Vô Diệm Vương Phi

Chương 5: Đại thiếu gia quỷ dị!




Bỏ đống thuốc đen sì sì vào chiếc chén nhỏ, nhìn căn phòng bếp lạnh lẽo như băng, Lăng Tây Nhi lại tiếp tục rầu rĩ, trong lòng thầm hạ quyết tâm, khẽ cắn môi, để thanh củi mồi lửa lên trên, sau đó chất than củi xung quanh, ngay lập tức, khói đặc bốc ra cuồn cuộn.

Lâm Kiếm Hồng đang nằm ở trong phòng khách nhắm mắt dưỡng thần, hai tròng mắt đột nhiên mở ra, cả Tây viện đã bị khói đặc bao trùm, thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng ho khan làm cho người ta sợ hãi, hắn run rẩy cố gắng đứng lên, chỉ thấy khói đặc bốc ra từ gian phòng bếp bên cạnh, hắn cười lạnh một tiếng, ngồi xuống, thản nhiên tự đắc giống như hết thảy chẳng có liên quan đến mình.

“Khái khái, sặc chết mất! Đại thiếu gia, ngài biết cách nhóm lửa chứ?” Lăng Tây Nhi xông vào phòng khách mang theo mùi khói nồng nặc, mặt mày sớm đã không thể nhận ra, trông như một cây cột cháy đen sì.

Ngay cả mí mắt cũng không động, Lâm Kiếm Hồng nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế mềm không lên tiếng.

“Thảm rồi, chẳng nhẽ không kịp đợi được thuốc tới, đã OVER rồi nha!” Lăng Tây Nhi nhanh nhẹn tiến lại gần, dí khuôn mặt nhỏ nhắn đen sì sát vào, đập thẳng vào mắt nàng chính là một đôi mắt lạnh lùng, cáu kỉnh.

“A!” Sợ hãi đến thiếu chút nữa ngã nhào trên mặt đất, Lăng Tây Nhi vỗ ngực thùm thụp, thở hổn hển.

“Thuốc đâu?” Hơi nhỏm dậy, Lâm Kiếm Hồng lạnh lùng xem xét Lăng Tây Nhi.

“Khái khái, bếp lò còn chưa nhóm được lửa…” Lăng Tây Nhi ngại ngùng chỉ chỉ chỏ chỏ vào căn phòng bếp cách đó không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn nhó nhó, tay mân mê chéo áo, giống như muốn trông cậy vị Lâm gia Đại thiếu gia có vẻ bệnh tật này giúp nàng nhóm lửa. Aiii…, một nha hoàn, nếu như ngay cả nhóm lửa cũng không biết, vậy khác nào một con ruồi đang lao đầu vào thủy tinh, tương lai sáng lạn nhưng không có đường ra.

“Không phải ngươi muốn ta nhóm lửa giúp ngươi đấy chứ?” Lâm Kiếm Hồng trợn mắt nhìn chằm chằm đôi mắt đầy chờ mong của Lăng Tây Nhi, vô cùng kinh ngạc mở miệng.

Gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, Lăng Tây Nhi không ngừng ậm ừ, nhưng đáp lại nàng chỉ là sự khinh khỉnh khó chịu của Lâm Kiếm Hồng càng lúc càng lớn.

“Ngươi là thiếu gia hay ta là thiếu gia!” Môi mím chặt, Lâm Kiếm Hồng miễn cưỡng xoay người.

Thật là lời kịch kinh điển, thật thối mà, chỉ là một câu nói, đã hoàn toàn dập tắt hy vọng khó khăn lắm mới nhen nhóm lên của Lăng Tây Nhi, nàng phủi phủi tro bụi bám trên người, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao xanh thẳm trong suốt, Ba mươi tuổi cát bụi công danh, Tám nghìn dặm dầm sương dãi nguyệt*! Ngửa đầu thở dài!

Lủi thủi trở lại phòng bếp, tiếp tục cùng cái bếp lò đất chết tiệt tác chiến, cuối cùng, sau khi Lâm Kiếm Hồng đắc ý ăn sạch cơm tối do Lâm phu nhân sai người đưa tới, thỏa mãn ngồi xỉa răng, Lăng Tây Nhi mới bưng chén thuốc lên, cúi đầu, kéo dài hơi tàn leo vào phòng khách.

