Vô Diệm Vương Phi

Chương 131: Trao đổi




“Không phải chàng nói phải về sao?”

Người nào đó đang kháng nghị, hơn nữa lại còn đêm hôm khuya khoắt đứng trên nóc nhà của người ta mà kháng nghị, đương nhiên đã chuẩn bị trang phục dạ hành, nhưng mà lại ôm một nữ tử áo trắng trong ngực.

Nữ tử nỗ lực rướn cổ nghiêng người về phía trước, giống như một con hưu cao cổ đang ngắm nhìn trang viên trước mắt, do nhìn từ ngoài vào nên tòa trang viên khí thế bàng bạc, khí phách kia cũng đủ thấy tài thế rất hùng hậu, kiệu có thể đi từ cửa chính vào đến trước đình, cứ thế đi vào đại sảnh cùng hành lang, tiểu phú thương thời cổ đại bình thường chỉ sợ không đủ sức.

Trong nội viện đủ hết các loại vũ khí, hẳn là một nhà võ, nhưng nhà võ kia vẫn rất lịch sự tao nhã, nước chảy khắp nơi, liễu dương rủ xuống, những ngôi nhà có gác liên tiếp nhau, đình nghỉ mát được đúc bằng đá quý và gỗ kim, mỗi chiếc ghế khắc hoa đều thể hiện tiền tài cùng quyền thế to lớn, vẻ đoan trang diễm lệ kết hợp với hơi thở mạnh mẽ, không gian suối chảy không mất đi vẻ bao la hùng vĩ.

Cây cối chiếm đa số, kỳ nham quái thạch cũng nhiều, ngoại trừ tòa nhà khiến cho người ta kinh ngạc mà kêu lên hoa hồng tím cùng các loại hoa muôn hồng nghìn tía, nhiều đóa hoa e lệ nảy nở, kì hoa dị thảo nhiều không kể xiết, quan trọng nhất là Tây Nhi đã tìm thấy cây thuốc phiện!

“Chẳng lẽ chàng không nhìn thấy mỹ nhân ban ngày sao?”

Đêm hôm khuya khoắc chỉ có Lăng Tây Nhi là mặc bộ đồ màu trắng, nàng không kiên nhẫn ngoái đầu lại, nhếch miệng hỏi nhỏ.

“Mỹ nhân?”

Lắc đầu, trong mắt của hắn chỉ có nàng là mỹ nhân, tuy người tập võ mắt nhìn tai nghe tám hướng nhưng chỉ cảnh giác kẻ địch tấn công, không có nhìn thấy mỹ nhân!

“Nhưng mà ta nhìn thấy, cô đăng bất minh tư dục tuyệt, quyển duy vọng nguyệt không trường thán, mỹ nhân như hoa cách vân đoan.(*) Chàng có hiểu nỗi sầu khổ của giai nhân không!”

Tây Nhi lườm hắn một cái, càng rướn cổ dài hơn.

(*) trong bài thơ Trường tương tư kỳ 1 của Lý Bạch, dịch thơ của Hải Đà như sau:

Nhớ nhung da diết đèn lu mờ dần

Cuốn rèm ngắm nguyệt thở than

Người thương ẩn hiện sau tàn mây trôi.

“Thì sao? Nàng tới đây là để khảo sát đức hạnh của mỹ nhân sao?”

Đêm hôm khuya khoắt người mang thai như nàng còn bay tới bay lui trên nóc nhà của người ta, thật là vất vả nha!

“Thông minh!”

Nàng ra hiệu bảo Đoan Tuấn Mạc Nhiên đừng nói gì, đợi một lúc lâu, đến khi cửa phòng của gian phòng còn sáng đèn kia chậm rãi mở ra, nữ tử ban ngày nhìn thấy kia một tay cầm đèn, một tay khẽ nâng làn váy, bước chân nhẹ nhàng đi vào hoa viên, nhẹ nhàng xoay người ngắt một loại hoa lạ, sau đó trở lại, đi được nửa bước thì đã nhìn thấy người hầu áo xanh chạy tới, thở hồng hộc, hắn vừa lên tiếng thì nữ tử kia đã hiểu ý, đưa tay giao dược thảo cho hắn:

“Lấy về sắc lên, bốn chén nước sắc còn một chén, dùng hai lần, không tới hai ngày bệnh lao sẽ đỡ hơn!”

Người hầu cảm kích quỳ xuống đất:

“Đa tạ tiểu thư!”

“Đi đi!”

