Vô Địch Tiên Triều

Chương 74: Chế tạo con rối






Thiếu niên rơi vào cùng lúc với Trịnh Đông Lân, khác duy nhất một điểm là Trịnh Đông Lân rơi phía ngoài vùng đất trống trải, còn thiếu niên lại nằm ở bên trong rừng rậm, có cây cối che chắn thân mình.

Thiếu niên lấy lại tỉnh táo, khẽ ngắm nhìn tình cảnh chung quanh, bất ngờ thấy được Trịnh Đông Lân, trong lòng không khỏi chấn kinh.

Danh tiếng Trịnh Đông Lân, làm sao mà nó không thể không biết, người này hai lần oanh động khảo hoạch.

Nhưng dường như không được các trưởng lão xem trọng, còn có một chút kỳ lạ xa lánh.

Thiếu niên ngước nhìn bảng xếp hạng, Trịnh Đông Lân với hai ngàn điểm chiễm trệ ngôi đầu bảng, trước mắt còn chưa có bất kỳ thay đổi nào về điểm số, vậy là chưa có người giao chiến.

Thiếu niên trong lòng hồi hộp, nếu nó đánh thắng Trịnh Đông Lân, nó sẽ chiếm được hai ngàn điểm, sau đó nhất cử chiếm lấy ngôi đầu bảng, làm nên danh tiếng bản thân.

Nghĩ tới sẽ được người khác tung hô, thiếu niên càng thêm kiên quyết về quyết định bất ngờ tấn công Trịnh Đông Lân.

Nó ở trong tối, Trịnh Đông Lân ngoài sáng, tình hình hoàn toàn là có lợi cho nó, thiếu niên cực lực ẩn giấu khí tức, chờ đợi Trịnh Đông Lân tiến tới gần, sẵn sàng hạ độc thủ.

Thiếu niên nghe bọn người ồn ào, Trịnh Đông Lân thiên phú nghiêng về tinh thần lực, cho nên sẽ không mạnh về năng lực chiến đấu, thiếu niên càng thêm kiên quyết quyết định đánh lén.

Thiếu niên cảnh giới là Bát Đẳng Sơ Kỳ, so với Trịnh Đông Lân Bát Đẳng Đỉnh Phong, thấp hơn hai cảnh giới nhỏ.

Thiếu niên tên Hoàng Phương, tư chất được đánh giá là Thiên Tài cấp bậc, Dẫn Khí Quyết tu luyện tới tầng thứ bảy, là một tên thiên tài không sai.


Hoàng Phương nghĩ thầm, ta sở trường là năng lực chiến đấu, tên kia tuy cảnh giới cao hơn, bất quá tinh thần lực không mạnh về chiến đấu, cộng thêm ta bất ngờ công kích, phần thắng khá lớn nghiêng về ta.

Liều ! Hoàng Phương quyết định chờ đợi Trịnh Đông Lân đi tới.

Nó lén nhìn Trịnh Đông Lân, thấy Trịnh Đông Lân vẻ mặt không hay biết đi về phía nó.

Hoàng Phương cười thầm, hai ngàn điểm sắp thuộc về tay nó.

Trịnh Đông Lân chậm rãi đi tới, Bá Vương Thương bị một lớp vải đen bao phủ, lúc này Trịnh Đông Lân cánh tay nắm tới Bá Vương Thương, vải đen chấn động rách nát, lộ ra bộ dáng uy vũ của Bá Vương Thương.

Trịnh Đông Lân khóe mắt lóe lên tia sáng màu vàng, Danh Vọng Chi Nhãn dò xét Hoàng Phương, nó lộ ra vẻ quái dị.

Từ kẻ săn người thoáng chốc trở thành kẻ bị người khác săn đuổi.

Hoàng Phương bỗng tê cả da đầu, nó phản xạ cấp tốc lộn người nhảy qua một bên, chỉ thấy gốc cây ngay chỗ nó ẩn núp bị một thanh trường thương màu đỏ rực đâm gãy.

Hoàng Phương ngẩng đầu nhìn Trịnh Đông Lân, nó khó hiểu, làm cách nào đối phương biết nó đang ẩn núp ?

Hoàng Phương tốc độ nghĩ ngợi nhanh chóng, nó lấy lại tinh thần, nhảy lui về sau, từ trong người móc ra vô số thanh phi đao.

Bàn tay hóa thành tàn ảnh, vô số phi đao phóng tới Trịnh Đông Lân, tranh thủ thời gian còn lại nó chạy tới chỗ Bá Vương Thương, bàn tay chụp lấy Bá Vương Thương.

Bàn tay còn còn chưa kịp chạm tới Bá Vương Thương, nó sửng sốt, chỉ thấy tia sáng màu vàng chiếu sáng chói mắt một khu vực, hai mươi con rồng bằng chân khí chân thực xuất hiện bao bọc Trịnh Đông Lân.

Long Sào tầng thứ hai, hai mươi rồng.

