Ninh Băng là bị đói làm tỉnh lại, mở mắt ra phát hiện đang ở trong phòng chính mình, ân? Hắn rõ ràng nhớ đang đùa cùng Chíp Bông Đô Đô a, khi nào thì trở về? Đừng nói hai tiểu Báo tử rất sống động đáng yêu kia chính là do hắn ảo tưởng mà ra.
“Linh Lung” Phá cổ họng hô to.
“Đến đây.” Linh Lung tông cửa chạy vào, công tử nhà nàng xảy ra sự gì a, lớn giọng như vậy.
“Ta khi nào thì trở về?”
“Có một canh giờ, ha ha, công tử, là vương thượng ôm ngài trở về nga, Linh Lung xem đều choáng váng.” Công tử gia nhà nàng sắp đổi đời rồi sao?
“Nga.” Ninh Băng không có cảm xúc hay phản ứng gì lớn lắm, dù sao hắn luôn cảm thấy chính mình cùng Trúc Dạ Thanh có khoảng cách, thân cận không nhiều.
Linh Lung thấy công tử phản ứng mà không sao lý giải được, vì cái gì công tử đối với sự đặc biệt đãi ngộ của vương thượng luôn tỏ ra bình thản như vậy, bình thường không phải là nên cao hứng phấn chấn sao?
“Linh Lung, ta đói bụng.”
“Bữa tối sớm đã đưa tới, để Linh Lung đi hâm nóng lại.”
Ninh Băng cùng Linh Lung lại giống như thưòng ngày bình tĩnh ăn cơm, nói chuyện phiếm, ngủ, ngày qua hết thảy bình thường.
Liên tục mười ngày, hai huynh đệ Trúc Dạ Thanh và Trúc Dạ Tuần tựa như mây bay, không chút bóng dáng, còn có, lão mẹ vừa mới nhìn nhận càng giống ánh nắng chiều, cư nhiên cũng hoa lệ tiêu thất.
Bất quá Ninh Băng có cái ưu điểm, đó là rất lạc quan, tuyệt không cảm thấy buồn, hắn không thích bị chết kiểu này.
Cho nên hắn vắt óc tìm mưu kế tạo lạc thú cho mình.
“Linh Lung, ta cùng ngươi nói một chút về các con vật đi.”
“Tốt.”
“Có con hải cẩu, nó……”
“Hải cẩu là gì?”
……
“Nói về cá heo, nó……”
“Cá heo là gì?”
……
“Còn có gấu trúc, nó……”
“Gấu trúc là gì? Là do gấu cùng mèo sinh ra sao?”
……
Ninh Băng miệng sùi bọt mép, quả nhiên cùng Linh Lung tán chuyện là không sáng suốt.
“Linh Lung, ta hỏi này, ngươi biết được loài động vật nào, nói cho ta nghe thử xem.”
“Động vật nào ta đều biết a.” Công tử thật là kỳ quái, có động vật nào mà nàng không biết chứ.
“……”
“Linh Lung, ngươi tiếp tục làm việc đi.” Hắn vẫn là tự tiêu khiển, tự ngoạn nhạc thì tốt hơn.
Ninh Băng đi về hướng cây nho của hắn, tưới nước, hắn không biết cây nho kia của hắn đang kéo dài hơi tàn, cơ bản đã muốn bị hắn làm cho sống không nổi vì ngập úng.
“Công tử, Ảnh tới đón ngài.” Thanh âm của Ảnh đột nhiên truyền vào lỗ tai Ninh Băng, Ninh Băng nhất thời không có phản ứng, cho đến khi nhìn thấy vết sẹo dữ tợn kia, hắn mới có cảm giác.
“Ảnh, ngươi tới rồi, thật tốt quá, mau dẫn ta đi xem Chíp Bông cùng Đô Đô.” Ninh Băng rất hưng phấn, lại có thể cùng hai tiểu Báo tử đáng yêu chơi đùa.
“Vâng.” Ảnh vẫn là như vậy tích tự như kim.
“Linh Lung, ta đi ra ngoài một chút a, ngươi coi nhà nghe.” Ninh Băng hướng trong phòng Linh Lung hô to.
“Công tử, ngài đi nơi nào a?” Chờ Linh Lung từ trong phòng đi ra, làm sao còn có thân ảnh công tử nhà nàng.
“Ninh Băng, ta đến đây, có nhớ tới ta không?” Trúc Dạ Tuần hô to đi vào Lan Tâm Uyển.
