“Lão đại!” Long Thanh theo sát phía sau Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Ngươi không cần phải nói gì cả, phục tùng mệnh lệnh là được rồi!”
Suốt đêm tra hỏi Như Ý, Đoan Tuấn Mạc Nhiên giờ lại muốn đến Giang Nam.
“Gia đang giận sao? Bởi vì Lăng Tây Nhi à?”
Long Thanh ảo nảo mở miệng hỏi, muốn đến Giang Nam cũng không cần vội vậy chứ.
“Ta không giận dỗi gì cả, chỉ muốn thừa dịp Lãnh Tuyệt Tâm đã lâu không trở về Giang Nam nên chỗ đứng không còn vững mà đánh một trận vang dội mà thôi!”
Hắn phủ nhận, tuy gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhưng lại rất đáng sợ.
“Lão đại không đến nói lời cáo biệt với Lăng Tây Nhi sao?”
Long Thanh không chút lưu tình chạm vào chỗ đau của hắn.
“Không cần, nếu như thuận lợi thì khoảng một tháng ta sẽ trở về!”
Hắn lạnh lùng nói, ánh mắt cũng lạnh băng dọa người.
“Còn nói không tức giận nữa, ngươi chính là đang…”
“Long Thanh!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng ngắt lời hắn:
“Ngươi phải chịu trách nhiệm bảo vệ thật tốt cho Tây Nhi đấy!”
Trong lời nói không chừa ai đường sống vẹn toàn.
“Biết rồi!”
Long Thanh rầu rĩ nói, tâm tình khó chịu đến cực điểm, hắn ngoái đầu nhìn lại Như Ý đang bị điểm huyệt, cuối cùng không nhịn được chậm rãi mở miệng:
“Sự tình đã sáng tỏ rồi, phải xử lí Mộng Nhan thế nào đây? Còn nữa, Uyển Như đã chết rồi!”
“Tiếp tục giữ lại Mộng Nhan trong Nhàn Vân các, làm như vậy đối với nàng ta chỉ có trăm lợi chứ không có một chút hại nào! Đem thi thể của Uyển Như treo trong thành để thị chúng, chiếu cáo thiên hạ tội nghịch tặc, chu di cửu tộc!”
Lạnh băng mở miệng, xoay người liếc nhìn ngọn đèn trong phòng ngủ, ánh mắt hắn đột nhiên tối sầm lại.
Hắn đang tức giận, rất tức giận, khi hắn biết Lăng Tây Nhi đến mật báo cho Lãnh Tuyệt Tâm, lòng của hắn vô cùng đau đớn, hắn không hề nghi ngờ, chỉ thấy tức giận, giận Tây Nhi để tâm đến Lãnh Tuyệt Tâm, mặc kệ là nhân tình hay cái gì khác thì hắn cũng thấy tức giận!
Xoay người lên ngựa, thân hình thon dài to lớn mà anh tư táp sảng, khiến cho các nha hoàn nhìn mê mẩn.
“Gia, ngài đi quá gấp nên chưa kịp chuẩn bị gì cả…”
Lưu An cũng tiến lên thấp thỏm nói.
“Trên đường đi có trạm dịch, chuẩn bị cái gì!”
Hắn lạnh lùng nói nhưng thật ra là không muốn kinh động đến Lăng Tây Nhi, sợ nhìn thấy sẽ càng đau lòng. Vừa rời đi vừa dặn dò Lưu An một câu:
“Vương phi có hỏi tới thì nói ta không có ở đây, không được nói nơi ta đến cho nàng biết!”
Hắn không muốn nhìn thấy nữ nhân mình yêu thích trên địa bàn của Lãnh Tuyệt Tâm một lần nữa.
“Tuân lệnh Vương gia!”
Tuy hơi khó hiểu nhưng mà vương giá đã nói thì Lưu An cũng hiểu rõ, lần này Vương gia đi gấp nhất định có liên quan đến việc hôm nay, ấn tượng trong lòng đối với Lăng Tây Nhi cũng rơi xuống ngàn trượng.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên vừa đi thì một loạt lời đồn nhanh chóng lan tràn trong vương phủ, bọn hạ nhân suốt ngày xì xào bán tán, một loại bất an bao phủ lấy không khí của vương phủ Đoan Tuấn.
