Vô Diệm Vương Phi

Chương 119: Lâm Y Y trở về




Thật ra chuyện khó giải quyết nhất cũng không phải chuyện này, sau ba tháng bệnh tình của Thái hoàng Thái hậu không có chuyển biến tốt đẹp mà càng chuyển xấu thêm, toàn bộ đại phu trong thành Đoan Tuấn đều không còn cách nào, ý của Hoàng thượng chính là mời sư phụ lão Bất Tử của Đoan Tuấn Mạc Nhiên về nhưng mà lão Bất Tử…

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lắc đầu, hắn sẽ không ra tay, không nói đến trước kia hắn chán ghét người của hoàng tộc, hơn nữa chuyện của Lăng Tây Nhi đã khiến cho hắn hận Thái hoàng Thái hậu thấu xương, nếu như không phải Đoan Tuấn Mạc Bắc ngăn cản thì Thái hoàng Thái hậu đã sớm tiêu đời rồi.

“Tiểu Tuấn Tử, chúng ta trở về đi, Mộng Nhan chắc cũng là một người thấu tình đạt lý, chỉ cần chúng ta nói có tình có lý thì hẳn là không có vấn đề gì!”

Tây Nhi chậm rãi tiến lên, thấy biểu lộ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên có chút không vui, Mộng Nhan vì nàng mới bị vậy, nàng lại mang đến phiền toái cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên nữa rồi sao?

“Không sao, Phiên quốc đã luôn hăm he vương triều Đoan Tuấn chúng ta, cho dù không có chuyện của Mộng Nhan thì cũng sẽ tìm chuyện khác gây khó dễ, chuyện lần này chỉ là một cái cớ thôi! Hoàng thượng cùng Thái hoàng Thái hậu lại khờ dại cho rằng Mộng Nhan chỉ đến vương triều Đoan Tuấn để du sơn ngoạn thủy!”

Không cần nghĩ cũng biết một công chúa sống sung sướng tại quốc gia của mình không muốn lại muốn sang nước khác sống, không có chủ ý bất lương thì là cái gì!

“Nhưng mà…” Không phải chuyện lần này cũng là một ngòi lửa sao?

“Thực lực của Phiên quốc và chúng ta ngang bằng nhau, nếu thật sự đánh nhau thì chưa chắc đã chiếm được lợi thế, chỉ muốn đưa ra vài điều kiện, muốn một chút ít vàng bạc mà thôi! Nàng đang mang thai, đừng nên lo lắng nhiều, chúng ta mau trở về là được!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiến lên, ôm Tây Nhi vào trong lòng, đưa nàng lên xe ngựa rồi sai Long Thanh vào khách điếm mua một ít thức ăn, chuẩn bị ngày đêm lên đường trở về.

Vừa chuẩn bị lên đường thì đột nhiên Tây Nhi phát hiện ra một hình bóng quen thuộc, y phục trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gầy, ánh mắt khó nén vẻ u sầu, phong trần mệt mỏi, sau lưng là một nam tử tuấn nhã, đôi mắt si ngốc không rời khỏi nàng ta, như sợ nàng bị ngã.

“Tiểu thư!”

Tây Nhi kinh ngạc, vừa muốn lên tiếng thì đột nhiên nhớ ra hiệp định với Đoan Tuấn Mạc Nhiên, vì vậy quyết tâm kéo màn cửa lại, nghiêng người ngồi trong xe ngựa không lên tiếng.

“Vương gia!”

Từ rất xa, vẻ mặt Lâm Y Y vô cùng ngạc nhiên vui mừng, cũng chẳng quan tâm đến nề nếp khuê nữ gì, chậm rãi chạy đến.

Ngoái đầu nhìn lại, nhíu chặt lông mày, ánh mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên hiện lên một vẻ chán ghét, hắn lạnh lùng xoay người, kéo dây cương, móng trước của con ngựa bước lên thì trước mặt lại xuất hiện một người, là Thượng Quan Hi, mặt đỏ lên, gấp gáp nhìn theo phương hướng Lâm Y Y đi tới, hắn đến để ngăn Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại!

“Không muốn sống nữa sao?”

Lạnh lùng nói, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn nam nhân trước mắt, ánh mắt tràn ngập vẻ mỉa mai, là nam nhân thì phải giữ chặt lấy nữ nhân mình yêu, còn như bây giờ là sao?

