Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 230: Kết cục




Đau đớn thình lình xảy ra làm cho Tôn Nhạc cứng đờ, cả người từ trong choáng váng trầm mê đột nhiên thanh tỉnh. Nàng trợn to hai mắt rưng rưng, lên án nhìn Cơ Ngũ. Vừa nhìn, nàng phát hiện mặt hắn đỏ lên, vẻ mặt không biết làm sao nhìn mình, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ bất an cùng đau lòng. Bốn mắt nhìn nhau, chậm rãi, Tôn Nhạc vươn hai tay, ôm sát cổ của hắn, nàng ôm hắn, làm ình cùng hắn hợp lại làm một, cúi đầu, mỉm cười nói: “Lương, ta vẫn luôn thèm muốn chàng.”

Sau khi thốt ra những lời này, nàng cúi đầu, hung hăng cắn lên điểm đỏ bên trái trước ngực hắn! Cú cắn khẽ này, nàng dùng một chút lực đạo! Cơ Ngũ bị đau, không khỏi rung động thân mình. Vừa động, hai người đồng thời rên rỉ ra tiếng. Lúc này, Tôn Nhạc cảm giác được sự đau đớn đã tan đi không thấy, sự ngứa ngáy tê dại cùng mê say khó có thể hình dung nhằm thẳng về đại não, nàng không khỏi nhấc eo lên, phối hợp với tiết tấu kích tình của phu quân trên người.

Vừa kích thích, cảm giác dần dần chuyển thành tuyệt diệu không thể tả. Hai mắt Tôn Nhạc mê ly nhìn cái trán Cơ Ngũ lấm tấm mồ hôi, cảm giác được hơi thở ấm áp đục ngầu hắn hô hấp ra, cảm giác được sự ra vào của hắn. Bất tri bất giác, lồng ngực của nàng tràn ra sự thỏa mãn khôn cùng. Bất tri bất giác, hai tay nàng càng thêm ôm sát hắn, nửa người trên nhô lên, dùng hai ngọc nhũ trước ngực gắt gao cọ sát hắn, dùng môi của mình hôn lên mặt hắn, khẽ cắn chóp mũi của hắn, ngậm lấy cằm của hắn.

Lúc này, Tôn Nhạc thực sự vô cùng thỏa mãn, nàng vẫn muốn cùng người này tan ra hợp thành một thể, mà hiện tại nàng đã làm được! Hắn là của nàng rồi! Kỳ thật, lúc này Tôn Nhạc vẫn cảm thấy đau đớn, cảm giác đau đớn này làm cho khoái cảm của nàng không được mãnh liệt lắm. Nhưng mà, nàng chỉ cần nghĩ tới hắn đã là của nàng rồi, lòng nàng liền vô cùng thỏa mãn, loại thỏa mãn này thậm chí khiến nàng quên cả sự không thoải mái kia.

Nghĩ đến chuyện hắn đã là của mình, Tôn Nhạc kìm lòng không đậu đưa hai chân quấn lên thân hắn. Nhấc hông, phối hợp với tiết tấu luật động của hắn mà lắc lư lên xuống. Trong ngượng ngùng, trong choáng váng mê man lẫn sự sung sướng tê dại vô biên vô hạn, nàng như si như say dùng đầu lưỡi đảo qua hai điểm đỏ trước ngực hắn, hôn qua lỗ tai của hắn, cắn lên bờ vai của hắn. Cơ Ngũ cũng phối hợp ra vào càng lúc càng sâu, càng cuồng dã.

Đột nhiên, Cơ Ngũ gầm nhẹ một tiếng, thân mình run mạnh, đồng thời, một cỗ sóng nhiệt phun ra nhập vào bên trong thân thể của nàng. Khi nhiệt lưu phun vào thì đồng thời, Tôn Nhạc cũng khẽ gọi ra tiếng, chỉ cảm thấy trước mắt xẹt qua bạch quang, cả người co rút một trận. Cơ Ngũ nằm ở trên người nàng không nhúc nhích, hắn vẫn còn ở trong thân thể của nàng, nàng có thể tinh tường cảm giác được vật ấm áp kia dần dần mềm đi.

