh tiếp. Lời nói như vậy nếu bị Nhã Nhã nghe thấy, theo tính tình của Nhã Nhã, nói không chừng đây sẽ là kết quả của người đàn ông này.

Nhưng cậu biết chuyện này không được xảy ra.

***

Trang Nhã Khinh ở bên ngoài đợi đến giữa trưa không thấy Cố Triệt ra ngoài, điện thoại cũng không gọi được. Chuẩn bị đến quán ăn nhỏ trước mặt mua một cốc mì ăn liền, tiếp tục đợi ở bên ngoài. Lúc vừa đưa tay vào túi xách của mình, Trang Nhã Khinh bỗng nhiên ngẩn người.

Mình bị làm sao vậy? Đợi ở chỗ này làm gì? Chẳng lẽ yêu Cố Triệt rồi sao? Chuyện như vậy làm sao có thể xảy ra? Mình mới gặp Cố Triệt có ba lần, cho nên dù cảm giác có khác thường, làm sao có thể vì gặp Cố Triệt mà làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy được?

Trang Nhã Khinh cảm thấy mình vớ vẩn đến tột cùng, đang chuẩn bị rời khỏi đây thì lại bị người khác chặn.

Trang Nhã Khinh khinh thường nhìn ba người đàn ông trước mặt. Tại sao luôn gặp đám ruồi bọ như vậy, thật sự khiến tâm tình không được tốt.

Đối phương không làm gì, Trang Nhã Khinh vòng qua bọn họ, tiếp tục đi con đường của mình. Nhưng bị chặn lại.

"Người đẹp, đi nhanh như vậy làm gì?" Một người quay về phía Trang Nhã Khinh huýt sáo.

"Đây là trước cửa quân khu lớn nhất, các anh muốn làm gì?" Trang Nhã Khinh chỉ vào nơi được canh phòng nghiêm ngặt kia, nói.

"Quân khu lớn nhất sao? Đâu? Tại sao anh lại không thấy nhỉ." Tiểu Hoàng nhìn theo tay của Trang Nhã Khinh, cái gì mà quân khu lớn nhất, chẳng qua chỉ là quân khu bình thường thôi.

Ba người bọn họ bị lạc đường, lần đầu tiên đến nơi hẻo lánh như thế này, vốn muốn mở miệng chửi tục, không nghĩ lại để cho bọn họ gặp được cô gái xinh đẹp như vậy.

Nói không chừng chính là ông trời ban cho họ đó... Bồi thương cho việc để ba người của họ lạc đường, hoặc có thể nói, bọn họ lạc đường chính vì muốn gặp cô gái xinh đẹp này đó.

Chậc chậc, dáng người rất đẹp. Làn da rất trắng, nhất định là rất mềm.

"Đừng chạm vào tôi." Trang Nhã Khinh né bàn tay đang vươn về phía mình.

"Chàng trai, đừng ầm ĩ, một lát nữa người ở bên trong ra ngoài thì hỏng rồi." Một cô chủ của tiệm nhỏ tốt bụng nói.

Nhưng, lòng tốt lại bị biến thành lòng lang dạ sói, co chủ quán ăn còn phải chịu thiệt nữa. Người đàn ông kia không chạm được vào Trang Nhã Khinh thì quay sang đạp đổ sạp hàng của người ta. "Con bà nó, mày nói nhiều như vậy làm gì?"

"Cậu..."

"Tại sao lại có thể làm được như vậy?"

"Không có chút đạo lý nào."

Những người xung quanh đều xông tới.

"Các người không cần lấy ít bắt nạt nhiều." Tiểu Hoàng nhìn thấy số người đối phương quá nhiều, cảm thấy có chút chột dạ. Con bà nói, tại sao người ở đây lại kỳ quái như vậy. Không phải ở một bên nhìn là được rồi hả?

Trái lại tâm tình của Trang Nhã Khinh lại rất tốt. Xem ra những người ở nơi này rất đoàn kết. Tất cả mọi người đều là hàng xóm, hỗ trợ lẫn nhau, như vậy thật tốt.

"Chúng ta lấy nhiều địch ít sao? Rõ ràng chính là các anh ở đây ức hiếp cô gái nhỏ người ta trước. Bây giờ còn đạp đổ sạp nhà người khác, chúng tôi muốn bắt các anh đến cục cảnh sát." Có người nói.

