- Ta nghe nói Bình Nhi nó ngất ở trường. Có chuyện gì sao?
Bà Linh rít dài điếu thưốc, lưng tựa vào thành ghế bành.
- Con không biết. Chuyện hôn lễ gì đấy, con từ chối.
- Con…
Bà Linh nghẹn lời, đôi mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.
- Đúng vậy. Con chẳng việc gì phải lấy cô gái điên ấy làm vợ.
Khải Hoàng lạnh lùng trả lời. Anh đã có riêng cho mình một quyết định.
- Lý do?
Bà Linh lại hỏi, điếu thuốc trên tay bà tàn lụi dần.
Khải Hoàng không trả lời. Anh im lặng, đến anh còn chẳng biết sẽ nói sao với bà.
- Con có người mình yêu rồi sao?
Khải Hoàng chầm chậm gật đầu, anh vẫn giữ ánh mắt không cảm xúc.
- Ta hiểu rồi. Ta hy vọng con sẽ không hối hận về quyết định của mình.
Bà Linh nói trong sự thất vọng. Một làn khói trắng phả vào không khí ngột
ngạt. Khải Hoàng bước ra, đôi mắt anh ủ dột nhìn về phía căn phòng xa
xa.
- AAAAAAA. Buông ra. Mấy người buông tôi ra.
Tiếng hét thất thanh từ phòng vợ cậu chủ vang ra tận đầu cổng. Bình Nhi quay
cuồng trong cơn điên dại mặc mấy cô hầu gái can ngăn đủ cách.
“CHOANG”.
Chiếc bình nước vỡ tan tành. Bình Nhi cứ gồng mình lên thoát khỏi mấy cô hầu
gái. Đôi bàn tay điên loạn liên tục cầm lên những vật dụng trong phòng
mà ném liên tục.
“XOẢNG”.
- Đừng, xin tiểu thư dừng lại.
- Sẽ bị thương đấy tiểu thư ạ.
- CÂM MỒM. Đám các người là lũ đê tiện. Các người chẳng bao giờ hiểu tôi. AAAAAA. BUÔNG RA, BUÔNG RA.
Bình Nhi vùng vằng trong cơn tuyệt vọng. Âm thanh từ bài hát ấy cứ ẩn hiện trong đầu cô như một bóng ma vật vờ.
- AAAAAA.
Bình Nhi ôm đầu, cơ thể ngồi thụp xuống sàn nhà. Đầu đau quá, từng dây thần
kinh như bấu víu vào nhau, từng đường gân nổi rõ trên làn da đã có những vết xước cào cấu.
Đình Hưng cứ ám ảnh cô, hình ảnh
đầy ma mị ấy cứ quẩn quanh trong tâm trí cô. Đau đớn quá, mái tóc bị
giật kéo đến rối hết cả lên.
- Xe cứu thương đã đến, mau đưa tiểu thư ra ngoài.
Quản gia Liên mở cửa thất thanh gọi. Đám hầu gái nhanh chóng người ôm sau
lưng người giữ cánh tay. Bình Nhi quay cuồng điên dại, cơ thể nhỏ bé
vùng vằng trong sự đau đớn. Đôi chân trắng chà mạnh xuống mặt bê-tông
trong sân vườn, tạo những vết máu loang lỗ đến rợn người. Chiếc xe cứu
thương chạy vút qua cánh cổng lớn, mặc những tiếng thét thất thanh của
cô gái điên, xe vẫn vút hiên ngang. Vài ba người đi đường tò mò nhìn vào chiếc xe. Ai nấy đều không khỏi giật mình khi thấy một cô gái với mái
tóc rối tung che gần nửa khuôn mặt đang cào cấu vào cửa kính, đôi mắt
trợn tròng điên dại muốn thoát khỏi chốn tù tối.
Nhưng rồi xe vẫn hú còi lao đi. Lao vút qua con đường cao tốc rồi phóng vèo vào bệnh viện đã có y tá chờ sẵn.
***
Khải Hoàng kéo chiếc ghế trong vườn khu nhà anh, nhẹ nhàng đẩy Tịnh Nhi ngồi xuống. Hôm nay là lần đầu tiên anh dẫn người lạ về nhà. Tịnh Nhi háo
hức muốn biết anh sống thế nào nên nhất quyết đòi đến xem nhà anh.
- Tại sao em không nói sớm chứ, Tịnh Nhi?
Khải Hoàng nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt anh ánh lên sự nhớ thương da diết. Anh đẩy ly cà phê nóng cho cô học sinh ưu tú.
