Thấy Y Nhân đến, Tây Nhi sửng sốt rồi gật đầu cười, Y Nhân lả lướt tiến đến, thấy Lục Nhi dẫn theo đại phu ra cửa, đảo mắt một lượt, nhẹ giọng nói:
“Muội muội, ta nghe nói muội tìm đại phu đến đây, không biết muội muội có bệnh gì?” trên mặt thoáng qua một tia giảo hoạt lại ân cần hỏi thăm.
Tây Nhi cười cười, muốn nói cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên biết đầu tiên, đối với Y Nhân trong lòng cũng tránh không được có chút ngượng ngùng, vì vậy chỉ lthuận miệng nói hai câu:
“Chỉ là có chút đau họng mà thôi, có thể là khí hậu không phù hợp!”
“Vậy sao? Muội muội chờ một lát, tỷ tỷ xuống phòng bếp làm chút hoa quả giải nhiệt mang tới, bảo đảm muội muội ăn xong sẽ cảm thấy tốt hơn!”
Nàng ta nhiệt tình đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài.
“Không… Không cần!”
Tây Nhi muốn ngăn cản, nhưng Y Nhân lại vội vàng rời đi, trên đường đụng phải Lục Nhi cũng ân cần mỉm cười.
“Phu nhân, Lục nhị phu nhân hình như là thật sự quan tâm đến phu nhân!”
Lục Nhi ngưng mắt nhìn rồi vội vàng vào phòng, đóng cửa phòng nói.
“Vậy sao?”
Tây Nhi lắc đầu, nàng không cảm thấy thế, nàng chỉ có quan niệm người không đụng đến ta ta không đụng đến người mà thôi, nhưng Y Nhân này có thể thấy là còn ít lương tâm!
“Vương gia đâu?”
Nàng giúp Tiểu Phúc một tay, nét mặt thỏa mãn, trong mắt có ý cười hỏi.
“Sáng sớm đã cùng Long gia đi ra ngoài, Vương gia nói cứ để cho phu nhân ngủ nhiều một chút rồi tự nhiên thức dậy là được, dù sao một khi xử lý xong chuyện bên này, liền trở về cũng sẽ thành Đoan Tuấn!”
Lục Nhi vừa nói vừa giúp nàng uống trà nóng.
“Vương gia vẫn còn lo lắng chuyện Thiên Địa Thịnh cùng đám hỏi với Lâm phủ sao?”
Lăng Tây Nhi thì thào mở miệng, biết rõ Lục Nhi không có khả năng trả lời nàng, nhưng vẫn hỏi.
“Phu nhân, việc này… Ơ? Phu nhân, phu nhân muốn đi đâu?”
Lục Nhi lập tức đi theo.
“Giúp Vương gia!”
Tây Nhi lạnh nhạt mở miệng, chân bước không ngừng, đi ra cửa, bảo Lục Nhi đến Lâm phủ chuyển lời, rồi một mình lên Tụ Hiền lâu, dựa vào lan can nhìn ra thác nước phía xa từ trên núi chảy xuống, chờ Lâm Kiếm Hồng .
Tụ Hiền lâu dựa lưng vào dãy núi trập trùng, tạo thành tấm bình phong sừng sững, bên phải là một hồ nước trong xanh, trơn nhẵn như gương, trong suốt thanh tú, bên trái còn có khu chợ phồn hoa, phố nhỏ quanh co, người đến người đi, thực sự náo nhiệt.
Ánh mặt trời xuyên qua những nhành cây chồi non nảy xanh um, từng điểm sáng vàng óng tinh nghịch nhảy nhót, theo gió thổi qua lá xanh, một vầng sáng cũng theo đó chập chờn lóng lánh trên trường kiếm, khi chém, khi đâm, khi phòng thủ, lúc tấn công, mỗi đường kiếm là một chiêu thức, vô cùng biến hoá, Lâm Kiếm Hồng mặc một bộ y phục màu xanh, phiêu dật uyển chuyển trong gió, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp, chỉ là mày rậm hơi có chút cô đơn, trong mắt ánh lên một tia do dự cùng bất quyết (không thể quyết định). Phía trước nhà chính là một chiếc xe lăn đang nằm lẳng lặng.
“Đại thiếu gia!”
Lâm quản gia la lớn từ xa, sợ bị kiếm sắc như gió của chủ nhân gây thương tích.