Cục cảnh sát sao? Haha, lấy tội danh gì? Đạp đổ một cái sạp, chuyện như vậy mỗi ngày đều có người làm đi, tại sao không thấy bọn họ phải đến cục cảnh sát. Hơn nữa, chúng tôi cũng không làm gì với cô gái kia."

"Cậu..." Tại sao lại có thể vô lại như vậy chứ?

"Xảy ra chuyện gì thế?" Một phân đội nhỏ đi. Từ lâu nơi này đã không còn xảy ra chuyện gì rồi. Hôm nay lại có người gây ầm ĩ ở đây sao? Thật tốt.

Tiểu Hoàng thấy những người đang tới, chân cũng nhũn ra. Không ngờ ở đây thật sự có quân nhân. Mẹ nó, cái loại quân khu gì mà không có lấy một bảng tên, vậy thì người khác làm sau có thể biết được. Ở chỗ bọn họ, trước cửa quân khu nhà người ta đều có bảng tên sáng chói, nhìn có biết bao nhiêu xa hoa. Chỗ này quá đơn sơ rồi. Bản thân làm sao có thể ngờ tới ở đây thật sự có quân khu.

"Bọn họ ở đây đùa giỡn cô gái nhỏ này, hơn nữa còn đá đổ sạp hàng của chị Cầm."

Tôn Bính Nguyên nổi giận. Nơi đây vốn là vùng quân sự quan trọng, tất cả mọi thứ bên trong đều rất cơ mật, vì đảm bảo bí mật và an toàn cho nên mới không ghi rõ nơi này là quân khu. Nơi này rất hẻo lánh, bình thường đồ ăn ở chỗ bọn họ đa phần đều là những nông dân ở bên ngoài cung cấp, đôi khi nhớ đến những thứ gì khác, những người ở đây vui vẻ thì sẽ làm cho bọn họ, các loại bánh, còn ngon hơn những loại được bày bán bên ngoài. Cho nên tình cảm của mọi người cũng rất tốt, đều là người quen.

Không ngờ hôm nay lại có người bắt nạt bọn họ? Vậy thì phải hỏi bọn họ có đồng ý hay không rồi.

"Ngang nhiên đùa giỡn con gái nhà lành, ức hiếp người dân, tội của các anh đã thành lập. Giải đi."

"Này, các người không thể lạm dụng hình phạt riêng, tôi có thể kiện các người." Người ở giữa phản kháng.

Tôn Bính Nguyên cười to. "Haha, các anh em, mọi người nói xem chúng ta có quyền hay không?" Nói nhảm, quân khu của bọn họ là nơi được trang bị công nghệ cao nhất cả nước, huấn luyện nghiêm khắc nhất, chọn lựa nghiêm khắc nhất, quân nhân có nhiều tố chất nhất, là căn cứ địa có sức chiến đấu quan trọng nhất của quốc gia, hơn nữa gần như nắm giữ toàn bộ bí mật quân sự của quốc gia. Chỉ cần có người xông vào, đừng nói đến là côn đồ, ngay cả những người lãnh đạp cao cấp như Thị trưởng thành phố, bọn họ cũng có thể tiền trảm hậu tấu(1).

(1)Tiền trảm hậu tấu có nghĩa là chém trước tâu sau (tiền: trước, trảm: chém, hậu: sau, tấu: tâu, thưa). Trong tiếng Việt thành ngữ tiền trảm hậu tấu thường dùng để chỉ những việc làm không chờ đợi cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.

"Đương nhiên là có."

"Mấy người, mấy người muốn làm gì?" Cuối cùng ba người cùng cảm thấy sợ hãi, đã biết là gặp được người nào rồi sao?

"Làm gì? Giúp ba người thay đổi bản thân." Tôn Bính Nguyên nói, sau đó nhìn về phía Trang Nhã Khinh. Trong mắt để lộ ra cảm giác kinh ngạc, "Cô gái, cô không sao chứ?"

Trang Nhã Khinh cười lắc đầu. "Không có việc gì, người nơi này rất nhiệt tình, mọi người cũng rất tốt."

