Độc tố đó may mà chửa trị kịp thời nên Đàm Thanh chẳng hề hấn gì.. Với nghề của cô trước đó là sát thủ.. Tức nhiên có tiêm một số vắcxim ngừa mấy loại độc thông thường này. Tuy không lấy mạng được cô nhưng cũng làm cô khổ sở hết hơn nữa tháng trời. Ai kia cũng ngày ngày chăm sóc cô, nở nụ cười hòng quyến rủ cô hay sao mà cứ nhìn cô là cười vui vẻ...
- --
Đàm Thanh hôm nay khoẻ tinh thần vui vẻ đi dạo hết cái biệt viện to lớn...
Cô bất giác cau mày đứng sửng lại...
" Anh biết kungfu..."
- " Ta chưa hề nói nàng là ta không biết chút ít.. nhưng chắc không nhanh bằng nàng..."
Đương nhiên rồi, cô ấy được mệnh danh là " Thanh Ảnh " mà. Tốc độ là khả năng của cô ấy.
- --
" Anh dám lừa tôi, để tôi bị thương xém chết..."
Đàm Thanh nổi điên mặt đầy sát khí bước tới.. Hai hộ vệ có vẻ võ công cao cường bước ra ngăn cô lại:
" Phu nhân bình tĩnh đi ạ...!!! chủ nhân không phải có ý đó..."
- " Phu nhân gì chứ, tránh ra cho tôi, không tôi sẽ không khách khí..."
- ---
Giọng vị chủ nhân nào đó trầm trầm miệng mĩm cười nhẹ nhìn cô.. Lại nụ cười này đừng hòng dùng nó dụ dỗ cô.. Nhưng đúng rất hiệu lực, nó đánh tan mọi sát khí trên người cô. Cơn tức giận cũng chạy trốn mất.
" Nàng đã kêu ta ngồi im, thì mới cưới được nàng làm nương tử... Ta lại thân thủ nàng khá cao cường, nên ta mới ngồi yên...Phu nhân khi nào cũng ta có thể làm lễ thành hôn, ta trân trọng ý kiến của nàng..."
Nghe xong câu gọi phu nhân của hắn mặt Đàm Thanh đỏ phừng phừng.. Cô ngay lập tức quay lưng lại không thèm trả lời bỏ đi ngay lập tức sau đó.
Cô bị gì vậy, cô đỏ mặt, tim đập nhanh, cảm giác này còn khó chịu hơn chất độc vô tới tim gan nữa.. Đáng sợ quá, nụ cười và ánh mắt của tên Lưu Khải đó thật không thể xem thường.
- --
Thế là Đàm Thanh ngoan ngoãn kết hôn. Đây là lời cô hứa với hắn lúc sinh tử. Tuy có phần đùa cợt, nhưng ai kia từng lời từng chữ đều nhớ.
Đàm Thanh thật sự cảm động. Cô thấy tự do hiện tại không còn là điều cô mong muốn nhất nữa. Mà đều cô vui nhất bây giờ là ở cạnh người đàn ông này.
Đột nhiên cô muốn sinh con, sinh thêm nhiều thật nhiều đứa con cho hắn. Đàm Thanh muốn một gia đình, thứ này mới là thứ cô mong muốn suốt 20 năm qua, chứ không hẳn là tự do.
Nhờ cổ máy thời gian đó, đã mang Đàm Thanh đến với thế giới cô mong ước nhất.
- ---
Thời gian trôi qua 5 năm 10 năm rồi đến 20 năm sau...
Trong hậu hoa viên của Lưu Gia. Một người đàn ông của gương mặt uy nghiêm lâu lâu lại mĩm cười đầy yêu thương đang đánh đàn, người phụ nữ đang múa những điệu múa mê người.
Đã 20 mà nhan sắc vẫn không hề thay đổi, người phụ nữ nào đó chắc do được yêu chiều quá hay hạnh phúc quá nên thời gian không cướp đi thanh xuân và ánh mặt trời trong mắt cô ta được..
- --
Hai người họ có với nhau 3 người con. Hai nam và một tiểu yêu tinh nghịch ngộm, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của tiểu yêu đó...
- --
Tất cả mọi người trong Lưu Phủ đều tập trung toàn lực chuẩn bị.. Tới Lưu Khải cũng cau mày hỏi Đàm Thanh..
" Năm nay tặng quà gì cho Mộng Lâm...""
" Thiếp cũng đang suy nghĩ đây, không đúng ý nó hai chúng ta sẽ khó sống yên ổn... Cũng do tướng công cả thôi, chiều hư nó..."
- " Ai bảo nó quá giống nàng...."
- " Không dám... không dám... Nó hơn thiếp tưởng tượng nhiều..."
Vị tiểu công chúa đó có ngoại hình giống Đàm Thanh y đúc, nhưng tính tình cổ quái giống Lưu Khai, nhan sắc của mẹ, mưu trí của cha... Cô nàng này khá yêu nghiệt đây...