Hấp khí, thu kiếm, Lâm Kiếm Hồng trở lại ánh mắt lạnh lùng nhìn quản gia, không vui mở miệng:
“Có chuyện gì, nói, la lối cái gì?” âm điệu của hắn càng lạnh lùng hơn, lại mang một ít tang thương.
“Bên ngoài có người đưa thư đến, nói mời thiếu gia đến Tụ hiền lâu một lát!”
Quản gia biết tâm tình hắn không tốt, không dám nói nhiều, nhanh chóng nói thẳng vào vấn đề chính.
“Tây Nhi…”
Thì thào mở miệng, hai tròng mắt đang lãnh đạm bình tĩnh đột nhiên trong phút chốc ánh lên cơn sóng gió động trời.
“Là ai đưa tới? Người đâu?”
Hắn quay lại, vội vàng mở miệng.
“Là… Là một vị tiểu cô nương, xem ra là một nha hoàn, lúc nãy nói xong liền rời đi!”
Quản gia thấy ánh mắt hắn như vậy liền biết vị Lăng cô nương này nhất định là một nhân vật lớn, vì vậy nhanh nhẹn trả lời.
“Ta đã biết!”
Hắn xoay người, hai tròng mắt u ám thâm thúy ngắm nhìn chiếc xe lăn thật lâu rồi đi nhanh vào phòng, chỉ sau một nén nhang, thân mang trường bào màu xanh ngọc, bên hông đeo ngọc bội phỉ thuý, tóc đen buộc lên phiêu dật trong gió, nét mặt khó nén nổi hưng phấn, Lâm Kiếm Hồng đi ra khỏi phủ.
“Đại thiếu gia, người muốn đi ra ngoài sao?”
Quản gia biết rõ còn cố hỏi.
“Nếu Tam tiểu thư có hỏi thì nói không biết, hiểu chưa?”
Hắn lạnh lùng mở miệng, không trực tiếp trả lời quản gia, mang theo hưng phấn bước đi thật nhanh.
“Không biết, ta vốn cái gì cũng không biết!”
Quản gia lẩm bẩm nói, tiến lên giúp Lâm Kiếm Hồng cất xe lăn vào đại sảnh.
“Lâm quản gia, đại ca của ta đâu!”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Lâm quản gia còn không chưa kịp buông xe lăn xuống thì Lâm Y Y đã không vui, cau mày đã bước vào đại sảnh. Nàng tới là muốn hỏi kết quả, nội tâm dày vò đã làm cho nàng không thể chờ đợi được rồi!
“Tam tiểu thư, thiếu gia vừa mới đi ra ngoài!”
“Vậy sao?”
Lâm Y Y quay người, nhìn thấy tờ giấy trên bàn, không khỏi cười lạnh, nắm chặt tờ giấy cũng vội vàng đi ra ngoài.
Đến Tụ Hiền lâu, rất xa đã nhìn thấy Tây Nhi, vẫn một thân xanh quần áo xanh biếc như cũ dựa vào lan can nhìn ra xa, chỉ là không phải là một cô gái tóc dài, mà một búi tóc xinh đẹp được cài bằng một cây trâm trân châu, nhìn thành thục hơn nhiều.
Lâm Kiếm Hồng hạ mắt, che lấp tình cảm cô đơn tình lại, sau đó theo ánh mắt ngang nhiên, chậm rãi tiến lên.
“Đại thiếu gia, ngươi đã đến rồi!”
Xưng hô không có thay đổi, nét mặt vui mừng lẫn sợ hãi tươi cười cũng không có thay đổi, nhưng mà Lâm Kiếm Hồng cũng không thể vui mừng nổi, có vài thứ, đã lặng lẽ thay đổi.
“Ta đã tới!”
Hắn nhàn nhạt mở miệng, tiến đến đối diện với Tây Nhi rồi lặng lẽ ngồi xuống.
Tây Nhi khẽ cười một tiếng, đánh giá hắn, ngũ quan vẫn tuấn tú như xưa, chỉ là gương mặt gầy đến rất nhiều, cảm giác hơi thở mang vài phần vài phần mệt mỏi, phảng phất bộ dáng bệnh nặng mới khỏi.
“Đại thiếu gia, thương thế của ngươi không phải khỏi hẳn rồi sao? Tại sao vẫn còn gầy gò như thế này?”
Nét mặt nàng khó nén vẻ ân cần, lần này thấy Lâm Kiếm Hồng phảng phất tang thương hơn so với lần trước rất nhiều, theo lý mà nói, xưng bá minh chủ võ lâm, hẳn là càng thêm hăng hái mới đúng.