Xem ra tố chất của quân nhân nơi này không giống quân nhân ở những nơi khác, có lẽ là do trải qua quá trình huấn luyện đặc biệt nghiêm khắc, nếu không sẽ không thể nào đạt tới trình độ này. Khí chất quân nhân của bọn họ phát ra từ trong nội tâm. Có người có thể giả dạng vẻ ngoài của quân nhân, nhưng suy cho cùng lại không thể giả trang loại khí chất kia được.

Cố Triệt là quân nhân ở đây sao?

"Vậy thì tốt rồi." Anh ta dẫn nhóm người đó rời đi.

"Rõ." Trật tự theo khuôn mẫu, âm thanh vang dội.

Trang Nhã Khinh phát hiện Cố Triệt bước ra ngoài, cũng không thấy cô mà đi sang bên cạnh, vì vậy cô gọi lên. "Cố Triệt." Giọng nói cũng không lớn, nhưng Trang Nhã Khinh biết Cố Triệt có thể nghe được, bởi vì khả năng nghe của Cố Triệt không phải tốt bình thường.

Quả nhiên, Cố Triệt dừng lại, quay lại nhìn. Thấy Trang Nhã Khinh đi về phía bên kia.

"Tại sao cô lại ở đây?"

"Thấy anh lái xe về phía này nên đi theo." Trang Nhã Khinh nói.

Tôn Bính Nguyên đi theo sau đúng là được mở rộng tầm mắt. Không dễ gì mới gặp được một cô gái xinh đẹp, vốn đang muốn tìm cách phát triển mối quan hệ này, vậy mà cô gái xinh đẹp này lại quen biết quân trưởng.

Vô cùng kinh ngạc, nhưng anh ta là quân nhân được huấn luyện chuyên nghiệp. Phân đội nhỏ xếp hàng chỉnh tề, quay về phía Cố Triệt: "Chào quân trưởng."

"Ừ, bọn họ làm sao vậy?"

"Báo cáo quân trưởng, bọn họ là côn đồ, ức hiếp người dân ở đây và...cô gái này." Bao giờ mối tình đầu của mình mới xuất hiện đây....

"Đưa bọn họ đến cục cảnh sát là được rồi." Cố Triệt phân phó.

"Rõ, quân trưởng."

Thật ra Cố Triệt cũng không bất ngờ, lúc Trang Nhã Khinh theo kịp anh đã phát hiện ra rồi. Trang Nhã Khinh cũng không cố ý lặng lẽ theo dõi, như vậy muốn không phát hiện cũng không được, nếu không tính mạng của anh đã mất từ sớm rồi.

Không biết vì sao, chỉ là không muốn gặp Trang Nhã Khinh, không muốn nói chuyện với cô. Cho nên mình mới làm như không thấy. Mặc dù thời gian ở chung không nhiều lắm, nhưng cũng biết một chút về tính tình của Trang Nhã Khinh. Cho nên, điều làm cho Cố Triệt bất ngờ chính là, đã qua năm tiếng, vậy mà Trang Nhã Khinh vẫn còn ở bên ngoài, vẫn còn chưa đi. "Vậy cô chờ ở bên ngoài lâu rồi sao?"

"Ừ, điện thoại của anh không mở."

"Ừ, ở bên trong không thể mở điện thoại riêng."

"À...Tôi biết. Tôi đói bụng, anh mời tôi đi ăn cơm đi." Chợt phát hiện ra Cố Triệt rất có phong cách, đặc biệt là dáng vẻ làm việc lúc phân phó thuộc hạ kia, vô cùng có khí thế nha.

Trang Nhã Khinh quyết đinh sẽ đối mặt với cảm tình của mình với Cố Triệt. Vậy thì, người đàn ông này, cô muốn. Chỉ cần không kết hôn, cô nhất định phải có được Cố Triệt.

Kết hôn? Hình như trên người mình vẫn còn có hôn ước. Hình như cũng là họ Cố. Mình thật sự có duyên phận với người họ Cố.

Bất kể vị hôn phu của cô là ai, hôn ước sao? Từ hôn là được. Ngay cả mặt cũng chưa nhìn thấy, ai biết người kia là loại dưa vẹo táo nứt gì, hoặc là nhân nhẩm có vấn đề gì không, còn đủ loại vấn đề.

Nếu đã quyết đinh, thì mình phải có hành động. Trang Nhã Khinh đã hẹn người khác ăn cơm bao giờ chưa?