Cô gái kia cười nhạt, tháo cây trâm trân châu ngọc bích xõa mái tóc dài xuống, xinh đẹp như phù dung trong nước, Tây Nhi nhìn thấy mà choáng cả mắt, tiện tay ném túi tiền vào trong nội viện, chỉ thấy cô gái kia thong thả cúi xuống, gót sen điểm nhẹ, bàn tay trắng nõn khẽ nâng lên, mặc dù kĩ thuật ném của Tây Nhi kém cỏi lại phải ném xa nhưng túi tiền cũng vững vàng nằm trên tay cô gái kia.

“Không biết là vị nào, đã đến rồi sao còn không hiện thân gặp mặt?”

Giọng nói mềm mại như chim hoàng ly, nàng nhàn nhạt ngước mắt lên, ánh mắt nhìn về phía hai người trên nóc nhà, thì ra nàng ấy đã sớm biết trên nóc nhà có người!

Tây Nhi liếc mắt với Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hắn hiểu ý, ôm lấy thân thể tròn vo của Tây Nhi, nhẹ bay người lên, biến mất trong bóng đêm vô hạn.

“Ngày mai chúng ta có thể lên đường.”

Tây Nhi mệt mỏi trốn trên giường, thì ra cỡi “máy bay tư nhân” cũng không thoải mái như vậy nha, bay tới bay lui trên nóc nhà vất vả vô cùng!

“Rốt cuộc cũng cam lòng đi rồi sao?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nằm bên cạnh Tây Nhi.

“Nàng ném cho nàng ta cái gì vậy?”

“Hoàng thượng đang tìm danh y khắp nơi.”

Chỉ là có duyên, không sợ nàng ấy không mắc câu!

“Nàng ta sẽ đi sao?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười khẽ, tuy Tây Nhi không nói tỉ mỉ nhưng cuối cùng hắn cũng hiểu ra ý của Tây Nhi.

“Nếu có duyên sẽ đi.”

Nhân duyên trên thế gian không phải cũng chỉ là hai chữ duyên phận thôi sao? Như nàng vậy, vượt qua ngàn năm rốt cuộc cũng tìm được người mình yêu!

Nhưng mà…Tây Nhi nheo mắt, trở mình nằm trước ngực Đoan Tuấn Mạc Nhiên:

“Phu quân?” Trong mềm mỏng lại mang theo một chút gian xảo, nàng nháy mắt mấy cái, ngón tay vẽ vài vòng trên ngực của hắn.

“Sao thế?”

Cảnh giác nheo mắt lại, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên nghiêng người nhìn Lăng Tây Nhi đang lấy lòng.

“Có phải đánh bại Phiên quốc công lao của ta rất lớn không?”

Ngón tay trắng nõn chậm rãi mò vào trong vạt áo của hắn, ngón tay đầy đặn nhẹ nhàng kẹp lấy hai nụ hồng tiên diễm kia, lồng ngực của nam nhân sờ cũng rất khá!

Hít một hơi thật sâu, thân thể Đoan Tuấn Mạc Nhiên cương cứng, hạ tầm mắt nhìn khuôn mặt nhỏ gian xảo của nàng, nàng lại đang tính toán, chỉ là lần này tính toán gì đây?

“Không sai!”

Giọng nói của hắn hơi khàn khàn, lấy bàn tay nhỏ bé của Tây Nhi ra, đang có mang, hắn không thể kích động!

“Vậy thì…”

Giọng nói kéo rõ dài, hoàn toàn không để ý đến sự phản đối của hắn, bàn tay nhỏ bé đi vào lần nữa, lần này nàng càng quá đáng hơn, hai ngón tay nhéo một cái vào bộ phận mẫn cảm kia, tựa như đang đánh đàn, rất khoái trá:

“Có phải hẳn là phải thưởng cho ta không?”

Nàng kiều mị lên tiếng, chậm rãi thở ra trước ngực hắn, bắt chước phả ra hơi thở như lan.

“Nàng nói đi!”

Hắn cầm lấy bàn tay không ngừng lộn xộn của Tây Nhi, nàng đang châm lửa đây mà!

“Ta muốn là người quyết định mọi việc trong nhà, chàng phải nghe ta! Không lâu đâu, một năm là đủ rồi!”

Một năm thời gian cũng đủ để nàng làm xằng bậy! A ha ha!

Lạnh lùng đảo mắt nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn kia, không bàn nữa!

“Vậy thì nửa năm?” Giọng nói ấm ấm ức ức.

