Vô Diệm Vương Phi

Chương 129: Đoan Tuấn Mạc Nhiên xấu mặt




Trong Duyên Hi cung, Thái hoàng Thái hậu không ngừng ngáp, chảy nước mắt, thân thể run rẩy, đầu cháng váng không thể xuống giường, chỉ có thể nằm trên giường không ngừng hừ hừ, vẻ mặt thống khổ tới cực điểm, vừa hừ hừ vừa tiện thể rủa mười tám đời tổ tông nhà Lăng Tây Nhi, sớm đã ném uy nghiêm của một Thái hoàng Thái hậu đi xa.

“Hoàng nãi nãi, ngài làm sao vậy? Không phải hai ngày trước vẫn còn khỏe sao?”

Đoan Tuấn Mạc Bắc vội vàng chạy tới, nhìn dáng vẻ thống khổ vô cùng của bà ta, nét mặt không khỏi khó nén vẻ sầu lo.

“Làm sao chứ, cũng tại tiểu tiện nhân kia hạ độc thủ, nói cái gì chữa bệnh cho ta, hạ độc thủ sau lưng ta thì có…”

Lại làm cho người ta không ngừng ngáp, chảy nước mắt, khó chịu, nôn mửa, đầu cháng váng, mất ngủ, lo âu, đi tả, nóng sốt, xuất mồ hôi, tứ chi đau đớn, lúc lạnh lúc nóng, thống khổ tột cùng, không đến hai ngày, một bà lão xương cốt già cỗi mà cứ lăn qua lộn lại như thế nhất định sẽ đi gặp diêm vương!

“Hạ độc?”

Đoan Tuấn Mạc Bắc kinh hãi, gọi ngự y đến khám cho Thái hoàng Thái hậu, nhưng chỉ nhận được cùng một câu nói, thúc thủ vô sách!

“Hoàng thượng, ngươi mau đi phái người đưa tiểu tiện nhân kia đến đây để cho ta chết đánh nó, không sợ nó không giao giải dược ra đây!”

Thái hoàng Thái hậu mơ mơ màng màng mở mắt, suy yếu lên tiếng.

“Bắt nàng? Lại còn đánh đánh nàng?”

Đoan Tuấn Mạc Bắc không khỏi hít một ngụm khí lạnh, trừ khi hắn là một tên Hoàng thượng hồ đồ, không để ý đến giang sơn vương triều Đoan Tuấn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang ở trên sa trường liều mạng, hắn dám dám làm gì Vương phi đệ ấy yêu nhất chứ?

“Thế nào? Ngươi không dám sao?”

Thái hoàng Thái hậu suy yếu mở ra mắt, thở phì phì đích hỏi, chỉ là nước mũi chảy ròng ròng, sắc mặt ửng hồng, muốn uy nghiêm nhưng trông lại có vẻ buồn cười.

“Không phải không dám. . . . mà… Ngự y cũng đã nói, không phải ngài trúng độc!”

Đoan Tuấn Mạc Bắc chỉ có thể qua loa giải thích vời bà ta.

“Không phải trúng độc? Vậy thì là là cái gì? Hoàng thượng, bệnh trạng của ta ngươi cũng chứng kiến. . . hừ hừ. . . . .”

Bà ta dùng sức hút nước mũi, hai tay gắt gao bắt lấy áo ngủ bằng gấm, thật sự không chịu nổi nữa, đau quá đau quá!

“Hoàng nãi nãi, ngươi chờ đi, bây giờ trẫm sẽ phái người đi tìm thập lục đệ muội tiến cung trị cho ngài!”

Đoan Tuấn Mạc Bắc gấp giọng nói nhưng lại bị Thái hoàng Thái hậu thét lớn ngăn cản:

“Cút, ngươi cũng cút đi, vĩnh viễn không cần xuất hiện trước mặt ta, ta là một bà già, một bà già gần đất xa trời, có chết thì chết, cũng quyết không có thể nào thỏa hiệp với con tiện nhân kia!”

Bà ta run rẩy bọc thân thể vào trong chăn, khóc lóc kể lể, khiến cho Đoan Tuấn Mạc Bắc nhấ thời luống cuống chân tay.

“Tiểu Đặng Tử, ngươi đến vương phủ Đoan Tuấn một chuyến, truyền ý chỉ của trẫm, bảo Đoan Tuấn Vương phi tiến cung!”