Trịnh Đông Lân toàn lực có thể điều động ba mươi con rồng, nhưng không cần thiết, chỉ cần hai mươi con rồng đã có thể đón đỡ toàn bộ phi đao đối phương, phi đao của Hoàng Phương cắm trên vảy rồng, hai mươi đầu rồng chấn động vảy rồng, phi đao hàng loạt rơi xuống đất.

Trịnh Đông Lân khí thế vững chắc như núi, đó là do đặc điểm của Thái Huyền Công mang tới, bên ngoài có hai mươi đầu rồng to lớn phủ phục dưới chân, một số đầu rồng bay lượn trôi nổi sau lưng.

Cảnh tượng trước mắt quá mức phi phàm làm cho Hoàng Phương chấn kinh, người này thủ đoạn không phải người bình thường có thể có được.

Hoàng Phương thân hình cấp tốc tiến vào rừng cây, tiếng cây ‘soạt soạt’ vang lên, bốn phương tám hướng truyền tới, không biết chính xác được nơi đâu mới là vị trí thật sự của Hoàng Phương.

Hoàng Phương đắc ý, đây là Vô Ảnh Bộ của tổ chức Huyết Lâu chúng ta, xem ngươi làm sao phân biệt thật giả.

Huyết Lâu, cũng như Thập Phương Lâu, là một trong những tổ chức có chi nhánh khắp An Nam Quốc.

Thập Phương Lâu là tổ chức về thu thập tình báo, Huyết Lâu thì là tổ chức sát thủ, hai bên có một chữ Lâu, nhưng ý nghĩa tự nhiên không giống nhau.

Vô Ảnh Bộ là bộ thân pháp tiêu chí của Huyết Lâu, một sát thủ muốn trở thành sát thủ giỏi bắt buộc phải có thân pháp tốt, không nghi ngờ gì khi Vô Ảnh Bộ lại trở thành tiêu chí của Huyết Lâu.

Vô Ảnh Bộ khi xuất ra, phân biệt bốn phương tám hướng truyền tới dị động, hình bóng không thấy, không ai biết đâu mới là vị trí thật sự của sát thủ.

Hoàng Phượng tốc độ cao di chuyển bên trong cây cối xung quanh, con mắt tập trung nhìn Trịnh Đông Lân, nó di chuyển tới sau lưng Trịnh Đông Lân, lặng yên tiến tới, sau đó móc ra thanh chủy thủ, một kích tất sát.


Người khác không phân biệt được Vô Ảnh Bộ, nhưng Trịnh Đông Lân làm sao lại không thể, Danh Vọng Chi Nhãn phân biệt tất cả thật ảo hư giả, không gì có thể trốn thoát khỏi tầm mắt Danh Vọng Chi Nhãn.

Chủy thủ chém ngang Trịnh Đông Lân, không một chút trễ nãi.

Chợt, làm một tên sát thủ có tiềm lực, Hoàng Phương bỗng cảm thấy không ổn, đắc thủ quá dễ dàng.

Bình thường Hoàng Phương giết người đắc thủ dễ dàng, nhưng đối với Trịnh Đông Lân lại khác, đối phương biết nó ẩn núp phía sau rừng rậm, hiện tại lại dễ dàng bị nó một kích đắc thủ, có thể sao ?

Hoàng Phương thi triển Vô Ảnh Bộ cấp tốc, chủy thủ lướt qua, Trịnh Đông Lân cái bóng biến mất.

Nó thấp thỏm trong lòng, đúng như nó nghĩ, cái thứ mà nó chém được là cái bóng của Trịnh Đông Lân.

Từ vị trí của Hoàng Phương, nháy mắt phân liệt ra từng cái bóng đen giống nó, lấy nó làm vị trí, từng cái bóng phân biệt bốn phương tám hướng chạy trốn.

Hoàng Phương con mắt co rụt, chỉ thấy xung quanh nó, một tia sáng màu vàng tốc độ cao di chuyển cùng với nó.

Hoàng Phương tu vi Bát Đẳng Sơ Kỳ vận chuyển, chủy thủ sắc bén chém tới tia sáng màu vàng, tia sáng màu vàng tản ra, không trúng bất cứ một thứ gì.

“A” Chợt Hoàng Phương cổ họng đau đớn, một cánh tay bóp lấy cổ nó, là Trịnh Đông Lân, cả người nó bị nhấc lên cao.

Trịnh Đông Lân bình thản nhìn Hoàng Phương, ai nói tinh thần lực không mạnh về năng lực chiến đấu.

Nó dùng siêu cường tinh thần lực ảnh hưởng thị giác Hoàng Phương, Hoàng Phương từ giây phút vận dụng Vô Ảnh Bộ bước tới gần Trịnh Đông Lân đã trúng chiêu.

Cả người nó luân hãm vào ảo cảnh Trịnh Đông Lân tạo ra, Hoàng Phương không hề hay biết, còn tưởng rằng mình tấn công thành công, không ngờ nó ngơ ngác đứng im một chỗ, trong tay còn nắm thanh chủy thủ.

“Chỉ là một lần khảo hoạch liền muốn ra tay giết ta, lũ sát thủ các ngươi không phải cái gì tốt đẹp” Trịnh Đông Lân nhàn nhạt nói.