“Thưa… chủ nhân, thuốc của người…” Khó khăn lắm mới đứng lên được, đem chén thuốc đặt ở trên bàn cơm, Lăng Tây Nhi liền quỳ rạp trên mặt đất không ngừng thở dốc.

“Mang đi!” Miễn cưỡng mở miệng, đôi mắt uể oải nửa khép nửa mở thờ ơ liếc nhìn đánh giá bộ dáng như con chó nhỏ đang mệt mỏi của Lăng Tây Nhi.

“Cái gì?” Lăng Tây Nhi giật mình hoài nghi, có phải do mình bị khói đặc hun cả một ngày nên tai cũng nghễnh ngãng rồi không.

“Ta nói mang đi!” Người nào đó cực kỳ mất kiên nhẫn mở miệng, cố gắng chống đỡ thân thể đi vào bên trong phòng ngủ.

“Thiếu gia… Ngươi uống thuốc!” Thành quả cả một ngày lao động vất vả, sao có thể lãng phí chứ!

“Ta nói mang đi!” Phòng trong truyền ra thanh âm nghiến răng nghiến lợi Lâm Kiếm Hồng, Lăng Tây Nhi rốt cuộc có thể khẳng định nàng thật sự không nghe nhầm.

Bò bò đến cạnh cửa, thò đầu vào, vẻ mặt khó hiểu: “Tại sao?”

Trong phòng bố trí vô cùng lịch sự tao nhã, rường cột chạm trổ, trướng rèm phiêu dật, điều duy nhất phá hỏng sự hoàn mỹ chính là một luồng khí chán chường của tử vong.

Lúc này, Lâm Kiếm Hồng nằm ở trên chiếc giường gỗ rộng đến đủ chỗ cho ba người, trên người đắp một cái chăn mỏng, nhắm chặt mắt.

“Tại sao…” Lăng Tây Nhi còn chưa dứt lời, đã bị người nào đó ném ngay một cái gối vào giữa mặt, đành ngoan ngoãn ngậm miệng, cam chịu bò lại chỗ cũ.

Nàng thở hổn hển từng hồi, cố gắng nhấc người ngồi lên trên ghế, đáng tiếc, trên bàn cơm chỉ còn một đống hỗn độn, Lâm Kiếm Hồng ác độc ngay cả một chút cơm thừa canh cặn cũng không phần nàng, nàng cụp mi mắt xuống, một lần nữa cam phận khe khẽ thở dài.

Bận rộn suốt một ngày, ngay cả nước cũng không kịp uống lấy một ngụm, đương nhiên càng không cần phải nói đến ăn cơm! Sớm biết như vậy, thì không cần cậy mạnh, ngoan ngoãn nghe Lâm Y Y nói, làm một tiểu nha hoàn hạnh phúc có phải tốt không?

Kéo lê thân thể uể oải trở về phòng, để cơ thể ngã nhào lên trên giường, Lăng Tây Nhi mệt mỏi nhắm mắt, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Đêm khuya, trong phòng Tây Nhi ánh nến leo lét, vòm sáng vàng nhợt nhạt càng tôn thêm vẻ tịch mịch, bỗng nhiên, gió nhẹ khẽ động, một bóng người hiện ra, trong phòng đột nhiên thêm một thân ảnh.

Thân hình cao gầy đứng gần giường, ánh mắt thâm trầm dừng lại trên khuôn mặt đang say ngủ của Lăng Tây Nhi một lúc lâu, đôi mắt lóe lên, dường như có điều suy nghĩ. Rốt cuộc, hắn xoay người, ra khỏi phòng, hai tròng mắt tinh anh trở lại dáng vẻ nửa khép nửa mở, lừ đừ trở về phòng.

Lăng Tây Nhi mệt mỏi tới cực điểm nên không cảm nhận được chút nào khác lạ, chỉ cảm thấy hơi ớn lạnh, liền kéo thêm chăn, xoay mình, tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.

Đêm càng lúc càng sâu, giữa hiu quạnh vắng lặng, gió cuồn cuộn thổi cuốn lá xào xạc, không gian tối tăm trở nên cô tịch…

“Rời giường! Rời giường!” Trời vừa tờ mờ sáng, bên tai Lăng Tây Nhi giống như có mười mấy con ngựa thét gào, nàng sợ hãi mở hai mắt, đập thẳng vào mắt nàng là một đôi mắt màu xám tro.

