Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 41: Đúng, anh không biết xấu hổ




.

"Cái gì giả?"

"Trong tiểu thuyết đàn ông đều mang theo khăn tay, chẳng lẽ anh không biết như vậy sẽ dễ dàng đoạt được trái tim của các cô gái sao?"

"Không biết, tôi không xem loại tiểu thuyết đó. Tôi tên Cố Triệt, cô tên gì?" Cố Triệt cảm thấy đây có thể là duyên phận. Lầm đầu tiên anh cảm thấy hứng thú, nhưng lại không tiến gần, nói chuyện ở lần gặp thứ hai, hỏi tên cũng là chuyện bình thường.

"Trang Nhã Khinh."

"Những điều cô vừa nói đều là sự thật sao?" Cố Triệt nói ra nghi ngờ của bản thân. Có trời mới biết lúc anh vừa mới nghe thấy chuyện này đã muốn hỏi ngay lập tức rồi. Cái gì mà đã chết, sau đó lại sống lại ở một nơi khác, chính là dáng vẻ hiện tại? Nếu là thật thì chuyện này không phải là mượn xác hoàn hồn sao?

"Nói thừa, tôi còn có thể nói dối với người cha đã mất của mình sao?" Trang Nhã Khinh lườm Cố Triệt một cái, có điều cũng đúng, chuyện như vậy kỳ người nào nghe được cũng không dễ dàng tin tưởng rằng đây là sự thật."Tại sao anh lại núp ở phía sau nghe trộm tôi nói chuyện?"

"Không có, tôi tới đây thắp hương cho dì của tôi, trong lúc không để ý thì nghe thấy thôi." Trên thế giới thật sự có chuyện mượn xác hoàn hồn sao? Nhưng thế giới này có rất nhiều chuyện kỳ lạ, thể loại nào cũng có, hơn nữa còn không thể dùng khoa học để giải thích, chuyện mượn xác hoàn hồn này cũng hoàn toàn có khả năng. Cố Triệt không dễ tin tưởng một người, hơn nữa còn là chuyện bất thường như thế này, nhưng anh tin lời Trang Nhã Khinh.

Lại nghe được có tiếng bước chân, vừa rồi vì quá đau lòng, đắm chìm trong cảm xúc của bản thân nên Trang Nhã Khinh không phát hiện ra. Nhưng bây giờ Trang Nhã Khinh nhạy bén phát hiện ra đang có người đi tới phía này, hơn nữa hướng đi chính là vị trí của cô bây giờ.

"Đi." Trang Nhã Khinh kéo ta Cố Triệt núp vào một bên. Cố Triệt phải nhìn qua người Trang Nhã Khinh mới đánh giá người đàn ông đang đi về phía này.

Mạnh Thiệu Phong.

Mạnh Thiệu Phong không ngờ lại phát hiện trước mộ cha Trang có đặt một bó hoa cúc, còn phát hiện có một chỗ bị ướt, dù là rất nhỏ. Nhìn xung quanh xem ai đến thăm cha vợ mình, còn khóc đến thương tâm như thế? Nhưng Mạnh Thiệu Phong không nhìn thấy ai, đành phải bỏ qua.

Đặt bó hoa cúc màu trắng trong tay xuống bên cạnh bó hoa cúc màu vàng của Trang Nhã Khinh, Mạnh Thiệu Phong quỳ xuống. "Cha, ai vừa mới đến gặp cha vậy? Hôm nay con có chút việc cho nên mới tới trễ, mong cha sẽ không giận con."

Trang Nhã Khinh được huấn luyện khả năng nghe, dù xa như vậy vẫn có thể nghe được Mạnh Thiệu Phong đang nói cái gì. Lúc nghe thấy Mạnh Thiệu Phong có thể vô liêm sỉ gọi cha mình một tiếng cha, Trang Nhã Khinh cắn môi. "Vẫn còn mặt mũi gọi cha."

Cố Triệt cúi đầu, vô tình nghe được câu nói của Trang Nhã Khinh. "Cô có thể nghe được anh ta nói gì sao?" Anh nghe thấy được, nhưng trước kia có trải qua huấn luyện nên có thính lực khác với người thường, không nghĩ tới cô bé này cũng có thính lực tốt như vậy.

"Ừ, có thể nghe thấy một chút."

"Anh ta chính là Mạnh Thiệu Phong, kẻ bạc tình mà cô nói sao?"

"Ừ."

Hai người không nói gì nữa, tiếp tục nghe lén xem Mạnh Thiệu Phong nói gì.