Hôm nay hắn rốt cuộc có cơ hội thoát khỏi cái tên Lý Lâm mặt sắt kia, liền chạy thẳng đến Lan Tâm Uyển.
“Ninh Băng? Linh Lung?” Kêu vài tiếng không có người đáp ứng, nhìn các phòng cũng không có ai, chủ tớ hai người này đi đâu rồi?
“Vương gia? Ngài đã tới?” Linh Lung từ bên ngoài trở về liền thấy Trúc Dạ Tuần đang qua lại xoay quanh.
“Linh Lung, các ngươi đi nơi nào? Di? Như thế nào chỉ có ngươi, Ninh Băng đâu?”
“Không biết, Linh Lung chính là đi ra ngoài tìm công tử, không tìm thấy.”
“Ninh Băng mất tích?” Trúc Dạ Tuần thanh âm phóng lên cao cực độ.
“Không phải, Vương gia, ngài đừng kích động, trước khi công tử đi đã nói với Linh Lung là đi ra ngoài một chút, sau đó không thấy bóng dáng. Linh Lung không biết công tử đi nơi nào, có chút lo lắng, nên liền đi ra ngoài tìm xem sao.”
“Hắn liền một người đi ra ngoài?” Cái tên mù đường kia, đầu óc cũng không linh quang, một người sao có thể đi lại lung tung.
“Ta chờ chờ hắn.” Trúc Dạ Tuần lo lắng, vẫn là quyết định ở lại đây.
Trúc Dạ Tuần đợi hai canh giờ còn không thấy Ninh Băng trở về làm cho hắn thật sự đứng ngồi không yên, hắn một mình có thể đi đâu, chỗ của vương huynh kia? Hay là Thái Hậu? Khả năng không lớn lắm.
Bất quá tạm thời cũng không có biện pháp, chờ đi, đã uống hết năm ấm trà Linh Lung châm.
Linh Lung cũng lo lắng xoay quanh, công tử đây là đi nơi nào a.
Còn cái người đang làm cho Linh Lung cùng Trúc Dạ Tuần sốt ruột chờ đợi kia, đang cùng hai tiểu Báo tử cơ bản đã muốn hoàn toàn ngoạn điên rồi.
Chạy vòng vòng đã mệt nên người kia đành phải ngồi ở trên cỏ đùa giỡn với hai tiểu báo tử, rồi còn đột phát kì tưởng.
“Ảnh, có cái đĩa nào không?”
Ảnh trầm mặc một chút, có thể là không thích ứng với phương thức tư duy của Ninh Băng.
“Có, công tử xin đợi một chút.”
Ninh Băng cầm lấy cái đĩa, ném tới trước, ý bảo Chíp Bông cùng Đô Đô đi nhặt.[Ai ai, chú ý, đó là Báo tử hung mãnh, không phải cẩu,ok?]
Hắn không phát hiện Ảnh mặt lúc nào cũng không thay đổi đột nhiên co rúm một chút.
Sự thật chứng minh Ninh Băng lo lắng không thừa, đó là ném đĩa a, bị hắn ném một cách bất ngờ mà không luyện tập trước như vậy, hai Báo tử đúng là không biết người này muốn chúng nó phải làm gì nên chỉ đứng nhìn, ai da thôi đi, ai muốn cùng Báo tử ngoạn đĩa ném đâu chứ. [Ai da, tự an ủi mình a]
“A, nơi này thật là thoải mái, cũng không còn muốn chạy.” Ninh Băng cảm thấy ngạc nhiên, đồng dạng ở trong hoàng cung, tại sao cảm thấy nơi này không khí tốt như vậy a.
Hắn thốt nhiên đánh cái hắt xì, trong nhà hai người kia đã muốn loạn xị cả lên rồi.
“Ảnh, đưa ta trở về đi, ngày sau lại đến.” Ninh Băng nghỉ ngơi đủ, quyết định đi trở về, thứ tốt yếu nên chậm rãi chia xẻ, lần sau lại đến đi.
“Vâng.”
“Không được, ta phải an bài thuộc hạ đi tìm mới được, hay là xảy ra chuyện gì rồi.” Trúc Dạ Tuần sau khi uống xong mười ấm trà rốt cuộc hoàn toàn ngồi không yên.
“Linh Lung, hảo hảo tại đây chờ công tử gia của ngươi, ta đi trước.”
“Vương gia, ngài……” Linh Lung chưa kịp nói gì, Trúc Dạ Tuần đã muốn ra tới cửa.