“Vậy sao?”
Hắn bất tri bất giác giơ bàn tay to lên, sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, không thèm để ý, cười cười, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết:
“Ngươi thoạt nhìn như vậy, nhưng thật ra đã đẫy đà không ít, hắn… Đối đãi ngươi có tốt không?”
“Xem ra là thật là béo lên rồi, ngay cả đại thiếu gia cũng đã nhìn ra!”
Tây Nhi khoa trương thở dài, nhẹ nhàng nhíu mày, làm một vẻ mặt sầu khổ.
“Thế nào? Ngươi để ý sao?”
Nét mặt hắn hiện ra vẻ sủng nịch, ánh mắt ôn nhu làm cho Tây Nhi nhịn không được cảm thấy khó xử trong lòng. Như vậy, Lâm Kiếm Hồng vẫn còn thương yêu mình!
“Đại thiếu gia, kỳ thật ta lần này…”
Nàng cố lấy dũng khí mở miệng, lại bị Lâm Kiếm Hồng cắt đứt:
“Yên Chi, ta đã sớm nói, ngươi kêu tên của ta là được rồi, ngươi nên biết, từ cái đêm ngươi đưa ta chiếc xe lăn kia, ở trong lòng ta ngươi đã không phải là một nha hoàn!”
Hắn chậm rãi mở miệng, mặc dù thanh âm hỗn loạn, cô đơn, nhưng lại ôn nhu như cũ.
“Nhưng mà ta đã quen rồi!”
Lăng Tây Nhi nhìn hắn, tại Lâm phủ, nàng có thói quen làm một tiểu nha hoàn.
“Vậy hãy kêu ta Lâm đại ca đi! Ta thích ngươi gọi ta như vậy!”
Hắn tiếp tục khẩn cầu.
“Lâm đại ca!”
Trong lòng Tây Nhi cứng lại, trông thấy ánh mắt ôn nhu cùng thâm tình của hắn, trong lòng thậm chí có một loại cảm giác không nói nên lời, như thể là nàng thiếu Lâm Kiếm Hồng rất nhiều rất nhiều.
“Ngươi nói đi, tìm ta có chuyện gì?”
Hắn cười cười hài lòng, đôi mắt ôn hòa nhìn nàng, chậm rãi mở miệng.
“Là chuyện của tam tiểu thư …”
Nàng cắn chặt đôi môi anh đào, không biết nói như vậy có thích hợp hay không.
“Ngươi nói đến việc hôn nhân của Y Y cùng Lãnh Tuyệt Tâm sao?”
Ánh mắt của hắn đột nhiên lạnh lùng, hỏi:
“Là Đoan Tuấn Mạc Nhiên bảo ngươi tới?”
Tiếng nói đột nhiên thâm trầm như ẩn chứa một cảm giác đau xót.
“A… Không phải!”
Lăng Tây Nhi khoát tay, sợ hãi nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn, trong lòng kỳ quái không hiểu vì sao hắn chuyển thái độ như vậy.
“Vậy sao?”
Vẫn lạnh lùng như cũ, mở miệng hỏi, nhưng nét mặt cũng dịu lại chút ít, Lâm Kiếm Hồng bưng chén trà chậm rãi uống, đè xuống cảm giác thất vọng trong lòng, mở miệng:
“Ngươi tìm ta chính là vì chuyện này sao? Ngươi… Không hy vọng Y Y có thể hạnh phúc sao?” Ánh mắt sáng quắc.
“Không phải!”
Lăng Tây Nhi đột nhiên hiểu hắn nhất định là đang hiểu lầm cái gì, vì vậy nhanh chóng mở miệng giải thích:
“Là bởi vì Thiên Địa Thịnh bây giờ đang đối chọi triều đình, Lâm đại ca lại là minh chủ võ lâm, nếu hai bên các ngươi làm đám hỏi…”
“Tránh không được bị triều đình hiểu lầm là Thiên Địa Thịnh cùng võ lâm hợp tác có đúng không?”
Hắn nhướng mày, trong ánh mắt ẩn chứa nét cười không kiên nhẫn.
“Đúng!” Nàng gật đầu.
“Ngươi vì giúp Đoan Tuấn Mạc Nhiên có thể không để ý đến hạnh phúc của Y Y sao? Ngươi nên biết, người Y Y thích chính là Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng mà… Đương nhiên chuyện này là Y Y, là Lâm gia chúng ta sai trước, nhưng mà nếu ngươi đứng ra ngăn cản việc hôn nhân này…”
Trong lòng không vui làm cho Lâm Kiếm Hồng có chút nói mà không thèm lựa lời.