“A? !” Lăng Tây Nhi kinh hãi kêu một tiếng, nếu nhớ không lầm, đây là phòng nàng mới đúng, nam nhân này tại sao lại xuất hiện ở đây, hơn nữa lại mang một dáng vẻ vô cùng khó chịu nha!

Nam nữ cổ đại không phải thụ thụ bất thân sao? Nam nhân chỉ còn lại nửa cái mạng này tại sao lại liều lĩnh xông vào khuê phòng của thục nữ chứ?

“Kêu cái gì! Mau rời giường!” Thanh âm như từ xa xôi vọng lại, tựa như u linh trong bóng đêm, nếu không phải chân trời đã lộ ra một tia nắng ban mai, Lăng Tây Nhi thật sự sẽ tưởng rằng trong đêm đen quỷ đang tới đòi lấy mạng nàng!

“Sớm như vậy mà cần làm cái gì?” Khẽ dụi mắt, lồm cồm bò dậy ngồi xếp bằng trên giường, nàng hơi khó hiểu nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâm Kiếm Hồng, Lăng Tây Nhi bất mãn chu chu miệng.

“Đi thu thập sương sớm trong hoa viên, ta muốn uống!” Lâm Kiếm Hồng miễn cưỡng trợn mắt lên, ngón tay chỉ thẳng vào hoa viên xinh đẹp đang được tia nắng ban mai bao phủ, môi mím chặt ra lệnh.

“Sương sớm? Ngươi khát nước có thể uống nước, muốn sương sớm…” Lời còn chưa dứt, nhanh chóng bị nghẹn lại, bởi vì người trước mặt đã không chút vui vẻ nheo mắt lại, ánh mắt kia lạnh lùng, âm trầm, chòng chọc chiếu thẳng vào người, khó chịu đến cực điểm.

“Được rồi, ta đi!” Có muốn không đi, bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm cũng không thể ngủ ngon, Lăng Tây Nhi ngoan ngoãn xuống giường, đi đôi bít tất màu trắng đã sứt chỉ, xỏ chân vào đôi giày thêu cũ kĩ, vừa chuẩn bị vừa ngáp liên tục.

“Dùng cái này đựng, nhanh lên một chút đi, một chút nữa mặt trời lên, sương sớm sẽ tan hết rồi!” Giọng nói vẫn yếu ớt như trước, Lâm Kiếm Hồng cầm một bình sứ màu trắng tinh xảo giao cho Lăng Tây Nhi.

“Biết rồi!” Lăng Tây Nhi mếu máo, cầm bình sứ màu trắng đi đến hoa viên trước cửa, Lâm Kiếm Hồng đứng ở một bên giám thị nàng.

Khi mặt trời nhô lên khỏi đường chân trời, Lăng Tây Nhi mệt mỏi đứng thẳng dậy, cái bình sứ màu trắng bên trong đã được nửa bình sương sớm.

Lâm Kiếm Hồng rốt cuộc yếu ớt mở miệng: “Tốt lắm, vậy là đủ rồi!”

Như được lệnh đại xá, Lăng Tây Nhi hét dài một hơi chạy ra khỏi hoa viên, ngoan ngoãn đem bình sứ đặt lên tay Lâm Kiếm Hồng.

“Nhớ kỹ, chuyện thu sương sớm không được nói cho bất kì kẻ nào, nếu không!” một tiếng hừ âm lãnh vang lên, đánh tan cả không khí ấm áp ban ngày, Lăng Tây Nhi cảm giác thấy cả người đổ mồ hôi lạnh.

“Dạ vâng!” Cụp mắt làm bộ dạng ngoan ngoãn phục tùng đáp ứng, Lăng Tây Nhi nắm đôi tay nhỏ bé lại đấm đấm vỗ vỗ chiếc eo thon nhỏ, ngồi ở chiếc ghế bên cạnh há mồm thở dốc.

Lâm Kiếm Hồng cầm bình sứ nâng niu từng li từng tí, nét mặt, ánh mắt cẩn thận mà quý trọng !

Nàng nhìn nét mặt Lâm Kiếm Hồng đầy quý trọng, đột nhiên cảm giác thấy nguyên nhân Đại thiếu gia ngã bệnh không đơn giản như vậy, cái Tây viện này phảng phất có điều gì quỷ dị! Oa, cảm giác không khí âm lãnh trên người nàng càng tăng thêm thì phải!