“Ai u, ai vậy a, đâm chết ta.” Đến ngoài cửa viện Lan Tâm Uyển, Ninh Băng làm cho Ảnh đi trở về, chính mình sôi nổi quay vào, trong lòng cao hứng nghĩ đến Chíp Bông cùng Đô Đô, sau đó mạc danh kỳ diệu bị cái người nào đó đụng một cái làm cho mắt nổ đóm đóm.
“Ngươi đi đâu? Còn biết trở về?” Trúc Dạ Tuần thấy rõ người vừa đụng vào, không tự giác rống to.
“Trúc Dạ Tuần, ngươi uống nhầm thuốc rồi hả, kêu lớn tiếng như vậy làm gì, ai u, ngươi cái đầu trâu, ngươi đâm chết ta rồi.” Trúc Dạ Tuần này ngu ngốc, trưởng phong hoa tuyệt đại, không nghĩ tới khí lực lớn như vậy, mũi hắn phỏng chừng đều bị lệch đi mấy phân.
“Xứng đáng.” Trúc Dạ Tuần ngữ khí vừa rồi lo lắng hình thành mãnh liệt tương phản.
“Bệnh thần kinh.” Ninh Băng lười quan tâm hắn, lách người qua tiến viện.
“Công tử, ngài đã trở lại.” Linh Lung nghe thấy thanh âm từ viện ngoại liền chạy nhanh ra, vừa gặp công tử nhà nàng đã trở về, kêu lên đầy kích động.
“Ai ai ai, Linh Lung, làm sao vậy, đừng khóc a, công tử ta còn chưa chết mà.” Ninh Băng thấy Linh Lung nước mắt giọt vắn giọt dài, không rõ chuyện gì.
“Oa, công tử, ngài nếu không trở về, Linh Lung cùng Vương gia liền vội muốn chết.” Linh Lung mếu máo nói.
Ninh Băng nghe thế mới sực nhớ ra, chính mình trước khi xuất môn cũng không thông báo rõ ràng, báo hại ở nhà đứa nhỏ này sốt ruột.
Nhưng mà vị kia nghiêm mặt hắc sắc nói hắn xứng đáng bị đụng cho sứt đầu mẻ trán, cũng là lo lắng cho hắn sao? Thiết, giống như muốn ăn thịt hắn hơn, còn nghiến răng nghiến lợi nữa chứ, đáng lý ra, không nên nói tên này uống nhầm thuốc, mà là lòng dạ hẹp hòi.
“Đình.” Ninh Băng hô to một tiếng, Linh Lung khóc lớn a, chỉ có thể dùng thanh âm so với nàng cao hơn, lớn hơn để mà chấn trụ, nếu không, làm sao mà yên được.
Linh Lung tiếng khóc quả nhiên quàng quạc rồi từ từ tắt hẳn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn dùng vào hoàn cảnh này chẳng biết có thích hợp không.
“Đi đâu vậy?” Trúc Dạ Tuần dùng ngữ khí mà hắn cảm thấy tối bình tĩnh hỏi Ninh Băng, ngực hắn có một cổ khí không có biện pháp thư giải, rõ ràng đè nặng.
“Ai cần ngươi quản.” Ninh Băng không thích Trúc Dạ Tuần kỳ quái, cố ý chọc giận hắn.
“Công tử, Vương gia đợi ngài nguyên cả một buổi chiều rồi đó.” Linh Lung cảm giác giữa hai người tràng khí khẩn trương, chạy nhanh lên tiếng xoa dịu đi.
“Tốt lắm tốt lắm, Trúc Dạ Tuần ngươi có thể đừng hùng hổ nghiêm mặt hay không, ta chỉ là đi ra ngoài dạo chơi thôi, bất quá thời gian hơi dài quá một chút, nhưng không phải ta đã trở về và không có việc gì sao.” Hắn nói như vậy quả thật không được tự nhiên, giống như phạm sai lầm, bất quá khi hắn thấy trong mắt Trúc DẠ Tuần rõ ràng lo lắng, ngữ khí liền dịu đi xuống.
“Không có việc gì là tốt rồi, ta đi về trước đây.” Trúc Dạ Tuần xoay người bước đi.
“Trúc Dạ Tuần, ngươi đủ a, ta cũng không trêu chọc ngươi, ngươi còn lên mặt hả?”
“Ta không muốn cùng người không đầu óc nói chuyện.” Trúc Dạ Tuần chán nản.
“Vậy đi, về sau cũng đừng đến, ai để ý ngươi.” Ninh Băng cảm thấy mạc danh kỳ diệu, Trúc Dạ Tuần này chắc đang hoả phát công tâm đây.