Đợi trong hậu viện một đêm, Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn chưa trở về, cho là hắn đan tức giận nên Lăng Tây Nhi chủ động đến hậu viện, tranh thủ lòng khoan dung, nhưng mà một ngày sau đó, bất kể là tiền viện hay hậu viện thì Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng không xuất hiện trong phòng của nàng.
Hàng đêm nàng ở trong phòng, ngày ngày trông mong, đến tiền viện tìm hắn cũng không thấy bóng dáng, thậm chí hắn cũng không cho nàng một cơ hội để giải thích sao?
Tháng hai, mùa xuân đang đến, hậu viện của Tây Nhi u tĩnh tựa như không có người, ngoại trừ Lục Nhi thì không có ai bước chân vào đây, mà Tây Nhi có vào tiền viện thì hạ nhân có thấy nàng cũng im lặng, dáng vẻ phục tùng, thái độ cung kính mà xa cách.
“Lục Nhi, gần đây Vương gia không có trong phủ sao?”
Có một ngày, rốt cuộc Lăng Tây Nhi cũng không nhịn được, chuyển tầm mắt nhìn sang Lục Nhi với vẻ mặt không vui.
“Bẩm Vương phi nương nương Vương gia đã sớm rời phủ rồi.”
Lục Nhi ngước mắt lên, như đang có điều suy nghĩ mà liếc nhìn Tây Nhi, do dự một lúc rồi chậm rãi nói.
“À…”
Âm cuối kéo thật dài, vì sao không báo cho nàng biết chứ? Nàng đang ngậm điểm tâm trong miệng, gần đây khẩu vì ngày càng tệ rồi thì phải!
“Vương phi, người nhất định phải làm tổn thương Vương gia như vậy mới được sao?”
Lục Nhi đứng phía sau nàng đã lâu, sau đó chậm rãi tiến lên, do dự hỏi.
“Hả? Tổn thương?”
Tây Nhi khó hiểu chuyển tầm mắt sang, chớp chớp đôi mắt to tròn, ánh mắt vô tội không nói được gì nhìn Lục Nhi.
“Vương gia vì Vương phi mới rời khỏi vương phủ!”
Lục Nhi khẽ thở dài, chẳng lẽ Vương phi nương nương không hề biết gì sao?
“Bởi vì ta?”
Nàng kinh ngạc, nàng ngoại trừ đến báo tin cho Lãnh Tuyệt Tâm ra thì vẫn ở trong vương phủ đợi mà, thậm chí cả cửa chính cũng không bước ra, chẳng lẽ lại bởi vì thời tiết lạnh sao!
Chẳng lẽ là… nàng la lên một tiếng rồi đứng dậy, Đoan Tuấn Mạc Nhiên vì chuyện của Lãnh Tuyệt Tâm mà tức giận sao? Thì ra là thế, khó trách bọn hạ nhân lại có nhiều chuyện tán dóc lúc rảnh rỗi như vậy!
“Lục Nhi, sư phụ cùng mẹ chồng vẫn chưa về sao?”
Nàng bất an mở miệng hỏi. Từ ngày đó sau khi lão Bất Tử trị thương cho nàng xong thì càng cảm thấy không phục, trong cơn tức giận đã đi tìm Trường Ninh vương luận võ lần nữa, Liên Nhu lo lắng nên tất nhiên đã đi theo!
“Vẫn chưa, cũng không có tin tức gì!”
Lục Nhi lắc đầu, trong lòng lo lắng, Vương phi tốt của ta ơi, hãy quan tâm đến mình trước đi, người sắp sửa bị chồng ruồng bỏ rồi nha!
“À…vậy còn Mộng Nhan?”
Nàng tiếp tục truy vấn, không phải Mộng Nhan vẫn còn ở trong vương phủ sao?
“Mộng Nhan công chúa đang ở trong Nhàn Vân các, Vương gia có lệnh không cho phép nàng ra khỏi cửa nửa bước, một tháng nay nàng ta cũng ở lì trong đó!”
Lục Nhi chỉ có thể kiên trì trả lời một đám câu hỏi.
“Long Thanh… đúng rồi, Long Thanh nhất định là đi cùng Vương gia nhỉ!”
Nàng khẽ thở dài. Nàng thật sự không có người nói chuyện nha!
“Không có, Long gia vẫn ở trong phủ!” - Ở trong phủ bảo vệ Vương phi!
