Vô Định Trường An

Chương 47: Chương 47





Cuối cùng cuộc tỷ thí tuyển chọn Phò mã đã kết thúc, quả nhiên không có ai đồng thời thắng được cả bốn hạng mục, dựa theo quy định lúc trước đề ra đương nhiên không có ai được làm Phò mã.

Náo động toàn thành một hồi cuối cùng không thu được kết quả gì, dĩ nhiên cũng không có ai bất mãn dù sao quy củ cũng đã đề ra rõ ràng, tuy không làm được Phò mã nhưng những người này còn có cơ hội cá chép vượt Long môn, tất nhiên không có dị nghị gì thêm,ngoài ra còn thấy Ung Ninh Công chúa giữ lời nên danh tiếng lại tăng thêm một bậc.
Kinh Triệu Doãn gần đây đang vội vàng tuần tra kinh thành cũng thật vất vả vì những ngày này các công tử đến tỷ thí đang lục tục rời kinh,lúc này có thể coi được nghỉ ngơi hít thở rồi,nhưng lại chợt nghe được tiếng trống thùng thùng vang lên.phủ Kinh Triệu Doãn này rõ ràng cũng chỉ ở cửa chính kia có trống để kêu oan, tiếng trống kia gõ cho hắn đau cả đầu, vội thả chén trà đứng dậy hướng về đại sảnh trong đầu chỉ tâm niệm tuyệt đối đừng là sự kiện kia.
Đập Kinh đường mộc một cái, Kinh Triệu Doãn ngồi ngay ngắn ở đại sảnh, nhìn hai lão nhân phía dưới vừa qua một trận quân côn, vết thương đầy người, quần áo cũ nát, nhìn qua cũng biết là nông dân giản dị.
"Bên dưới là người phương nào, đánh trống kêu oan chuyện gì!"
"Bẩm đại nhân, hai vợ chồng thảo dân là thôn dân Cát gia , thảo dân Cát Thất, thảo dân có một nữ nhi tên gọi Đồng nhi,nàng đến phủ Thừa tướng làm thị nữ nhưng Đồng nhi đã hơn tháng chưa về nhà, thảo dân đi phủ Thừa tướng tìm bọn họ lại nói nữ nhi nhà thảo dân đã cùng người khác bỏ trốn! Đại nhân minh xét, tiểu nữ thuở nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện,người trong nhà luôn hòa thuận nhưng thảo dân cũng chưa từng nghe đến chuyện nàng có người trong lòng, có người nói cho thảo dân biết công tử nhà Thừa tướng nhìn nữ nhi thảo dân lớn lên xinh đẹp liền cưỡng bức nàng! Thậm chí ngay cả danh phận cũng không cho! phủ Thừa tướng ỷ thế hϊếp người, làm tổn hại trong sạch của nữ nhi không nói còn hại tính mạng nàng! Mong rằng đại nhân minh xét, cho nhà thảo dân một công đạo a!"
Lời này vừa nói ra,những người ở đây liền ồ lên.

Cửa đại sảnh tụ tập không ít người đến xem trò vui, nghe được lời nói này liền nghị luận sôi nổi.
Kinh Triệu Doãn trong lòng không ngừng kêu khổ, cũng không biết làm sao hôm nay thời tiết có tuyết rơi thế này mà một hồi đã có nhiều bách tính tụ lại như vậy, tay phải hắn cầm kinh đường mộc vỗ mạnh một cái, lạnh lùng nói: "Cát Thất, cẩn thận lời nói! Thừa tướng đại nhân là người đứng đầu bách quan, Lục công tử cũng là tứ phẩm Binh bộ Lang Trung, ngươi có bằng chứng gì mà dám to gan kiện cáo mệnh quan triều đình như vậy? !"
Cát Thất nước mắt nước mũi khóc không thành tiếng nói: "Đại nhân! mạng này của thảo dân chết không đáng tiếc, nhưng làm cha làm mẹ làm sao đem an nguy cùng danh dự của hài nhi nhà mình ra đùa giỡn a! Kính xin đại nhân minh xét a!" Dứt lời liền lôi kéo vợ hắn dập đầu liên tục tảng gạch đá xanh phát ra một tiếng lại một tiếng vang giòn, nhìn thấy nha vệ hai bên ngay cả lông mày cũng không nhíu, bách tính đứng ở của sảnh liền hô liên tiếp: "Tra rõ! Cho người công đạo!"
"Yên lặng! Yên lặng!" Kinh Triệu Doãn không kiên nhẫn đem kinh đường mộc đập đùng đùng , lạnh lùng nói: "Vương triều này luật pháp nghiêm minh,ngay cả hoàng tử phạm pháp cũng sẽ giống thứ dân mà chịu tội, việc này bản quan tất nhiên sẽ tra rõ.