Tôn Nhạc đợi cho ánh sáng trước mắt tan đi, dần dần bình ổn lại, vươn tay ôm sát cổ của hắn, mặt cọ lên mặt của hắn, thì thào nói: “Cơ Lương, thiếp nghĩ chàng sẽ không . . . . . .”

Cơ Lương cúi đầu, ngậm lấy một quả anh hồng hàm hồ nói: “Ta hàng đêm đều ân ái với nàng trong mộng, cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể không biết gì?”

Hắn nói tới đây, ánh mắt đặt lên bộ ngực sữa của nàng, “Bất quá, trong mộng nơi này của nàng chỉ nhỏ nhắn thường thường, làn da cũng không có tinh tế trắng nõn như vậy.”

Hắn vươn lưỡi liếm hôn trên đầu ngực nàng, cúi đầu nói: “Nhạc, cứ như vậy mà ngủ có được không? Ta không muốn đi ra.”

Mặt Tôn Nhạc đỏ lên, đang chuẩn bị đáp lời, đột nhiên tai nghe được bên ngoài có tiếng vang truyền đến. Hai lỗ tai nàng nhất thời dựng lên. Bên ngoài ồn ào náo động không ngừng, tiếng cười vui cùng tiếng mời rượu vẫn vang lên bên tai không dứt như cũ, ngay khi Tôn Nhạc tưởng mình bị ảo giác, chuẩn bị không để ý tới nữa thì một giọng nói mơ hồ truyền đến, “Xong rồi sao?” Đây hình như là giọng của A Phúc.

“Ừ.”

“Là công tử chủ động ư?”

“Đương nhiên.”

“Trời cao phù hộ! Lần đầu tiên này coi như là Tôn Nhạc hái được trinh tiết của công tử đi, ngày sau có thể giành lại thế chủ động?”

Giọng nói của A Phúc thật sự là rất vui mừng. Một người khác khẽ hừ, tiếng hừ này khiến Tôn Nhạc nhận ra, đúng là tiếng nói của Trần Lập,“Vì ngày hôm nay, ta đi khắp nơi vơ vét bí thuật phòng the, còn bắt Thúc tử buổi tối mỗi ngày ôn tập một lần mới được đi ngủ. Luyện tập mấy tháng như thế, nếu còn kêu là Tôn Nhạc hái được trinh tiết của Ngũ công tử, mặt mũi ta biết để vào đâu?”

Tôn Nhạc nghe đến đó, tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hô hấp dồn dập, hận không thể lập tức bứt ra mắng hai người kia. Nhưng mà, nàng vừa mới động đậy, Cơ Ngũ nằm ở trên người nàng liền thét lớn một tiếng, Tôn Nhạc kinh ngạc cảm giác được, cái vật chôn ở trong cơ thể mình lại cứng rắn như sắt. Tôn Nhạc còn đang kinh ngạc, phu quân nằm ở trên người nàng đã bắt đầu luật động. Hắn vừa động, vừa không ngừng hôn cắn, mút vào ở lỗ tai, bên gáy Tôn Nhạc.

Dần dần, mê muội lại tới, trong mơ hồ, Tôn Nhạc lại nghe đến một giọng nói đắc ý bay tới, “Ngũ công tử lại lên nữa rồi! Hắc hắc, có bí pháp kia của ta, Thúc tử nhất định có thể lấy giường chiếu chặt chẽ chế trụ Tôn Nhạc, hí hí, nàng sống một năm sinh một đứa con, sinh mười bảy mười tám đứa thì Tôn Nhạc nhất định không còn rảnh rỗi mà suy nghĩ đến người đàn ông khác nữa.”

Tiếng nói này vừa mới rơi xuống, cơ hồ là đột nhiên, giọng nói trong trẻo hiếu kỳ của A Thanh cũng truyền đến, “Bí pháp gì? Vì sao có thể sinh con? Lợi hại hay không? Trần Lập, huynh đừng ngồi ra đó nữa, mau tới nói cho ta biết là bí pháp gì. Nhanh chút nhanh chút!”