“Hả? Hắn vẫn ở đây? Vậy ngươi đi gọi hắn tới đây hỏi chuyện đi!”
Lăng Tây Nhi hứng chí bừng bừng, rốt cuộc cũng có người nói chuyện rồi!
“Vương phi nương nương, chuyện với Vương gia người thật sự không…”
“Giải thích sao? Không phải hắn không cho ta cơ hội sao?”
Tây Nhi cười cười, tâm trạng cũng không vui, hắn đang hiểu lầm sao? Thật sự hiểu lầm sao? Sự tín nhiệm giữa hai người chỉ có một chút như vậy sao?
“Nhưng…” không phải nương nương làm sai trước sao?
“Lục Nhi có một số việc ngươi không hiểu đâu, ngươi chỉ cần gọi Long Thanh tới đây là được rồi!” nàng cười nhạt phất tay.
“Không cần gọi, ta đang ở bên ngoài!”
Cửa phòng mở ra, Long Thanh không mời mà tự vào.
“Ngươi đang ở đây để giám thị ta sao?”
Lăng Tây Nhi nhíu chặt mày lại.
“Không phải giám thị mà là bảo vệ!”
Long Thanh cũng khẽ nhíu mày, dù không vui nhưng vẫn ung dung mở miệng.
“Bảo vệ? Mệnh lệnh của Tiểu Tuấn Tử sao?”
Mặc dù có chút đau lòng, có chút tức giận nhưng Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn quan tâm đến nàng như cũ, cơn tức của nàng cũng hơi giảm xuống.
“Đúng!”
Trừ hắn ra còn ai vào đây, để một mình mình ở thành Đoan Tuấn, còn hắn thì một mình đến Giang Nam, nửa tháng nay hắn cảm thấy rất khó chịu, ước gì có thể mọc cánh mà bay.
“Hắn đến Giang Nam rồi sao?”
Lăng Tây Nhi sớm đã nghĩ đến, một mình hắn đến Giang Nam là vì giận dỗi sao?
“Đúng, thế lực cùng tàn dư của Thiên Địa Thịnh lại bắt đầu bùng cháy, Lâm gia ở Giang Nam thống trị võ lâm, lão đại sợ bọn hắn sẽ gây bất lợi cho triều đình!”
Long Thanh nhìn nàng dò xét, lời nói tràn đầy ý trách cứ.
Tây Nhi hiểu ý, hắn đang trách nàng ngày ấy đã báo tin cho Lãnh Tuyệt Tâm biết. Nàng kéo áo lông trắng lên, dù đã vào xuân nhưng vẫn còn se lạnh.
“Hiện giờ Vương gia rất vất vả sao?”
Nàng nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt xa xăm.
Long Thanh không nói lời nào, chỉ ngẩng đầu nhìn nàng, thần sắc hoàn toàn là ý tứ bây giờ ngươi mới hiểu sao.
“Ngươi muốn đến giúp hắn sao?”
Nụ cười của nàng càng thêm nhạt.
“Đúng!” Hắn cũng không do dự mà gật gật đầu:
“Huynh đệ chúng ta từ trước đến nay đều cùng tiến cùng lùi, nhưng từ khi có ngươi thì không giống như trước nữa!”
Lời nói của hắn có chút trách móc.
“Vậy sao? Mà ngay cả đùi gà ngươi thích nhất cũng bị ta ăn hết phải không?”
Nụ cười của Tây Nhi càng nhẹ hơn, nàng đã sớm nhận ra Long Thanh bất mãn với nàng.
“Đúng!” Hắn gật đầu lần nữa, lại thật sự không ngờ Lăng Tây Nhi hàng ngày chỉ biết nhát gan trốn sau lưng người khác cũng có con mắt sắc bén như vậy.
“Vậy ngươi đến với hắn đi, một mình hắn dây dưa với đám người kia ta cũng rất lo lắng!”
Nàng khẽ hé môi cười.
“Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ đến sao, nhưng nhiệm vụ của ta là phải bảo vệ sự an toàn cho ngươi!”
Ngẫm lại chuyện này hắn lại thấy uất ức, võ công của hắn dùng để bảo vệ quốc gia chứ không phải để bảo vệ một nữ nhân trói gà không chặt thế này!
