" Chán thế... đã 3 ngày rồi mình không được đi đâu hết... chán thật đây..."
- " Im mồm lại ngay cho tôi..."
Âm thanh trầm trầm bên cạnh Mộng Lâm cất lên. Giọng nói của hắn hôm nay có vẻ lạnh nhạt và nghiêm nghị hơn thường ngày....
Ở đây mấy ngày cô đủ thông minh để biết quyền lực trong tay của hắn ở ngôi nhà này. Hắn cũng bắt cô đọc nhiều sách hắn cho hạ nhân mang đến. Chỉ cho cô nhiều thứ cơ bản sinh tồn ở thời hiện đại.
Tuy hắn tàn phế nhưng hắn vẫn điều hành mọi thứ xung quanh dễ dàng.
Mộng Lâm trước giờ sống ở một thế giới yên bình nên tánh tình cô cũng không đề phòng ai.
Nhưng phụ mẫu cô không phải người tầm thường. Nên cô cũng được huấn luyện khắc khe. Việc cảm nhận được sự thay đổi của một người bên cạnh mình là quá đơn giản.
- ---
Mộng Lâm bất giác quay qua nhìn Phương Vỹ. Cô không hề lo lắng khi nằm trên giường của một người đàn ông to cao lực lưỡng.
Hắn bị tàn phế cơ mà. Với thân thủ của cô lại sợ một tên tàn phế sao. Như vậy chẳng khác nào làm trò cười cho cả nhà cô, thậm chí cả giới võ lâm nơi cô sống trước kia.
- ----
Cô quay sang nhìn hắn cười tươi ranh mãnh, không thèm nghe lời hắn,miệng cô cứ tiếp than chán, cả người không ngừng lăn tới lăn lui trên giường.
- -
" Cô không nghe lời đúng không?...!!"
Sau câu nói đầy tức giận lần hai vang lên, Mộng Lâm chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng bị đè dưới một thân người đàn ông to lớn.
Cô chỉ kịp la lên
" Á... anh..."
Thì một đôi môi phủ lên môi cô. Tay chân cô bị khống chế không nhút nhích được.
Lần đầu tiên cô bị bắt dính, không thể động đậy, lần đầu thân thủ của cô không phát huy được dưới thân thể đang đè nặng lên cả người của tên giả vờ tàn phế kia.
Nhưng quan trọng hơn hết hắn đang hôn cô. Đây cũng là nụ hôn đầu.
Tới thế giới hiện đại này được 3 ngày. Mất đi nụ hôn đầu tiên luôn. Cô cau mày khó chịu cố gắng dùng sức nhưng bất thành..
Đôi môi kia tấn công mãnh liệt chứ không dịu dàng tí nào. Làm môi của vị tiểu thư nào đó gần như sưng lên vì càng cố phản kháng càng bị ai kia khoá chặt mãnh liệt..
Một lát sau, hắn ngước đầu lên cô lập tức thở hổn hểnh. Tim cô đập như sắp bay ra khỏi lòng ngực. Cô nhìn hắn trầm trầm nghiến răng:
" Anh giả vờ tàn phế....Anh dám lừa tôi. Người hiện đại các anh "
- " Tôi chưa bao giờ nói với cô tôi tàn phế, tự cô ngộ nhận, đừng có đổ tội cho tôi..."
Hắn vừa nói vừa nhìn cô. Cảm giác hai đôi môi chạm nhau khá thú vị. Lúc đầu do hắn tức điên lên nên mới dùng hạ sách này chặn cái miệng than vãn của Mộng Lâm lại.
Nhưng sau khi làm vậy hắn lại thấy rất thích thú với việc này. Hắn muốn thử thêm lần nữa.
Đôi môi của cô gái đang bị khống chế dưới thân hắn đem lại vị ngọt ngào rất thú vị.
" Anh đừng nhìn tôi như vậy, anh định làm gì, buông tôi ra ngay, tôi giết chết anh..."
- "Tôi định làm gì à..!! Định thế này đây, thử giết tôi xem nào..."
Nói dứt lời hắn lại cuối xuống hôn cô, lần này nụ hôn có vẻ nhẹ nhàng hơn, mềm mại hơn rất nhiều.
Mộng Lâm đột nhiên cảm nhận được sự nhẹ nhàng. Má cô đỏ bừng bừng lên, cô nhắm chặt mắt lại, lúc này không biết vì sao lại mềm nhũng như thế. Không còn chút phảm kháng nào.
Cô không phải không muốn vùng vẩy đẩy hắn ra. Nhưng hiện tại, cô không còn làm chủ được cơ thể cô mất rồi.
- --
" Ngoan ngoãn vậy chẳng phải tốt hơn sao..."
Phương Vỹ không có hành động gì tiếp. Hắn cũng chẳng hứng thú có hành động gì thêm.
Hắn còn trăm công nghìn việc cần xử lý ngoài kia.
Bị trúng chính độc tố mình tạo ra 3 ngày nay đã làm hắn mất đi rất nhiều giao dịch sinh lợi nhuận quan trọng.
Không nhằm thì sau 3 ngày, Cha hắn và Song Vương cũng sẽ quay về tìm hắn bàn chính sự..
- --
Hắn ngồi dậy đi thay trang phục.
Mộng Lâm nằm im trên giường đầu óc quay cuồng.
Cô mới vừa bị cưỡng hôn đến hai lần. Bị đàn ông tương lai đè cả người lên mình. Lễ tiếc gì nữa, mất sạch danh dự trong tay tên giả tàn phế kia rồi còn gì.
Vậy là chắc chắn cuộc đời này cô phải cưới hắn làm tướng công của cô.
Cô biễu môi một hồi ra quyết định. Mộng Lâm nhìn hắn chăm chú. Quét từ trên xuống dưới của hắn. Cô bất ngờ tiến lại tấn công hắn, cô dùng kỹ thuật rất nhanh và thành thạo nhưng vẫn không đánh trúng hắn dù chỉ một cái..
" Tại sao... Tại sao tôi không thể đánh trúng anh, tôi không tin thân thủ của mình kém người hiện đại như vậy..."
- --
" Thân thủ cô không tồi, nhưng phán minh của tôi còn hay hơn thế, cảm biến từ trường trên người tôi có tốc độ xử lý với lực tấn công của con người, phán đoán và giúp tôi né tránh đòn của cô trước một bước... "
Phương Vỹ nói một hơi dài đủ thứ cô chưa hiểu gì hết, chỉ tức tối ngồi bệt xuống đất.
" Thay đồ mau.. chẳng phải cô muốn ra khỏi căn phòng này sao... Còn không mau đi..."
Nghe ra khỏi căn phòng, mặt Mộng Lâm tươi tỉnh lên liền.
Cô quên mất mấy cái nảy giờ cô nghĩ luôn. Cô lúc này hoàn toàn nghe lời hắn..