“Công tử, ngài đừng……” Linh Lung ở bên cạnh lôi kéo tay áo Ninh Băng.
“Hành hành hành, Trúc Dạ Tuần, ngươi thắng là được rồi, là ta xuất môn không nói rõ ràng, làm cho ngươi cùng Linh Lung lo lắng, xem như ta nhận lỗi cùng ngươi vậy.” Ninh Băng hắn co được dãn được, nói trắng ra hắn thật sự không thích cùng Trúc Dạ Tuần cãi nhau, huống chi hắn cũng biết Trúc Dạ Tuần chính là lo lắng hắn, chỉ là chính mình cùng hắn đấu võ mồm thành thói quen, nên mới không hảo hảo nói chuyện.
“Đây mới là câu nói của con người a, Linh Lung, lại đổi cho ta ấm trà đến.” Trúc Dạ Tuần đột nhiên ngữ khí thanh thoát, tươi cười đầy mặt, thẳng đến phòng.
Ninh Băng đánh cái lảo đảo, người này, biến sắc mặt như trở bàn tay a.
Linh Lung cũng đánh cái lảo đảo, Vương gia a, ngài uống đây là bình trà thứ mười một rồi đấy, còn uống nổi nữa sao.
“Ngươi không phải bận xử lý chính sự sao, bao nhiêu ngày cũng chả thấy bóng dáng, tại sao hôm nay lại rảnh rỗi như vậy? Nga, hay ngươi trộm đi ra ngoài?” Ninh Băng vào cửa liền hỏi Trúc Dạ Tuần.
“Ai trộm đi, ta đường đường Vương gia mà cần trộm đi sao? Chê cười.” Hừ hừ, hắn giống như nhìn thấy gương mặt rút gân của Lý Lâm, hảo hận a.
“Thiết.” Ninh Băng uống trà, không để ý tới cái gã đang xù lông nhím bên cạnh kia.
“Ninh Băng, ngươi gần đây thế nào, cùng vương huynh ở chung hảo không?” Trúc Dạ Tuần cảm thấy ngực một trận áp lực đau đớn hỏi ra miệng.
“Ta còn tốt, mỗi ngày vẫn là qua như vậy a, bất quá vương thượng cùng ngươi giống nhau, đã rất nhiều ngày không thấy xuất hiện.” Ninh Băng cùng Trúc Dạ Tuần có thể nói chuyện bình thường đúng là khó được, hai người này, cơ bản vừa gặp mặt đã “cắn” nhau.
“Nga.” Trúc Dạ Tuần thấy như thế mới không kỳ quái, vì vương huynh lúc nào cũng lấy quốc sự làm trọng.
Chính là hắn còn không biết tâm tư chân chính của vương huynh, rốt cuộc, hắn đối Ninh Băng, có nên thật sự chờ đợi hay không đây?
“Đúng rồi, Trúc Dạ Tuần, ngươi luôn nói ngươi sợ vương thượng, nói hắn đặc biệt hung hãn, có phải gạt ta hay không?” Hắn càng ngày càng cảm thấy Trúc Dạ Thanh rất hoà thuận, ôn nhu.
“Ngươi không cảm thấy như vậy?”
“Không giống như ngươi nói, ta cảm thấy Thanh cử chỉ hiền lành, ta cho rằng chẳng việc gì phải sợ hắn, đều là do ngươi luôn nói hắn thực hung tợn, đem ta dọa, ngươi rất khoa trương.” Ninh Băng lại nghĩ tới Chíp Bông cùng Đô Đô.
“Thanh? Ngươi xưng hô với vương huynh như vậy?” Trúc Dạ Tuần ngực có cảm giác nổ tung. Vương huynh cho phép Ninh Băng xưng hô với hắn như thế?
“A, kêu thói quen, hắn nói lúc không có người nào khác phải gọi hắn như vậy.” Ninh Băng gọi tên Trúc Dạ Thanh đã thật trôi chảy.
“Ninh Băng, ta còn có việc, đi trước.” Trúc Dạ Tuần nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
“Ai? Trúc Dạ Tuần……” Ninh Băng khó hiểu, người này, tật xấu a, hấp tấp.
Trúc Dạ Tuần đi ra Lan Tâm Uyển, trong đầu đều là bộ dáng của Ninh Băng khi gọi tên của vương huynh, hoàn toàn không chú ý tới một quyền đánh vào trên tường làm tay đổ máu, tâm, càng đau hơn……