“Người đừng hiểu lầm, ta chỉ…”

Thượng Quan Hi bị ánh mắt lạnh lùng mỉa mai của hắn khiến cho lòng bồn chồn, vừa muốn mấp máy khóe môi khô khốc giải thích thì Lâm Y Y đã đi tới trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nàng ta thở hồng hộc nhìn hắn, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên dùng một chưởng đánh bay:

“”Ta đã hứa với đại ca ngươi sẽ tha cho ngươi một mạng, nhưng hiện giờ ngươi lại xuất hiện trước mặt ta…”

Hắn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường hung ác cùng thô bạo.

Thân thể bay ra xa, một bóng người lướt đi, Thượng Quan Hi tiến lên ôm thân thể của Lâm Y Y trong tay, chuyển tầm mắt, nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn kinh hãi không thôi, vẻ mặt tràn ngập quan tâm:

“Nàng không sao chứ?”

Thấy nàng ta gật đầu, hắn quay đầu lại, trừng mắt nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, không hề sợ hãi trước khí phách cùng vẻ âm tàn của hắn:

“Nàng chỉ muốn gặp mặt Yên Chi một lát, cũng không phải dây dưa gì với ngươi, ngươi làm gì phải đẩy người xa ngàn dặm như vậy!”

Giọng nói tràn ngập bất mãn với Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Ta không muốn gặp lại nàng ta!”

Lạnh lùng mở miệng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên từ từ nâng đôi mắt lạnh lùng tà mị lên, khóe môi mang vẻ hiểm ác, lời nói không có ý thương lượng nào.

Bất lực nhu nhược tựa vào lòng Thượng Quan Hi, Lâm Y Y thảm thiết quay mặt lại, ngước đôi mắt sợ hãi lên, bàn tay nhỏ bé bất lực đan vào nhau:

“Ta thật sự chỉ muốn gặp Yên Chi một chút, bởi vì… bởi vì sau này chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa!”

Nàng ta do dự mở miệng, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe được, vẻ mặt nhút nhát tới cực điểm nhưng ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn lạnh lùng.

“Ta đã nói không muốn gặp lại ngươi rồi!”

Giọng nói của hắn tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, bàn tay to lớn đang vươn tới bên hông, toàn thân tản ra sát khí, Thượng Quan Hi nhìn thấy mà bất an trong lòng, không nhịn được đứng chắn trước mặt Lâm Y Y.

“Y Y, hay là chúng ta đi thôi, hắn sẽ giết nàng đấy!”

Thượng Quan Hi nói nhỏ, ngoái đầu nhìn vẻ vô tình của Đoan Tuấn Mạc Nhiên mà không nhịn được lạnh lùng nói.

“Không, nhất định ta phải gặp được Yên Chi, ta muốn sám hối!”

Nàng ta khổ sở nói, ánh mắt nhu nhược mà trong suốt chớp chớp.

Vẻ nhẫn nại của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã hết, nhuyễn kiếm ra khỏi vỏ, đột nhiên trong nháy mắt phương hướng thay đổi, hắn kinh ngạc nhếch môi, thì ra cánh tay của hắn bị kéo mạnh lại. Không cần quay đầu lại cũng biết sau lưng hắn là ai, ánh mắt hắn tối lại, giọng nói vẫn lạnh lùng tà mị như cũ:

“Lăng Tây Nhi, đừng quên hiệp định giữa ta và nàng!”

“Ta không quên nha, ta không có gặp tiểu thư, thân thể của ngươi đã chặn tầm mắt của ta, ta chẳng thấy gì cả!”

Cái đầu nhỏ của Tây Nhi vùi vào lòng hắn rầu rĩ nói, bàn tay nhỏ bé thuận tiện vuốt ve lồng ngực hắn, tốt bụng xua tan tức giận.

Lạnh lùng hừ một tiếng, không ném Tây Nhi vào trong xe ngựa, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nhìn sang Lâm Y Y, ánh mắt ngập đầy vẻ cảnh cáo, cũng không thu nhuyễn kiếm lại, ra vẻ mỗi một động tác, một lời nói không thích hợp của Lâm Y Y hắn sẽ không khách sáo đưa nàng ta lên tây thiên!