Bên ngoài đầu tiên là yên tĩnh, trong nháy mắt, giọng nói vui sướng hơi run run của Trần Lập truyền đến,“Bí pháp kia đương nhiên rất lợi hại, nếu A Thanh đáp ứng ngày sau không chán ghét ta, ta liền tự mình dạy A Thanh. . . . . .”(Myu: A Thanh ơi, chạy đi, sói đói đó T.T)

Những tiếng rì rầm dần dần bay xa, khi Tôn Nhạc không thể khống chế niềm vui mừng khóc ra tiếng thì cúi đầu, hung hăng cắn vài cái thật sâu trên vai Cơ Ngũ!

Trong Sở Vương cung. Nhược Vương vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên sập, ánh đèn mờ nhạt chiếu vào trên gương mặt tuấn lãng của hắn, hiện lên nỗi cô đơn khôn cùng. Trên bàn con trước mặt hắn, là một cái thẻ tre, trên thẻ tre kia rành mạch viết vài chữ‘ Nhược Vương không có bệnh ’!

Đây đúng là thẻ tre Tôn Nhạc sai Trần Lập trước khi rời đi đặt ở giữa đám Sở nhân. Chỉ năm chữ như vậy, hắn đã nhìn chằm chằm trọn hai ngày rồi! Trong cung trống rỗng, một trận gió thổi tới, vung lên tầng tầng sa mạn. Một lớp sa mạn từ trên mặt hắn vẽ một cái mà bay qua, ngay lúc sa mạn rơi xuống đất, một chuỗi nước mắt thuận theo gò má chảy xuống. Bỗng dưng, Nhược Vương cúi đầu, hai tay ôm mặt, phát ra một tiếng gào thét như sói! “A ——————” Tiếng gào thét này phá tan vương cung hoa lệ trống trải, phá tan màn đêm, truyền ra xa xa!

Ngoài thành Hàm Dương trong một cái sân. Một loạt kiếm khách áo tang đồng loạt cúi đầu, vẻ mặt mỗi người đều xấu hổ. Doanh Thập Tam đứng ở trên bậc thang, lạnh lùng nhìn bọn hắn chằm chằm! Thẳng qua một lúc lâu sau, hắn mới lạnh lùng quát: “Thất bại rồi?”

Người trung niên râu quai nón bùm một tiếng ngã xuống trên mặt đất, nói: “Thần vô năng, xin điện hạ ban cho thần được chết!”

“Chết?” Doanh Thập Tam lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, quát:“Muốn chết rất đơn giản? Ngươi, những kẻ ngu các ngươi! Nếu đã đóng cửa thành, vì sao không giết Thúc tử cùng Sở nhân rồi nói sau? Nếu sợ hãi Điền công mà mở cửa thành, vì sao không trốn đi trước khi cửa thành mở rộng ra?”

Hắn thở hồng hộc nói đến đây, nghiến răng nghiến lợi bật ra mấy câu,“Mưu quyền soán vị, tiểu nhân bội bạc? Giỏi lắm Tôn Nhạc, thật sự là giỏi lắm Tôn Nhạc! Nàng chạy trốn liền chạy trốn thôi, cư nhiên trước khi đi còn trả lại cho ta đây tám chữ. Cục diện vừa mới nghiêng về phía ta, lại bị nàng hủy hoại chỉ trong chốc lát!”

Doanh Thập Tam thực là tức giận tới cực điểm, hắn chưa từng bị động như vậy! Sau khi hắn biết được hành tung của Thúc tử, liền tỉ mỉ thiết kế, định giết Thúc tử xong đem việc này đổ lên trên đầu Nhược Vương! Hắn có mười phần nắm chắc có thể làm cho nhược Vương hết đường chối cãi! Nhưng mà, hắn vạn lần không ngờ, Tôn Nhạc cư nhiên trùng hợp đến đúng lúc! Hắn càng không nghĩ đến, cả đám người mình phái đi lại vô cùng ngu xuẩn. Cư nhiên vừa nghe đến danh hào Điền Công Tôn Nhạc liền bị dọa đến hai chân mềm nhũn, không còn một nửa trí thông minh xưa nay! Hiện nay thì tốt rôi, Thúc tử không ám sát được, chính hắn lại bị Tôn Nhạc bình luận tám chữ!