"Cha, Nhã Khinh đi mười năm rồi, con nhất nhớ cô ấy. Con biết, toàn bộ chuyện này đều là lỗi của con, con không nên có lòng tham như thế. Vừa muốn báo đáp Lệ Phương, lại vừa muốn ở một chỗ với Trang Nhã Khinh, con đã quên, cá và gấu không thể sống chung một chỗ." Trong giây phút Trang Nhã Khinh chết đi, anh ta thật sự muốn chết cùng cô.

"Anh ta lại có thể nói chuyện này với cha, không sợ cha tôi nhảy ra lấy mạng anh ta sao?" Trang Nhã Khinh trẻ con nói.

Cố Triệt không trả lời, mà quay sang nhìn Trang Nhã Khinh ở bên cạnh. Thật sự là cô bé đáng yêu.

"Cha, cha biết không, con gặp một cô bé, có tên giống với Nhã Khinh, hơn nữa giọng nói cũng rất giống, nhưng con biết cô ấy không phải Nhã Khinh. Nếu cô bé kia chỉ mới mười tuổi, còn khẳng định tin tưởng cô bé đó chính là Trang Nhã Khinh chuyển thế, nhưng cô ấy không phải. Cha, con rất nhớ Nhã Khinh, rất nhớ."

"Không biết xấu hổ."

" Đúng, anh ta không biết xấu hổ. Chúng ta tiếp tục đi hay là vẫn ở lại chỗ này?"

" Đi thôi, nếu không khẩu vị của tôi sẽ bị anh ta làm biến mất." Trang Nhã Khinh quay người mới phát hiện mình vẫn đang nắm chặt tay của Cố Triệt.

Tay của Trang Nhã Khinh rất nhỏ nên chỉ có thể giữ ba ngón tay của Cố Triệt, tay của Cố Triệt quá lớn, nói không chừng có thể nắm chọn cả bàn tay của cô. Vết chai trên ngón tay chạm vào làn da mềm mại của Trang Nhã Khinh khiến cô có cảm giác khác thường, bỗng nhiên cô cảm thấy tim mình ngưng đập trong một giây.

Giống như điện giật vậy, Trang Nhã Khinh lập tức buông tay ra. "Thật xin lỗi."

"Không sao." Cố Triệt cũng không để ý, đi phía trước Trang Nhã Khinh. "Đi thôi, tìm chút đá đắp lên một chút, nếu không thì sẽ bị sưng to hơn đấy."

"Ừ."

Trong siêu thị ở đối diện có bán đá, Trang Nhã Khinh mua một ít, nhẹ nhàng đắp lên mắt mình. Có lẽ buổi chiều sẽ tốt hơn, nếu không lúc về sẽ bị các sư huynh gặng hỏi.

Khoảng hai mươi phút sau, Cố Triệt mới hỏi lại. "Được chưa?"

"Ừ. Khóc lâu như vậy tôi cũng đói bụng rồi, đi, đi ăn cơm." Tâm trạng bây giờ của Trang Nhã Khinh không quá nặng nề, tử trước đến nay lúc cần phát tiết cô sẽ phát tiết, phát tiết xong sẽ trở lại như lúc ban đầu.

"Muốn ăn gì? Tôi mời."

"Được, có người mời không ăn cũng phí tôi biết một nơi có món cá rất ngon, trước kia tôi thường xuyên đến đấy ăn." Không biết bây giờ bà chủ ở đó thế nào rồi.

Nơi mà Trang Nhã Khinh nói đến là một nơi tương đối vắng vẻ, cửa hàng này rất nhỏ, trang trí cũng không tốt lắm, nhưng khách vẫn rất nhiều. Từ trước đến nay vẫn tốt như vậy.

"Người hơi nhiều, rất nhiều gia đình không giàu có, muốn cải thiện bữa ăn của mình đều tới nơi này ăn. Bà chủ làm cá rất mềm, rất thơm, số lượng vừa đủ, hương vị rất tốt, hơn nữa giá cả rất phải chăng." Trước kia cô thường xuyên tới chỗ này ăn, về sau Mạnh Thiệu Phong không thích, Mạnh Thiệu Phong nói muốn ăn thức ăn cô nấy, cho nên đi học đầu bếp, về sau đều là tự mình làm. Chỉ khi đi với Thiển Thiển mới có thể đến đây ăn.

Nói đến Thiển Thiển Trang Nhã Khinh mới nhớ ra, bản thân mình lại có thể không tới gặp cô, bản thân không phải là người con có hiếu, hơn nữa cũng không phải là người bạn tốt.

"Cô thật sự có thể làm quảng cáo cho quán ăn này rồi."

"Thật như vậy mà, anh nếm qua sẽ biết."