Vợ Điên

Chương 21: Tôi không phải là mèo nhỏ




- Con điên kia sao rồi hả mẹ?

Bội Anh mỉm cười thâm hiểm, ánh mắt hướng đến “nữ hoàng” đang hân hoan ngồi trước mặt.

- Hừ, xe tải mà tông không chết cũng tàn phế bại liệt.

- Ôi, mẹ giỏi quá.

Bội Anh xuýt xoa bàn tay vẻ khen ngợi. Cô lấy tay vặn vẹo mái tóc xoăn. Môi khinh khỉnh nhấc lên vẻ thõa mãn.

- Chúng ta đã trả thù được cho Đình Hưng rồi mẹ à. HAHAHA.

Bội Anh cười lớn, “nữ hoàng” cũng không giấu nổi vui mừng mà cất tiếng man rợ.

- Hahaha. Đúng rồi, chúng ta đã trả thù được cho Đình Hưng. HAHAHA.

Tiếng cười nham hiểm của hai con người hòa vào len qua tiếng ồn ào ở trong căn-tin bệnh viện.

***

- Đình Hưng, anh hát em nghe đi.

- Hát hả? Ừm…

- “Chưa bao giờ” ấy.

- Ừ.

Đình Hưng dứt lời, tiếng hát da diết lại vang đâu đó dưới đêm lạnh. Bình Nhi ngồi tựa mình vào người con trai ấy, đôi mắt nhắm hờ thưởng thức từng câu hát vang vọng cả trái tim. Đình Hưng vừa hát, anh vừa nhìn sang cô bé nhỏ bên cạnh, bàn tay khẽ vuốt mái tóc dài.

- Em nhức đầu.

Bình Nhi khẽ mở mắt, tay xoa xoa vầng thái dương.

- Thuốc an thần em vẫn có đem đấy chứ?

- Có ạ.

- Anh vào lấy nước.

Đình Hưng đứng dậy bước vào nhà lấy cốc nước. Cứ lâu lâu, bệnh của Bình Nhi lại tái phát. Nếu cô không nhức đầu, thì đầu óc sẽ rồi tung lên. Lúc ấy, cô sẽ mất đi ý thức, sẽ làm loạn lên và quấy rầy Đình Hưng. Nhưng lâu dần thành quen, Đình Hưng chẳng hề mệt mỏi, anh dịu dàng đưa cốc nước cho Bình Nhi.

- Em uống đi.

Nói đoạn, anh xoa xoa trán cho cô bé nhỏ.

Ngay lúc nghe nói cô mắc bệnh trầm cảm, cô bé nhỏ kia đã tuyệt vọng biết bao nhiêu. Để rồi cứ hễ căng thẳng, cô lại điên tiết lên, hay gặp người lạ, nước mắt cứ thế chảy dài.

Nhưng rồi Đình Hưng đến, anh xóa tan mọi ưu phiền suốt mười mấy năm qua. Người con trai ấy bên cô, quan tâm cô. Luôn ở bên mỗi lúc cô lên cơn điên, sẽ ngăn cảm những người lạ muốn bắt chuyện với cô. Anh biết, cô luôn nhìn anh từ đằng xa khi thấy bóng dáng nhỏ bé lầm lũi sau gốc cây. Anh đến thử bắt chuyện, hay làm sao, cô chẳng hề khóc lóc. Vậy là, sau bao lần anh nói chuyện với cô, bài hát kia đã gắn kết hai trái tim non trẻ.

Để rồi hôm nay trong kí ức Bình Nhi, anh gạt tay tuyệt tình như một nhát dao ghim thẳng vào trái tim yếu ớt của cô. Và rồi khi anh nói, anh chưa bao giờ yêu cô, cô vẫn chẳng hề hay biết lí do. Anh là kẻ thích cái mới lạ, để rồi khi chán, anh phủ nhận mọi yêu thương trước đó.

Ngay cái giây phút ấy, Bình Nhi rối loạn ý thức, cô điên tiết lên. Mặc cho lời nói của Đình Hưng vang lên, cô vẫn chẳng thể làm chủ bản thân. Đâm chết con người ấy, cô trở thành kẻ điên kẻ dại hơn bao giờ hết, bệnh trầm cảm chẳng còn, thay vào đó là căn bệnh mang đến cho cô bé nhỏ ấy tai tiếng dữ nhiều lành ít. Bệnh điên, là người điên, là kẻ tâm thần.

Mặc dù đang đứng mấp mé trên bờ vực của sự sống và cái chết, Bình Nhi vẫn chẳng bao giờ quên được bài hát ấy, vẫn chẳng thể nào dứt khỏi nỗi ám ảnh bủa vây trái tim yếu ớt. Trong vô thức, cô nghe thấy đâu đó vang lên bài hát ấy, cô nghe thấy, Đình Hưng đang gọi tên cô. Cơ thể đau nhức như ai đó đè nặng, ngón tay cũng chẳng thể cử động, đôi mắt cô bé nhỏ cô gắng hé mở, ánh sáng đèn vàng hắt vào. Khi trí óc đã dẫn tỉnh hẳn, cô nghe thấy tiếng la hét bên ngoài.