Cát Thất, ngươi đem sự tình nói rõ!"
Trong đám người đứng ở đây có một nữ tử thấy sự tình tiến triển vẫn tính là thuận lợi, liền lui ra khỏi đoàn người, bước chân về phía phủ Ung Ninh Công chúa.
Khí trời ngày càng lạnh, mới vừa rồi còn rơi tuyết lúc này khắp nơi là một màu trắng xoá,ngày thường ở hậu hoa viên hoa tranh nhau khoe sắc mà giờ khắc này cũng chỉ có màu nâu xám thân cây cùng tuyết trắng đan xen, thỉnh thoảng có lá non từ trong tuyết trắng mênh mang lộ ra chút xanh lục, chỉ là nơi này thường có thị nữ lui tới, màu sắc xiêm y rực rỡ vì vậy mà trong khung cảnh này cũng dẫn theo mấy phần náo nhiệt, ngược lại cũng không tính là tiêu điều.
Chu Cẩm Hà vẫn đang nằm ở trên giường mềm trong đình, bốn phía sớm đã treo lên dày đặc mành chắn gió, bên trong cũng bày ấm lô, trên giường mềm trải tấm da Bạch Hổ rất ấm áp cùng thoải mái.

Trải qua mấy ngày đó cuối cùng nàng cũng coi như là có thể rảnh rỗi, lẳng lặng xem một chút sách, không có chút động tĩnh nào, từ lâu đã khôi phục dáng dấp cao quý, giống như người nổi giận trước đó vài ngày không phải là nàng vậy.
"Điện hạ."

Nghe được âm thanh Thập Tam , nàng đưa tay lật sách, mắt đều không nhấc, chỉ lạnh nhạt nói: "Đi vào rồi nói, bên ngoài lạnh."
"Tạ điện hạ."
Mặc nhi cẩn thận vén một góc rèm lên để cho nàng đi vào, chỉ lo gió lạnh bên ngoài sẽ lùa vào điện hạ nhà nàng.
"Kinh Triệu Doãn đã mở thẩm, Thập Nhất vẫn đang ở lại theo dõi, thuộc hạ tới bẩm báo điện hạ."
Chu Cẩm Hà khẽ gật đầu ra hiệu Mặc nhi rót cho nàng chén trà nóng, nói: "Ừm, cần phải bảo đảm tính mạng hai người đó ,việc Trầm Bích kia tra thế nào rồi?"
"Cái này.

.

." Nói đến việc này Viêm Thập Tam còn có chút xấu hổ, Thập Nhị vào Lãm Nguyệt Lâu lăn lộn mấy ngày, cái gì cũng không có tra được, nàng mím mím môi, nói: "Còn chưa tra ra được cái gì, không bằng cho thuộc hạ thay Thập Nhị vào đó xem?"
Chu Cẩm Hà suy nghĩ chốc lát, gật gật đầu: "Ừm.

.

.

Cũng được, ngươi thận trọng chút, xem chừng mấy ngày này Thừa tướng đại nhân cũng rất bận bịu, không thể phân thân để quản Lãm Nguyệt Lâu, ngươi nắm bắt thời cơ đi."
"Vâng, thuộc hạ liền đi chuẩn bị." Dứt lời Thập Tam thi lễ xong liền chuẩn bị đi ra, chợt nàng dừng chân lại sắc mặt có chút do dự, nói: "Điện hạ, Thập Nhị nói với ta,lúc hắn ở Lãm Nguyệt Lâu thấy có một phụ nhân,người này cùng tiểu tử ở bên Tiêu Tướng quân kia có năm phần giống nhau.

.


."
"Sao? Hấp Nhạc?" Chu Cẩm Hà lông mày cau lại, lúc này mới đem mắt từ trong tay sách trên dời đi, nhìn nàng hỏi: " chắc chắn chứ?"
Thập Tam cũng nghe Phi Nhi đã nói về thân thế của Vương Hấp Nhạc,ngày đó Lãm Nguyệt Lâu tuy thả ra lời đồn nói nương hắn chết rồi, nói không chừng là lừa người đây?
"Thập Nhị thường ngày tuy có chút qua loa,nhưng đại sự chưa bao giờ sai lầm, chỉ là thuộc hạ chưa từng thấy nương hắn, không thể tùy ý kết luận.