"Thật xin lỗi, tôi còn chuyện phải làm, cho nên không thể mời cô ăn cơm được rồi." Người đẹp mời, vậy mà Cố Triệt lại có thể từ chối lạnh lùng như vậy sao?

"Có chuyện đến không cần ăn cơm nữa sao?" Rõ ràng là không muốn mời cô ăn cơm.

Cố Triệt hơi lúng túng, giống như lời nói dối bị vạch trần vậy. "Đã ăn rồi, tùy tiện ăn cái gì đó trong căn cứ, không làm muộn thời gian."

"Được rồi, vậy thì tôi đi đây." Trang Nhã Khinh mất hứng xoay người đi. Đi chưa được mấy bước bỗng xoay người lại, phát hiện Cố Triệt vẫn đang nhìn cô. Trang Nhã Khinh cười láu lỉnh. "Không phải anh đang cố ý trốn tôi chứ?"

Cố Triệt nhìn sang bên cạnh, không dám nhìn thẳng Trang Nhã Khinh. "Không, tôi trốn cô làm gì?"

"Vậy thì sao lúc nói chuyện anh lại không nhìn tôi? Hơn nữa tôi cũng không tin lúc tôi đi theo anh anh không phát hiện ra, nhưng anh lại không dừng lại mà đi thẳng vào trong." Đừng tưởng cô không biết chuyện gì, dù có người ngốc nhưng vĩnh viễn không thể là Trang Nhã Khinh được.

"Được rồi, tôi mời cô ăn cơm." Cố Triệt rất bất ngờ, không hiểu tại sao bỗng nhiên Trang Nhã Khinh lại đổi tính như thế, nhưng không những không thay đổi, còn lợi hại như thế.

Làm được rồi."Như vậy mới đúng. Tôi từ xa đến đây, anh cũng không làm hết chức trách của người chủ nhà, không phải quá không lịch sự rồi sao?"

Cũng không phải là anh gọi cô tới được không? Cuối cùng là Trang Nhã Khinh có ý gì đây?

Cố Triệt thật sự có việc, nhưng trích ra chút thời gian thì vẫn có thể, cho nên cũng không thể chọn nhà ăn trong thành phố được, vậy thì tìm một hộ gia đình ở đây là được rồi.

Nhìn chú và thím bận việc ngoài phòng bếp, cuối cùng Trang Nhã Khinh cũng biết được tại sao ngồi một chỗ lại cảm thấy xấu hổ rồi. "Tôi vào giúp đỡ một chút."

"Không cần. Cô vào giúp thì bọn họ sẽ không dám lấy tiền đâu."

"À..."

Cố Triệt, anh kết hôn chưa?" Trang Nhã Khinh muốn tìm hiểu rõ xem người ta đã kết hôn chưa, nếu không thì là người thứ ba phá hoại gia đình người khác rồi.

"Không có." Cố Triệt trả lời, sau đó lại nói. "Nhưng có vị hôn thê."

"À... Vị hôn thê của anh như thế nào?" Chưa kết hôn, có vị hôn thê, vậy thì mình nên buông tay hay là tiếp tục kiên trì? Cướp đi vị hôn phu của người khác, có phải là bên thứ ba không? Bản thân cô ghét nhất chính là tiểu tam đó.

"Không biết, chưa từng gặp." Cố Triệt cũng cảm thấy buồn cười, thậm chí mình còn chưa gặp vị hôn thê kia. Lúc trước, thời điểm phát hiện mình có tình cảm khác biệt với Trang Nhã Khinh, nhưng cũng kịp thời thu lại rồi. Không chỉ bởi vì bạn anh thích cô, không chỉ bởi vì cô có khả năng có bạn trai, mà còn vì anh có vị hôn thê.

Cho dù cha mẹ khôn đồng ý hôn sự này, hơn nữa cũng cảm thấy hoang đường, nhưng anh nghĩ, nếu có hôn ước thì nhất định phải thực hiện, đây là vấn đề trách nhiệm, mặc kệ nguyên nhân gì khác.

Chính mình cũng từng thích một cô gái, rất thích, có điều là lúc anh vừa mới quyết định sẽ thổ lộ với cô ấy thì ông nội cho anh biết, anh có một vị hôn thê.

"Không biết sao?"