Đúng thật chỉ là một lần khảo hoạch, nhưng đối phương bất kể một chiêu thức nào xuất ra đều muốn dồn Trịnh Đông Lân vào cái chết, nó như thế có thể khách khí.

Hoàng Phương sợ hãi nhìn Trịnh Đông Lân, đối phương quả thực mạnh hơn nó quá nhiều, từ lúc bắt đầu, nó đã bị đối phương nắm thóp.

“Ngươi không được giết ta, Thư Viện không cho phép” Hoàng Phương khó khăn lên tiếng, tay Trịnh Đông Lân còn bóp cổ nó đâu.

Trịnh Đông Lân không nói gì, khảo hoạch không được phép giết chóc, nó cũng không muốn vi phạm nội quy này.

“Ta cho ngươi điểm số của ta, thả ta ra” Hoàng Phương nói, điểm số của nó có tới một ngàn sáu trăm, tuy rằng đau lòng, bất quá đánh không lại đối phương, còn cách nào khác.

“Ngươi không giết được ta, ngươi muốn cái gì ?” Hoàng Phương thấy Trịnh Đông Lân trầm mặt, nó không hiểu, chợt thấy Trịnh Đông Lân bàn tay hấp một cái, Bá Vương Thương bay tới tay nó.

Hoàng Phương con mắt loạn chuyển, không lẽ Trịnh Đông Lân điên rồi, muốn ra tay giết nó bằng được.

“Ngươi không được phép giết ta” Hoàng Phương gầm thét, mặt mũi trướng đỏ.

“Ta không giết ngươi” Trịnh Đông Lân nhàn nhạt nói, nó nắm Bá Vương Thương, trường thương màu đỏ rực dọa người, mũi thương màu bạc ánh lên tia sáng, mũi thương rạch nhẹ.


Phía trên đùi trái Hoàng Phương xuất hiện tia máu, cơn đau cộng với bị khí thế Trịnh Đông Lân hù dọa, Hoàng Phương tinh thần hoảng hốt, nó vùng vẫy muốn thoát.

Trịnh Đông Lân con mắt màu vàng biến mất, thay vào đó là tia sáng màu tím tà mị, Hoàng Phương con mắt mê mang, nó bị dòng xoáy trong mắt Trịnh Đông Lân thu hút.

Trịnh Đông Lân buông lỏng ngón tay, Hoàng Phương ngơ ngác rơi xuống đất, Hoàng Phương trước mắt lúc này xuất hiện tại một vùng đất hoang vu.

Vùng đất này không có mặt trời, không có cây cối, mọi thứ vốn dĩ tối đen như mực, nhưng lúc này có thể thấy được xung quanh là do có một cái trống cổ bằng đồng không ngừng kêu gọi sấm chớp.

Hoàng Phương nhanh chóng nhận ra cái trống đó, cái trống đó không phải gì khác mà là Thiên Lôi Cổ Trống.

Thiên Ma trên bầu trời hiện ra, Hoàng Phương bị kéo vào thế giới tinh thần của Trịnh Đông Lân.

Theo lẽ thông thường, cho dù là Võ Thể cường giả cũng không dám liều mạng kéo người khác vào thế giới tinh thần của mình, bởi vì thế giới tinh thần rất mỏng manh, chỉ cần một vết rách nhỏ, sẽ bị tổn thương cực nặng.

Nhưng hoàn cảnh hiện tại khác, cực kỳ có lợi cho Trịnh Đông Lân, bởi vì ở giai đoạn hiện tại, Vị Đẳng võ giả tinh thần lực yếu ớt, mà lại Võ Thể cường giả tinh thần lực chưa chắc mạnh bằng Trịnh Đông Lân.

Trịnh Đông Lân tinh thần lực là hình thái Thiên Ma, phẩm chất cao hơn bọn nó không phải một cấp bậc, lấy chất lượng bù sản lượng.

Vả lại trước đó, Trịnh Đông Lân lấy khí thế hù dọa Hoàng Phương, còn dùng một thương rạch chân Hoàng Phương, làm nó hoảng sợ tột độ.

Tinh thần lực Hoàng Phương bị vậy hỗn loạn không chịu nổi, Trịnh Đông Lân thừa cơ khiến cho Hoàng Phương tinh thần lực luân hãm, nói như vậy, hiện tại Hoàng Phương đã bị Trịnh Đông Lân nắm giữ hoàn toàn.

Thiên Ma giương lên ngón tay, từ dưới đất, vô số xiềng xích màu đen bắn lên trói chặt Hoàng Phương.

“Thả ta ra” Hoàng Phương hoảng sợ gào thét, nhưng đối lại nó, Thiên Ma im lặng, bốn phía xiềng xích trói chặt tứ chi.

…..

“Ngươi, sẽ phải thay mặt ta chiến đấu” Trịnh Đông Lân nhàn nhạt nói.

Hoàng Phương không nói lời nào, nhưng nó cúi người cung kính, Hoàng Phương biến thành con rối cho Trịnh Đông Lân sử dụng.

Điểm số trên bảng biến đổi, Trịnh Đông Lân, ba ngàn sáu trăm điểm.