- BUÔNG RA, TÔI PHẢI GẶP CÔ ẤY, PHẢI GẶP CÔ ẤY.

Rồi sau đó, Bình Nhi thấy, mèo đen đang chạy vào, khuôn mặt anh hớt hải nước mắt giàn giụa ướt đẫm mi mắt. Cô cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, anh ôm cô vào lòng. Mi mắt của Bình Nhi vẫn chẳng thể mở to hơn, chỉ hé đủ nhìn không gian mờ ảo xung quanh.

Khải Hoàng đau đớn ôm lấy cơ thể đầy thương tích. Khuôn mặt của cô băng trắng quấn kín, chỉ hé ra đôi mắt nhắm hờ. Chân phải bó bột đặt trên chiếc gối dưới cuối giường. Máu đỏ vẫn còn thấm đẫm qua lớp băng quấn ngang eo. Khải Hoàng khóc, nước mắt anh làm ướt đẫm cả mảng tóc cô. Môi anh mấp máy lời nói đã bị nuốt nghẹn.

Dòng nước mắt nóng hổi Bình Nhi rơi xuống, như cảm nhận được, Khải Hoàng liền ngừng khóc, đôi mắt anh ánh vẻ hoang mang.

- Bình Nhi… em…

Bình Nhi từ từ mở mắt to hơn, đôi mắt vô hồn nhìn anh.

Khải Hoàng quay ngay người lại nhìn người phụ nữ sau lưng mình.

- Chẳng phải mẹ nói cô ấy đã…

Bà Linh đang tựa người vào thành cửa chứng kiến cảnh khóc lóc của cậu con trai, bà nhấc người từ từ tiến đến.

- Con vẫn còn quan tâm nó đến thế sao?

Nụ cười nửa môi của bà nhếch lên.

- Con…

Bà Linh nhìn sang cô bé nhỏ nằm trên giường, nhìn cô rồi lại nhìn đứa con trai bồng bột trước mặt.

- Nó làm sao mà chết được cơ chứ. Cô bé này, nó không thể chết được.

Bà Linh khuôn mặt không cảm xúc hất cằm nhìn Khải Hoàng.

- Đến rồi thì chăm sóc nó, trên giấy tờ, con bé vẫn còn là vợ của con.

Nói rồi bà Linh quay người bước đi, bỏ lại Khải Hoàng đứng bần thần. Anh vừa vui, lại vừa buồn. Khải Hoàng chợt thở dài, thật may mọi chuyện đã chẳng như mẹ anh nói.

Khi bóng dáng bà Linh khuất sau cánh cửa trắng, anh từ từ quay người nhìn con mèo nhỏ tàn tạ nằm trên giường.

Khuôn mặt Khải Hoàng lộ vẻ đau thương, anh tiến đến ngồi cạnh mép giường, môi mấp máy.

- Bình Nhi… em tỉnh rồi sao?

Đôi mắt cô bé nhỏ ngây dại, vẻ vô hồn nhìn vào điểm vô định. Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má đã bị băng bó, cô quay mặt sang nơi khác.

Khải Hoàng điếng người. Cô bé nhỏ này sao lại thế? Anh đã nghĩ, cô sẽ kêu tên anh, cô sẽ nhào đến ôm anh chứ. Nhưng không, Bình Nhi nhắm mắt, cô không muốn nhìn thấy con người trước mắt.

Khải Hoàng đóng nhẹ cánh cửa, bước chân anh run run tiến đến phòng bác sĩ.

-Cơ thể bị thương khá nặng. Nội tạng bị ảnh hưởng không ít. Còn nữa, chân phải cô bé có lẽ sẽ tàn phế suốt đời.

Lời của bác sĩ ngồi trước mắt thốt ra khiến Khải Hoàng như ngã khụy. Đôi mắt anh trợn ngược, môi mấp máy hỏi lại.

-Là… thật… thật… sao ạ?

-Là thật.

Lời xác định của bác sĩ càng khiến anh đau đớn hơn. Khải Hoàng buông thõng cánh tay run run, khi anh còn chưa kịp định thần, bác sĩ lại lên tiếng.

- Vấn đề quan trọng ở đây, não bộ bị đập mạnh gây tổn thương cho các mạch máu và thần kinh. Trước đây cô bé đã có chứng rối loạn thần kinh nên bây giờ, cô bé có thể sẽ tỉnh táo hơn, thần kinh sẽ ổn định và không còn thấy căng thẳng khi gặp người lạ.

Lời bác sĩ lại như một ánh sáng le lói cho cuộc đời cô bé nhỏ kia.

Khải Hoàng lầm lũi bước khỏi phòng, anh ngồi thụp xuống dãy ghế dài, mái tóc bị vò nát.