"Đúng vậy, chưa từng gặp. Không biết lúc nhìn thấy vị hôn thê của tôi, cô ấy xinh đẹp hay đáng yêu, dịu dàng hay hoạt bát nữa." Có lúc anh cũng từng nghĩ, có đáng không khi vì một vị hôn thê mình chưa bao giờ gặp mặt mà buông tha người người lòng. Nhưng trải qua một thời gian, bản thân mình không nghĩ, rốt cuộc thì vị hôn thê kia của mình nhìn như thế nào.

"Nếu vị hôn thê của anh rất xấu, tính tình cũng xấu thì sao?" Trang Nhã Khinh không phải là người chết. Bọn họ đều có vị hôn thê, nhưng chưa từng gặp mặt...

"Đó là vị hôn thê của tôi, tương lai sẽ là vợ của tôi." Giọng điệu của Cố Triệt bỗng trở nên nghiêm túc hẳn, giống như là nói cho Trang Nhã Khinh, cũng là nói cho chính anh biết.

"Nếu vị hôn thê của anh có người trong lòng, không muốn gả cho anh thì sao đây? Tôi cũng không muốn gả cho người đàn ông chưa từng gặp mặt. Thật giống người cổ đại, lúc kết hôn mới có thể nhìn thấy sao?" Đây là Trang Nhã Khinh đang tranh thủ cơ hội cho chính mình.

"Không biết. Nhưng tôi nghĩ sẽ mau được gặp thôi." Hình như đã ước hẹn là năm nay cô ấy mười tám tuổi thì sẽ gả vào cửa thì phải, nghe ông nội nói thì là sang năm rồi.

"À..." Có phải mình thật sự nên buông tay rồi không. Thật sự không thể hiểu được, cố chấp với người mình chưa từng gặp mặt như thế làm gì, hôn ước cũng không phải do anh định ra, tại sao phải tuân thủ như vậy.

"Đồ ăn xong rồi, hai người từ từ dùng nhé." Vợ chồng chú thím vui vẻ bưng bữa tiệc phong phú mà họ tự chuẩn bị lên thật ra cũng chỉ có một vài món ăn thịt gà thịt lợn, còn có một món tôm hùm.

"Cảm ơn ạ." Cố Triệt nói.

"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Cơm ở đằng kia, hai người ăn xong tự mình qua đó lấy nhé, không quấy rầy hai người nữa." Thím cười đáp, rồi ra ngoài với chú.

"Bọn họ là những vị khách tốt."

"Nhìn ra được mà."

"Haiz..." Thím thò đầu vào nói với hai người. "Con tôm hùm kia là do tôi câu ở trên sông, rất thơm."

"Vâng, cảm ơn thím." Lần này, người cảm ơn là Trang Nhã Khinh.

"Nhìn rất ngon."

"Ăn cũng rất ngon." Cố Triệt xới thêm cho Trang Nhã Khinh một bát cơm. "Đôi khi chúng tôi đều đến đây ăn cơm, mỗi lần bọn họ đều làm rất nhiều, đều lấy số thức ăn mà mình không nỡ ăn ra, đôi khi trả tiền bọn họ còn không nhận."

"Vậy lát nữa chúng ta để tiền ở đây, rồi sau đó chuồn đi được không?" Trang Nhã Khinh đề nghị.

"Được."

Bình thường Trang Nhã Khinh rất kén ăn, thức ăn mà chú thím làm không có cách nào so sánh được với những đồ ăn mà cô thường ăn, thức ăn của bọn họ còn là thức ăn của gia đình nông dân, còn thức ăn của cô thì đầy đủ mùi vị. Nếu bình thường, Trang Nhã Khinh sẽ hôm ăn. Nhưng hôm nay ăn thử một chút, tuy không được đẹp mắt nhưng mùi vị vẫn rất ổn.

Thực phẩm ở nơi này là tự trồng, là thực phẩm tốt cho sức khỏe.

"Mọi người rất may mắn." Trang Nhã Khinh nói.

"Sao?"

"Thức ăn ở nơi này rất tốt cho sức khỏe."

"À...haha." Cố Triệt cười cười. Quả thật tốt hơn với thức ăn mua ở ngoài nhiều.

"Anh định cưới cô ấy sao?"

"Ừ." Cố Triệt biết 'cô ấy' mà Trang Nhã Khinh nói là ai.

"À..." Trang Nhã Khinh buồn bực ăn hai miếng cơm. "Cô gái kia thật may mắn."