- Em… muốn giữ bí mật nhưng khi biết tin anh và con… à, Bình Nhi kết hôn với nhau nên em không thể không nói ra được.
Tịnh Nhi giấu nước mắt vào lòng, dịu dàng đáp.
Khải Hoàng gật đầu, anh đưa tay vuốt mái tóc dài mượt.
- Chúng ta sẽ cùng đi tìm mẹ. Anh sẽ không để mất em nữa đâu, Tịnh Nhi à.
Khải Hoàng âu yếm nhìn Tịnh Nhi, anh đã mong ngày gặp lại cô bao nhiêu.
Những kỉ niệm về cô quá ít ỏi để anh có thể nhận ra ngay. Kỉ niệm chỉ có tiếng khóc thương bên tảng đá to. Tịnh Nhi mỉm cười nhẹ.
Bất chợt, Tịnh Nhi thấy thấp thoáng đâu đó bóng người khu nhà bên. Cô học sinh ưu tú vờ dụi dụi mắt.
- Bụi vào mắt em hả?
Khải Hoàng hỏi, anh lại gần khuôn mặt xinh đẹp thổi phù.
- Em hết rồi.
Tịnh Nhi cười nhẹ, cô học sinh ưu tú cho rằng, bóng người đó là Bình Nhi. Cô muốn cho con điên kia biết, Khải Hoàng là của cô.
Nhưng cô đã lầm. Bà Linh nép mình vào tấm màn cửa sổ, khuôn miệng nhếch một đường cong hoàn mỹ.
- Tịnh Nhi sao?
***
Đời người cũng có bao lâu mà hững hờ. Chưa kịp nhấm nháp vị tươi của ánh
nắng ban mai, chưa kịp làm những gì mà dự định đã định sẵn, chưa kịp
sống hết nửa đời hạnh phúc, lại phải chôn vùi kiếp sống ẩn dật với bóng
đêm. Cuộc đời cô gái điên ấy cũng chỉ vì lần bộc phát, cũng chỉ vì một
tình yêu giả dối, cô bán rẻ cuộc đời của mình cho hai từ “điên loạn”.
Bình Nhi thu mình vào góc tối của căn phòng bệnh. Ánh nắng ẩn hiện trên khuôn mặt đã bị mái tóc che hết.
Đằng sau lớp tóc bù xù ấy, một đôi mắt trợn tròng, gằn lên những tia nhìn sợ hãi. Cô bé nhỏ kia chỉ nhìn thấy một màu duy nhất, chỉ ngửi thấy một
mùi duy nhất, chỉ nghe được âm thanh duy nhất, chỉ suy nghĩ về một người duy nhất.
Màu máu thẫm, mùi tanh bẩn, bài hát xưa,
người chốn cũ. Từng nỗi ám ảnh bao quanh tâm trí non nớt của cô bé nhỏ.
Cơ thể cô run lên, cô không khóc, cô đang sợ.
Trong
đôi mắt kia, cô thấy một người con trai đang từ từ tiến đến. Trên người
ghim một con dao vào bụng, từng giọt máu lặng lẽ nhỏ xuống sàn nhà. Đôi
môi tím tái cất tiếng gọi Bình Nhi, khuôn mặt trắng bệch nhưng vẫn không thể giấu đi nét đẹp của người chốn cũ.
- Đình… Hưng… anh… ơi…
Bình Nhi lấp bấp khuôn miệng, đôi mắt sợ hãi hướng về ảo giác.
Rồi từ trong phòng bệnh vang ra tiếng hét dữ dội. Các cô y tá nhanh chóng
đẩy cửa chạy vào. Ai nấy đều hoảng loạn khi thấy cô bé nhỏ lăn lộn dưới
sàn nhà, hai tay ôm đầu vò nát mái tóc rối. Đôi mắt trợn ngược và mạch
máu gằn lên thấy rõ, miệng sùi bọt mép.
.
-Mau lên, tiêm thuốc an thần cho cô ấy.
Một cô y tá nhanh chóng ra lệnh. Bình Nhi trong cơn điên loạn vùng vằng
giữa những cánh tay giữ chặt. Rồi cơ thể ấy từ từ lịm dần, buông thõng
rồi chìm vào hôn mê.
Chỉ khi rơi vào vô thức, cô bé nhỏ mới có được sự bình yên.
Trên cổng sau trường An Bình, hai cô bạn Hồng Nhung và Minh Hiếu xách hai
túi đồ nhỏ chạy bon bon trên chiếc xe máy Dream của “hoang dã”.
- Mau lên mi, tao muốn gặp con Nhi lắm rồi.
- Mi từ từ, chạy nhanh rủi mình vô nằm đó với hắn luôn cũng hay.