Tiểu Đặng Tử đi vương phủ Đoan Tuấn, nhưng lại nhìn thấy hạ nhân đang chuẩn bị xe ngựa, lương thực, chăn bông, chất dầy cả một đoàn xe thật dài, sau khi nghe ngóng thì ra là thập lục Vương phi cũng sắp ra sa trường, còn có cao thủ võ lâm Giang Nam cùng Thiên Địa Thịnh! Hắn tiến lên, thậm chí ngay cả gáy của Vương phi cũng không nhìn thấy thì đã bị hạ nhân xông lên chặn lại.

“Ta muốn gặp Vương phi nương nương!”

Tiểu Đặng Tử có nói thế nào cũng là người tâm phúc bên cạnh Thái hoàng Thái hậu, thái độ vẫn ngang ngược kiêu ngạo như cũ.

“Đi, đi sang một bên, không thấy đang bận rộn sao?”

Vương phi nói, người trong cung tới đều xem như không thấy, muốn chữa bệnh thì phải mang thứ Vương phi của chúng ta tới! Lưu An tiến lên, một tay đẩy Tiểu Đặng Tử ra, mí mắt cũng không nhướn lên, chỉ huy gia đinh tiếp tục chuẩn bị hành lý.

Tiểu Đặng Tử thấy không còn cách nào nên đành phải xám xịt mặt xoay người đi, tè ra quần trở lại Duyên Hi cung, nơm nớp lo sợ đích bẩm báo cho Thái hoàng Thái hậu cùng Hoàng thượng những gì đã nghe thấy, Thái hoàng Thái hậu lập tức ngừng rít gào, nét mặt già nua vẫn chưa khô nước mắt run rẩy lộ ra từ áo ngủ bằng gấm màu trắng:

“Ngươi nói cái gì? Tiểu tiện nhân kia muốn ra sa trường?”

Vậy còn bệnh của bà phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự mỗi một ngày đều phải bị giày vò như vậy sao?

“Thập lục đệ muội cũng. . . .”

Đoan Tuấn Mạc Bắc trầm mặc, hạ mi mắt xuống, ngay cả một nữ nhân đã có chồng cũng ra sa trường sao, hắn còn thể diện gì yêu cầu nàng tiến cung chứ…

“Hoàng thượng, không thể để cho ả ta đi, ngươi bảo ả ta tới đây, chữa xong bệnh cho ta trước đã!”

Thái hoàng Thái hậu vội vàng đứng lên, chẳng quan tâm đến thể thống gì nữa, nói năng lộn xộn.

“Hoàng nãi nãi, người. . . .”

Ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Bắc tràn ngập rồi thất vọng, cả nhà Đoan Tuấn Mạc Nhiên đồng lòng vì triều đình, nhưng mà Thái hoàng Thái hậu lại. . . . .

“Ngự y đã khám bệnh cho Hoàng nãi nãi rồi, nói bệnh tình của Hoàng nãi nãi đã được khống chế, không nguy hiểm đến tánh mạng, Hoàng nãi nãi người hãy nhẫn nại vài ngày, chờ thập lục đệ chiến thắng trở về. . . .”

“Nếu ả ta không về được thì sao?”

Thái hoàng Thái hậu gấp gáp nói, một câu nói khiến cho đôi mày rậm của Đoan Tuấn Mạc Bắc nhíu càng chặt, không kiên nhẫn phất ống tay áo cũng không quan tâm đến lễ tiết mà giận dữ bỏ đi, có ai lại đi nguyền rủa quân sĩ sả thân nơi tiền tuyến vì nước nhà không chứ?

“Hoàng thượng. . . . Hoàng thượng. . . . .”

Thái hoàng Thái hậu đầu óc mê muội cũng kinh ngạc vì câu nói lỡ lời của mình, muốn bước lên nói vài câu làm hòa với Hoàng thượng nhưng chỉ có thể trông thấy tình cảnh thảm hại này, xong rồi, tiêu rồi, ngay cả Hoàng thượng bà ta cũng làm tổn thương, bây giờ chỉ có mình mới giúp được mình mà thôi!

“Tiểu Đặng Tử, ngươi chắc chắn tiểu tiện nhân kia sắp rời khỏi thành?”

Bà ta nhất định phải lấy lại công bằng trước khi đuổi nàng ra khỏi thành!

“Vâng, Thái hoàng Thái hậu!” Tiểu Đặng Tử nhanh nhẹn đáp lời.

“Ngươi mang bút cùng giấy tới đây, ta sẽ giao thứ ả ta muốn, nhưng nhớ kỹ nhất định phải đem thuốc giải về!”