“Không phải, ta không đơn giản là vì trợ giúp Đoan Tuấn Mạc Nhiên, cũng vì ngươi, Lâm đại ca, hơn nữa cũng là vì vương triều Đoan Tuấn cùng dân chúng!”
Lăng Tây Nhi kích động đứng lên:
“Đoan Tuấn Mạc Nhiên phụng ý chỉ của Hoàng thượng diệt trừ Thiên Địa Thịnh, ngươi hẳn là rõ việc này, nhưng hắn không có hành động gì mà lại kiên trì đàm phán cùng Thiên Địa Thịnh, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy dụng tâm của hắn sao? Hắn sợ làm bị thương đến những người dân vô tội!”
“Người dân vô tội?”
Lâm Kiếm Hồng nhịn không được lạnh lùng cười rộ lên, khóe môi châm chọc nói:
“Mỗi người đều biết Đoan Tuấn Vương gia âm ngoan thô bạo, thủ đoạn tàn nhẫn, xin hỏi một chút, hắn trở nên có lòng tốt như vậy từ khi nào thế?”
“Bị giết nên phải tự vệ!”
Lăng Tây Nhi thở hổn hển nói:
“Thủ đoạn tàn nhẫn là vì muốn làm người khác nể sợ hắn, làm cho mọi người sợ hãi hắn, kỳ thật, hắn cũng rất có lòng nhân từ!”
“Vậy sao?”
Lâm Kiếm Hồng nhướng mày, không cho là đúng.
“Ngươi có thể không tin, nhưng mà giải quyết chuyện này một cách hòa bình là lựa chọn tốt nhất, ngươi không nhận thấy vậy sao?”
“Có lẽ!” Hắn tiếp tục nhàn nhạt mở miệng.
“Lâm đại ca… chẳng lẽ ngươi thật sự muốn hợp tác cùng Lãnh Tuyệt Tâm sao? Đối với ngươi như vậy mà nói căn bản không tốt chút nào!”
Trong ánh mắt Lăng Tây Nhi chứa đựng vẻ lo lắng.
“Không có? Ta không cho là như vậy!”
Hắn nhàn nhạt cười:
“Ít nhất là ngươi đã tới tìm ta rồi có đúng không? Nếu như không có chuyện này, chúng ta muốn gặp mặt sợ là không có dễ dàng như vậy nha?”
Hắn cười đến càng lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại càng lạnh lùng làm cho Tây Nhi không khỏi thấp thỏm bất an.
“Lâm đại ca, ngươi không cần nói như vậy, ở Lâm phủ, người ta cảm kích nhất chính là ngươi cùng tiểu thư, nếu như không có các người cũng không có ta ngày hôm nay, nhưng mà chuyện tình cảm…”
“Chính là không thể miễn cưỡng phải không? Ta biết, cho nên ta cũng không trách ngươi!”
Thấy nét mặt nàng hiện ra vẻ khó xử, ngay lập tức oán hận cùng cô đơn trong lòng liền nhanh chóng biến mất tại phía chân trời, khát vọng trong lòng hắn không phải chính là như vậy sao? Kỳ thật không cần nhiều, chỉ cần như vậy, đứng ở xa nhìn nàng là đủ rồi!
“Cám ơn Lâm đại ca!”
Lăng Tây Nhi thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng tốt rồi, nhưng mà chuyện đám hỏi … Nàng nhíu mày nhìn sang Lâm Kiếm Hồng, hai mắt hắn đang nhìn nàng rất chăm chú, cười cười, tay chân luống cuống đặt trên bàn, trong lòng suy nghĩ xem làm cách nào bỏ chuyện này sang một bên.
“Yên Chi!”
Một lúc sau, Lâm Kiếm Hồng đột nhiên nhìn lên, ánh mắt chứa đựng vẻ do dự.
“Hửm?”
“Ngươi thật sự hạnh phúc sao?”
Hắn chậm rãi mở miệng, vừa mới dứt lời, Tây Nhi đột nhiên không nhịn được đứng lên, khẽ vuốt ngực, cầm khăn che cái miệng nhỏ nhắn, cúi người ngập xuống bàn.
“Ngươi sao vậy?” Lâm Kiếm Hồng kinh ngạc, nhanh chóng tiến lên.
