Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 21: Chuốc lấy phiền toái




.

"Tiểu thư, lưu lại số điện thoại đã." Trần Khải rất ít khi chủ động mời người khác, những người phụ nữ này, người nào mà không nghe thấy tên anh ta lập tức tự cởi trống trơn rồi đưa lên chứ. Bên cạnh mình đây là sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học, muốn tiến vào giới diễn viên nghệ sĩ, cũng không biết là ai giới thiệu cho anh ta. Bây giờ phụ nữ như vậy không ít. Có điều là phụ nữ có thể lái được xe Masareti, ít nhất sẽ không vì tiền bạc. Nhưng cô gái này vừa mới đòi tiền, thật sự là người phụ nữ nhìn không ra.

Thật ra, Trần Khải không biết, nguyên nhân Trang Nhã Khinh muốn anh ta bồi thường tiền rất đơn giản, chính là không muốn mình bị đâm vô ích, mà người đâm lại không phải làm gì. Ít nhất cũng phải bồi thường chút tiền chứ.

"Điện thoại thì không cần. Nếu tiền không lấy được, tôi sẽ đến tìm anh." Trang Nhã Khinh khởi động xe, rời khỏi tầm mắt của Trần Khải.

Trần Khải nhìn bóng lưng rời đi của Trang Nhã Khinh, mắt sáng lên, cô gái này...Lấy di động ra, Trần Khải gọi một cuộc điện thoại."Tiểu Lý, tôi muốn cậu giúp tôi điều tra một người."

Sau khi lái xe đi rất xa, Trang Nhã Khinh thật sự không nhịn được nữa, dừng xe lại ở ven đường, xe thể thao ở phía sau cũng dừng lại ở ven đường, phía sau xe cô.

Trang Nhã Khinh không kiên nhẫn nhìn Lương Hy Tây, người vẫn theo cô thật lâu."Cô đi theo tôi làm gì?"

"Đường không phải của cô, tôi thích đi đâu thì đi chỗ đó."

"Tùy cô." Thật là con nhóc quấn người. Trang Nhã Khinh cũng quên mất, bây giờ cô cũng chỉ là cô bé mười bảy tuổi.

Vì muốn cắt đuôi Lương Hy Tây, Trang Nhã Khinh dùng tốc độ nhanh nhất, một trăm tám mươi cây trên giờ, nhưng Trang Nhã Khinh không ngờ, Lương Hy Tây cũng bắt trước cô tang tốc độđến một trăm tám mươi cây trên giờ.

Trang Nhã Khinh không thể làm gì khàc hơn là hạ tốc độ xuống. Cô làm sao không nhìn ra Lương Hy Tây hoàn toàn không có nănglực kia, nếu thật sự dung tốc độ này chỉ sợb rất nguy hiểm. Nhưng Trang Nhã Khinh lại không thấy phiền, chuyện này nhìn Lương Hy Tây rất biết giả vờ.

“Cuối cùng cô muốn làm gì?”

“Không làm gì nha, chỉ lái xe thôi, không được sao?”

“Nếu cô không nói, tôi sẽ đi ngay lập tức. Tôi cảm thấy, tôi có bản lĩnh để cô không đuổi kịp tôi.”

Lương Hy Tây bĩu môi, xuống xe ngồi vào vị trí bên cạnh Trang Nhã Khinh “Tôi nói là được rồi.”

“…”

“Tôi muốn biết tên cô là gì? Tại sao trước kia tôi chưa từng gặp cô?” Lương HY Tây nhìn thấy môt chiêu của Trang Nhã Khinh lúc gặp chiếc Hummer kia thì hoàn toàn bị Trang Nhã Khinh chinh phục, thần tượng đó, thật sự là thần tượng. Lương Hy Tây rất thích lái xe, đặc biệt thích tang tốc độ. Sau đó, khi Lương Hy Tây là được người quen giới thiệu, rồi quen thuộc với núi Phó Vân, là thiên đường của Hắc Ám, là thiên đường của những kẻ yêu thích đua xe, càng về sau, niềm yêu thích đối với đua xe của Lương Hy Tây càng không thể cứu vãn.

Kỹ thuật của cô coi như không tê, ở thành phố A người có thể so sánh bằng tên cô trên cơ bản là không có, ngoại trừ A Khắc, hoàng đế đua xe của thành phố A. Sau khi cô trổ hết tài năng, còn có một số người gọi cô là Hoàng hậu đua xe, nhưng cô không thích.

Người trước kia cô sung bái là ông hoàng xe Mại Tư, bây giờ cô lại có thêm một đối tượng để sung bái rồi.