Khuôn mặt tuấn tú vẫn như cũ, cứng đờ, mí mắt cũng không nháy.

“Được rồi. Ba tháng!” Ô ô, không thể quá ít!

Người nào đó vẫn bất động.

“Chàng sẽ không ác như vậy chứ? Hai tháng?”

Trời ạ, hai tháng nàng có thể làm cái gì đây? Tây Nhi sầu khổ!

“Nhiều nhất là một tháng, hơn nữa không kể cả chuyện quốc gia đại sự trong đó!”

Dù hắn có sủng ái nàng nhưng từ xưa vương triều Đoan Tuấn đã có quy định nữ nhân không được tham gia vào chính sự!

“Đương nhiên, ai có hứng thú với những chuyện quốc gia đại sư kia của chàng đâu, ta là người thường, tất nhiên chỉ tham gia vào chuyện dân sinh!”

Được rồi, một tháng thì một tháng còn tốt hơn không có!

“Không được làm chuyện thương thiên hại lí!”

“Đương nhiên!”

“Không được làm chuyện trái đạo lí!”

“Ok “

“Không được làm chuyện trái với tam cương ngũ thường!”

“Chấp nhận!”

“Chấp nhận?” Người nào đó âm tàn nheo mắt lại.

“Ừ!”

Cái này cũng được! Nhưng chuyện tác hợp mẹ chồng và hoàng thúc có tính là trái với tam cương ngũ thường không?

Thoả mãn gật đầu, Đoan Tuấn Mạc Nhiên an tâm nhắm mắt lại.

“Phu quân, trong một tháng này ta muốn một Tiểu Tuấn Tử đáng yêu, không thích một Vương gia lãnh khốc!”

Hung hăng vung tay như đang ném rác rưởi đi.

“Ừ!”

“Phu quân phải tuân thủ tam tòng tứ đức…”

Lời còn chưa dứt thì Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên hung hăng nghiến răng nghiến lợi nói:

“Hồng hạnh vượt tường, không bàn nữa!”

“Ơ? Được rồi, chuyện lớn nhỏ trong nhà ta sẽ định đoạt, chàng hãy nghỉ ngơi thật tốt trong một tháng!”

“Được!”

“Nói ta yêu nàng nghe một chút xem!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, kiểm tra thành quả đàm phán một cái.

“…Nhanh vậy sao!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên khẽ giật mình, lật người lại, mệt mỏi quá, tối nay đã chạy khắp thành Hàng Châu rồi! Đóng mi mắt nặng nề lại, ngủ đi ngủ đi!

“Này, mau nói đi!”

Tây Nhi gấp gáp đẩy đẩy hắn tuy đã nghe thấy trong mũi người nào đó truyền ra tiếng thở đều.

“Này, chàng thật xấu!” Thật quá đáng, lay hắn thật mạnh.

“Lão bà, mệt quá!”

Hắn lầm bầm một câu, lật người qua, đầu chôn trước ngực nàng, sắc mặt có chút mệt mỏi, vì tìm Tây Nhi mà Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã không ngừng đuổi ngựa chạy tới, tối nay còn phải tăng ca ôm Tây Nhi bay tán loạn trên nóc nhà người ta!

“Thôi, tha cho chàng!”

Một ngày nào đó nàng phải nghe thấy ba chữ này!

… … … . .

Vương phủ Đoan Tuấn, Long Thanh gấp đến độ giống như con kiến bò trong chảo nóng đã ra đại sảnh chờ từ sáng sớm, ngồi hai bên là Lãnh Tuyệt Tâm cùng Lâm Kiếm Hồng, hai người biết hôm nay nghĩa muội của họ trở về nên cũng ra đại sảnh chờ từ sớm. Trà nóng cùng điểm tâm, nói chuyện phiếm rất khoái trá, chỉ có Long Thanh là không kiên nhẫn đi tơi đi lui trong sảnh.

“Ta đã trở về!”

Vừa bước vào cửa chính của phủ Đoan Tuấn, Tây Nhi đã hưng phấn kêu to, rốt cuộc cũng về nhà, nàng giãy ra khỏi Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhẹ nhàng đi vào cửa, đột nhiên trước mặt có một con quái vật khổng lồ bay tới cùng với tiếng hoan hô khác thường bay thẳng vào mặt.

Tây Nhi kinh ngạc, theo bản năng lui về sau, thân thể lại được một vòng ôm vịn lấy, nàng ngoái đầu nhìn lại cảm kích cười cười.

