" Buông ra...."
- " Ồ..."
Phương Vỹ sau khi tên đó bỏ đi nhìn cô mở to mắt hỏi:
" Tại sao cô lén vào phòng tôi..."
- " Tôi...."
Mộng Lâm bất giác đỏ mặt cúi gầm đầu xuống. Lúc này cô như một vị tiểu thư khuê các đang thẹn thùng trước lang quân như ý vậy.
Dưới ánh trăng ngoài ban công chiếu rọi xuống đôi mắt của cô càng thêm long lanh..
Cô ôm chiếc gối trong tay mãi không trả lời được.
Ai kia cũng chịu khó lắm, đứng đó đợi câu trả lời của cô mà không có hành động vội vàng gì cả.
- --
" Anh nhìn không biết sao còn hỏi tôi..."
Mộng Lâm quay người đi chỗ khác không nhìn hắn nhanh miệng nói được bao nhiêu đó thôi.
Chứ cô thật sự không thốt ra thành lời là cô muốn qua phòng hắn ngủ. Như vậy phụ mẫu cô mà biết được, chắc họ đánh què chân cô luôn quá.
Vì tội nữ nhân khuê các mà hành động nông nổi không giữ lễ nghĩa như cô. Muốn chồng tới phát điên rồi ư. Nhưng thật không phải vậy, cô chỉ ham vui tí thôi, tính qua trò truyện với hắn thôi mà.
- --
Đột nhiên cô bị kéo mạnh nhấc lên giường, một thân người cao to đè lên người cô.
" Cô muốn thế này à...!!! "
" Không...!!! Không phải thế... Bỏ tôi ra...!!! "
Hắn định làm gì đây. Dù gì cũng chưa cưới thật sự không nên làm bậy nhé. Cô không phải đến đây với ý muốn dung tục đó.
" Anh làm gì vậy, tôi chỉ muốn đến bảo vệ anh thôi..."
Mộng Lâm hét to khi môi hắn vừa chạm vào cổ của cô.
Phương Vỹ nghe xong từ từ ngước lên đưa ánh mắt nhìn chầm chầm cô, hắn nhỏ giọng nói kiểu châm biếm.
" Bảo vệ tôi...!!! Cô ư...!!"
- " Đúng vậy..!!! tôi cảm nhận ngoài cửa sổ có cao thủ, mà cao thủ xuất hiện thì chỉ có kiếm anh thôi, nên tôi thấy vậy chạy theo xem sao..."
Thực tế thì chưa đúng hết, nhưng cô cũng có ý đó khi đến đây..
- --
Thấy Mộng Lâm nói năng đâu ra đó, hắn cũng hiểu thân thủ của cô thuộc dạng cao cường nên việc phát hiện một cao thủ khác không khó.
Hắn buông người cô ra nằm lăn qua một bên. Gác tay lên đầu nằm suy nghĩ việc gì đó..
Cô nằm kế bên thở hổn hển, vì mới bị cả thân người đàn ông to lớn đè mạnh.
Một lát sau cô quay qua nhìn hắn nói:
" Tôi thấy anh nhiều kẻ thù quá, tôi quyết định rồi, tôi sẽ bảo vệ anh...Như thế tôi sẽ cảm thấy an tâm hơn.."
Phương Vỹ nét mặt vẫn giữ trạng thái lạnh lùng, không thèm quay nhìn cô, nhưng mắt hắn hơi nheo lại tí.. không phải hoàn toàn không cảm giác với lời nói của cô.
Chỉ có điều lần đầu tiên hắn nghe một người thật tâm thật ý nói bảo vệ hắn mà thôi. Phương Vỹ không biết phải thể hiện cảm xúc như thế nào trước những lời đó.
- -
Cả hai nằm im lặng, rồi hắn cất giọng trầm trầm:
" Về phòng của cô đi. Tôi không cần cô bảo vệ.."
Không thấy động tĩnh gì hắn bất giác quay qua cô tiểu yêu tinh nhà ta, Mộng Lâm đã ngủ say từ lúc nào rồi.
Mộng Lâm đặc biệt thích mùi hương nhè nhẹ ở nơi này, nó làm cô dễ chịu và nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Ai đó nằm im chăm chú nhìn cô ngủ, cũng chẳng thèm đánh thức cô dậy. Nằm cạnh bên hắn cũng từ từ đi vào giấc ngủ. Đã rất lâu rồi chưa bao giờ hắn ngủ ngon lành thế này.
- --
" Thức dậy đi..."
Phương Vỹ lại bị cô ôm ư..
Không lần này hắn bị làm gối gác chân, Chân của nữ nhân nào đó đang gác lên người hắn. Tư thế ngủ khó coi vô cùng.
Ôi tôi khổ cho anh luôn đấy Bạch Thiếu Gia à, đây là nghiệp anh tạo ra cổ máy thời gian đấy.. Ngôn Tình Sắc
Nếu không tạo ra cổ máy đó, thì Mộng Lâm sẽ không tồn tại trên cõi đời này, cô ấy cũng không đến tương lại tìm anh hành hạ.
- --
" Á á... cứu tôi.. cứu tôi với... vực thẳm cao... cao quá..." Mộng Lâm mơ màng nhìn xuống hét...
Cô gái đang ngủ say bị ai đó nhấc bổng lên đem ra cửa sổ chuẩn bị ném xuống.
Cũng may cô phản ứng nhanh ôm chặt cổ và vai ai đó la to.
Hắn ném cô thật, là thật. Hắn đang điên lên, định ném cô xuống 3 tầng lầu lúc cô đang ngủ say.
Phương Vỹ thật đáng sợ, vậy mà cô cứ như trứng thích đương đầu với đá. Bị ném kiểu này có thân thủ tốt cấp mấy cũng chưa chắc không bị thương..
" Lần sau cô còn lén qua phòng tôi thì đừng trách tôi hạ độc cô rồi ném đi ném lại nhiều lần xuống lầu..."
- -
Mộng Lâm nghe xong mặt xanh mét nhìn Phương Vỹ.. Cô gật đầu lia lịa tay vẫn bám chặt hắn không buông.
- -
" Cút về phòng thay đồ cho tôi, sau đó đến phòng thí nghiệm..."
Nghe xong mệnh lệnh cô chạy như bay ra cửa về phòng hắn.
Cô quên mất tối qua cô đến đây bằng đường nào luôn. Phương Vỹ không chặn cô lại kịp, hắn cau mày quay lưng lại với cửa chính.
Ngoài cửa vệ sĩ của hắn đứng canh phòng không khỏi ngạc nhiên khi thấy Mộng Lâm mặc đồ ngủ, ôm gói, đầu tóc rối bời chạy thục mạng về phòng mình.
" Không hiểu.. không hiểu nổi luôn..."