“Ta cùng đi với ngươi, ngươi vừa có thể ở bên cạnh giúp hắn vừa bảo vệ ta!”
Nàng chậm rãi xoay người đi vào trong.
“Hả?” Long Thanh ngây người, nàng muốn đi tìm lão đại sao?
“Lục Nhi, giúp ta chuẩn bị hành lí!”
Nàng nhướng mày nói, nàng sẽ để cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên hiểu rõ nàng chỉ muốn giúp hắn chứ không phải làm tổn thương hắn!
“Nương nương, mấy thứ này thoạt nhìn rất vướng bận!”
Sau khi đặt hành lí lên xe ngựa, Lục Nhi chỉ vào ống trúc của Lăng Tây Nhi nói.
“Nhưng vô cùng quan trọng, hay là giữ lại đi!”
Nàng đặt ống trúc trong túi quần áo, quay lại dặn dò Lưu An:
“Vương gia không ở trong phủ ta chính là lớn nhất, ngươi phải đối xử cho tử tế với công chúa, trừng phạt một tháng thời gian đã đủ rồi!”
“Nhưng mà Vương phi nương nương…”
Thái độ của Lưu An dường như cũng vẫn xa cách.
“Ngươi không nghe lời ta nói sao?”
Nàng nhàn nhạt nhướng mày, thì ra mọi người trong phủ yêu mến nàng không phải vì nàng là Lăng Tây Nhi mà chỉ đơn thuần vì nàng là Vương phi Đoan Tuấn.
“!” Lưu An nhìn sang Long Thanh, thấy hắn không có phản ứng gì nên gật đầu đồng ý.
“Còn nữa, Uyển Nhi đã chết, hãy chôn thi thể của nàng ta đi, người chết coi như bỏ qua hết ngàn sai vạn sai đi!”
Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Lưu An nàng chỉ cười nhạt, thật ra cái gì nàng cũng biết, chỉ là nàng không muốn quan tâm mà thôi.
“Vâng, Vương phi nương nương!”
Lưu An tiếp tục gật đầu.
“Ta đi đây, ngươi bảo trọng!”
Nàng vẫy tay từ biệt, kéo màn xe lên, lại đột nhiên mệt mỏi nhắm mắt lại. Đoan Tuấn Mạc Nhiên… Lòng của nàng đau nhói, hắn thật sự không tin tưởng nàng sao?
“Vương phi nương nương, lên đường thôi!”
Long Thanh ở bên ngoài cung kính nói, lời nói vẫn có chút xa cách.
“Được!” Nàng mở miệng đáp, xuyên qua khe hở tấm màn nhìn cánh cửa son của vương phủ Đoan Tuấn xa dần.
“Vương phi nương nương… người…”
Lục Nhi lo lắng nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nàng, hôm nay Lăng Tây Nhi có chút khác lạ.
“Lục Nhi, hiện giờ có phải từ trên xuống dưới của vương phủ đều nói ta không biết tốt xấu không?” Nàng nghiêm nghị hỏi Lục Nhi.
“…”
Lục Nhi rủ mắt xuống, không biết phải mở miệng thế nào.
“Nói ta thông đồng với nghịch tặc phải không? Vậy nên Vương gia mới tức giận?”
Thật ra nàng đã sớm nghe thấy lời dị nghị của hạ nhân nhưng chỉ đơn thuần cho rằng Đoan Tuấn Mạc Nhiên chỉ đang tức giận, lại thật sự không ngờ sẽ nghiêm trọng đến mức không chào mà từ biệt.
“Nếu như nương nương không thẹn với lương tâm thì không cần phải để ý đến những lời nói của bọn hạ nhân!”
Lục Nhi trả lời, thái độ mà Tây Nhi nghe được vô cùng chân thật.
“Nhưng mà ta có hơi xấu hổ!”
Nàng cười khẽ rồi nói, thì ra không ai hiểu được nàng! Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng vậy!
“Nương nương, người…”
Lục Nhi ngước mắt lên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Nhưng ta vẫn phải làm vậy, bất kì một ai trong bọn họ ta cũng không muốn chứng kiến chuyện thương tâm nào xảy ra!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên là chồng của nàng, Lãnh Tuyệt Tâm là bạn tốt của nàng, người bạn có thể liều mình vì nàng, phần nhân tình này nàng vẫn còn nợ!