Quái vật khổng lồ dĩ nhiên là Long Thanh, chỉ thấy hai chân hắn bay lên không, xoay người như diều hâu, thấy Tây Nhi vừa vào cửa đã nhiệt tình ra đón, tư thế khá đẹp, thế công sắc bén, nói thì chậm mà làm thì nhanh, mắt thấy hai tay sắp chạm được vào Tây Nhi ngày đêm mong chờ, hai người đứng bên cạnh vừa định tiến lên ngăn cản thì chợt nghe thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng, tư thế duyên dáng của Long Thanh lập tức dừng lại trên không trung, biến thành rơi xuống đất, rõ ràng là tiếng vật nặng rơi xuống, thật là phục sát đất!

“Không sao chứ!”

Mặt Tây Nhi trắng không còn chút máu liếc nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, tiến lên đỡ Long Thanh dậy, Long Thanh lắc đầu, không nói hai lời đã duỗi bàn tay to ra:

“Cho ta!”

“Cái gì?” Kinh ngạc, Tây Nhi đột nhiên ngước mắt lên.

“Đừng giả vờ, sư tẩu, ta muốn thuốc giải!”

Hai chữ sư tẩu kia được đặc biệt nhấn mạnh, thuận tiện còn nháy mắt vài cái, nhíu mày, ra dáng đang ngượng ngùng.

“Ặc…”

Tây Nhi ngơ ngẩn, nhìn qua xem ra khuôn mặt lãnh khốc tuấn tú kia đang đỏ bừng, không khỏi nhếch môi cười, rốt cuộc Long Thanh cũng không kìm nén được rồi sao?

“Nhanh lên đi, hiện giờ hơn một ngàn mấy trăm lang băm đã vào hoàng cung, ngộ nhỡ bị người ta nhanh chân đến trước…”

Hắn dừng lại, ánh mắt dò xét cao thấp của Tây Nhi khiến cho hắn không được tự nhiên.

“Nhanh chân đến trước thì thế nào?”

Tây Nhi dương dương tự đắc, cố ý trêu chọc hắn.

“…Không thế nào cả, ta chỉ muốn thuốc giải! Sư tẩu…”

Hắn trông mong nhìn qua Tây Nhi, tựa như một con chó nhỏ đang cầu xin sự thương xót của chủ nhân, chỉ kém phần thè lưỡi ra liếm bàn tay nhỏ bé của chủ nhân!

“Thật ra hẳn là ta phải cho bà ấy, nhưng mà…”

Tây Nhi khẽ thở dài một hơi, nhìn sang hai con ngươi tràn đầy hy vọng của Long Thanh, nếu như nói không có thuốc giải thì hắn có thất vọng không?

“Nhưng cái gì? Không phải ngươi làm mất rồi chứ?”

Long Thang kích động, tranh thủ ngồi dậy, ngồi dưới đất lớn tiếng ồn ào rất xấu.

“Không phải… . . .” Tây Nhi chột dạ cười cười.

“Không phải? Vậy là ngươi đã cho người khác?”

Lần này Long Thanh càng kích động hơn, vươn tay ra vừa định nắm lấy vạt áo Tây Nhi nhưng lại thấy ánh mắt sắc bén của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đứng sau lưng Tây Nhi đang trừng lớn, năm ngón tay ngọc dừng lại giữa không trung thành một đường cong duyên dáng, sau đó nắm chặt quyền ngoan ngoãn thu tay lại, khóe môi lại không nhịn được mà run rẩy!

“Làm sao ta có thể cho người khác được! Nếu có cũng cho ngươi trước chứ!”

Tây Nhi cười chói lọi, lặng lẽ đứng dậy, chậm rãi lui về sau, Long Thanh đứng trước mặt cũng theo sát, nàng lại lui thêm một bước, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“À, lão đại, ta muốn tìm sư tẩu bàn chuyện!”

Hắn hắng hắng giọng, cười nịnh nọt lên tiếng, thuận tiện mời người chướng mắt kia nhường đường.

“Ta đã nói ta sẽ làm chủ cho ngươi.”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhạt lên tiếng, bàn tay to khoác lên đầu vai hắn, giọng điệu an ủi.

“Thật sao?”

Long Thanh hưng phấn lên tiếng sau đó giật mình vì đã nói lỡ lời, cười hì hì, gãi gãi gáy, chậm rãi nói:

“Lão đại làm chủ cho ta cái gì? Chỉ cần nói Tây Nhi đưa thuốc giải cho ta là được rồi, ta sẽ tự theo đuổi vinh hoa phú quý!”