Lãm Nguyệt Lâu tất nhiên là hắn không đi được, không bằng điện hạ cho một họa sư để tiểu tử kia đem tướng mạo của nương hắn vẽ ra, thuộc hạ tối nay đi Lãm Nguyệt Lâu sẽ xác thực chắc chắn hay không?" Viêm Thập Tam cẩn thận từng li từng tí một quan sát vẻ mặt của nàng, dù sao việc cũng quan hệ đến phủ Trấn Bắc Tướng quân, điện hạ trước đó vài ngày còn đang tức giận, chưa chừng lúc này còn chưa nguôi a.

.

.
Chu Cẩm Hà không nói nữa, suy nghĩ chốc lát, lập tức thả sách trong tay xuống, ung dung từ trên giường mềm đứng dậy, phân phó nói: "Mặc nhi, thu thập chút dược liệu tốt ta đi xem Tiêu Tướng quân."
"Vâng." Mặc nhi đáp một tiếng liền hướng về khố phòng đi, rất nhanh đã đem một đống đồ vật chuyển lên xe ngựa xong quay lại dìu Công chúa điện hạ lên xe ngựa,ngoài trời tuyết ngừng rơi lộ ra một đường trơn bóng Chu Cẩm Hà cũng không thúc bọn họ, chậm rãi hướng về phủ Trấn Bắc Tướng quân .
Thừa Bình Đế kiêng kỵ Tiêu Vô Định đang bị thương, để nàng ở trong phủ tĩnh dưỡng mấy ngày, nàng cũng rơi vào thanh nhàn, mấy ngày trước bận bịu như vậy, cũng nên lấy lại hơi.

Vừa vặn hai ngày này rơi tuyết.

Vương Hấp Nhạc sợ nàng động đến thương tích,đi đâu cũng không cho, vẫn luôn theo bên người nàng nhìn chằm chằm,lại còn cái này không thể ăn cái kia không thể ăn, rượu tất nhiên cũng không cho phép uống, nàng không đáp ứng hắn liền dây dưa đến cùng không tha thật sự khiến Tiêu Vô Định dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là ở trong thư phòng đọc sách.
Đoàn người Chu Cẩm Hà đã đến phủ Trấn Bắc Tướng quân , lão quản gia mở cửa thấy người đến là Công chúa điện hạ thì vội vàng cho người đi gọi Tướng quân nhà mình, không nghĩ lại bị Công chúa điện hạ ngăn lại, chỉ thấy nàng khẽ mỉm cười, nói: "Không sao, Tiêu Tướng quân còn bị thương, đi tới đi lui bất tiện bản cung tự đi tìm nàng."
"Vâng, điện hạ mời tới bên này."
Chu Cẩm Hà tựa hồ chỉ giống như là hàn huyên, vừa đi vừa hỏi lão quản gia: "Tiêu Tướng quân hai ngày này làm gì?"

"Tướng quân mấy ngày nay đều ở thư phòng đọc sách, Hoàn Tử tiểu tử kia cả ngày bám sát Tướng quân không cho hắn động, Tướng quân cũng không có cách nào khác." Nói xong lão quản gia cười ha ha, đối với Vương Hấp Nhạc thực hài lòng đến biểu tình đều lộ rõ trên mặt.
Nghe vậy, Chu Cẩm Hà cũng khẽ mỉm cười, nói: "Hoàn Tử ở nơi nào? Đem hắn cũng gọi đến đây đi, bản cung có chuyện tìm hắn."
"Vâng, điện hạ, phía trước chính là thư phòng Tướng quân ."
Lão quản gia mang theo Chu Cẩm Hà đến cửa thư phòng, đẩy của ra một bên nhìn Tiêu Vô Định nói: "Tướng quân, Công chúa điện hạ đến ."
"Hả?"
Tiêu Vô Định vừa nhìn lên liền thấy Chu Cẩm Hà một thân cung trang màu đỏ , khoác áo choàng dày đặc huyền sắc, một vòng bạch sắc quanh cổ làm nàng vốn da thịt trắng nõn càng thêm mềm mại, chỉ cần đứng ở đó thôi cũng đủ thấy xinh đẹp cao quý, ngay cả nụ hoa Hồng Mai trong viện kia cũng phải mặc cảm không bằng.