“Không… Không có gì!”
Tây Nhi huơ huơ bàn tay nhỏ bé, ngồi thẳng lại, khuân mặt ửng hồng, ý cười trong mắt không thể giấu được.
“Lâm đại ca, ta thật sự rất hạnh phúc!”
“Ngươi…”
Lâm Kiếm Hồng kinh ngạc, bị nét mặt tươi cười của nàng làm cho khiếp sợ nói không ra lời, hồi lâu sau, ánh mắt lần nữa tối sầm lại:
“Ngươi có đứa nhỏ của hắn?”
“Đúng!”
Nụ cười ngọt ngào tựa như trong suốt sáng ngời, Tây Nhi mỉm cười ngạot ngào làm cho Lâm Kiếm Hồng cảm thấy ghen ghét.
Thân thể đột nhiên cứng lại, giống như ảo giác, Lâm Kiếm Hồng nghe được thanh âm cõi lòng mình tan nát, từng mảnh từng mảnh, đau buốt, làm cho hắn cơ hồ muốn hít thở không thông, hắn nắm chặt hai tay, giấu đi ánh mắt đau khổ tột cùng, khoé môi mím chặt lại, khuôn mặt gầy gò vì thế mà càng thêm vẻ lo lắng.
“Ngươi… Làm sao vậy?”
Tây Nhi bị nét mặt và ánh mắt hắn làm cho hoảng sợ, nhanh chóng đứng dậy, quan tâm hỏi thăm.
Một mảnh yên lặng, lòng người cũng yên lặng, hồi lâu sau, Lâm Kiếm Hồng nhìn lên, ánh mắt vừa mang vẻ thất vọng cùng đau lòng, hắn ngưng mắt nhìn Tây Nhi, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, sau đó chậm rãi mở miệng:
“Không có việc gì, ta chỉ là… Chết tiệt, tại sao ngươi muốn ở bên cạnh tên ác ma kia chứ!”
Câu nói sau cùng cơ hồ là rống giận, hắn trừng mắt, hỗn loạn rồi phẫn nộ, thất vọng, tuyệt vọng cùng đau lòng, gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tây Nhi, câu kia lời vừa rời khỏi miệng, hắn dường như được giải toả, được bộc phát, nét mặt, ánh mắt lập tức kinh khủng tới cực điểm, gân xanh trên mặt nổi lên:
“Tại sao ngươi không chọn ta? Tại sao? Ta kém hắn ở điểm nào? Tại sao?”
Trước mặt chén trà cũng giống như cảm xúc tức giận của hắn, run rẩy đụng vào nhau, rung lên bần bật.
Tây Nhi nhìn sang bên cạnh, thấy những ánh mắt khiếp sợ quanh mình, lập tức thấp giọng nói:
“Lâm đại ca, chúng ta đang ở tửu lâu… Ngươi!”
“Tại sao?”
Thanh âm của hắn hạ thấp, nhưng mà vẫn âm trầm như cũ, lãnh túc (lạnh lùng và nghiêm túc), vẫn còn mang một phần thô bạo.
“Lâm đại ca… Ngươi…”
Tất nhiên, Lăng Tây Nhi không ngờ tới chuyện này, nàng trấn tĩnh lại, thở dài một hơi, một lúc sau mới nói như đinh đóng cột:
“Lâm đại ca, ta đã gả cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên, bất kể việc hôn nhân này là trò đùa cũng được, là số mệnh cũng được, ta phải nói cho ngươi biết, chuyện này thực sự đã không có cách nào thay đổi, ta cũng biết, chỉ bằng sức của một mình ta, để thay đổi thế giới này rất khó, nhưng mà, Lâm đại ca, trong lòng mỗi người đều có lương tri, Đoan Tuấn Mạc Nhiên là ác ma thì sao, hắn cũng có mặt đáng yêu, giống như ngươi Lâm đại ca, ngươi muốn làm một đại ca chân chính trước mặt ta, khiến cho ta cảm kích tín nhiệm, nhưng trong lòng ngươi cũng có oán hận, cũng có điểm không phục! Chỉ là, ta mong ngươi đừng để cho hận ý này huỷ hoại lương tri của ngươi, Lâm đại ca, ta chỉ là một nữ nhi, một nữ nhi không quan trọng gì, ngươi không cần phải…”
Nàng bất đắc dĩ cười khổ.
“Đủ rồi?” Hắn đột nhiên lạnh lùng cười.