Tuy rằng uy danh của phụ nhân này còn chưa tới mức nói lời nào mọi người tin lời ấy. Nhưng tình cảnh của hắn hiện nay vốn đã đủ khó khăn rồi a! Hắn vất vả lắm mới chiếm được một ít đạo nghĩa trong cuộc tranh đấu cùng Doanh Chiêu, hiện tại lại bị tám chữ này của Tôn Nhạc làm cho chảy theo dòng nước! Chẳng lẽ, mình chỉ có thể dùng vũ lữ đoạt quyền? Sau đó giống như Sở Nhược Vương, cả đời vác một cái ô danh! Để cho hiền sĩ trên thế gian ở sau lưng chỉ trỏ mình, bị đạo nghĩa bó buộc sao?

Doanh Thập Tam nghĩ đến đây, liền hận đến phát điên. Hắn gắt gao nhắm mắt lại. Lúc này, đại phu Mã Lược đi đến phía sau hắn, thấp giọng nói: “Điện hạ quá lo rồi!”

Doanh Thập Tam ngẩn ra, mở to hai mắt ra, quay đầu nhìn về phía hắn, “Cớ gì nói ra lời ấy?”

Hai tay Mã Lược chắp lại, cao giọng trả lời: “Điện hạ, không phải Thúc tử đã nói sao? Thời loạn thế này, còn kéo dài hơn hai trăm năm. Lấy cách làm người cùng kiến thức của Thúc tử xưa nay, lời ấy chỉ sợ là thực. Nếu như là thực, cơ nghiệp đế vương kia là việc của hậu bối. Điện hạ chỉ cần trở thành Tần hầu, nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho cơ nghiệp muôn đời của hậu nhân.”

Mã Lược nói xong, Doanh Thập Tam vẫn bất động thật lâu. Hắn chậm rãi quay đầu, vẫn không nhúc nhích nhìn trời, thẳng qua thật lâu sau, mới cúi đầu thở dài: “Cơ nghiệp đế vương là việc của hậu bối? Hiện tại ta làm hết thảy, cũng không có ý nghĩa gì? Cho dù ta dùng mọi cách, kết quả cũng như không làm gì thôi?”

Hắn thì thào nói tới đây, liền nhắm mắt lại. Khi hắn lại mở mắt ra thì hai mắt đã dày đặc hàn quang, khẽ hừ thật mạnh, Doanh Thập Tam phất tay áo nói: “Cơ Ngũ chỉ là một đứa trẻ ranh hoàn toàn không biết gì, hắn đâu thể nào thực sự khám phá ý trời? Hừ! Đây bất quá là hắn lấy cớ để rút lui với gian phụ Tôn Nhạc mà thôi! Doanh Thu ta theo ý trời, Đại Tần ta tất sẽ thay Chu làm tân thiên hạ cộng chủ!” Hắn nói tới đây, giọng nói lạnh lùng, quát ầm ĩ: “Người tới!”

“Dạ!”

“Triệu tập chúng tướng!”

Dạ!”

“Doanh Chiêu là kẻ vô tri, phụ hầu do hắn làm hại! Ta thân mang đạo nghĩa, luôn dùng lễ nhường nhịn mà hắn vẫn không biết hối cải như cũ! Truyền lệnh xuống, từ ngày mai trở đi đại quân công thành!”

“Dạ!”

Trong thiên hạ thay đổi bất ngờ, lời mà Cơ Ngũ nói…, Tần Thập Tam không tin, Sở Nhược Vương cũng không tin, Ngụy hầu Ngô hầu cũng không tin. Bọn họ vừa tìm kiếm âm dương gia mới, vừa nghỉ ngơi dưỡng sức! Điền Công Tôn Nhạc thoái lui, ngoại trừ Sở Vương ra các chư hầu khác hoàn toàn không có tổn thất gì. Chẳng những không tổn thất, thậm chí có thể nói hành vi của nàng rất hợp với tâm ý của bọn hắn.