Cố Triệt không nói gì. Chính anh cũng không cách nào đánh giá. Nói không chừng anh mới là người may mắn thì sao.

"Tại sao cô lại đến đây?" Anh thấy cô từ xa, cho nên trước khi anh đến đây, cô cũng đã ở nơi này rồi.

"Á..." Trang Nhã Khinh hô lên. Cô quên mất chuyện kia rồi. Haiz, hôm nay lại không biết được chuyện các sư huynh đang gạt cô là gì rồi. Mình lại có thể quên được chuyện này, thật là...

"Làm sao vậy?"

"Không có chuyện gì, chỉ là quên một chuyện thôi."

"Chuyện quan trọng sao?"

"Không có gì, không sao cả." Dù sao bây giờ cũng không có khả năng tìm thấy tiểu sư huynh, vẫn nên tập trung vào ăn cơm thôi. Có lẽ về sau mình không thể bình tĩnh hòa nhã cùng ngồi cùng ăn cơm với anh như vậy nữa rồi.

"Ừ. Buổi chiều đã có kế hoạch gì chưa?"

"Về nhà."

Sau khi ăn cơm xong, Cố Triệt đặt mấy trăm đồng lên bàn, rồi lặng lẽ chạy ra ngoài với Trang Nhã Khinh. Hai người đến một sân cỏ, Trang Nhã Khinh thở phì phó. "Mấy trăm đồng có phải quá ít rồi không?"

"Sẽ không, nhiều hơn họ sẽ trả lại, ít một chút họ mới nhận."

"Bọn họ thật sự rất giản dị."

"Ừ."

Trang Nhã Khinh tìm một nơi nhìn có vẻ sạch một chút rồi nằm xuống, nhìn bầu trời trong xanh, thuận tay ngắt một cọng cỏ đuôi chó ngậm vào miệng. "Anh có muốn nằm một chút không?"

"Vừa mới ăn xong."

"Người ta vừa mới ăn xong không có khả năng vận động mạnh mà, các anh chạy như vậy làm gì."

"..." Nói không lại Trang Nhã Khinh, Cố Triệt ngồi xuống, nhưng không nằm. Trang Nhã Khinh lôi kéo, đẩy anh nằm xuống bãi cỏ, cũng tiện tay ngắt một cọng cỏ đuôi chó đưa cho anh.

Cố Triệt nhận lấy, nghịch ở trong tay. Rất nhanh, cọng cỏ đuôi chó đó được bện thành một chiếc nhẫn.

Trang Nhã Khinh đoạt lấy, nghiên cứu một chút, vẫn không biết làm sao để làm thành. Không ngờ một người đàn ông cao lớn thô lệch như Cố Triệt còn có thể làm những thứ đồ chơi này, hơn nữa còn làm rất đẹp. "Anh làm sao?"

"Ừ."

"Đưa nó cho bạn gái của anh sao?"

"Ừ."

Bỗng nhiên, Trang Nhã Khinh không nói gì nữa, giơ chiếc nhẫn đó lên, nhìn bầu trời thông qua chiếc nhẫn. "Nhìn cũng không tệ." Trang Nhã Khinh lồng nó vào ngón tay mình, vậy mà rất vừa. "Vậy không trả lại cho anh nữa."

"Tùy cô."

"Cố Triệt, tôi nói cho anh biết... tuyệt đối không nên nói "tùy' với con gái, nếu không lúc họ bắt đầu 'tùy' thì sẽ dọa nười. Giống như con gái cũng không thể nói 'không được' với con trai. Nếu nói, người con trai đó lập tức sẽ chứng minh rốt cuộc anh ta có được hay không?"

"Haha... Đây là danh ngôn gì?" Nghe qua rất kinh hãi.

"Là tổng kết của tôi."

"Của cô? Cô có nhiều kinh nghiệm như vậy sao?"

"Nếu tôi nói bây giờ tôi ba bảy tuổi anh có tin không?" Cả hai kiếp của cô cộng lại, cũng khoảng ba bảy tuổi rồi.

"Không tin."

"Haha, tôi mười bảy."

"Tôi tin."

"Vậy anh có tin không, những điều tôi vừa nói đều là sự thật." Dứt lời, bỗng nhiên Trang Nhã Khinh xoay người lại, giạng chân ngồi trên người Cố Triệt, cúi đầu xuống nhìn anh.