Bà ta lạnh lùng cười, cùng lắm thì bà ta sẽ viết thêm một lá thư sai người mang đến Phiên quốc lần nữa là được!

“Vâng, Thái hoàng Thái hậu!”

Tiểu Đặng Tử xoay người đi, cẩn thận chuẩn bị bút cùng nghiên mực.

Vội vàng đưa tới, Tây Nhi đã ngồi ngồi trong xe ngựa, phía trước Lãnh Tuyệt Tâm cùng Lâm Kiếm Hồng mở đường, phía sau là dũng sĩ giang hồ, khẩu đại pháo quan trọng nhất tất nhiên là dùng vải đỏ bọc lại rồi đặt cạnh xe ngựa của Tây Nhi.

“Nương nương, Tiểu Đặng Tử!”

Lục Nhi vén màn cửa lên thấp giọng nói.

“Vậy sao? Rốt cuộc cũng tới!”

Tây Nhi đã tính trước được nên cười, chậm rãi vươn bàn tay nhỏ bé ra, Tiểu Đặng Tử một do dự rồi giao thư cho Tây Nhi.

“Tốt lắm, ngươi có thể trở về rồi!”

Tây Nhi nhẹ giọng nói, ngay cả xem qua phong thư cũng không cần, lúc này, Thái hoàng Thái hậu nhất định không giở trò gì!

“Nhưng mà. . . . Thái hoàng Thái hậu muốn tiểu nhân . . . .”

Tiểu Đặng Tử kinh ngạc, nhanh chóng quỳ trên trên mặt đất.

“Muốn thuốc giải có đúng không? Ngươi trở về nói cho bà ấy biết, ta lo ngại nhân phẩm của bà ấy, chờ ta trở lại ta thì sẽ giúp bà ấy giải!”

Tây Nhi nhàn nhạt mở miệng, một câu nói làm cho mặt Tiểu Đặng Tử trắng như tờ giấy, hắn đã biết, biết rõ ngày chết của mình đến rồi!

“Vương phi nương nương, người có thể thương cho tiểu nhân đươc không, người không đưa thuốc giải chính là muốn cái mạng của tiều nhân rồi! Vương phi nương nương, van cầu người, hãy thương cảm. . . . .”

Hắn không ngừng dập đầu, không ngừng khẩn cầu khiến cho Lăng Tây Nhi bất đắc dĩ, đành ném cho hắn hai viên thuốc trong tay áo:

“Mang cái này về, chỉ là tạm thời có thể khống chế được bệnh trạng, nhưng lượng thuốc chỉ đủ trong hai ngày, nếu bà ấy giở trò quỷ gì, ta bảo đảm sẽ khiến cho bà ấy thống khổ suốt quãng đời còn lại!”

“Vâng, cám ơn Vương phi nương nương!”

Tiểu Đặng Tử như đang nâng thánh chỉ trong tay, cẩn thận cất hai viên thuốc đi, quỳ trên mặt đất nhìn Tây Nhi từ từ đi xa!

Qua vài ngọn núi, tới cửa khẩu Sơn Hải hiểm trở nhất, phát chăn bông cùng lương thực cho các tướng sĩ, Lăng Tây Nhi đi vào lều dành cho chủ tướng, không nói hai lời, chạy tới ôm chầm lấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên, mùi hương nàng mong nhớ rốt cuộc cũng có được, khắc cốt ghi tâm nhưng lại ngọt ngào lạ kỳ!

“Sao nàng lại tới đây?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng lên tiếng, dù trong lòng ngập tràn mừng rỡ cũng không biểu hiện ra nét mặt, ở đây, hắn là thống soái của cả một đội quân!

“Ta tới giúp chàng!”

Tây Nhi ngẩng đầu lên, không hài lòng với thái độ của hắn, ngón tay nhỏ bé nhéo mạnh cái mũi nhỏ, hai ngón ít đặt trên khuôn mặt xanh méc của hắn, chỉa chỉa vào hai lúm đồng tiền xinh đẹp.

“Đây là chiến thanh không phải ở nhà, cảnh tượng thê thảm kia nàng không thể nhìn được, trong bụng nàng còn có đứa con của chúng ta!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên thấp giọng nói, giọng điệu không hề lãnh băng nữa, bàn tay to lớn thương tiếc vuốt ve bụng Tây Nhi.

“Ta biết, cho nên ta định bóp chết cuộc chiến này từ trong trứng, chàng nhìn xem!”