“Yên Chi…”

Lâm Y Y thấp giọng gọi, vẻ mặt vô cùng đau đớn, muốn ngước mắt lên nhìn thẳng vào Tây Nhi nhưng lại ngại ngọn núi trước mặt, muốn nói nhưng lại không dám.

“Chỉ có thời gian một ném hương, muốn nói gì thì nói đi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nói, giọng điệu tỏ ra không kiên nhẫn đến cực điểm.

“Tiểu thư, ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Tây Nhi tựa đầu vào tấm lưng dày rộng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên gấp gáp hỏi, quý trọng thời gian.

“Yên Chi, ta muốn tới đây để giải thích với ngươi…Thật sự xin lỗi, ta…”

Nàng ta nghẹn ngào, chuyện đã từng làm khiến nàng ta xấu hổ không dám nói ra.

“Hả?”

Tây Nhi kinh ngạc ngoác miệng ra, thái độ của Lâm Y Y chuyển biến đột ngột làm cho nàng không thể thích ứng được. Nàng muốn ló đầu ra nhưng người nào đó lại dịch người sang, làm thành bức tường cao chắn trước mặt.

“Bởi vì ta đã từng bắt cóc ngươi…”

Nàng ta nhìn thẳng qua lồng ngực của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, cố gắng tưởng tượng nó thành cái đầu nhỏ của Tây Nhi.

“Tiểu thư…”

Tây Nhi vui mừng cười cười, rốt cuộc tiểu thư cũng biết sai rồi sao? Như vậy, nàng ta còn giận nàng cướp mất chồng của nàng ta không nhỉ? Nàng ngước mắt lên, mở miệng nói nhưng bức tường thịt trước mặt thật chướng mắt.

“Tiểu Tuấn Tử!”

Nàng nhíu đôi mày liễu lại, giọng điệu không vui.

“Hửm?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hoài nghi quay đầu lại, đôi mắt to đen lúng liếng khó hiểu nhìn nương tử yêu dấu đang chống nạnh ưỡn ngực ngẩng đầu.

“Tam tòng tứ đức!”

Đôi mắt trừng lên như mắt rồng, lời nói trôi chảy phát ra từ đôi môi đỏ mọng, Tây Nhi đứng sau bức tường thịt, rướn cổ lên.

“Hửm?”

Khóe môi không cam lòng nhếch lên đến mang tai, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không kiên nhẫn trợn tròn mắt, bĩu môi nhưng hai chân lại không chịu nhúc nhích chút nào.

“Chàng đang muốn ta lặp lại lần nữa sao?”

Tây Nhi học theo dáng vẻ của hắn hung ác nheo mắt lại, đôi chân nhỏ không ngừng run run trên mặt đất, khí thế hoàn toàn không thua kém vị Vương gia lãnh khốc như hắn.

Chuyển tầm mắt, nhìn nhìn lại vẻ mặt áy náy của Lâm Y Y, khóe môi của Đoan Tuấn Mạc Nhiên ấm ức từ từ hạ xuống, lại chuyển tầm mắt nhìn sang nương tử đang vênh mặt hất hàm sai khiến, quay đầu đi, suy tư vài giây rồi nặng nề gật đầu, bước sang một bên.

Rốt cuộc thế giới trước mắt không còn âm y không ánh sáng nữa, Tây Nhi thỏa mãn gật đầu, khóe môi tự đắc vểnh lên, đưa ngón cái lên khen ngợi Đoan Tuấn Mạc Nhiên, xem ra giáo dục hiện đại cũng có chút thành quả, chỉ là cần phải tiếp tục cố gắng.

Ngóng nhìn biểu lộ ấm ức của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, Lâm Y Y khiếp sợ trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc thật lâu không tiêu tan, giống như một kẻ ngốc, nhưng nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ý cười của Tây Nhi thì ánh mắt nàng ta tối sầm lại, một vẻ thất vọng thoáng hiện ra, sau đó lại bị nỗi đau lòng thay thế, miệng nhỏ mím lại, hàm răng trắn nõn cắn chặt đôi môi anh đào, ánh mắt cũng dại đi.

“Tiểu thư, ta đã không còn trách ngươi lâu rồi, ta tin ngươi cũng có nỗi khổ tâm, ta hiểu mà!”