“…”
Tây Nhi giật mình, một Lâm Kiếm Hồng như vậy nàng chưa từng gặp qua, nhìn nét mặt hắn mỉm cười cô đơn, lòng nàng không khỏi nổi lên rồi một tia lạnh run.
“Bây giờ nói xong rồi, ngươi, có thể đi!”
Hắn thở một hơi nặng nề, ngồi xuống trước bàn, ngẩng đầu không cao không thấp.
“…”
Tây Nhi nhẹ thở dài một hơi, chậm rãi đứng lên, xem ra, nàng không thể giúp Đoan Tuấn Mạc Nhiên, cũng không thể trợ giúp Lâm Kiếm Hồng rồi! Thế giới này không giống với tưởng tượng ngây thơ của nàng.
Ánh nắng ngưng đọng, gắt gao nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của Tây Nhi, cho đến khi khuất hẳn khỏi tầm mắt, lúc này Lâm Kiếm Hồng mới ngẩng đầu, uống một chén rượu, sau đó đứng lên lạnh lùng nói:
“Nhìn gì? Nhìn cái gì! Muốn đầu của các ngươi rời khỏi cổ phải không!”
Hắn tàn bạo nhìn về phía người xem náo nhiệt, tâm tro ý lạnh rồi lại nhịn không được suy nghĩ sâu xa.
***
“Phu nhân, ta đã nghe ngóng, Vương phi đã mang thai, chính miệng đại phu kia nói!”
Thạch Lựu tiến lại gần Y Nhân nhẹ giọng nói.
“Có đúng không?”
Y nhân ngẩn ra, trong mắt tràn ngập sự không cam lòng, nàng sờ sờ bụng mình, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng nhịn không được không ngừng tức run lên
“Phu nhân, ngươi làm sao vậy?”
Thạch Lựu tiến lên, đỡ lấy thân thể run rẩy của nàng ta.
“Không có việc gì… Thạch Lựu, nếu bát chè hạt sen này đã được rồi thì ngươi cứ đặt ở đây, một lát nữa ta tự mình mang cho muội muội dùng!”
Nàng ta mệt mỏi mở miệng, lau nhẹ mồ hôi trên trán, nằm ở trên ghế đệm.
“Phu nhân, người thật sự không sao chứ? Có muốn mời đại phu tới xem một chút không?”
Thạch Lựu đặt bát chè hạt sen trên bàn, tiến lên, khẽ vuốt trán Y nhân quan tâm hỏi.
“Ngươi đi ra ngoài đi, ta nằm một lát là được rồi!”
Nàng ta không kiên nhẫn mở miệng, phiền lòng quát lên.
“Dạ, phu nhân!”
Thạch Lựu lo lắng nhìn nàng một cái, bộ dạng phục tùng lui ra ngoài.
Đứng dậy, đột nhiên mở to hai mắt, ánh mắt khó nén nổi âm ngoan, nàng ta đứng lên, không ngừng đi lại trong phòng, hồi lâu sau, nàng ta tỉ mỉ trang điểm, thay y phục mới, quan trọng là không quên đeo cái vòng cổ phỉ thúy kia, bước đi lả lướt mở cửa, ngoài cửa, Thạch Lựu đứng chờ đợi đằng kia.
“Thạch Lựu, hôm nay sắc trời đã không còn sớm, chúng ta còn chưa đi tới chỗ Đại phu nhân thỉnh an! Đi thôi!”
Nàng ta giơ lên một ngón tay nhỏ bé, trắng nõn, để Thạch Lựu dìu nàng ta đi, mặt khác, một tay cố ý đặt ở trên eo, cố ý ưỡn bụng lên, cố hết sức tỏ ra bình thường.
“Phu nhân, người như vậy…”
Thạch Lựu kinh ngạc mở miệng, chỉ là hai tháng thôi mà, bụng cũng chưa thành hình, phu nhân làm như vậy có chút quá mức rồi nha!
“Chính là muốn làm bộ một chút, làm cho cái Lão bất tử kia tức chết!”
Nàng lớn tiếng nói, sợ người khác không nghe thấy mình nói gì.
“Phu nhân, nói nhỏ chút…”
Thạch Lựu lo lắng nhắc nhở.
“Sợ cái gì? Trong bụng ta chính là cốt nhục của Lục gia, ai dám làm gì ta?”
Nàng ta nói lớn hơn nữa, đến nỗi bọn nha hoàn cùng sai vặt liên tục ngoái đầu nhìn lại.