- --
Trời tối lại đến...!!! Mấy bạn có đoán được việc gì sẽ xảy ra không..
Trò chơi ban công lại bị một tiểu nha đầu thời đại cổ kim áp dụng tiếp.
Tôi thật sự không tin là cô ấy đến từ thời xưa đấy. Không kiêng dè, không màng đến lễ nghi phép tắc, thiết nghĩ cô ấy sống bản năng và giống người rừng hơn người cổ..haha...
- ---
Vị Lưu tiểu thư đến giờ lại leo qua ban công phòng ai đó, phóng lên giường nằm lăn đùng ra. Cô đi leo tường mà vẫn không quên đem theo gối ngủ.
- --
Người nào đang nhắm mắt ngủ, cau mày phát hiện liền ngồi bật dậy. Phương Vỹ hết cách với cô rồi.
Cô ta không thích ngủ một mình, nhưng hắn càng không thích ngủ chung với người khác.
Phương Vỹ đi đến bàn tròn trước mặt, lấy một quyển sách ném thẳng vào người Mộng Lâm..
" Á..."
Cô bị ném trúng, bực mình ngồi dậy, đẩy đẩy chân hai, tỏ vẻ không hài lòng như một đứa trẻ.
Cô cầm quyển sách lên rồi đưa mắt về Phương Vỹ.. Hắn muốn cô đọc sách giờ này ư.
" Đọc nó đi... thứ người phiền phức..."
- " Tôi đụng chạm anh đâu, tôi ngủ ở đâu mặc kệ tôi, anh cứ lo ngủ phần anh đi..."
- " Đây là phòng của tôi,... cô biết xấu hổ là gì không..."
- " Biết...!!! Nhưng thà xấu hổ còn hơn ngủ một mình, căn phòng kia thật sự khó ngủ..."
- --
Tranh cãi với thứ ngang ngược như cô ta làm gì, hắn lại bị làm sao ấy. Lại cứ thích đấu khẩu với Mộng Lâm mới chịu.
Điều thú vị ở đây là, người thua lúc nào cũng là Phương Vỹ. Chuyện này đồn ra ngoài chắc hắn tự hạ độc mình chết đi cho rồi.. Mất mặt quá...
- -
" Đọc sách đi, đừng làm phiền tôi..."
Vậy là cứ thế đêm trôi qua mỗi người một quyển sách. Hắn cũng không ngủ được đành xem sách.
Mộng Lâm càng đọc càng vô thức nhích gần lại hắn hơn..
Tuy Phương Vỹ nói không cho cô làm phiền hắn, nhưng những lúc cô không hiểu thì lại chườn dài đến cạnh hắn hỏi lấy hỏi để.
- -
Lạ là việc như thế mỗi ngày lại thành thói quen. Vệ sĩ bên ngoài cũng không còn bất ngờ việc Mộng Lâm buổi tối bước vào phòng cô. Buổi sáng lại ôm gối đi ra từ cửa phòng Bạch thiếu gia..
- --
Chuyện đấy cũng nhanh chóng được đồn tới tai của 3 người tên Vương kia..
Họ cũng không cấm cản, vì vốn dĩ không cấm được, họ cũng không mấy hài lòng, nhưng miễn Phương Vỹ không lên tiếng thì tất cả sẽ theo ý hắn.
Hắn có trí tuệ siêu phàm kẻ tạo ra nhiều thứ khủng khiếp, việc đối phó cô nhóc ranh không biết phép tắt kia quá đơn giản.. Việc đó không làm ai trong Bạch Gia lo lắng tí nào cả..
- --
Hôm nay như mọi khi đến phòng nghiên cứu.. Mộng Lâm thời gian qua, cô ở đây đã học được rất nhiều thứ. Cô cũng chẳng phải kẻ tầm thường gì. Việc mẹ cô trước kia đã được học gì cô cũng được truyền dạy lại, thậm chí tư duy học hỏi còn hơn thế.
Giờ được Phương Vỹ chính tay đào tạo từ sáng đến tối, và cạnh hắn như bóng với hình.
Mộng Lâm có cả suy nghĩ là tương lai này của cô chỉ có việc ở bên cạnh hắn như thế này, trôi qua bình dị mỗi ngày là xong.
Lúc đầu còn thấy chán, nhưng sau lại thành thói quen, cô chả hiểu sao, cô lại thích được như thế này là đủ... Mộng Lâm tự tán tán vào mặt mình mấy cái khi ngồi nghĩ ngợi kiểu an nhàn như thế...
" Mộng Lâm... Mộng Lâm kiểu sống như này không phải là mày... tỉnh lại ngay đi,..."
Cô tự an ủi bản thân vài giây thì đã nhanh chóng đến giờ cơm..
Cơm của cô được dọn lên như mọi khi, nhưng chỉ khác, hôm nay người khác đưa cơm lên cho cô thôi.
Mộng Lâm cũng không để ý lắm, chỉ cười tươi cám ơn một cách lịch sự.
Làm người đưa cơm lên hơn sững sốt, ở Bạch gia cũng có được nụ cười tươi thế sao.. Hắn cũng bất giác cười lại với cô.
Phương Vỹ lúc này không có trong phòng nghiên cứu..
Cô bắt đầu chuẩn bị ăn cơm, thì hắn ta xuất hiện, cô ngước lên nhìn hắn một cái rồi cúi đầu xuống ăn.
Hắn cũng chả thèm chấp thái độ của cô, hắn quá quen với sự vô lễ đó của cô dành cho hắn rồi..
Bước qua cô từ phía sau lưng, hắn sững lại, chộp lấy tay cô, hất đồ ăn xuống, vội đánh mạnh vào sau lưng cô, để cô mau nhả ra...
" Có độc..."
Phương Vỹ là kẻ chuyên chế tạo độc, hắn nhại với mùi độc hơn ai hết. Dù cho thứ đó không mùi vị gì nhưng độ nhại của hắn là không sai.
Là ai, không phải hắn, ai đã hạ độc vào thức ăn.. Mộng Lâm đang ăn phần cơm của hắn..
Mộng Lâm trợn trừng mắt nhìn hắn cô cảm giác thân thể dần tê liệt...
Phương Vỹ nhanh chóng cho cô uống thuốc giải độc.
Hắn tiêm cho cô thêm mấy liều thuốc trong gấp rút..
May mà hắn đến kịp không cô đã đi về thời cô theo kiểu đi xuống lòng đất với tốc độ ánh sáng rồi.
- --
Mộng Lâm nhìn hắn với ánh mắt vô cùng phẩn nộ, rồi ngất lịm trong lòng hắn. Cô lúc này cứ nghĩ trò hạ độc vào cơm là của hắn..
Phương Vỹ lại xem cô là chuột bạch ư, đối xử tàn nhẫn đến cơm cũng hạ độc để thấy cô gần chết rồi cứu sống cô ư..
Trò chơi của người hiện đại cô không hiểu, cũng chả muốn hiểu. Nhưng ở đây cũng đâu phải ngày một ngày hai, cô không làm gì hại hắn, hắn lại đối xử cô như vậy.
Mộng Lâm có cảm giác tức giận, nhưng nhiều hơn là đau lòng đến chết đi được mà...