Tây Nhi duỗi bàn tay nhỏ bé ra, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang muốn đưa ra ý kiến khác, ánh mắt chỉ khẽ lay động đã bị một tiếng ho của Tây Nhi làm cho phải nuốt trở về.

Hai bàn tay nắm chặt lại, Lâm Y Y cảm kích nhìn Tây Nhi nói:

“Ngươi thật sự nghĩ vậy sao? Ngươi thật sự không trách ta sao?”

Giọng nói tràn đầy hoài nghi, vốn lần này nàng ta đến để nghe Tây Nhi trách cứ.

Bị Lâm Kiếm Hồng đuổi ra khỏi nhà mấy ngày, mặc dù có Thượng Quan Hi bên cạnh nhưng nàng ta cũng đã nếm hết mọi cay đắng của nhân gian, mà ngay cả hai tỷ tỷ ruột cũng không muốn giữ nàng lại, ai bảo người nàng đắc tội chính là vị Vương gia ác ma của vương triều Đoan Tuấn, người người đều e sợ trốn đi còn không kịp, trên người vừa không có tiền bạc, nếu như không có Thượng Quan Hi thì hiện giờ nàng đã sớm dìm mình xuống sông Tần Hoài chết đi cho xong!

“Không trách, tiểu thư, trong lòng ta vẫn luôn cảm kích ngươi, nếu không có ngươi chiếu cố đến ta thì ta đã bị phu nhân đánh chết từ lâu rồi, ngươi cũng biết đấy, ta luôn vụng về như vậy mà!”

Nàng xấu hổ cười cười, ở Lâm phủ thật sự nàng đã gây ra rất nhiều họa, mỗi một lần đều do Lâm Y Y giúp nàng vượt qua cửa này kia.

“Yên Chi… Ngươi đừng nói như vậy, là do ta nhất thời bị quỷ mê hoặc, sợ hãi…”

Nàng ta nhìn trộm Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhưng đổi lấy chỉ là một tiếng hừ lạnh:

“Mới bắt ngươi phải gả thay, nhưng mà ta lại đổi ý vì đã tìm được…”

Nàng ta lại liếc nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, giờ không còn là tiếng hừ lạnh mà là cái trừng mắt phẫn nộ không kiên nhẫn, tròng mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên dường như muốn rớt ra!

Lâm Y Y khiếp đảm cúi xuống đầu, nuốt từng ngụm nước miếng khẽ lên tiếng:

“Cho nên đã gây ra nhiều chuyện làm tổn thương ngươi, quá đáng nhất chính là giao ngươi cho Thiên Địa Thịnh làm tín vật hợp tác…”

Nàng ta không nói nữa, bởi vì nam nhân lúc nãy còn trừng mắt giờ đã khoanh hai tay trước mặt, đôi bàn tay mạnh mẽ kia phát ra âm thanh còn khủng bố hơn cả băng đạn.

“Tiểu thư, đừng nói như vậy, vị trí Vương phi này vốn là của ngươi, là ta đã…”

Tây Nhi e lệ nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, chỉ khẽ liếc một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo đến tột cùng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên lập tức tràn ngập vui vẻ, thuận tiện liếc mắt đưa tình một cái, nhếch nhếch cái mũi, biểu lộ buồn cười vô cùng.

“Nhưng mà thật sự xin lỗi, ta thích hắn, ngươi có thể tặng hắn cho ta không?”

Tây Nhi mở miệng nói lại khiến cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên không hài lòng:

“Cái gì mà tặng, ta vốn là của nàng mà!”

Hắn bất mãn đi đến, duỗi cánh tay ra, đầy chiếm hữu ôm Tây Nhi vào trong lòng.

“Ai nha, nữ nhân đang nói chuyện nam nhân không được xen vào nha, Long Thanh, mau kéo người này sang một bên đi!”

Tây Nhi ngoái đầu lại trừng mắt nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, cao giọng sai bảo.

“Hả?”

Liên quan gì đến hắn chứ? Long Thanh đứng một bên xem kịch vui hoài nghi ngoái đầu lại, nhìn nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang trừng mắt, bất động, lão đại mà, hắn không dám đâu!