Nàng giao thư của Thái hoàng Thái hậu cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên, mặc dù nàng không biết chữ nhưng không để cho người khác xem qua, dù sao thì Thái hoàng Thái hậu cũng là bà nội của Đoan Tuấn Mạc Nhiên!

“Sao nàng lấy được cái này?”

Hai tròng mắt bình thản lãnh đạm dậy lên cơn sóng động trời sau khi xem lá thư này, hắn biết, với tính cách ngang bướng của Thái hoàng Thái hậu muốn thuyết phục bà ta sợ là rất khó!

“Cái này không quan trọng, quan trọng là ta đã lấy được nó, Tiếu Tuấn Tử, giao cái này cho Phiên quốc, còn nữa, thừa dịp sắc trời còn sớm chúng ta tiến hành một cuộc duyệt binh đi!”

Tây Nhi tràn ngập tự tịn, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, chiêu gõ sơn dọa hổ này của nàng từ trước đến nay đều hữu hiệu, nếu Mộng Hoàng kia đã đui mù vậy thì nàng không ngại san bằng lều trại của hắn trước!

Phiên quốc, Mộng hoàng đứng ngồi không yên, mắt thấy đã là ngày thứ năm mà Đoan Tuấn Mạc Nhiên chẳng những vẫn êm đẹp ở trong lều trại, khuôn mặt nhỏ nhắn kia càng lúc càng phấn chấn, binh lực tại cửa khẩu Sơn Hải cũng ngày càng dày đặc, không ngờ một chút tin tức trong hoàng cung cũng không có, nếu vẫn tiếp tục như vậy thì tính toán trước kia của bọn họ chỉ sợ là sẽ biến mất không còn chút nào!

“Phụ hoàng, còn chờ cái gì nữa, Thái hoàng Thái hậu vẫn không có tin tức, chẳng lẽ chúng ta vẫn chờ đợi sao? Người xem Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn diễu võ dương oai đóng ở trong lều của hắn!”

Nhị hoàng tử không kiên nhẫn lên tiếng, điều hắn ghét nhất chính là chờ!

“Đúng vậy, phụ hoàng, ta thấy chờ đợi như vậy cũng không phải biện pháp, nếu để cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên chuẩn bị xong xuôi thì chúng ta tấn công vương triều Đoan Tuấn sợ là không dễ dàng như vậy nữa!” rốt cuộc lần này đại hoàng tử cũng chủ trương tiến công!

“Được, nổi trống tiến quân!” rốt cuộc Mộng hoàng cũng ra lệnh, nhưng mà vừa mới nói thì thị vệ bước vào bẩm báo quân địch đã phái người đưa thư tới.

Tiếp nhận thư, sắc mặt Mộng hoàng trở nên ngưng trọng, hắn ném lá thư cho ba vị hoàng tử, ba người kia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hàng chân mày cũng nhíu chặt lại.

“Phụ hoàng, nếu bà bác không có năng lực diệt trừ Đoan Tuấn Mạc Nhiên thì chúng ta cũng chỉ có thể tấn công!”

Nhị hoàng tử nói.

“Trong thư bà ấy đã nói vương triều Đoan Tuấn đã chuẩn bị xong mọi thứ, chúng ta tấn công sợ rằng…”

Đại hoàng tử do dự nói.

“Quan trọng nhất là trong tay bọn họ còn có bà bác cùng tiểu muội!”

Tam hoàng tử vẫn chưa lên tiếng rốt cuộc cũng chậm rãi nói, trong ba người thì hắn là người bình tĩnh nhất, tâm cơ sâu nhất!

“Đây cũng không phải trọng điểm, bà bác của ngươi không thể loại bỏ Đoan Tuấn Mạc Nhiên trẫm cũng đã chuẩn bị xong hết, nhưng điều làm trẫm khó nghĩ nhất chính là không ngờ Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại chủ động nói cho chúng ta biết bọn họ định quay lại đóng trên núi Ngọc Hải, ngọn núi kia cao trăm mét, là đường ranh giới của hai nước, hôm nay chúng ta đã công chiếm, vì sao hắn lại cho chúng ta biết lộ tuyến công chiến của hắn?”

Mộng hoàng thấp giọng nói, lời còn chưa dứt thì có thám tử báo lại, giữa trưa hôm nay có rất nhiều viện binh chạy tới!

“Phụ hoàng, lập tức phái binh tiếp viện núi Ngọc Hải đi!”