Minh Hiếu gắt khi Hồng Nhung hối thúc.
Chiếc Dream phả khói chạy đến bệnh viện nơi cô bé nhỏ đang điều trị.
- Mau lên.
Tiếng Hồng Nhung hét vang vọng cả khu bệnh viện rộng lớn. Những người xung quanh cũng phải giật mình vì tiếng hét.
- Cháu xin lỗi ạ.
Minh Hiếu cúi người xin lỗi thay khi Hồng Nhung đã chạy tít đằng xa.
Hồng Nhung và Minh Hiếu rón rén đẩy nhẹ cánh cửa phòng bệnh. Hai cô bạn đang háo hức muốn nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của Bình Nhi. Trên tay,
chiếc túi đồ khẽ rơi bịch, chai sữa me lăn ra và và vỡ toang.
- Bình… Nhi…
“Hoang dã” hốt hoảng chạy đến cô gái nằm dưới sàn nhà, Hồng Nhung chạy vội ra ngoài, tiếng hét thất thanh gọi bác sĩ.
Bình Nhi nằm gục dưới sàn nhà, máu dài chảy loang cả căn phòng tối. Mái tóc
dài đã che mất khuôn mặt cô. Minh Hiếu khuôn mặt trắng bệch hoang mang
gọi Bình Nhi. Trên cổ tay, bên cạnh vết sẹo vẫn chưa phai, một đường
rạch sâu hoắm tuôn ra dòng máu đục.
Minh Hiếu điếng người, hai hàm răng đập vào nhau, bàn chân run run lết từng bước ra phía cửa, thất thanh gọi Hồng Nhung.
- Mau lên, chuyển cô ấy đến phòng phẫu thuật.
Bác sĩ bịt khẩu trang xanh khẩn trương bước nhanh đến, chiếc áo bờ-lu vẫn chưa kịp mặc vào hết hai tay.
Hồng Nhung và Minh Hiếu bàng hoàng đứng ngoài phòng, ánh sáng từ bảng thông
báo hiện lên, bóp nghẹn trái tim người nhìn. “Đang phẫu thuật”.
“Tích… tích…”
- Sao Khải Hoàng không nghe máy chứ?
Hồng Nhung gắt lên, cô đã cố gắng gọi cho anh, chiếc iphone cũng cạn dần pin vì gọi đi cả mấy chục lần.
- Chắc ảnh bận chuyện gì rồi.
Minh Hiếu vẻ lo lắng nhìn vào phòng bệnh, nơi cô bé nhỏ đã nằm hôn mê sâu, cổ tay có dải băng trắng bọc quanh.
Trên khuôn mặt vô hồn, ống thở mờ rồi lại rõ theo từng nhịp thở yếu ớt.
- Mi ngồi đây chờ, tao ra đây mua chút đồ ăn.
Minh Hiếu vỗ vai Hồng Nhung, chỉ đợi cô gật đầu rồi rời đi.
Hồng Nhung tiến đến cánh cửa phòng bệnh, nhìn vào cô bé nhỏ tội nghiệp nằm
trên giường, cô bỗng thấy xót thương cho một cô gái yếu đuối.
- Em là người nhà bệnh nhân phòng này sao?
Cô y tá bất chợt từ đâu đến hỏi nhỏ.
- Ơ… dạ. Có chuyện gì sao ạ?
- À, bệnh viện cần xét một vài chỗ nên phiền em theo tôi.
Hồng Nhung ngoái đầu nhìn lại Bình Nhi một lần nữa rồi đi theo cô y tá.
Khi bóng dáng của Hồng Nhung khuất sau bức tường trắng, một bóng đen đẩy nhẹ cửa phòng, nơi cô bé nhỏ vẫn còn hôn mê.
Đôi gót nhọn từ từ bước vào phòng, gót nhọn gõ mạnh vào sàn nhà, vang ra âm thanh lạnh lẽo, ghê rợn. Bước chân hiên ngang dừng lại mép giường.
Một nụ cười nhếch miệng cong lên. Đôi bàn tay từ từ đến gần khuôn mặt trắng bệch của Bình Nhi, đặt nhẹ lên ống thở. Đôi mắt của bóng đen gằn lê
những tia nhìn căm hận, hận đã không giết chết kẻ trước mắt. Đôi bàn tay nhấc ống thở lên, theo lực đà kéo mạnh ra.
“Cạch”. Tiếng cửa phòng mở ra. Bóng đen hoảng hốt quay đầu lại. Đôi mắt trợn tròng kinh ngạc.
- Quản gia Liên?