Lương Hy Tây vô cùng có hứng thú với Trang Nhã Khinh.

“Trang Nhã Khinh, tôi mới đến thành phố A vài ngày, đương nhiên là cô không biết tôi rồi.”

“Trang Nhã Khinh? Cô chính là Trang Nhã Khinh mà anh Mạnh muốn tìm sao?” Lương HY Tây bỗnh nhiên nói.

Anh Mạnh? Cô bé này, sẽ không có quan hệ với Mạnh Thiệu Phong chứ?” Anh Mạnh nào” Trang Nhã Khinh giả vờ khó hiểu.

“Mạnh Thiệu Phong, là tổng giám đốc tập đoàn Ức Khinh đó. Anh ấy từng đến tìm cha tôi, để cha tôi tìm một người tên là Trang Nhã Khinh, nói là bị người nào đó bắt cóc rồi. “Ừ, dáng vẻ của anh Mạnh giống như vô cùng lo lắng nha…

“À…”

“Vậy cô có phải là Trang Nhã Khinh kia không? Cô có quan hệ gì với anh mạnh?”

“Không có quan hệ gì, chỉ là anh ta đâm vào xe của tôi, tôi đến bắt đền anh ta thôi.”

“Vậy chuyện bắt cóc kia là sao? Nghe nói hình nhu tên sát thù kia rất lợi hại, là sát thủ nổi tiếng trên thế giới đó.” Nhắc tới tên sát thủ kia, mắt Lương Hy Tây lại lấp lánh rồi. Cô kính trọng nhất là sát thủ, đàn ông làm sát thủ chính là đàn ông tốt.

“Đây là chuyện riêng của tôi.”

“Được, không hỏi thì không hỏi, tên tôi là Lương Hy Tây, rất hân hạnh được biết cô. Bây giờ chúng ta là bạn bè phải không?”

“…”

“Số điễnn thoại của cô là bao nhiên ?” Lương Hy Tây không đợi Trang Nhã Khinh lấy điện thoại ra, lập tức vượt qua Trang Nhã Khinh lấy chiếc điện thoại đặt ở bên cạnh túi xách. Lại có thể là phiên bản cũ nhất của Nokia, lúc Lương Hy tây lấy chiếc điện thoạ kia, miệng giật giật vào cái. Người lái xe như vậy là có thể dung loại điện thoại không tới hai tram đồng này sao? Hơn nữa hình như dung từ lâu rồi.

Trang Nhã Khinh chỉ cần biểu hiện trên mặt của Lương Hy Tây lập tức biết cô bé đang nghĩ gì rối. Có lẽ được người nhà bảo bọc quá tốt, cô bé này, trong long suy nghĩ gì đều biện hiện hết trên mặt rồi. Bây giờ chính là biểu tình ghét bỏ chiếc điện thoại kia.

Lương Hy Tây cũng không nói ra ý kiến của mình, có chút vụng về bấm số điện thoại của mình vào điện thoại của Trang Nhã Khinh, chiếc điện thoại này, thật sự cô không quen, không biết dung như thế nào. Sau đó lưu số đó lại. Vừa rồi Trần Khải thật ngu xuẩn, nhìn xem, cô dễ dàng có được số điện thoại như vậy.

Điện thoại của Lương Hy Tây dung chính là dấu hiệu của kẻ có tiền, IPHONE 4S.

“Được rồi”.

“Bây giờ không còn chuyện gì nữa đúng không?”

“Có, cô có thể so tài với A Khắc một lần không?” Đã sớm không vừa mắt vẻ mặt dương dương tự đắc của A Khắc rồi. A Khắc thích cô, cô biết, nhưng cô không có chút cảm nắng nào với A Khắc.

“Để rảnh rồi nói sau, không phải cô có số của tôi rồi sao?”

“Hì hì, hình như là vậy… Được rồi, tôi cũng quay về đây, nếu không thì thể nào cũng bị mắng, gặp lại.”

“Gặp lại.”

Sau khi chia tay với Lương Hy Tây, Trang Nhã Khinh lại đền một nơi khác. Nói, cô học môn kia đả lâu như vậy rồi mà còn chưa từng thử xem hiệu quả của nó như thế nào. Nếu kết quả không tệ vậy thì hôm nay cô sẽ thắng lợi trở về. Bây giờ thu vào hai mươi vạn, bỏ tiền ra sửa xe, còn hơn mười vạn, coi như cô thành nhà tư bản rồi.

Hy vọng, hôm nay có thể thắng lợi trở về.