“Bây giờ ta sẽ vào cung!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhướn mày, không muốn châm chọc hắn nữa.

“Ta đi cùng với ngươi!”

Biết rõ đối phương mới có thể bách chiến bách thắng, hắn cũng muốn biết mấy tên lang băm kia là những hạng gì.

“Được.” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười nhạt, tiến lên nói vài câu với Lãnh Tuyệt Tâm và Lâm Kiếm Hồng rồi xoay người rời đi.

… … … . .

Ngự thư phòng trong hoàng cung, hàng chân mày nhíu chặt của Đoan Tuấn Mạc Bắc giãn ra, nhưng sau khi nghe Tiểu Đặng Tử bẩm báo thì hàng chân mày đao gọt lại nhíu chặt.

“Nhiều danh y như vậy đều không có cách nào sao?”

Hắn không kiên nhẫn hỏi, chắp hai tay phía sau, không ngừng đi tới đi lui trong ngự thư phòng.

“…Hoàng thượng, nhưng Thái hoàng Thái hậu…”

Tiểu Đặng Tử không dám nói, chưa từng nhìn thấy Thái hoàng Thái hậu không khống chế được như thế, dữ tợn, khủng bố không hề có lí trí!

“Ngươi đi xuống đi, trẫm biết rồi!”

Hắn không kiên nhẫn phất phất tay, vừa bảo Tiểu Đặng Tử lui thì lại có thái giám bẩm báo thập lục Vương gia cầu kiến.

“Nhanh truyền!”

Đoan Tuấn Mạc Bắc thở phào nhẹ nhõm, bình tâm lại, ngồi ngay ngắn ở trên ghế rồng.

“Thần đệ không phụ sứ mạng, binh tướng của Phiên quốc đã hoàn toàn lui khỏi biên quan!”

Hắn nhàn nhạt lên tiếng, sắc mặt lạnh như băng.

“Thập lục đệ à!” Đoan Tuấn Mạc Bắc khẽ thở dài một hơi.

“Hoàng thượng có việc gì xin cứ sai bảo!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên giả vờ hồ đồ, hiện giờ tứ hải thái bình, loạn trong giặc ngoài đều đã dẹp yên, Hoàng thượng như hắn cũng có thể thoải mái rồi!

“Trẫm muốn hỏi thập lục đệ muội có cùng trở về không? Hoàng nãi nãi rất nhớ nàng ấy!”

Đoan Tuấn Mạc Bắc cười cười, nịnh nọt hỏi Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Lăng Tây Nhi cũng theo thần đệ về, nhưng mà nàng sẽ không vào cung!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng, đó là trừng phạt đúng tội cho Thái hoàng Thái hậu!

“Vì sao?” Nụ cười của Đoan Tuấn Mạc Bắc lập tức cứng đờ, kinh hãi đứng lên.

“Hoàng thượng, bệnh của Thái hoàng Thái hậu Tây Nhi có thể chữa, nhưng có một điều kiện nữa!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nói.

“Thái hoàng Thái hậu phải tới vương phủ Đoan Tuấn.”

Trong hoàng cung lòng người nham hiểm thâm độc xảo trá, hắn không thể yên tâm để cho Tây Nhi ra vào hoàng cung mỗi ngày.

“Được được, chỉ cần bữa hết bệnh cho Hoàng nãi nãi, để Hoàng nãi nãi ở trong nhà đệ vài ngày cũng không sao.”

Đoan Tuấn Mạc Bắc vui vẻ đồng ý.

“Còn một chuyện nữa, thần đệ có trình lên tấu chương ghi nhận công lao của từng người, không biết Hoàng thượng đã xem chưa?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cao giọng nói.

“Trẫm đã xem rồi, nhưng đối với Lãnh Tuyệt Tâm… hắn là người đứng đầu Thiên Địa Thịnh, mười lăm mươi trước còn là tội thần, khâm phạm triều đình, phong hắn làm một Trường Tín hầu hình như không ổn lắm?”

Đoan Tuấn Mạc Bắc uy nghiêm lên tiếng.

“Hoàng thượng, vụ tham ô mười lăm năm trước đã bị xử sai, ngài hẳn là tinh tường trong đó đã liên lụy không ít người vô tội!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhạt lên tiếng.

“Nhưng đó chính là mệnh lệnh của tiên hoàng, lúc ấy cũng vì trấn an dân chúng, hôm nay sự việc đã trôi qua 15 năm, nếu lại phong tội thần làm Trường Tín hầu thì không phải công khai thừa nhận hoàng tộc đã làm sao, tự mình tát mình sao!”