“Nhưng Vương gia là trượng phu của người, xuất giá tòng phu!”
Lục Nhi giương mắt lên phản bác lại nàng. Vương gia tức giận bỏ đi, bọn hạ nhân trong phủ càng tung nhiều tin đồn thất thiệt, nói Lăng Tây Nhi hồng hạnh vượt tường, ban ngày ban mặt đi câu kết làm bậy, tuy Lục Nhi không tin tưởng nhưng lời đồn cũng giống như người đi trên đường, nói nhiều tất nhiên sẽ trở thành chân lí.
“Ta biết rồi.”
Nàng nói, khẽ thở dài một hơi, tinh thần có chút mệt mỏi.
“Nương nương…”
Lục Nhi thấy nét mặt cô đơn của nàng, nghĩ nghĩ rồi do dự mở miệng, muốn trấn an vài câu.
“Ngươi cứ gọi ta là phu nhân là được, thật ra cứ gọi nương nương thế này ta cũng thấy không quen!”
Nàng cười cười mở miệng nói, tiếp tục ăn điểm tâm, dường như cũng không để trong lòng lời nói của bọn hạ nhân, thật ra trong lòng nàng lại vô cùng để ý!
Xe ngựa chạy như điên ba ngày hai đêm, rốt cuộc cũng tới được Giang Nam, lăn lội mãi mới đến được phủ đề đốc quân lại nhận được tin sáng sớm nay Đoan Tuấn Mạc Nhiên cùng Lục Phóng đã mang theo Như Ý rời khỏi, bọn họ đến đàm phán với Lãnh Tuyệt Tâm.
Chạy xe ngựa vào hậu viện, ở lại trong phủ, Lăng Tây Nhi sớm đã thay đổi sắc mặt, khôi phục vẻ hoạt bát.
“Ngươi đi ra ngoài đi, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn ở đây, chờ tin tốt của ngươi.”
Không đợi Long Thanh nói gì nàng đã hiểu chuyện mở miệng trước.
“Nhưng mà ngươi…” Có thể tự bảo vệ mình không?
“Yên tâm đi, đây là quan phủ chứ không phải khách điếm, hơn nữa Tiểu Tuấn Tử đã đi đàm phán với Lãnh Tuyệt Tâm, nhất định sẽ cần sự hỗ trợ của ngươi!”
Nàng chớp chớp đôi mắt to, ánh mắt quay trở lại vẻ vui vẻ, đến Giang Nam, tâm tình của nàng đã khá hơn nhiều, cũng tin tưởng đã lâu như vậy, Tiểu Tuấn Tử đã không còn giận nữa!
“Được, ngươi hãy ngoan ngoãn ở lại trong phủ đề đốc, nhớ không được chạy lung tung!”
Long Thanh ngẫm lại thấy cũng đúng, đây là quan phủ, không có nơi nào an toàn hơn ở đây, gật gật đầu, lấy hàn kiếm ra vội vã rời đi.
“Yên tâm đi!”
Nàng đặt ống trúc trong chén, gọi Lục Nhi rời khỏi phòng, tìm một chỗ ngồi trong hoa viên, mùa xuân ở Giang Nam đặc biệt tới sớm, tại phương bắc, mọi người cũng đang ồ ờ đi sắm áo bông, hương vị mùa xuân đã nồng đậm ở Giang Nam, nàng cởi áo lông ra, chỉ mặc duy nhất một chiếc áo đơn.
“Vương phi nương nương, tàu xe mệt nhọc, sao không vào phòng nghỉ ngơi nhiều hơn?”
Lục phu nhân là một mỹ nhân đoan trang tú lệ, dáng người đẫy đà, xuất thân danh môn, cử chỉ lời nói đều chừng mực như vậy. Bởi vì lục đại nhân không có ở đây nên ở lại trong doanh trại cũng chỉ có đề đốc phu nhân Lục phu nhân chiêu đãi mà thôi.
“Ta rất nhớ mùa xuân ở Giang Nam, hít thở một cái cũng có thể cảm nhận được bầu không khí mới lạ!”
Tây Nhi ngoái đầu lại cười cười, trong nụ cười tươi tắn tràn đầy sự quyến luyến với Giang Nam.