Điền Công Tôn Nhạc người này quá mức mạnh mẽ, lại đặc biệt thân Sở, người như vậy tồn tại, đã trở thành cái gai trong lòng rất nhiều chư hầu. Phụ nhân như vậy, vốn không nên tồn tại. Ngay khi nhóm chư hầu bất an trong lòng thì bọn họ nghe được nàng lập lời thể trên đầu thành Không Dương, lời thề này truyền đến thì đúng là làm cho rất nhiều người thở dài nhẹ nhõm một hơi, từ nay về sau cái tên Điền Công Tôn Nhạc bị bọn họ ném ra sau đầu.

Mà đãi ngộ dành cho Thúc tử cũng giống như vậy, rất nhanh, nhóm chư hầu tìm được âm dương gia mới. Tuy rằng năng lực tiên đoán của âm dương gia kia đến nay vẫn chưa được nghiệm chứng. Nhưng đám chư hầu lại cần sự tồn tại của hắn, hắn có thể quét đi mây đen do lời tiên đoán của Thúc tử trước khi đi mang đến . Cũng bởi vì không thích lời tiên đoán của hắn, mỗi khi chợt có tin về Thúc tử thì bọn họ cũng là làm bộ như không biết! Dần dần, sự tích về Điền Công Tôn Nhạc và Thúc tử dần dần phai nhạt đi. Chỉ có vị Vương thâm cư ở Sở Vương cung còn nhớ rõ, mỗi khi nhận được tin tức bọn họ hiện thân, sẽ lập tức phái người đi tìm kiếm. Tuy rằng, đến nay vẫn không thu hoạch được gì.

Tâm sự tác giả cuối truyện: Vô Diệm kết thúc rồi! Thật sự kết thúc. Sau khi kết thúc ý tưởng của ta còn chưa hết, ta nghĩ mọi người cũng sẽ có loại cảm giác này. Vốn ban đầu ta quyết định quyển sách tiếp theo viết huyền huyễn hoặc mỹ nhân thần y, nhưng mà bởi ý tưởng vẫn còn chưa hết, ta cải biến chủ ý, quyết định quyển sách tiếp theo vẫn tiếp tục viết Xuân Thu Chiến quốc. Quyển sách tiếp theo tên là 《 Việt Cơ 》, đầu mối chính chẳng những là quyền mưu, còn có kiếm thuật. Khác với Vô Diệm là, nam chủ của Việt Cơ rất cường thế. Quyển sách Vô Diệm này, mọi người cũng khen ta có tiến bộ lớn, ta cũng tự nhận là ta mỗi một quyển đều viết tốt hơn quyển trước. Ha ha, quyển Việt Cơ tiếp theo, ta hy vọng có thể tiến thêm một bước. Cuối cùng, hi vọng mọi người sẽ tiếp tục chú ý Lâm Gia Thành, tiếp tục ủng hộ sách mới của ta, cám ơn mọi người vẫn luôn làm bạn cùng Vô Diệm, ủng hộ, thích, thậm chí góp ý, cám ơn mọi người luôn khen ngợi, ủng hộ, phê bình và chặt chém Lâm Gia Thành. Cuối cùng, chúc mọi người năm mới khoái trá, vạn sự như ý. Trong cuộc sống chuyện không như ý chiếm tám chín phần mười, có thể vạn sự như ý đó là lời chúc phúc lớn nhất đối với ta. A, còn có một câu thiếu chút nữa quên mất: các bạn, ta yêu các bạn! (đỏ mặt) ta biết các bạn nhất định sẽ trả lời, Lâm Gia Thành, chúng tôi cũng yêu bạn. Hắc hắc, tình yêu của các bạn ta không cần nhìn cũng có thể tiếp thu. ( nghiêm túc) nếu các vị yêu ta, như vậy xin hãy vứt nữa thêm mấy phiếu bầu nữa, lấy nó để đại biểu cho tình yêu của các bạn, oa ha ha ha ha ( ngửa mặt lên trời cười dài, phủi cái mông bỏ chạy. . . . . .)