“Ngươi có muốn biết súng kíp được chế tạo thế nào không?”

Tây Nhi lành lạnh nói, nheo mắt liếc xéo Long Thanh.

Không nói hai lời, xông lên, đặt tay lên bả vai Đoan Tuấn Mạc Nhiên:

“Lão đại, uất ức cho ngươi rồi, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu!”

Có sữa thì chính là mẹ, có tài năng thì làm lão đại, Long Thanh nhanh chóng trở mặt.

Tiến lên kéo Lâm Y Y qua một bên, Tây Nhi cùng Lâm Y Y trò chuyện to nhỏ, hai người vui vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì, vừa nói vừa liếc nhìn sang hai nam nhân là Đoan Tuấn Mạc Nhiên và Thượng Quan Hi.

“Thật sao?”

Tây Nhi kinh ngạc kêu lên. Đoan Tuấn Mạc Nhiên dỏng tai lên, cố gắng nghe xem nàng đang nói gì nhưng lại cách qua xa mà tiếng nói lại quá nhỏ…

“Tốt, tốt quá!”

Lời tán thưởng vang lên, mặt mày Tây Nhi hớn hở.

“Không đâu!”

Giọng nói cô đơn, Tây Nhi sầu khổ nhăn mũi.

“Ừ, nhất định nha!”

Giọng nói hưng phấn, không nhịn được tung tăng như chim sẻ.

“Bảo trọng!”

Giọng nói lưu luyến không nỡ chia tay, rốt cuộc Tây Nhi cũng quay người lại, sau lưng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cùng Long Thanh vẫn còn đang nghe lén, dường như trước mặt đang bị chặn bởi một bức tường dày đặc.

“Chúng ta đi thôi!”

Nàng tiến lên, lớn tiếng nói, Long Thanh cùng Đoan Tuấn Mạc Nhiên giật mình cụng đầu vào nhau.

“Hả?”

Vậy là nói xong rồi sao, nhưng bọn hắn chưa nghe được gì mà, ngoái đầu lại nhìn Lâm Y Y, khuôn mặt mỉm cười tràn đầy hạnh phúc, tâm trạng đau lòng sớm đã không còn.

“Phu quân, không phải nói trong triều còn có chuyện quan trọng sao? Không phải nói chỉ có thời gian một nén hương thôi sao?”

Ngồi ngay ngắn trên xe ngựa, Tây Nhi phất phất bàn tay nhỏ bé, triệu hồi hồn vía của hai người kia lại.

Nhìn nhau, vẻ mặt hai người đều ngơ ngác, lên ngựa, đi xa.

Mưa hoa đầy trời, núi non trùng trùng điệp điệp, xe ngựa đi xa dần, đôi môi đỏ tươi mấp máy, đôi mắt phượng u oán nhíu lại, rốt cuộc Lâm Y Y cũng khẽ thở dài.

“Tâm sự xong rồi sao, có…”

Vẻ mặt Thượng Quan Hi do dự, nhẹ nhàng mở miệng hỏi, giọng điệu cẩn thận như sợ dọa đến giai nhân trước mặt.

“Ta đáng để ngươi làm vậy sao?”

Lâm Y Y chuyển tầm mắt, ánh mắt càng thêm u oán, hơi cúi đầu, khóe mắt hơi ươn ướt.

“Đương nhiên đáng giá, từ lần đầu tiên gặp nàng ta đã cảm thấy phải che chở cho nàng thật tốt, yêu thương nàng…”

Thượng Quan Hi gấp gáp nói, sợ giai nhân không tin nên ánh mắt càng nghiêm túc, chỉ kém chưa đưa tay lên thề.

“Dù ta là một nữ tử khiến người ta chán ghét mà vứt bỏ sao?”

Ánh mắt chán ghét của Đoan Tuấn Mạc Nhiên khiến nàng xấu hổ vô cùng.

“Nàng không phải thế, nàng dịu dàng đáng yêu, lương thiện uyển chuyển sâu sắc, sao có thể là nữ nhân khiến người ta chán ghét vứt bỏ được?”

Thượng Quan Hi tiến lên, vội vã bắt lấy bàn tay nàng rồi lại đột nhiên ý thức được đã đường đột nên vội buông ra, vẻ mặt hoang mang, sợ Lâm Y Y tức giận.