Nhị hoàng tử gấp gáp nói, Mộng hoàng ngẫm lại cũng có lý, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhất định là bởi vì viện binh đã tới nên mới bắt đầu phản công, hắn hạ lệnh điều rồi hai đoàn quân đến chấn thủ ở núi Ngọc Hải.

Chỉnh xong tầm bắn, các tướng sĩ của vương triều Đoan Tuấn không khỏi ngồi tụm lại râm ran khó hiểu bàn luận, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại càng lo lắng, nếu thứ đồ chơi này bắn trật, bắn vào quốc thổ của vương triều Đoan Tuấn, một việc nhỏ cũng làm hỏng thì chỉ sợ Phiên quốc sẽ cười đến rụng răng!

“Thế nào? Chàng không tin ta?”

Tây Nhi nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười, nhìn dáng vẻ khổ sở nhăn nhó của hắn thì biết nhất định hắn đang rủa thầm trong lòng.

“Không có” hắn lạnh lùng nói, mí mắt cũng không chớp, đương nhiên là không tin, vẫn không quên lần trước việc của Thiên Địa Thịnh Tây Nhi cũng chỉ thừa cơ trục lợi mà thôi, hắn không tin trên thế giới này lại thật sự có loại pháo đó.

Hừ, nhìn dáng vẻ của hắn thì biết là không tin mà, vẫn còn ra dáng liều chết không chịu thừa nhận! Vừa đảo tầm mắt, Tây Nhi cười nhạt xoay người lại, đưa cây đuốc cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên:

“Phu quân, thiệt thòi cho chàng rồi, làm cho tốt nha, nhất định phải cẩn thận một chút, bởi vì ý tưởng chế tạo cái này nói không chừng giống như là rắm phun ra từ mông đó nha, uy lực của thuốc nổ chàng cũng đã thấy, nhất định phải cẩn thận nha!”

Nàng nháy mắt bước lên, đặt cây đuốc vào trong tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên, sau đó làm ra vẻ sợ hãi lui về sau ba bước.

“Phun ra từ cái mông?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy cây đuốc, nhưng mà châm lửa nhất định phải đứng phía sau đít, hắn hít thở thật sâu làm tốt công tác chuẩn bị, ánh mắt đầy tự tin, nương tử đã khổ cực, huống chi chỉ là châm lửa thôi mà!

“Đúng vậy, chàng nhớ kỹ nhất định phải cẩn thận nha!”

Len lén lui hai bước nữa, sau khi nháy mắt với Lãnh Tuyệt Tâm và Lâm Kiếm Hồng, hai người kia đã biết uy lực rất lớn của thuốc nổ nên tất nhiên sẽ ngoan ngoãn bịt hai lỗ tai lại, làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, chỉ có Đoan Tuấn Mạc Nhiên khó hiểu bước lên, chậm rãi vươn bàn tay to lớn ra, trong ấn tượng của hắn, khẩu đại pháo cũng chỉ giống pháo đốt bình thường, nhưng mà…

“Ầm ầm!!” một tiếng cùng với tiếng la kinh hãi của mọi người, núi Ngọc Hải bị san thành bình địa, binh lính đến xem náo nhiệt chạy tán loạn.

Đáng thương nhất là Đoan Tuấn Mạc Nhiên, Lăng Tây Nhi đã nhắc nhở nên khi tiếng ầm ầm vang lên, tưởng rằng thuốc nổ thật sự bắn ra từ phía sau nên xoay người nhanh như diều hâu, động tác lưu loát gọn hàng, tiện thể bay lên đầu tường của cửa khẩu Sơn Hải, nhưng không ngờ lại rước lấy một trận cười vang.

Ba người Lâm Kiếm Hồng, Lãnh Tuyệt Tâm, Lăng Tây Nhi cười bò ra đất, rốt cuộc bọn họ cũng nhìn thấy vẻ mặt thất kinh của Đoan Tuấn Mạc Nhiên trước giờ vẫn vững như một ngọn núi lớn!

Sờ sờ cái mũi, đầy bụi đất nhảy xuống từ đầu tường, Đoan Tuấn Mạc Nhiên khoanh tay ra phía sau, mặc dù ra vẻ dường như không có việc gì, nhưng mà khóe miệng run rẩy lại bán đứng tâm tình của hắn, hắn bước lên, bàn tay to vươn ra, kéo kéo vạt áo Tây Nhi, mặt cười hì hì, giống như đang đeo mặt nạ phán quan, giọng điệu vô cùng không ổn:

“Nương tử, sao nàng nói cái này có thể phun ra từ phía sau đít mà?”