Rốt cục, anh nên vui hay nên buồn?

***

Minh Hiếu xồng xộc chạy trước, Hồng Nhung lẽo đẽo xách túi đồ trên tay chạy đằng sau.

- Mau lên, cái con chậm chạp này.

Minh Hiếu quay mặt gắt Hồng Nhung, chân vẫn sãi dài chạy về phía trước. Hồng Nhung tội nghiệp cố gắng vừa xách đồ vừa chạy, vừa phải trả lời cái đồ “hoang dã” trước mắt.

- Từ từ, tao đang cố. Mi là con khốn, hộc hộc…

Mặc cho Hồng Nhung cằn nhằn phía sau, “hoang dã” hào hứng chạy vèo qua các cô y tá đẩy xe thuốc.

- Bình Nhi.

Minh Hiếu reo lên khi vừa bước vào phòng bệnh, cô thấy Bình Nhi đang nhìn chằm chằm lên trần nhà.

- Mi ồn. Cho nó nghỉ ngơi chứ.

Hồng Nhung gắt, tay dứ dứ nắm đấm trước mặt.

Hồng Nhung nhẹ nhàng đặt túi đồ lên bàn. Hai cô bạn khẽ khéo ghế ngồi cạnh cô bé nhỏ.

- Mày đau lắm chứ gì.

Minh Hiếu đau khổ an ủi cô bé nhỏ.

- Cố lên nha con bạn. Mi đừng bỏ tụi tao lại nha mi.

Hồng Nhung thút thít nói, cô chẳng kìm nén được cảm xúc khi chứng kiến cơ thể bại liệt của Bình Nhi.

- Mi khóc cái quần què gì. Nó khóc theo giờ.

Minh Hiếu vờ trách Hồng Nhung, nói vậy chứ cô cũng đưa tay quệt giọt nước mắt trên mi.

Bình Nhi nằm trên giường nhìn hai cô bạn, hai dòng nước mắt chảy dài. Cô bé nhỏ thấy nhớ hai con người này biết bao. Cô càng thấy nhớ hai cô bạn này bao nhiêu, cô càng thấy ghét Khải Hoàng bấy nhiêu. Cô muốn, anh biến mất khỏi cuộc đời cô.

Bình Nhi khóc nức nở, hai cô bạn thấy cô bé nhỏ khóc vậy liền ôm nhau mà run run nấc liên hồi. Ba trái tim yếu đuối như hòa vào nhau theo từng tiếng nấc. Dường như, họ là tri kỉ của nhau.

- Ăn đi, chóng khỏe.

Hồng Nhung đút muỗng cháo bò cho Bình Nhi. Khi đã thôi khóc, hai cô bạn tiếp tục làm nhiệm vụ của “người thăm bệnh”.

- Ăn mau lên mi, tao gọt sẵn táo rồi này.

Minh Hiếu ngồi ngoài sảnh gọt táo rồi bưng vào. Cô chẳng dám đem dao kéo gì vào phòng nữa.

Bình Nhi mỉm cười nhẹ, ngoan ngoãn ăn cháo Hồng Nhung đút.

Vừa hay, Khải Hoàng bước vào, anh khẽ tằng hắng giọng.

Nghe có động tĩnh, hai cô bạn liền cười gượng chào Khải Hoàng. Trước khi trả lại sự riêng tư cho cô bé nhỏ và cái người mà Hồng Nhung cho là “khốn kiếp” kia, Minh Hiếu liếc xéo anh, rồi quay sang an ủi Bình Nhi.

- Mi cố gắng nhai kĩ rồi nuốt nghe. Đừng vì tên quái nào mà mất ngon.

Hồng Nhung bụm miệng cười, cô khẽ kéo tay “hoang dã”, vờ trách.

- Mi thiệt… được cái nói đúng.

Hai cô bạn nháy mắt với Bình Nhi rồi rời khỏi ngay.

Khải Hoàng chẳng để ý mấy đến mấy lời bông đùa hàm ý kia, anh nhẹ nhàng tiến đến cô bé nhỏ.

Anh cầm muỗng múc cháo đưa lên miệng cô, nhưng Bình Nhi quay đầu đi chỗ khác, ánh mắt chẳng hề tỏ vẻ là anh tồn tại.

- Anh… xin lỗi.

Mặc cho Khải Hoàng độc thoại, Bình Nhi vẫn nhìn vào điểm vô định trong không gian.

- Anh biết… do anh.

- …

- Em đừng như vậy nữa.

- …

- Anh không thể phản bội cô ấy.

- …

- Mèo nhỏ, em đừng như vậy. Chúng ta vẫn có thể…

Bình Nhi quay mặt, đôi mắt đỏ nhìn vào mắt Khải Hoàng với vẻ dứt khoát. Ánh mắt cô hiện rõ sự tuyệt tình.

- Tôi… không phải là mèo nhỏ. Vì vậy làm ơn... biến khỏi cuộc đời của tôi.