- --
Trên bàn ăn tuy chỉ nhắc công việc, chúc mừng thành công ký kết món hời lớn từ công nghệ.
Nhưng ba người đàn ông nhà họ Bạch còn lại đều thấy được nét mặt thay đổi của Mộng Lâm.. Họ nhìn tay của Phương Vỹ và cổ của Mộng Lâm thì đã đón ra điều gì đó.. Cả ba người họ cũng khá kinh ngạc, nhưng đây cũng là chuyện nam nữ bình thường, họ cũng không can dự. Khó khăn lắm Phương Vỹ mới có một nữ nhân bên cạnh, nên mừng cho hắn thì đúng hơn..
- --
Mộng Lâm thấy ánh mắt của bọn họ nhìn cô, cô hiểu ngay họ đang suy nghĩ đi xa quá, cô còn chưa bị ức hiếp tới mức như họ nghĩ đâu. Cũng may tên Bạch lạnh lùng ngồi cạnh cô còn có chút lương tâm, không manh động làm bậy, tính ra cũng được gọi là chính nhân quân tử..
" Ăn đi.. đừng nhìn tôi..."
Hắn biết mọi người nghĩ gì, nhưng hắn chẳng quan tâm, Phương Vỹ biết hắn có quyền làm tất cả mọi thứ hắn muốn mà không một ai có thể ngăn cấm. Khoan đã, trừ một người đến từ quá khứ mà do hắn bất đắc dĩ tạo ra có thể vô tư sai khiến hắn, mà chính bản thân Phương Vỹ còn chưa nhận ra...
- ---
Sau khi ăn, mọi người đều có công việc của họ. Tất cả sẽ lưu lại thành phố này vài ngày cho xong hợp đồng thì mới quay về. Tối đến có một vị thiếu gia nào đó hôm nay chỉ một mình trong phòng. Hắn đột nhiên khó chịu, lại đi tới đi lui nhìn ra cửa sổ.
Con nhóc ranh ma đó đâu rồi. Cô ta sợ hắn bỏ chạy rồi ư. Khôn hồn thì chạy thật xa. Để hắn thấy chút nữa mà vác xác qua phòng hắn ngủ là hắn sẽ ném cô bay ra ngoài cửa sổ ngay lập tức.
Chỗ của Bạch Phương Vỹ này không phải nói đến rồi đến, không thích đến thì trốn mất tâm. Vậy Mộng Lâm đang làm gì..?? Cô biết không ngủ cạnh Phương Vỹ cô sẽ không tài nào ngủ được với 4 bức tường trắng tinh kia.. Cô đi dạo bên ngoài hành lang căn biệt thự này. Vừa đi vừa nghĩ ngợi. Tại sao đến tương lai này cô liền dính chặt với Bạch Phương Vỹ.
Rồi một bước cũng không rời. Hay đây là ý trời. Cô cũng biết không có tạo ra cổ máy thời gian đó, thì sẽ không có sự tồn tại của cô trên cõi đời này. Mộng Lâm lúc này đi cả đoạn đường đều nghĩ đến hắn.
" Đàm Thanh... là em..."
Mộng Lâm đang đi liền sững lại, cô nghe ai đó, ai đó đang gọi tên của mẫu thân cô. Bỗng nhiên cô xanh mét mặt, quay nhìn khắp nơi xung quanh. Cô đã đọc hết quyển nhật ký của mẫu thân mình, cô biết mẫu thân là sát thủ. Và người biết cái tên Đàm Thanh chỉ được vài người mà thôi. Nếu tiếng kêu lại mang âm hưởng có chút vui mừng, thì người này rất có thể là một trong hai người rất thân với mẫu thân cô. Mộng Lâm sững lại chừng vài giây rồi quay lại nhìn xem ai. Nhưng bóng đen nhanh chóng vụt mất đi. Từ xa có hai hộ vệ tiến tới nói:
" Lưu tiểu thư, gặp cô ở đây mai quá, Thiếu gia đang tìm cô..." " Phương Vỹ tìm tôi ư..."
Cô trợn trừng mắt rồi cúi đầu cám ơn hai hộ vệ, chạy như bay đến phòng hắn. Lạ thật, trong lòng cô lúc này vừa sợ, nhưng nghe nói hắn tìm cô, thì cô lập tức đi tìm hắn ngay. Việc này là thế nào đây ta.
- ---
" Anh tìm tôi có việc gì... Tôi ngủ không được nên muốn đi dạo một tí..." - " Cô có biết mình vừa gặp nguy hiểm không..." - " Vậy sao..." - " Con chip trên tay cô biến thành đỏ chớp chớp, tôi đã hướng dẫn, cô không có não à..." - " xin lỗi... có thể người đó quen biết với mẫu thân tôi, nên tôi không có đề phòng.."
Phương Vỹ nghe xong đi thẳng đến chỗ cô đang đứng cúi đầu. Mộng Lâm ngước lên nhìn vẻ giận dữ của hắn, cô lui hai bước như muốn bỏ chạy. Cô sợ việc đó diễn lại lần nữa, cô thật sự sợ.
" Đứng lại, ai cho cô tự ý rời đi.."
Nghe xong Mộng Lâm đứng bất động không dám nhúc nhích. Phương Vỹ bước tới một bước, cô liền lui một bước, hắn bước hai bước cô lui lại tận 3 bước. Một lúc sau đã tới cửa chính.
Mộng Lâm nghĩ trong đầu khi ngước nhìn lên đôi mắt tức giận muốn giết người của hắn nhìn cô, " chạy là thượng sách, giờ không chạy sẽ không kịp.."
- ---
Vừa chạm tay vào thanh cầm của cửa chính, cô định mở ra, một cánh tay luồn qua eo cô kéo lại phía hắn.. Hắn đột nhiên ôm cô vào lòng rất nhẹ nhàng:
" Tôi xin lỗi, không có lần sau.."
Mộng Lâm mở to mắt định đẩy hắn ra nói gì đó, nhưng bị hắn giữ chặt trong lòng. Cái ôm thật ấm áp, làm cho tim cả hai đập hòa nhịp vào nhau..
Nước mắt của vị tiểu thư bướng bỉnh thời cổ kim, đã bị chàng trai cao ngạo lạnh lùng hiện đại lấy đi rất nhiều, chỉ đơn giản vì một câu " xin lỗi " của ai kia.