“Mặc dù là mùa xuân nhưng tiết trời vẫn còn hơi lạnh, hay là chúng ta vào phòng khách vậy, vừa có thể hít thở bầu không khí tươi mát cũng có thể thưởng thức cảnh trí, tốt hơn nhiều so với nơi gió lớn này!”
Lục phu nhân khách sáo cười đề nghị.
“Được, cảm ơn phu nhân đã nhắc nhở!”
Lăng Tây Nhi không từ chối, chỉ có thể cùng Lục phu nhân vào trong phòng khách, đi qua cửa hông, từ xa đã nhìn thấy mộ thân ảnh rất quen thuộc, thướt tha , đẹp hơn cả hoa, lại mang theo một vẻ trong trẻo lạnh lùng.
“Sao thế?”
Lục phu nhân nhìn theo tầm mắt của Tây Nhi, nụ cười trên mặt cứng đờ nhưng nhanh chóng khôi phục lại biểu hiện vui vẻ:
“Vương phi nương nương đang nhìn gì vậy?”
“Lục phu nhân, vị kia là…”
Nàng chỉ vào thân ảnh phía xa chậm rãi hỏi.
“À, không sợ nương nương chê cười, đó là thiếp của lão gia nhà ta…Thân thể của tiểu nữ không được tốt, kết hôn ba năm vẫn không thể sinh hạ cho lão gia một đứa con nên lão gia đành phải nạp thiếp…”
Hàng lông mày của Lục phu nhân có chút xấu hổ.
“Thực xin lỗi, còn tưởng rằng nhìn thấy người quen, nhưng chắc là không thể nào, nhất định là ta bị hoa mắt!”
Tây Nhi cười cười, cao ngạo như Y Nhân làm sao có thể cam tâm gả vào làm thị thiếp của người khác!
“Không sợ Vương phi nương nương chê cười, nàng ta xuất thân chốn hồng trần, tuy năm đó oan giải sai án, hôm nay án sai đã sửa nhưng một ngày làm kĩ nữ cả đời làm kĩ nữ, chỉ sợ là không thể rửa sạch! Vương phi nương nương làm sao có thể quen biết loại người này!”
Trong lời nói của Lục phu nhân tràn đầy ý khinh thường cùng oán giận.
“Vậy sao?”
Tây Nhi lơ đễnh cười, chỉ mong đã nhìn lầm, hiện giờ đang là lúc căng thẳng của nàng cùng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nếu như lại đột nhiên xuất hiện thêm một Y Nhân… Nàng không dám tưởng tượng nữa.
“Mời Vương phi nương nương!”
Lục phu nhân khôi phục lại vẻ mặt tú lệ, khách khí nở nụ cười rồi dẫn đường.
***
Y Nhân bước qua cửa hông, đôi mắt đẹp lạnh lùng, hơi nha hoàn sau lưng,
“Người vừa rồi là khách quý của hôm nay sao?”
“Hồi bẩm nhị phu nhân, đúng vậy ạ, hôm này vừa mới đến, nghe nói là thập lục Vương phi, bộ dáng rất xinh đẹp.”
Nha hoàn Thạch Lưu mau mồm trả lời, thuận tiện gom tất cả tin tức thu thập được của các nha hoàn khác thêm mắm thêm muối vào.
“Xinh đẹp? Cùng lắm cũng chỉ là một nha hoàn.”
Y Nhân cười lạnh, lắc eo kiễng chân, áo ngắc nguyệt sắc cùng làn váy màu ánh trăng lay động, vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ.
“Nhị phu nhân quen biết Vương phi nương nương sao?”
Thạch Lưu kinh ngạc, hiếu kì hỏi.
“Không biết!” Nàng ta hừ lạnh, bỏ đi.
Trở về thành Đoan Tuấn, nàng ta đã hết hy vọng với Đoan Tuấn Mạc Nhiên, tình yêu trở nên lạnh lẽo, nằm xuống ngủ ba ngày ba đêm, khi tỉnh lại đã thề phải làm phu nhân của nhà quan, cả phủ Hàng Châu chỉ có đề đốc quan là lớn nhất, tự mình trói Hồ Diệp tìm tới cửa, rốt cuộc cũng được Lúc Phóng sủng ái, cưới về làm thiếp nhưng vẫn không tránh khỏi sự ganh ghét của vợ cả! Làm gì có khí phái của Vương phi Đoan Tuấn chứ!