Thở dài lần nữa, Lâm Y Y tiến lên nắm lấy bàn tay to của hắn, làm cho bàn tay của hắn nắm chặt lấy tay nàng:

“Làm sao ta gánh được những từ ngữ hình dung đẹp như vậy, xem ra ngươi đã đánh giá ta quá hoàn mỹ rồi!”

Môi của nàng mang một vẻ cay đắng.

“Không, lời ta nói rất chân thành!”

Hắn lại vội vã nói, sợ Lâm Y Y không tin.

“Được rồi, ta tạm thời tin, chỉ là hiện giờ ta đã bị đại ca đuổi đi, sợ là không có đồ cưới!”

Nàng hạ tầm mắt nói khẽ, giọng điệu ngập ngừng, sắc mặt đỏ ửng.

“Muốn đồ cưới thế nào Thượng Quan gia của ta…”

Thượng Quan Hi không thèm để ý chút nào nói rồi lại đột nhiên ngừng lại:

“Nàng…nàng nói cái gì?” Vẻ mắt hắn tràn ngập hoài nghi.

“Không nghe thấy thì thôi…”

Lâm Y Y xoay người, muốn rút tay ra nhưng lại bị hắn nắm chặt:

“Nghe thấy, thật sự nghe thấy, ta không cần đồ cưới, thật sự không cần!”

Hắn cao hứng bừng bừng nói, nổi lên dũng khí tiến đến, ôm Lâm Y Y vào trong lòng xoay vài vòng:

“Y Y, Y Y, Y Y tốt của ta!”

Giọng nói hưng phấn vang khắp núi, kinh động đến cả vùng biển yên lặng, cuộn sóng vỗ vào bờ, hù dọa đến từng tầng bọt nước.

Hành trình ba ngày bởi vì ngày đêm lên đường mà biến thành hai ngày, trở lại thành Đoan Tuấn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên vừa xoay người xuống ngựa, vẫn chưa đứng vững thì Lưu An đã gấp gáp vọt ra từ trong phủ, thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên thì kích động khóc không thành tiếng, chỉ kém phần rơi cả nước mắt lẫn nước mũi xuống.

“Vương gia, ngài đã trở về, ngài có biết Hoàng thượng đã…”

Hắn còn chưa nói hết lời thì đã kinh ngạc há mốc miệng ra, Vương gia không thèm để ý đến hắn mà đi vòng qua xe ngựa, tự mình vịn Vương phi xuống xe.

Đương nhiên Lưu An không thể nào quên chuyện sai Tây Nhi đã làm ra, bởi vì nàng mà Vương gia mới không từ mà biệt, bởi vì nàng mà vương phủ mới loạn lên, bởi vì nàng…

Xem ra hai người đã làm hòa, hắn phận là nô tài chỉ có thể thuận theo ý của chủ tử, hắn cười cười tiến lên, phất phất tay bảo hạ nhân ra đỡ Tây Nhi.

“Không cần!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nắm tay Lăng Tây Nhi chậm rãi bước vào cửa chính của vương phủ, thái độ thân mật khiến cho bất kì kẻ nào cũng có thể thấy được hắn quan tâm đến nàng cỡ nào, những tên hạ nhân đã từng nói bậy bạ sau lưng Vương phi đều mang vẻ phục tùng không dám thở mạnh ra, lại cung kính với Tây Nhi như trước.

Ngoài đầu nhìn lại vẻ cung kính của bọn hạ nhân với mình, Tây Nhi cảm kích nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, không thể phủ nhận giờ khắc trở về này, nàng thật sự rất lo lăng thái độ của mọi người với nàng!

Hiện giờ thì tốt rồi, mọi việc đã ok! Nàng tiến lên, ngón tay mềm mại viết lên lòng bàn tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên chữ “thanks” nhưng Đoan Tuấn Mạc Nhiên chỉ cười với nàng, không có phản ứng gì.

Chuyển tầm mắt đi, Tây Nhi vui vẻ ra mặt, lần sau nếu Đoan Tuấn Mạc Nhiên bắt nàng học lễ nghi thì nàng sẽ bắt hắn học tiếng Anh, xem ai sẽ khó qua hơn! A ha ha, ta cười đắc ý, cười đắc ý!