Đúng là không nghĩ tới nàng sẽ lúc này đến, Tiêu Vô Định vội vàng đứng dậy, phân phó lão quản gia: " lấy chậu than lại đây." Người tập võ vốn cũng không sợ lạnh, Tiêu Vô Định đọc sách thì lại không thích quá ấm,nhưng nhiệt độ trong phòng lúc này cùng bên ngoài thực sự chênh lệch không nhiều lắm.
Dứt lời liền tiến lên hành lễ, nói: "Tham kiến điện hạ."
"Tướng quân không cần đa lễ." Chu Cẩm Hà tiến lên hai bước nâng nàng dậy, mỉm cười nói: "Tướng quân trên người còn có thương tích, không cần những lễ tiết này."
Tiêu Vô Định mời nàng đến một bên ngồi xuống, hỏi: "Điện hạ làm sao lại đến lúc này? không lẽ có chuyện quan trọng?"
"Đúng là như vậy."
Chu Cẩm Hà đem những lời lúc nãy của Thập Tam cùng nàng nói lại một lần, hai người bầu không khí hài hòa, như mấy ngày trước đây chưa từng có chuyện giận dỗi kia.
"Nói như thế, nương của Hoàn Tử khả năng còn sống sót? !" Tiêu Vô Định nghe vậy, vẻ mặt rung lên nàng tất nhiên biết mất đi cha mẹ có bao nhiêu đau khổ, Hoàn Tử bây giờ tuy là mở lòng không ít nhưng đối với chuyện nhớ nhung phụ mẫu sao có thể dễ dàng quên đi? Bản thân nàng chịu đau khổ lớn như vậy, chỉ muốn cõi đời này những ngời phải đau khổ có thể ít thì liền cho ít đi.
"Đúng vậy, chỉ là vẫn còn chưa chắc chắn, nhất thời khó có thể tìm một họa sư vì vậy liền do ta động thủ đi, tối nay liền có thể xác định rõ ràng."
Hai người đang nói chuyện lão quản gia mang theo chậu than cùng Vương Hấp Nhạc tìm đến , Chu Cẩm Hà liền đứng dậy đến bên cạnh bàn án , Phi Nhi ở một bên đã sớm bày sẵn tờ giấy mài xong mặc.
"Hoàn Tử, ngươi nói tỉ mỉ lại dáng dấp nương của ngươi cho điện hạ nghe đi."
Vương Hấp Nhạc đầu óc mơ hồ, nhưng vẫn nghe theo Tướng quân phân phó tinh tế cùng Công chúa điện hạ nói,qua mấy lần sửa chữa thì cuối cùng cũng coi như là giống mấy phần.

Vương Hấp Nhạc nhìn bức hoạ, trong lòng bỗng nhiên có một ý nghĩ, giọng nói hắn có chút khẽ run, mang theo hoang mang lại cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Điện hạ.

.

.


Nương ta.

.

.

Có phải là còn sống sót không?"
Chu Cẩm Hà thấy dáng vẻ kia của hắn, vẻ mặt cũng nhu hòa, mỉm cười đáp: "Giờ khắc này vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn được,ngươi chờ một chút, tối nay liền biết ."
"Vâng! Tạ điện hạ! Tạ Tướng quân!" Vương Hấp Nhạc nghe nàng nói lời này, nước mắt lúc này liền rơi xuống, nhưng chợt hắn lại nhớ đến Tướng quân trước đây không lâu mới dạy hắn "Nam nhi không thể dễ dàng rơi lệ", hắn vội dùng tay áo xoa xoa, quỳ xuống hướng về hai người dập đầu.
"Được rồi, còn chưa có chắc chắn đừng ôm hy vọng quá lớn." Tiêu Vô Định vung vung tay, ra hiệu hắn lui xuống.
Chính sự đã xong, Chu Cẩm Hà đương nhiên phải hồi phủ.

Tiêu Vô Định đưa nàng ra xe ngựa nhìn theo xa giá biến mất ở một đầu đường , mới xoay người trở về phủ, vẻ mặt có chút khó coi.
Chu Cẩm Hà bây giờ tỏ thái độ kia,giống như nàng chỉ là một Đại tướng dưới trướng của nàng mà thôi, những tình cảm trước đó đã hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi.
Cũng được, lúc trước nàng muốn như vậy thì bây giờ đã đạt được rồi.

Đơn giản như vậy có hai kết quả, một là điện hạ thấy rõ nội tâm chính mình thì các nàng có lẽ càng nhiều phát triển tình cảm; hai là điện hạ rõ ràng bất tri bất giác có những tâm tư đó, nhưng không chút lưu tình rút ra, nàng cùng nàng vẫn là đế vương cùng thần tử.
Ngày ấy từ trong cung Nhan Hậu hồi phủ, Chu Cẩm Hà liền hiểu được, Phi Nhi lại nói một lời đánh thức người trong mộng, nàng nếu muốn đạt được đại nghiệp, vạn vạn không thể để nhi nữ tình trường liên luỵ.

Tiêu Vô Định là một sự giúp đỡ lớn, nhưng khi nào cảm tình nâng lên liền có quá nhiều nhân tố không thể xác định , nàng không thể mạo hiểm như vậy.
Còn nữa,nếu như nàng yêu thích người khác,Trường An của nàng sẽ một mình lẻ loi, đáng thương biết bao.
--------------------------------------------------------------