Lăng Tây Nhi chột dạ rụt cổ lại, mạnh mẽ đưa bụng ra làm tấm chắn, cái miệng nhỏ nhắn chu ra rồi xấu hổ cười hì hì.

“Người ta chỉ nói là có thể thôi mà!”

Vừa rồi không có nói là nhất định, nhưng mà vừa rồi nhìn dáng vẻ thất kinh của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ha ha, nàng liều mạng bụm miệng lại, không cho ý cười đầy bụng lộ ra ngoài, nhưng mà đôi mắt tròn tròn cùng hai vai run rẩy lại bán đứng nàng, ánh mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên trở nên nguy hiểm, hắn khoanh hai tay từ từ bước đến, híp mắt lại, cao cao tại thượng bễ nghễ cúi xuống nhìn Lăng Tây Nhi:

“Hai người bọn họ cũng đứng phía sau, tại sao bọn họ không chạy?”

Người hắn nói tất nhiên là Lâm Kiếm Hồng cùng Lãnh Tuyệt Tâm, chẳng những hai người kia không chạy mà còn không ngừng ghé vào tai binh lính nói nhỏ gì đó, vì vậy cả chiến trường ngoài binh lính hai bên bị dọa run rẩy ngồi trên mặt đất ra thì binh lính phòng thủ sau hậu phương chỉ có thống soái như hắn là nhát gan bay lên trời, sau khi binh lính hiểu ra thì mỗi người đều phồng bụng lên, dùng sức đè nén dường như sắp nhịn cười đến nội thương!

“Chuyện này…chuyện này…” nụ cười chột dạ càng thêm tươi tắn, đôi mắt ướt át chớp chớp, người nào đó nghiêm chỉnh trốn sau lưng hai vị nghĩa huynh.

“Còn có cả tấm chắn nữa?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên thở phì phì nhìn hai nam nhân chướng mắt trước mặt, khi nào thì nương tử yêu quý của mình đã biết cách tìm một chỗ dựa vững chắc thế.

“Phu quân, chàng hãy lập tức phái người đến đàm phán với Mộng hoàng đi nha, nhất định là hắn vẫn chưa kịp nghĩ ngợi gì đâu!”

Một bàn tay nhỏ bé vươn ra từ giữa hai người, sau đó là một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, nàng gian xảo nháy nháy mắt, nể tình nàng đã lập công cho quốc gia, hì hì, chuyện này bỏ qua đi!

Hừ lạnh một tiếng ngoái đầu nhìn lại, chuyện nhà tất nhiên phải đặt sau chuyện nước, nhưng mà hắn tuyệt đối không tha cho tiểu nương tử dám khiêu chiến với uy nghiêm của hắn, dẫn theo Long Thanh, Lâm Kiếm Hồng cùng Lãnh Tuyệt Tâm cũng chạy theo, bốn người rất ăn ý, nếu Mộng hoàng không chịu thỏa hiệp thì sẽ lôi hắn vào hang hổ!

Trong doanh trại, Lăng Tây Nhi hấp tấp chạy vào trong lều, nhanh chóng thu dọn quần áo hành lý, Lục Nhi bước đến, không nhịn được hỏi:

“Nương nương ngài đang làm…” Việc xưa lại tái diễn, lại muốn chạt trốn.

“Ngươi không nhìn thấy dáng vẻ hung ác của Vương gia sao?”

Nàng không kiên nhẫn liếc Lục Nhi một cái, giờ đã thế này rồi, không chạy mới là đứa ngốc!

“Nhưng mà. . . .”

Còn không phải là nương nương tự chuốc lấy sao, tự nhiên lại gây chuyện với Vương gia làm gì!

“Ta tự mình chuốc lấy phải không? Hì hì.”

Tây Nhi cười đắc ý, nàng muốn Đoan Tuấn Mạc Nhiên lập công trước mặt mọi người, làm một Tiểu Tuấn Tử người gặp người thích thì có gì là không tốt!

“Nương nương ngài cũng biết sao!”

Lục Nhi tiến lên thu dọn giúp nàng, mặc dù không đồng ý với hành động nương nương vừa gây chuyện đã chạy mất.

“Nương nương, chúng ta đi đâu đây?”

Tốt nhất là về nhà, chờ Vương gia chiến thắng trở về!

“Đến Giang Nam, tìm mỹ nữ!”

“Hả?” Mỹ nữ?