Đoan Tuấn Mạc Bắc lắc đầu.

Việc này không thể khơi dòng được.

“Hoàng thượng, tàn dư của Thiên Địa Thịnh tám chín phần đều là thủ hạ cũ hay con cái của các tội thần, tuy Thiên Địa Thịnh đã giải tán, hoàn toàn không thể gây sóng gió gì nhưng để phòng ngừa bọn họ có giã tâm khôi phục lại, lại gây thêm chuyện gì nữa, Hoàng thượng hãy nghĩ lại xem, lần này Lãnh Tuyệt Tâm lập được chiến công, có thưởng có phạt mới hợp lẽ.”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nói những lời thấm thía.

“Ý của thập lục đệ chính là nhất định phải khơi lại chuyện?”

Đoan Tuấn Mạc Bắc trầm mặc vài giây, ngẫm lại cũng không phải không có lý. Nhưng muốn bước một bước này cũng rất khó khăn, ngộ nhỡ Lãnh Tuyệt Tâm có ý phản nghịch.

“Hoàng thượng yên tâm, Trường Tín hầu chỉ là một chức vị suông mà thôi, Hoàng thượng có thể cho hắn nhận lộc của triều đình nhưng không cho nắm binh quyền!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhạt lên tiếng, Đoan Tuấn Mạc Bắc lo lắng gì tất nhiên là hắn hiểu.

“Vậy còn Lâm Kiếm Hồng? Hắn là minh chủ võ lâm, trẫm có thể cho hắn một chức quan, bóp chặt thế lực của võ lâm Giang Nam!”

Đây chính là chỗ Đoan Tuấn Mạc Bắc khó hiểu, đối với Lâm Kiếm Hồng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên chỉ cho hắn có công mà thôi, cũng không nói cho hắn chức gì!

“Hoàng thượng, người có biết thứ võ lâm hận nhất là gì không? Chính là làm quan, nếu như Hoàng thượng muốn kéo hắn lại gần vậy thì hãy chỉ hôn, tìm cho hắn một ý trung nhân vừa ý, nhìn xem có công chúa quận chúa nào thuận mắt rồi chỉ hôn cho hắn là được, thần đệ cho rằng cái này càng hữu hiệu hơn so với cho hắn chức quan!”

“Thập lục đệ nói rất đúng, đã như vậy thì cứ làm theo ngươi nói đi!”

Đoan Tuấn Mạc Bắc trầm mặc lần nữa, cũng tốt, như vậy chẳng những lôi kéo được Lãnh Tuyệt Tâm mà còn có thể khống chế được thế lực của võ lâm Giang Nam trong tay triều đình, không có nội loạn, dân chúng càng thêm an cư lạc nghiệp!

“Vậy còn thập lục đệ muội? Trận chiến này nàng ấy chính là công thần lớn nhất nha? Nghe nói nàng ấy còn tạo ra khẩu đại pháo thần võ có thể phá hủy một ngọn núi trong nháy mắt, thập lục đệ, có chuyện lạ vậy sao?”

Đoan Tuấn Mạc Bắc rất có hứng với khẩu pháo trong lời đồn, chỉ là không có cơ hội được nhìn tận mắt một lần.

“Nàng ấy không cần, nàng ấy muốn trao đổi với Hoàng thượng!”

Nhắc đến Lăng Tây Nhi, thái độ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên có hơi dịu lại, hắn cười nhàn nhạt. Ngồi xuống chiếc ghế khắc hoa bên cạnh.

“Hả? Trao đổi? Đổi cái gì?”

Chỉ một câu đã khiến Đoan Tuấn Mạc Bắc hứng thú, hắn nhướn mày, rửa tai lắng nghe.

“Nàng ấy cũng không nói là gì, nói còn chưa tới thời cơ, đến lúc đó thỉnh Hoàng thượng khai ân!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hơi nhíu mày, vấn đề này hắn cũng muốn biết nhưng Lăng Tây Nhi lại ngậm miệng không chịu nói, chỉ cười mập mờ.

“Cũng được, từ trước đến nay thập lục đệ muội đều biết tiến biết lùi, từ trước đến nay ra điều kiện cũng chưa bao giờ khiến trẫm khó xử.”

Đoan Tuấn Mạc Bắc gật gật đầu, vừa vuốt chòm râu mới dài ra vừa nói.

“Chỉ mong thế!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười khẽ, hắn cũng không dám cam đoan.